|
| |
Thơ Bùi Kim Anh
Lục bát cuối chiều
Lục bát viết lúc cuối chiều
Nghe trong hơi gió đọng nhiều ưu tư
Ḷng câm như bị cầm tù
Hắt hiu dồn lại mỏi dừ ước mong
Buồn th́ ra ngắm phố đông
Tội ǵ đóng cửa mà đong cn sầu
Buồn th́ ta lại yêu nhau
Tội ǵ ủ rũ cho mau cái già
Ngoài phố những hoa là hoa
Mua về ta cắm chật nhà mới thôi
Yêu đi cho trọn kiếp người
Kẻo mai thác lại tiếc đời buồn tênh
Bán không cho gió
Ta làm thơ để tặng ḿnh
Có ai đem bán chữ t́nh đi chơi
Thắt lưng con cón hỏi giời
Của vui cho hết c̣n lời nào đây
Bắc thang lên chín tầng mây
Chọn bồng bềnh sắc để may áo dài
T́m người người đă của ai
áo dài đành cởi vắt vai mà về
T́m người lối cỏ chân đê
Mệt thôi nằm xuống mà ê ẩm ḿnh
Câu thơ gỡ rối linh binh
Bán không cho gió dập d́nh thổi đi
T́nh nhân
Người ta thiếu bạc kiếm tiền
Tôi nay thiếu cái t́nh riêng kiếm người
Gánh ân gánh oán rong chơi
T́m tri kỷ để trao lời cận môi
Đă tin theo tận cuối đời
Đă yêu thân xác chẳng rời tấm thân
Ngỡ đâu hai chữ t́nh nhân
Cứ quay quắt cứ xoay vần chẳng tha
Một lời trót đă mặn mà
Dẫu người thay đổi dẫu ta cơ hàn
Người ta đăi cát t́m vàng
Tôi ngồi đan cái giần sàng bán đi
Nhặt trăng
Thuyền thơ thả bến Tây Hồ
Mây vơ vẩn gió hững hờ đợi ai
Tôi là một kẻ quăng chài
Buông câu để kéo một vài ư thơ
Tôi là một kẻ ngẩn nơg
Bỏ nhà bỏ cửa lên chờ vầng trăng
Một năm có mấy đêm rằm
Một đời có được vầng trăng riêng ḿnh
Biết ai là khách chung t́nh
Lên Hồ Tây để cho ḿnh có ta
Chú cuội ngồi gốc cây đa
C̣n tôi nhặt ánh trăng tà làm thơ
Mảnh thời gian
Chiếc lá chỉ sống có mùa
Nắng chỉ gay gắt quá trưa th́ tàn
Ta ngồi vặt mảnh thời gian
Đếm từng con kiến chạy ngang bờ tường
Ngày không anh
Anh thông minh anh cũng chẳng biết đâu
Cái ngày ấy thật là lạnh lẽo
Cơn gió cuối mùa mỏi mệt
Ngăn em không đến được cùng anh
Chỉ nỗi nhớ quẩn quanh
Thít chặt lại cả niềm mong ước
Anh từng trải anh cũng không biết được
Cái ngày ấy không anh
Nỗi nhớ th́ hiền lành
Cách ngăn như bóng đêm bít lối
Anh có về trong tầm với tay em
Ngưỡng cửa
Bên kia ngưỡng cửa là thiên đường
Bên này ngưỡng cửa là ước vọng
Em dựa vào bên này biển sóng
Nghe tiếng ḿnh dồn dập niềm yêu
Ngưỡng cửa đơn sơ đến vô h́nh
Nhón khẽ bước vượt qua ngăn cách
Bên kia có anh- em sợ
Thiên đường hay địa ngục
Chưa kịp yêu đă chịu đoạ đày
Ta hỏi ta
Ta là ai
Cát bụi kín chân người
Quần áo che tấm thân trần trụi
Con thú hoang gầm gào
Con thú đêm trừng trợn
Ta là ai
Hỏi gió khi về trời
Hỏi con sóng xé ḷng biển động
Ta hỏi ta mù loà
Lời buồn trên đá
Rồi một ngày thương nhớ phôi pha
Anh lặng lẽ khắc lời buồn lên đá
Em lặng lẽ chiều xao xác lá
Nắng cuối hè lụi nhớ mong
Rồi một ngày nhợt nhạt gió đông
Em cúi xuống nhặt tóc vương lối cũ
Anh trở về trên con đường bụi đỏ
Gom lá khô rơi lót chỗ em nằm
Rồi một ngày không gió không trăng
Lời tha thiết chỉ là vô nghĩa
Lá khô rơi mục rữa
C̣n ǵ đâu mà anh mà em
B́nh minh đấy một ngày
Ta băm nát đời ḿnh vào những câu thơ
Trang điểm tâm hồn bằng lời bằng chữ
Ta lầm lỡ chỉ thơ tha thứ
Cho ta vịn vào khi thiên hạ lùi xa
Trái tim ta chật chội muốn vỡ oà
Nén chịu khổ đau nén chịu khát khao tức căng bầu ngực
Thơ ve vuốt dịu từng cơn nhức buốt
Hơi thở dập dồn soăi tâm tư
Ta ở giữa ngày ta ở giữa đêm
Phơi mảnh chữ trụi trần trên trang trắng
Vục vào thơ t́m nguồn bất tận
Đếm trong tiếng cười giọt rơi
Có một mảnh sao băng hoá kiếp mất rồi
Tung toé nước toé tung bùn và rác
Ta nắm chặt tia nắng qua kẽ tay thấy rất hồng thấy li ti bụi vẩn
B́nh minh đấy một ngày tỉnh giấc lại cho thơ
| |


|