
Hà Huyền Chi
với
tạp chí Bút Tre
và
đài phát thanh Quê Hương, Arizona
Mộng Tuyền: Thưa, kể từ
khi bắt đầu cầm bút cho đến nay, thi sĩ Hà Huyền Chi đă sáng tác khoảng bao
nhiêu bài thơ, kể những bài đă công bố và chưa công bố?
Hà Huyền Chi: Theo tôi
ước đoán th́ tổng số thơ đă làm vào khỏang 5000 bài, kể cả những bài chưa được
công bố chính thức. Hiện tôi đă cho in 19 thi tập. Trù liệu là trong năm 2006,
có thể tôi sẽ cho in thêm 3 thi tập khác. Nhưng tác phẩm cuối đời tôi là thi
tập: Thơ Ghé 1 Chân gồm những trích đoạn của toàn bộ thơ HHC. Hiện đă soạn xong
đến trích đoạn 6472. (Phân nửa là thơ song ngữ Việt – Anh)
MT: Thi sĩ c̣n nhớ rơ
kỷ niệm của từng bài thơ?
HHC: Đương nhiên là tôi
nhớ. Tôi có thói quen là tập quên những bài đă làm, v́ sợ trùng dụng. Thế nên
mỗi bài tôi chỉ nhớ lơ mơ, nhưng ai đọc sai 1 chữ là tôi biết liền tức khắc.
MT: C̣n nhà văn Hà
Huyền Chi đă có bao nhiêu quyển sách? Và quyển tâm đắc nhất là quyển nào?
HHC: Trước 1975, tôi đă
in 9 truyện dài. Có lẽ cuốn sách đầu tay tên là Rừng Ái Ân viết về thời mới lớn
tại trường Vơ Bị Đà Lạt là cuốn tôi tâm đắc nhất. Sau 1975, tôi có viết thêm vài
truyện khác, nhưng chưa cho xuất bản. V́ tôi dồn mọi nỗ lực vào sở trường của
tôi là thơ.
MT: Thi sĩ, nhà thơ Hà
Huyền Chi có một thói quen nào luôn luôn phải có trong lúc sáng tác?
HHC: Thói quen của tôi
là không thói quen. Tôi đă tập để có thể viết ở bất cứ nơi nào, thời điểm nào.
Viết bằng tay, bằng máy chữ, hay đọc cho người khác viết. Có tí cà phê thuốc lá
th́ thoải mái hơn. Không có cũng không sao.
MT: Và một vài thói
quen hoặc sở thích khác lạ với người thường?
HHC: Nói là sở thích
th́ không đúng, nhưng kinh nghiệm tôi, là đôi khi vào những lúc ḿnh bận rộn
nhất, mệt mỏi nhất, tôi thường viết được những bài thơ tâm đắc. C̣n thói quen là
trên bàn ngủ đầu giường, tôi luôn có sẵn giấy bút để tiện ghi chép khi ngẫu
hứng.
MT: Những nhà văn, nhà
thơ nào mà ông quư mến, từ phương diện viết lách? Và trên phương diện nhân phẩm?
HHC: Thưa ở đây tôi chỉ
xin bàn đến năng lực sáng tác, về nhân phẩm th́ xin được miễn trả lời. Duyên
Anh, Phan Nhật Nam, Thảo Trường, Nguyễn Đ́nh Toàn, Giao Chỉ... là những người
tôi quư mến ở tài viết.
MT: Chữ Chẻ Đôi và Chưa
Đủ Phiền Sao Em trong tập thơ Đồng Thiếp dường như rất thật và rất gần với nhà
thơ, và c̣n có quyền uy đối với nhà thơ nữa... Chúng tôi nghĩ thế có chút nào
đúng không? Có thể kể ǵ về người phụ nữ được đề cập trong 2 bài thơ ấy?
HHC: Là người thật th́
đúng, nhưng uy quyền th́ không. Chỉ là cách thậm tả để cường điệu hóa những xúc
cảm trong ḷng tôi, khi ấy. Bởi có người nữ được tôi viết tặng trên 700 bài thơ.
Người khác 300 bài, và người nữ trong 2 bài thơ này chỉ có hơn 100 bài th́ đâu
thể là uy quyền ǵ được. (Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ danh tính nhũng người
nữ ấy.)
