ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

Tưởng không c̣n nữa

(“Those who lose dreaming are lost.” Australian Aboriginal Proverbs)  

TrantuanngocK28  

Lời nói đầu: Những loạt bài này, sẽ đưa bạn đọc lần lượt đi tới từng những đề tài: Bảo Vệ Tài Nguyên, Tận Dụng Mọi Nguồn Lực, Lấp Biển Xây Nhà, Thay Đổi Nền Giáo Dục, Bảo Vệ Bờ Cơi, Văn Hoá và Con Người, Phát Triển Đất Nước..  

Hăy tưởng tượng nơi giữa những toà nhà building cao lớn, có một căn nhà tranh xiêu vẹo đổ nát, th́ chúng ta biết ngay chậm một ngày, một giờ, việc biến mất căn nhà tranh đó sẽ rất gần, thời gian quá ngắn e rằng không kịp cho chúng ta xoay sở nữa.

Nh́n chung quanh chúng ta: Từ Nhật Bản và Nam Hàn tất cả đều vươn ḿnh lên cao, ngay cả Thái Lan, Mă Lai, Hong Kong, Thượng Hải, Singapore đến Nam Dương cũng đă hơn hẳn Việt Nam. Thực ra nước bên cạnh mà ḿnh nên quan tâm nhất chính là Trung Quốc.  

Nào chúng ta thử nh́n những việc gần đây nhất của người mà chúng ta gọi là anh em.  

Năm 1998, Sau khi Đặng Tiểu B́nh qua thăm các hầm mỏ sắt thép nằm về phía  bắc của nước Úc, th́ cuộc thương thảo về mua bán sắt thép, trao đổi kỹ thuật đă được phác hoạ. Trong ṿng một tháng sau đó, Trung Quốc đă chính thức đặt hàng tại Tây Úc để đóng hai con tàu khổng lồ cực kỳ mắc tiền , y hệt như mẫu h́nh trong film James Bond. Tốc độ được mô tả là nhanh nhất thế giới với hai máy thổi phản lực.  Họ đă mang về Quảng Châu tháo một chiếc ra từng mảnh và rập thành khuôn.

 Đầu thế kỷ 21, vào ngày 1 tháng 3 năm 2004, vị thủ tướng Trung Quốc đương nhiệm đă tiếp tục công việc của người tiền nhiệm ủy thác. Ông ta đến nước Úc để kư hợp đồng mua mua hơi đốt[1]. Đến ngày 30/04/2004, Clive Brown, bộ trưởng phát triển Úc Đại Lợi đă qua Trung Hoa, để kư kết bản hợp đồng đă hoàn tất[2]. Số tiền lên đến 25 tỉ trong thời gian 25 năm. Song song theo đó là quặng sắt cùng với hợp tác kỹ thuật luyện kim cũng trong thời gian 25 năm. Con số phỏng chừng 11 tỉ[3] chỉ là con số bề nổi cuả một tảng băng, thực ra số tiền này vẫn trong ṿng bí mật.

 Để chuẩn bị năng lượng việc phát triển trong những năm sắp tới, Trung Quốc đă kư thoả thuận với Rio Tinto để mua sắt thép, một nơi có quặng sắt thép lớn thứ hai trên thế giới để cung cấp thép cho Trung Hoa trong ṿng 10 năm, bắt đầu từ năm 2006. Số lượng lên tới 7 triệu tấn thép mỗi năm[4].

 Cũng trong thời gian này, Trung Quốc đang thiết lập những công xưởng đóng tàu lớn nhất thế giới. Hoàn tất những chiếc cầu lớn nhất, dài nhất thế giới, kiểm soát được thêm được một vùng biển để đặt những con mắt vào mọi chuyển vận bằng đường thuỷ.

 Tham vọng của Trung Quốc không phải giới hạn ở đây mà c̣n lên cao nữa. Họ đă thành công trong việc đưa người lên quỹ đạo bằng phi thuyền SHENZHOU V .

Phi thuyền này được phỏng theo con tàu vũ trụ SOYUZ[5], đầu tiên của Liên Bang Sô Viết cách đây 36 năm cộng thêm những kỹ thuật mới.  Đúng ra chương tŕnh đưa người lên không gian đă được ấp ủ trên 11 năm nay. Phi thuyền Shenzhou V được đưa lên không gian bằng hoả tiễn Long March 2F, loại hoả tiễn từ lâu đă được dùng để phóng vệ tinh vào quỹ đạo.

