ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

ĐỜI SỐNG BÊN KIA CỬA TỬ (9)

 

Những người chiến sĩ tử nạn ở băi chiến trường không thuộc về những hạng bất đắc kỳ tử ấy: bởi lẽ họ chiến đấu v́ bổn phận. Mà hễ nói là bổn phận, th́ dù cái động lực của nó là thể nào đi nữa, nó cũng đều là chánh đáng cả. Trước tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc, họ tự ư hy sinh đời sống của họ một cách vô tư. Lại nữa, mặc dầu giặc giă đem lại một kết quả ghê tởm, hăi hùng, nhưng nó cũng là một động lực của cơ tiến hóa. Nhà Hồi giáo cho rằng : “Kẻ chiến sĩ chết nơi băi chiến trường v́ tranh đấu cho một đức tín tốt đẹp, sẽ sống một đời sống hạnh phúc trên cơi Trung giới”.

Trong trường hợp của những đứa trẻ chết yểu, th́ thường thường chúng nó chưa nhiễm những tánh xấu trần gian, nên chúng nó không ở cảnh thấp của cơi Trung giới. Nhơn đó mà người ta ít gặp chúng nó trên cảnh thứ 6 và thứ 7 của cơi nầy. Chúng nó được trong sạch hơn người lớn nên rất có phước. Chúng nó chưa nhiễm dục t́nh của người lớn nên ḷng được thanh thoát và vui vẻ lắm. Chúng nó không chia ĺa cha mẹ, anh chị, cùng bạn bè yêu quí của chúng nó đâu: chỉ ngặt một điều là chúng nó giao thiệp với họ lúc ban đêm, khi họ ngủ, chớ chẳng phải lúc ban ngày. Bởi vậy chúng nó không cảm thấy sự ly biệt như ta đâu. Lại nữa, trong lúc ban ngày của ta tại cơi trần đây, th́ chúng nó, trên cơi Trung giới, tựu họp với mấy đứa trẻ khác vui chơi với nhau chẳng khác nào như hồi c̣n ở cơi phàm; chúng nó cũng chạy đua, cũng tập lính, cũng hát xướng theo đủ thứ vui chơi của chúng nó. Chúng giả làm vua, làm tướng. Nơi cơi Trung giới, ư muốn trở thành h́nh ảnh, nên hễ chúng nó tưởng ḿnh là anh tướng mạnh bạo, th́ tự nhiên chúng nó thấy y như vậy. Nếu chúng nó tưởng thấy một ṭa lâu đài nguy nga, tức th́ chúng nó thấy liền. Nếu chúng nó tưởng một đạo binh ra trận, th́ đạo binh đó hiện ra trước mắt chúng nó.

Trẻ con thường có tánh hay giúp đỡ và khuyên dỗ, nên khi lên cơi nầy th́ chúng nó hay an ủi những kẻ c̣n dốt nát mê muội.

Có người hỏi rằng: những trẻ con c̣n bồng ẵm trên tay, mà rủi thác đi, th́ làm sao hưởng sự vui vẻ được ? Ta chớ lo, trên cơi Trung giới cũng có những bà mẹ sẵn ḷng săn sóc chúng nó, vuốt ve và yêu mến chúng nó. Chẳng bao giờ chúng nó bị lẻ loi và cô độc cả !