CHỮ CHẺ ĐÔI
Em gán cho ta
tội chửi người
Hỡi ơi ta bị chém oan rồi
Thơ ta tưởng vậy mà không vậy
Phải đọc bằng tim, đọc giữa lời
Chẳng thể nh́n
thơ như xác chữ
(Thường khi thơ là kiếm vô h́nh)
Soi t́m cảm nhận trong tâm ngữ
Chừng đó nàng thơ mới hiển linh
Em chụp cho thơ
chiếc nón rừng
Cách riêng, em ngộ nhận tưng bừng
Trăm bài thơ đă, coi như bỏ
Bởi một bài đang, có đáng không?
Tiên kiến bầy
ra đứng cản đường
Cách chi hội nhập với văn chương
Đôi khi bướm rụng, hoa vi vút
Và ở tim nhau cũng sóng cuồng
Cứ liệng ta vào
nơi gió cát
C̣n-nguyên-một-miếng đủ vui rồi
Van em đừng xé ta
tan nát
Cùng
với buồn thơ, chữ chẻ đôi._
HHC/DT/21
CHƯA ĐỦ PHIỀN
SAO EM?
Em gọi như mưa
tuyết
Chuông reo luôn bất ngờ
Ngắn dài không đoán biết
Buồn vui chẳng nhằm giờ!
Hờn cũ vừa xanh
cỏ
Cái mới đă như rừng
Bao nhiêu điều chưa tỏ
Trong hằng hà bất ưng?
T́nh quay cuồng
chóng mặt
Ḷng thắc thỏm ngày đêm
Măi chơi tṛ cút bắt
Chưa đủ phiền sao em?
Hôm nao em quên
gọi
Đời trống trải vô vàn
Ta thèm nghe em nói
Cho dù ḷng nát tan._
hahuyenchi
MT: V́ sao thi sĩ chọn
Washington State là nơi cư ngụ?
HHC: T́nh cờ thôi cô
Mộng Tuyền. Tôi không muốn dài cổ chờ sponsor khi ở Camp Pendleton. Lúc ấy tiểu
bang Washington có chương tŕnh bảo trợ nên tôi xin đi ngay.
MT: Xin phép thi sĩ
tiết lộ một chút về gia đ́nh cũng như đời sống hiện nay của ông.
HHC: Tôi có 5 con,
chúng đă trưởng thành, đă có công việc vững vàng và yên bề gia thất. Và tôi có 8
cháu nội ngoại. Tôi quyết định nghỉ hưu từ năm 2000, để có giờ thức ngủ với thơ.
Bà xă tôi th́ chưa đủ tuổi hưu nên c̣n tiếp tục đi làm.
MT: Nhà thơ nghĩ ǵ về
nền văn học VN hải ngoại ngày nay? Nhà thơ có những suy tư ǵ về giới trẻ cầm
bút, nếu có giới trẻ cầm bút đúng nghĩa của nhà thơ?
HHC: Phải nói là đáng
lo, bởi cả 5 đứa con tôi đều tốt nghiệp đại học Mỹ, nhưng khả năng đọc và viết
tiếng Việt chỉ vào cỡ tiểu học. Chúng ta có may mắn tiếp nhận luồng sóng H.O.,
con lai, đoàn tụ gia đ́nh, nên văn học VN hải ngoại có cơ bùng lên, như những
ngọn lửa rơm. Giới cầm bút trẻ này dù tận sức, không chừng rồi cũng ch́m xuồng
sau thế hệ thứ 2.
MT: Ông có những lời
khuyên ǵ cho những cây bút trẻ?
HHC: Hăy kiên tŕ ném
xuống ḍng nước 1 sợi giây câu. Khi cá Việt đă thưa dần th́ phải tập bắt cá Mỹ,
cá Pháp.
Nếu chỉ được 5 chữ để
diễn tả mỗi người sau đây, ông sẽ dùng những chữ nào?
1. Bùi Giáng: Một
người điên trí tuệ
2. Phạm Duy: Kẻ có
tài, vô hạnh
3. Xuân Vũ: Người
kể truyện lông bông
4. Trường Sơn Lê
Xuân Nhị: Một chiếc cần câu cơm
5. Dương Thu
Hương: Một phản tỉnh khá đẹp
6. Duyên Anh: Tài
với tai một vần
7. Hà Huyền
Chi: Kẻ không đùa với thơ
MT: Chiến tranh Việt
Nam đă có những ảnh hưởng ǵ đến đời sống của ông, cũng như trong suy nghĩ của
ông?
