ĐÔI D̉NG TẢN
MẠN VỀ MẸ
(nhân Ngày Lễ Mẹ)
Ngày Lễ Mẹ - Mother’s Day, là ngày để tưởng nhớ đến công ơn người Mẹ – c̣n
sống hay đă khuất, đă sinh ra ta trên cơi đời này. Người Mẹ không những chỉ
có công mang nặng đẻ đau, mà c̣n nuôi dưỡng dạy dỗ ta nên người. T́nh mẹ con
là một thứ t́nh yêu thiêng liêng cao cả nhất trên đời. Thượng Đế đă phó thác
chức năng làm mẹ cho người phụ nữ để nhân loại được sinh tồn. Không có h́nh
ảnh nào đẹp bằng h́nh ảnh người mẹ ngồi vạch ngực cho con bú. Sữa là ḍng
máu, là sự sống người mẹ truyền cho con ḿnh, nhờ nó mà đứa con được sống và
trở nên khôn lớn. Nhà văn hào Maxim Gorki đă viết :
Without sun, without blossoming flowers,
Without love, without happiness,
Without woman, without love,
And, without mother, be no more.
Maxim Gorki
Xin tạm dịch:
Không ánh dương, cây nào trổ hoa,
Không t́nh yêu, hạnh phúc nào bền,
Không đàn bà, t́nh yêu nào đến,
Và, không có mẹ, sự sống nào c̣n.
Thật vậy ! Trẻ thơ bé dại muốn sống c̣n phải được cho bú mớm, phải được tŕu
mến săn sóc, thử hỏi ai có thể thay thế được người mẹ trong chức năng thiên
phú nầy. Thời gian gần đây, ở Thái Lan có con hổ mẹ sinh dược ba hổ con
nhưng không chịu cho con bu,ù nó c̣n xơi mất một đứa con của nó, nhân viên
sở thú bèn dùng b́nh sữa cho hổ con bú, nhưng nó không thích ứng được với
núm vú nhân tạo. Mộât phụ nữ đă t́nh nguyện cho hai chú hổ con bú bằng vú
sữûa của ḿnh. H́nh ảnh hai chú hổ con ôm vú “hổ mẹ hờ” để bú gây cho ta cái
cảm giác vừa thích thú, vừa xúc động về mối liên hệ thiêng liêng rất tự
nhiên giữa t́nh ruột thịt “mẹï con”.
Chính cái bầu sửa mẹ là sợi giây liên kết t́nh yêu giữa mẹ và con. Những tấm
gương hy sinh cao quư của người mẹ cho con ḿnh đă làm tốn biết bao nhiêu
giấy mực qua những áng thơ văn tuyệt tác ca ngợi người mẹ và nói lên t́nh
yêu thương của con cái đối với người mẹ kính yêu của ḿnh. Mới đây mộât
chuyện thương tâm đă đánh động lương tri con người khi một bà mẹ Aán Độ đăng
báo rao bán một con mắt của ḿnh để lấy tiền nuôi dưỡûng đứa con c̣n bé nhỏ
trên tay mà người cha đă đành ḷng bỏ rơi.
Tiếng “ MeÏ” mang mộât âm thanh ngọt ngào, êm đềm biết mấy! Cả thế giới này
dân tộc nào cũng đều bắt đầu tiếng “Mẹ” bằng mẫu tự “M” thiêng liêng đó.
Người Pháp nói: “ Mère, Maman”, người Anh, Mỹ nói: “ Mother, Mom”, người
Việt nói: “ Mẹ, Má”. Hiện tượng kỳ diệu nầy nói lên mối cách cảm nhiệm mầu
giữa các chủng tộc trong phương thức phô diễn t́nh mẫu tử thiêng liêng. Dù ở
chân trời góc bể nào, dưới chính thể hay trong môi trường tôn giáo nào, sự
phô diễn nầy cũng là một trong những đề tài chính yếu của văn chương nghệ
thuật. Tập đoàn lănh đạo cộng sản chủ trương tam vô (vô gia đ́nh, vô tổ
quốc, vô tôn giáo), nhưng các thuộc cấp bị họ kềm kẹp vẫn cứ thiết tha nhớ
đến mẹ hiền ở quê nhà, như lời thở than dưới đây của anh bộ đội đi xa đă cho
thấy.
Tôi c̣n người mẹ già
Tóc ngă màu bông
Tuổi già non thế kỷ
...
Mẹ hiền ơi,
Con chợt nhớ quê ḿnh
Khói lam chiều,
Giàn mướp lá lên xanh
Con bướm nhỏ,
Mái đ́nh xưa nhớ quá !...