Điều muốn nói ở đây là khi đặt được con mắt trên cao, và với kỹ thuật tracking tầm nhiệt, mọi chuyển động bất thường của xe cộ, vũ khí, chuyển quân ở Việt Nam hay ở một nơi nào đó, đều có thể bị phát giác ra trước.

Hay nói một cách khác là nếu có một nước nào trong Đông Nam Á muốn phản ứng bằng quân sự với Trung Cộng, cái cơ may thắng của nước đó rất mỏng manh.

Không cần phải có khả năng của một chuyên viên quân sự, mà chỉ cần một nhà vẽ kiểu như Lê Won-Hak, 44 tuổi, tại Hán Thành cũng đă nhận thấy “Tôi cảm thấy bị đe dọa bởi sự phát triển của Trung Quốc,”. C̣n phản ứng của dân Nhật Bản có thể tiêu biểu qua câu nói sau đây của Akira Machida, một nhân viên văn pḥng, 54 tuổi, ông ta nói: “Trung Cộng trở nên mối đe dọa hơn bao giờ, không phải chỉ nơi các nước Á Châu, mà c̣n của cả thế giới nữa.”  

Đến đây phải kể đến năm đập nước khổng lồ cung cấp năng lượng, và dự trữ nước uống, đang tạo ra nỗi kinh hoàng cho các những quốc gia trong khu vực hạ lưu, nơi có những con sông chảy qua. Cả ngàn đời biết bao nhiêu con người sống nhờ ḍng sông. Nay mực nước cạn xuống, tôm cá không khéo sẽ cạn kiệt. Riêng phần nước Việt, nước biển cứ theo mực nước mà đi vào đất liền, đang phá hại số lớn đồng ruộng dọc theo sông Hồng Hà và sông Cửu long.  

Chắc chắn khi Trung Quốc càng phát triển th́ Việt Nam lại phải là một nước chịu đựng nhiều thiệt hại thê thảm nhất. Như một con vật nhớt nhát khổng lồ, không để ai thấy rơ h́nh dáng, cứ mỗi cơn thở, th́ thân h́nh nó lại lớn lên khủng khiếp, và Việt Nam ḿnh đang sát cạnh con vật này.

 Hàng hoá Trung Quốc sản xuất, đă ngập tràn, phá giả cả thị trường tại Việt Nam. Cơ hồ như không c̣n có hăng sản xuất nào tại Việt Nam có thể cạnh tranh được với các sản phẩm đă thực hiện tại Trung Quốc. Người Hoa dùng đủ mọi phương cách, từ giá bán giảm, đến đút lót nhân viên Việt Nam để chận đồ phụ tùng nhập từ nước ngoài trong tiến tŕnh lắp ráp và ngay cả làm khó dễ  trong việc tung hàng hoá ra thị trường. Hàng hoá Trung Cộng đă tràn ngập từ những máy móc điện tử đến vật dụng như cái khoan, cây cuốc, và cả đồ gia dụng.  

Rơ ràng nhất là hàng ngàn, hàng triệu thứ hàng hoá đă tràn qua biên giới, không thuế khoá đă là động lực giết chết tiềm năng phát triển. Gần 30 năm trôi qua sau cuộc chiến tranh Nam Bắc, không một cơ xưởng kỹ nghệ nào có tầm vóc quốc tế được xây dựng.

Riêng công nghiệp, ngay cả những trại gà chăn nuôi để bán trứng, chỉ trong ṿng một vài tháng đă xoay sở không được v́ tiền bán trứng ra đă không đủ để mua đồ ăn nuôi sống gà. Trứng gà Trung Quốc được tài trợ của chính phủ họ, trước khi tung vào thị trường Việt Nam. Nền chăn nuôi nhỏ nhoi của Việt Nam cũng bị phá sản.  

Vô số những việc phá hoại khác của Trung Quốc, từ việc mua móng trâu, móng ḅ nơi gần biên giới, để giết bớt nông cụ. Mua lại củ sắn với giá cao để làm rượu bán ngược lại cho Việt Nam.   

Nước ḿnh không kiểm soát những thú lạ, đă để họ mang sang những loại thực vật, động vật như con ốc sên để phá bờ đất đồng ruộng Việt Nam. Đặc điểm loại ốc sên này đẻ nhiều trứng nhỏ li ti, diệt không xuể. Nhiều việc khác nữa mà chữ nghĩa không thể nào kể hết ra được.  