HHC: Tôi không có tuổi
thơ. Tôi tiêu trọn tuổi trẻ trong chiến tranh. Và tuổi chiều ngậm đắng nỗi hờn
bại vong.
EM CŨNG BAO LẦN
DẤY LỬA BINH
Đèn sao lấp lánh
cười trong lá
Gió núi mơ màng ngủ giấc sương
Tính sổ, đời ta không mấy khá
Dư thừa khốn khó nát từng chương
Ta sớm đau hơn
Chúa bốn ngày
Không nằm máng cỏ cũng trần ai
Sơ sinh ta khóc cùng bom đạn
Khóc với quê hương suốt kiếp này
Từ trứng rồng
kia, khổ tượng h́nh
Bốn ngàn năm lẻ mấy hồi vinh
Thân ta đầy đọa trong chinh chiến
Chẳng mấy ngày yên hưởng thái b́nh
Sống có ǵ vui mà
luyến tiếc
Đời tan từng mảnh vá sao lành
Trải bao bầm dập, bao oan nghiệt
Em cũng bao lần dấy lửa binh
Ta níu t́nh em,
mảnh ván trầm
Hải triều vô lư sóng vô tâm
Nắng hôn lửa hạ thơm cồn cát
Sinh nhật ta, con ốc hát thầm.
12-1993
HHC/DT/58
MT: Ở quăng đời này của
nhà thơ, ông nghĩ về những chuyện ǵ trong quá khứ nhiều nhất?
HHC: Tôi vất vưởng 1
thân với 50 năm sầu xứ, trong đó có 30 năm phiêu giạt quê người. Tôi sinh trưởng
ở Hà Nội, nhưng tự nhận Sài G̣n là quê hương. Cơn bi thiết không cùng là ngày 30
tháng 4 – 1975 tôi hớt hải trôi trên sông Ḷng Tảo để ra hạm đội 7.
MT: Và ông c̣n
những mong chờ, ước vọng ǵ ở tương lai? Một câu hỏi bên lề: Ư tưởng và kế hoạch
dựng Phim Con Tiên, Cháu Rồng đă đi đến đâu? (http://anthonyha.gotdns.com/hhc/Rongtien/Rongtien1.htm)
HHC: Tôi bây giờ như
con tằm đang tự xây cho ḿnh 1 ổ kén thơ. Để làm ǵ, chẳng biết. Tương lai tôi
dường như đang nằm trong cuốn sách ước. Và cuốn sách không ở trong tầm tay tôi.
(Cuốn phim Rồng Tiên đă đóng lại, ngủ bụi. Người bạn vỗ ngực đầu tư chỉ là 1 tên
bịp rẻ tiền. )
MT: Một thi sĩ, nhà
văn, hay nói chung những người hoạt động văn hoá, văn nghệ, lúc ra đi chỉ mong
tên ḿnh ở lại với đời. Thi sĩ Hà Huyền Chi có như thế?
HHC: Người viết nào
cũng có ước vọng như tôi: “Người không, thơ măi trường tồn”.
MT: Đối với nhiều độc
giả, thi sĩ Hà Huyền Chi là một trong những cây đa, cây cổ thụ đă góp sức rất
nhiều trong nền văn học VN hải ngoại. Riêng chính ông nghĩ như thế nào về nhận
xét ấy? Xin nhà thơ tự nhận xét chỗ đứng của ḿnh trong giới văn chương hải
ngoại.
HHC: Tôi chọn sự cô đơn
để có giờ cho sáng tác. Tôi đùa với tất cả nhưng không đùa với thơ. Tôi chạy đua
với cái bóng của chính ḿnh. Tôi chưa từng đứng lại, nên chưa biết ḿnh sẽ dừng
lại chỗ nào, lúc nào, trong ḍng văn chương hải ngoại, để nhường bước cho những
cây bút trẻ tài năng vươn lên. Mong là những vết chân tôi sớm được xóa đi, cùng
với nỗi sầu hận 1 đời.
Xóa đi năm tủi tháng
sầu
Ṃn hơi lưu xứ, mái đầu tuyết pha
Mai sau xóa nốt giùm ta
Một người bất hạnh tên Hà Huyền Chi.
(Ha Huyen Chi)