(theo Uyên Thao, Việt Điểu 1996)
Nói đến bà mẹ Việt Nam là nói đến cái nôi, chiếc vơng, chiếc giường tre nơi
đó bà mẹ quê ấp ủ con thơ đêm ngày. T́nh mẫu tử thể hiện qua bàn tay tŕu
mến âu yếm vuốt ve, qua tiếng khóc oa oa của con thơ đ̣i bú, qua tiếng vơng
đưa kẻo kẹt trưa hè, tiếng ru hời à ơi và qua nỗi lo âu hồi hộp của người mẹ
khi theo dơi từng nhịp tim, từng hơi thở của con ấm ḿnh khi nó trở bệnh.
Khi con khôân lớn, mẹ con phải xa cách, lại thêm chuyện buồn làm se sắt ḷng
người. Nhà thơ Lê trọng Nghĩa đă thủ thỉ tâm sự với mẹ ḿnh trong bài “Tiếng
Vơng Trưa Hè”ø (nhạc sĩ Nguyễn Hữu Tân phổ nhạc) :
Tiếng vơng trưa hè, Lời ru của mẹ,
Nghe se sắt ḷng, Ôi se sắt ḷng !
Mẹ ru con , Yên ngủ giấc nồng,
Mẹ ngồi ôn lại, Chuyện buồn nước non.
...
Mẹ ru con , Con thơ của mẹ ngày nào
Tuổi đời c̣n thấp, Đă cao tuổi buồn.
...
Tiếng vơng trưa hè, Lời ru của mẹ,
Ôâi nay vắng xa rồi,
Mẹ ru con ru đă bao lần,
Nay xa mẹ con cần lời ru.
Lê Trọng Nghĩa (CHTỴ-1999)
Nhiều nhà văn, nhà thơ Tây phương đă viết về chiếc nôi, về cái giường có
liên hệ đến t́nh mẫu tử, nhưng cái vơng, cái giườùng tre vốn dĩ mang tính
đặc thù của quê hương Việt Nam mới là nguồn thi hứng cho biết bao thi nhân
viết nên những vần thơ tuyệt tác ca ngợi t́nh mẫu tử ngàn đời bất diệt. Nhà
thơ Nguyên Khoa cũng đă diễn đạt t́nh tự mẫu tử qua bài “ Lời Ru Nào Mẹ Đă
Ru Tôi” được nhạc sĩ Nguyễn Tất Vịnh phổ nhạc. Nguyên Khoa đă nói lên cảm
xúc của của ḿnh khi nhớ lại ngày nào Mẹ ngồi bên ru ḿnh vào đời, mà nay
Người đă khuất bóng:
...
Lời dịu hiền Mẹ đă ru tôi
Câu ca dao ngọt lịm nhớ đời
Như tiếng tơ cung điệu tuyệt vời
C̣n vang lừng trong trái tim tôi.
...
Lời ru nào Mẹ đă ru tôi
Du dương thơ lục bát sáng ngời
Mà giờ đây tôi đă mất Người
Nhớ suốt đời tiếng Mẹ à ơi...
Nguyên Khoa (CHTY10-2004)
Mẹ Việt Nam. Ôââi, người mẹ Việt Nam! Ngựi mẹ suốt đời tảo tần hôm sớm nuôi
con cho đến tuổi trưởng thành, đồng thời nuôi chồng ăn học thành tài. Đến
khi nước nhà gặp cảnh can qua binh biến, không may chồng tử trận, người vợ ở
vậy thờ chồng nuôi con. Nhà thơ Phùng Quán đă viết :
Tôi mồ côi cha năm hai tuổi
Mẹ tôi thương con không lấy chồng
Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải
Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.
...
Từ đấy người lớn hỏi tôi:
-Bé ơi, bé yêu ai nhất ?
Nhớ lời mẹ, tôi trả lời:
-Bé yêu những người chân thật.
...
Phùng Quán (Lời Mẹ Dặn)
Ca dao Việt Nam có câu: “Công cha như núi Thái Sơn, Nghĩa mẹ như nước trong
nguồn chảy ra”. Và, “Mẹ già như trái chín cây, Gió đưa mẹ rụng, con rày mồ
côi”. Công cha nghĩa mẹ lớn lao như vậy, tuổi già cha mẹ lại không biết sống
chết ngày nào cho nên phận làm con phải tỏ ḷng hiếu thảo để đền đáp công ơn
cha mẹ khi sinh tiền đă hy sinh cho ḿnh. Cha mẹ trời cho c̣n sống ta không
chu đáo săn sóc cháo cơm hôm sớm, tỏ ḷng kính yêu, đến khi mất rồi dù có
thương tiếc bao nhiêu th́ cũng đă muộn màng. Danh ngôn có câu: ”Hiếu ngày
nay gọi là có thể nuôi được cha mẹ, đến như giống chó giống ngựa đều có
người nuôi. Nuôi mà không kính th́ lấy ǵ mà phân biệt. Nhưng than ôi lúc ấy
quá muộn rồi”. Phải chăng nhà thơ Nguyễn Phúc Sông Hương đă cảm nhận được
nỗi niềm chua xót ấy nên đă thốt lên những lời thống thiết gởi đến những ai
vừa mất mẹ trong bài thơ “Xin Ai Đững Như Tôi” sau đây:
...