Có hạng người bám víu một cách tuyệt vọng cơi đời vật chất nầy, nên lúc bỏ xác, cái Vía của họ không thể tách xa cái Phách liền đặng. Nhơn đó, mà trên Trung giới, họ vẫn c̣n bị chất dĩ thái của cái Phách bao vây, làm tấm b́nh phong che mất cảnh ấy, thành thử họ ở nơi âm cảnh mà không biết âm cảnh là ǵ. Đồng thời họ khó mà thông cảm với cơi trần: v́ họ thiếu cơ quan xác thịt ! Chung qui, họ là những hồn ma xiêu lạc, cô đơn hăi hùng ! Họ có miệng mà chẳng thốt ra lời ! Họ xa lạ tất cả hai cơi: v́ họ không thông cảm đặng với những nhơn vật trong đó. Họ không thể hiểu đặng rằng: nếu họ hết bám víu một cách điên cuồng vào vật chất, th́ tri thức của họ sẽ đổi ngay, và họ sẽ sống một cuộc đời thông thường như các vong linh khác. C̣n nếu họ cố nắm níu cơi đời đen tối nầy măi với cái bán tri thức khốn nàn của họ, th́ họ sẽ tưởng thấy ḿnh sa vào “địa ngục” theo trí tưởng tượng của người đời. Thời gian qua, chất dĩ thái của thể Phách tan ră và đời sống dị thường của vong linh sẽ được lập lại trật tự: v́ luật Trời luôn luôn Công bằng và Bác ái, không bao giờ để cho ai măi chịu khốn nàn, như câu: “Lửa địa ngục thiêu đời đời” vậy đâu; bởi v́ rốt cuộc rồi, tự nhiên sẽ có những bàn tay cứu trợ đến giúp đỡ và chỉ dạy.

Nếu vong linh nghe theo th́ sẽ được kết quả tốt. Những lời chơn chánh và đạo lư của ta sẽ giúp đỡ vong linh rất nhiều. Vậy, khi ta đến một đám xác nào, th́ ta nên thầm vái cho vong linh sớm tŕ tâm học Đạo, t́m người lành để nhờ chỉ dạy.

Đôi khi có những vong linh v́ quá đau khổ nên đâm ra chán nản, họ không c̣n ham muốn, đam mê điều chi cả. Họ chỉ mong sao cảnh hiện tại khốn nạn nầy sớm được tiêu diệt ! Nhưng nào dè sự mong ước ấy đem lại cái cảnh tốt đẹp bất ngờ, làm cho họ quá đổi ngạc nhiên ! Nếu ta hiểu rơ cảnh Trung giới th́ điều nầy không có chi là lạ: v́ lẽ hoàn cảnh biến đổi theo tâm thức con người. Hễ con người càng bám vào những sự thấp hèn, ích kỷ và đam mê th́ tự nhiên bị chất khí trược ấy vây chặt, khiến cho họ sa vào cảnh đen tối và đau khổ.

Nay v́ thấy ḿnh càng bám víu th́ càng thất bại nên hóa ra chán nản. Trong khi quá thất vọng, vong linh thay đổi tư cách là : “không thèm ham muốn cái ǵ nữa”. Trước cái tư cách của tâm thức đó, hoàn cảnh tự nhiên thay đổi; v́ vậy mà vong linh thấy ḿnh được nhẹ nhàng, thơ thới và sống trong hoàn cảnh tốt đẹp sáng sủa hơn.

Đôi khi, vong linh xâm chiếm xác thịt của một em bé bằng cách đuổi bản ngă yếu ớt của em ra khỏi xác thân em. Hoặc giả vong linh – trong cơn dục t́nh sôi nổi – cũng chiếm cứ xác thân của một con thú. Vong linh thành công dễ dàng trong trường hợp nầy: v́ lẽ con thú c̣n yếu ớt, không chống cự lại đặng. Sự xâm nhập xác thú có khi trọn vẹn, có khi chỉ một phần thôi. Vong linh nhờ xác thịt thú làm trung gian để gần gũi với cơi trần hơn. Vong linh thấy đồ vật xuyên qua mắt thú. Nếu có ai làm cho con thú đau đớn, như đánh đập hoặc cắt cổ nó, th́ vong linh cũng cảm thấy đau đớn như ḿnh bị đánh đập hoặc bị cắt cổ vậy.

- Tạo sao trong lúc thú thọ nạn, vong linh lại không xuất ra khỏi xác nó, để chịu chi cảnh khổ sở ấy ?

