Tôi từ miền Nam ra
Trên chuyến tàu gia súc
Con tàu ngày xưa đưa Zhivago vào thảo viên địa ngục
Nay đưa tôi lên Việt Bắc lưu đày
Sài g̣n mây bay,
Khung trời tưởng nhớ phía sau lưng
Một đi, ḷng đă dặn ḷng
Trăm cay ngh́n đắng cũng ngần ấy thôi
Đất nước quặn ḿnh trong cơn đau tím
Tím chiều thu xa, xanh núi đỏ rừng
Dừng đây bến băi sông Hồng
Lênh đênh gỗ mục giữa ḍng nước xuôi
Tôi gặp chị, ở đó mùa xuân đang chín tới
Nhưng mùa đông c̣n lẻo đẻo sau lưng
Chị ngồi đó, trong dáng điệu bâng khuâng
Và mệt mỏi in hằn trên nếp trán
Lẩn khuất đâu đây mùa sao tháng tám
Thê xám lạnh buồn suốt ba mươi năm
Chị ngồi đó trong ánh mắt xa xăm
Và héo úa ngón tay gầy hạnh phúc
Chị ngồi đó hiện thân đời tủi cực
Ngắm chị rồi tôi chợt nhớ vợ tôi
Này chị công nhân thương mến của tôi ơi
Chị có biết chiều nay buồn muốn chết
Bỗng chị đứng lên,
Và tôi thật bất ngờ
Đôi mắt đó, thật trở màu u ám
Chị xỉa xói tôi bằng những lời xúc phạm
Và vung tay ném viên đá căm hờn
Tôi không hiểu!
Thật t́nh tôi không hiểu!
Chị và tôi
Tôi và chị
Việt Nam cũng cùng máu đỏ da vàng
Tôi với chị chưa một lần đối thoại
Giữa chúng ta c̣n thiếu một nhịp cầu
Tư cách ǵ chị đứng ra buộc tội
Và trừng trị tôi như một kẻ ngoại t́nh
Không! Tôi hiểu chị qua một thoáng nh́n
Trong đêm tối đen dày ba mươi năm khốn nhục
Hơn một lần chị nghĩ đến màu xanh
Và chợt hiểu
Thế nào là tự do, độc lập, ḥa b́nh
Vết thương nay đă thành sẹo nhỏ
Nhưng dấu hằn trên trán tháng năm qua
Chiều nay tôi chợt nhớ bến phà
Như hồn Kinh Kha dật dờ qua Dịch Thủy
Không! Không phải chị! Không phải chị đâu!
V́ cả Việt Nam hiền ḥa như bông bưởi
Và thật thà như cọng cỏ ngọn rau
Người vợ ngoan hiền châm chích trầu cau
Không! Không phải chị đâu!
Mà đích danh thủ phạm ở phía sau
Quê hương nó từ phương trời tuyết trắng
Bay đến nơi này dưới dạng một v́ sao
Nanh vuốt vàng khè lia chia năm cánh
Trên màu cờ nhày nhụa máu tanh hao
Riêng tôi,
Mài nhẵn đêm đen thành đá trắng
Ghi lời buộc tội để mai sau
Người tù TrầnQuangPhục
1976 – Trại Sơn La