mừng cho ai c̣n mẹ, cài bông hồng thắm tươi,
dù con bao nhiêu tuổi vẫn dại trong tim người,
hỡi những ai c̣n mẹ,ôm chặt mẹ ôm hoài,
đừng như tôi tay yếu giữ không được mẹ rồi
mẹ c̣n không lo được , mẹ mất con quê người,
xin đừng ai như tôi, xin đừng ai như tôi !
một mai cài hoa trắng, ôi ngày vui đă trôi...
có mẹ chỉ một thờingắn lắm trái tim ơi !
Nguyễn Phúc Sông Hương (CHTY 10-2004)
Nhà thơ Nguyên Phương dù sống trong hoàn cảnh khó khăn của đời di dân tị nạn
cũng bày tỏ ḷng hiếu thảo của người con trong ngày mừng sinh nhật Thượng
Thọ cho mẹ già . Ta hăy nghe Nguyên Phương thổ lộ tâm t́nh qua bài “Mừng Mẹ
Tám Mươi” (đă được nhạc sĩ Vơ Tá Hân phổ nhạc) :
Con đến đây đă hai năm tṛn chẳn
Sự nghiệp trong tay bỏ báo chạy bàn
Mừng Mẹ tám mươi chẳng được chu toàn
Con túng thiếu lo giản đơn cho Mẹ.
...
Con đă biết có nhiều đêm Mẹ khóc
Khóc cho con và khóc cả chính ḿnh
Tám mươi rồi mà đời vẫn lênh đênh
Tương lai con cháu Mẹ vẫn hằng bứt rứt.
...
Ngày hôm nay mừng Thượng Thọ tám mươi
Con cầu nguyện Mẹ an b́nh trăm tuổi.
Nguyên Phương (CHTY 2-1996)
Nhưng nghịch cảnh đôi khi không cho phép người con bày tỏ được ḷng hiếu
thảo với cha mẹ. Do đó người con cảm thấy ḿnh có tội đối với đấng sinh
thành mà ḷng bâng khuâng ray rứt. Nguyễn Viết Trường, 24 tuổi, mù đôi mắt
do bi viêm sắc tố vơng mạc, đă mượn mấy vần thơ sau đây để khuây khỏa nỗi
ḷng.
CON
Vô t́nh quá đứa con của mẹ
Tháng ngày đắm đuối những vần thơ
Đă quên mất thời gian đang chảy
Đưa dần con xa mẹ mỗi giờ
Để ḿnh mẹ sớm hôm thui thủi
Giữa đồng xa mưa trắng nắng tṛn
Như con suối nhởn nhơ rong ruổi
Con đă quên nguồn mẹ cạn dần
Thời gian vô t́nh đâu có tội
Tội là con đă quá vô tâm.
Nguyễn Văn Trường (Ngày Mới -Paris, 10-2003)
Một nhà văn đă nói về luật sắt, luật bạc, luật vàng. Luật sắc nói rằng: cái
ǵ của Anh là của Tôi. Luật bạc nói rằng: cái ǵ của Anh là của Anh. Luật
vàng nói rằng: cái ǵ của Tôi là của Anh. Người mẹ luôn luôn sống theo luật
vàng. Cái ǵ của Mẹ là của Con. Luật vàng là luật bác ái, từ bi. Đó là chân
lư sâu thẳm của bản trường ca đạo hạnh muôn đời.
Mẹ yêu ta khôn tả, ta yêu mẹ vô vàn. Nhưng mẹ đâu có ở với ta được lâu dài,
mộât ngày nào đó rồi cũng phải rời xa ta theo luật tuần hoàn của tạo hóa mà
về cơi vô cùng của trời đất, để lại cho ta bao niềm thương tiếc không nguôi.
Xin mượn lời thơ của Nguyễn Lang Quân để tưởng niệm những người mẹ kính yêu
đă khuất chẳng biết bao giờ ta có thể t́m lại được.
MẸ
Mẹ nằm đó
Tử thần ŕnh rập bên giường
Con có t́nh thương
Nhưng không có phép mầu
Cứu nguy cho Mẹ.
Ngày tàn bóng xế
Mẹ đau nỗi đau trần thế
Và chút ngậm ngùi
Hai tay buông xuôi
Về bóng đêm miên viễn.
Con trồng hàng hoa kiểng
Quanh mộ phần
Để những ngày xuân
Và những đêm đông
Có gió bấc thổi lạnh trên sông
Mẹ đỡ buồn cô quạnh.
Nguyễn Lang Quân (Việt Điểu 2000)
Như Hoa Lê Quang Sinh
Dallas, Ngày Lễ Mẹ, 08-05-2005