- V́ lẽ, vong linh một khi nhập vào xác thú khó tự ư xuất liền ra đặng. Muốn xuất ra, vong linh phải cố gắng nhiều ngày mới được. Như thế, y phải tổn phí thần lực rất nhiều. Thường thường chỉ khi nào thú vật chết, vong linh mới xuất ra khỏi xác nó được mà thôi. Nhưng dù xuất ra khỏi xác thú đặng đi nữa, vong linh cũng c̣n phải cắt đứt sợi dây Thanh khí nối ḿnh với con thú. Đôi khi, lúc con thú chết, nếu y c̣n đắm trần, th́ y rán nhập vào con thú khác hoặc một cá nhân nào yếu đuối vô nghị lực. Những con thú dễ bị chiếm xác là những con thú ít tiến hóa, như heo, trừu chẳng hạn. Loài thú khôn ngoan như chó, mèo, khỉ, ngựa, có ư chí kháng cự, nên không dễ ǵ chiếm xác chúng nó được. Tuy nhiên, có khi chúng nó tránh không khỏi nữa !

Tất cả sự xâm chiếm xác thân, dù là của người hay của thú, đều là một chướng ngại cho sự tiến hóa. Người bị chiếm cứ cũng đều bị ngưng trệ tinh thần. Vong linh càng nhập xác đồng chừng nào, th́ càng say trần nhiều chừng nấy. C̣n đồng tử th́ thường mất cả nghị lực để học hỏi và kinh nghiệm. Y sẽ thụ động hơn là linh động. Đồng thời vong linh nhập xác tự tạo cho ḿnh một nhân quả hết sức xấu. C̣n người cầu đảo vong linh trở lại trần cũng phải chia một phần cái nhân quả xấu ấy.

Nếu vong linh nhập vào xác con thú là đă gây nhơn duyên với nó rồi. Lúc y đầu thai, cái Vía của y có nhiều đặc điểm của con thú ấy. Có thể mặt y giống với mặt thú mà y có tánh tương đương.

Trong trường hợp tuyệt đối, cái Vía của vong linh kết chặt với cái Vía của con thú: hễ con thú đi đâu, th́ vong linh đi theo đó, giống như kẻ tù nhơn của con thú. Trên cơi Trung giới, vong linh ấy có thể tri thức đặng, là y có những đức tánh của con người. Nhưng khi ở trong xác thú, th́ y không kiểm soát đặng hành vi của nó, hoặc giả y không biểu lộ ư muốn của y – là một con người - dưới thế gian. Thế th́, xác thú là ngục tù của vong linh, chớ không phải là khí cụ để cho vong linh dùng. Lại nữa, khi con người nhập vào xác thú, th́ hồn của con thú ấy có xuất ra khỏi xác nó một cách trọn vẹn đâu, mà nó vẫn c̣n làm chủ thật sự cái nhà của nó (tức là cái xác của nó).

V́ lẽ trên đây, ta có thể hiểu được một phần nào: tại sao người Phương Đông hay tin tưởng rằng: “kẻ dữ sẽ đầu thai làm thú vật.”

8.- KẾT LUẬN

Trước khi kết thúc bài nầy, ta hăy quan sát vài câu hỏi hiện có trong trí của những học giả về cơi Trung giới.

Câu hỏi thứ nhứt: Ta có thể tiến hóa trên cơi Trung giới chăng ?

- Tự nhiên là đặng: bởi v́ sự tiến hóa là luật chung của Trời Đất. Ta tiến hóa nhiều hay ít là tùy chúng ta. Người làm nô lệ cho dục t́nh, tiến hóa được là khi nào dục t́nh ấy tiêu ṃn và kết tinh lại trong trạng thái tiêu cực ở trong hột nguyên tử trường tồn của cái Vía.

Những kẻ nào tử tế và có ḷng nhơn đức, th́ sẽ học hỏi nhiều và sẽ được nhiều sự cứu trợ do các vị tiến hóa cao hơn. Do sự hy sinh và tính vị tha của vong linh trên cơi Trung giới mà y hối thúc cuộc tiến hóa của y. Và khi trở lại trần, y sẽ giàu quyền năng và đức hạnh. Vậy ta đừng lo cho y ở đọng lại một chỗ.

Tiếp Theo >>>>

 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06