Nước Việt chỉ c̣n lại con người, cùng với lượng tài nguyên nhỏ nhoi đang bị bán đi nhanh chóng, với sự quản lư thiếu chặt chẽ. Chúng tra càng chậm chạp phản ứng đối phó với các bước lấn chiếm của Trung Quốc, càng làm đất nước Việt Nam chúng ta phải đi những bước giật lùi ra phía sau.

 Những lấn ép ngang ngược liên tục mà ḿnh biết rơ ràng là tháng 12 năm 1999, Trung Quốc đă đ̣i hỏi Việt Nam không được tiếp xúc kư kết thương măi ǵ với Mỹ, để Trung Quốc thương thảo trước[6]. Trung Quốc lấy lư do là để có lợi cho cả hai nước. Lợi cho cả hai nước ở đây, phải hiểu là một cuộc chiến tranh của bài học thứ hai chăng?

 Rồi đến những vùng đất của ải địa đầu, đă phải nhượng cho Trung Quốc bằng cách dời cọc cắm biên giới. Kế tới vụ Trường Sa, Hoàng Sa đều là lư luận của kẻ mạnh.

 Để điển h́nh hơn, mới đây, tàu đánh cá Trung Quốc tên là Quế Bắc Ngư đă bị bắt trong lúc phi phạm đánh cá quá sâu trong hải phận Việt Nam và bị đưa về cảng Hải Pḥng[7]. Câu chuyện này là một chuyện thường t́nh, tuy nhiên mở đầu bài báo “Vietnam has denied firing on a Chinese fishing boat in the South China Sea, but admits to detaining the vessel and its crew members..” và nội dung của bài báo là cuộc đối chất ở cấp độ cao của cả hai nước. Trong khi Ngoại trưởng của Trung Hoa th́ chính thức lên án Hải quân Việt Nam đă nổ hai phát súng vào tàu đánh cá, th́ phát ngôn viên của Bộ Ngoại Giao Việt Nam là Lê Dũng đă một mực chối bỏ  “Không có chuyện chúng tôi nổ súng vào tàu Trung Quốc.”  Ai bảo Việt Nam không biết e dè Trung Quốc?  

Trong loạt bài sau này, với một số biện pháp thích ứng đối phó, hy vọng được anh em, bằng hữu chung lưng sát cánh để t́m những cách thức tốt đẹp nhất mà không phải tạo ra chiến tranh bằng vũ khí. Làm sao làm giàu được cho Việt Nam, tận dụng được tài nguyên, khai phá thêm đất đai, tạo dựng lớp người giỏi giang về kỹ thuật, tạo ra công ăn việc làm cho mọi ngựi dân đó là mục tiêu chúng ta phải hướng đến. Mục tiêu làm sao để bảo vệ  mảnh đất c̣n lại.  

Trong việc kiếm tài liệu, xin bằng hữu hăy góp một tay, bằng cách t́m đọc trong thư viện, trong net và xin cung cấp những nguồn tin tức khả tín. Tất cả chỉ c̣n là vấn đề thời gian.  Chúng ta xin hăy cùng nhau góp một bàn tay, trong đường tơ kẻ tóc dựng lại căn nhà.

 
  1. Bảo Vệ Tài Nguyên

Trong lịch sử ở các nước tân tiến, có những phát minh kỳ diệu từ đó đă làm thay đổi cả đời sống con người, nhưng không phải cái ǵ con người cũng làm đúng. Tuy nhiên có một việc làm đúng nhất và không bao giờ sai đó là họ đă biết quyết định giữ yên những vùng đất đai để  những nơi này trở thành những công viên quốc gia, bảo toàn thiên nhiên. Việc làm này không những lợi lâu dài cho quốc gia họ, mà c̣n cho cả con người trên quả đất nữa.

Không thể chối căi được là nền kỹ nghệ phát triển của con người đă và đang huỷ hoại quả đất. Nay các hăng xưởng này đổ sang các quốc gia chậm tiến để kiếm lợi nhuận mà bất kể những hậu quả lâu dài. Trong số các quốc gia chậm tiến đó có Việt Nam.

 Vào thế kỷ 20, tôm cá ở đồng bằng sông Cửu Long nhiều vô số kể. Lúa sạ mọc theo con nước, dân t́nh phóng khoáng, dễ chịu v́ miền Nam làm chơi mà ăn thiệt. Những năm sau này, miệt lục tỉnh nghèo đói sơ xác để kiếm miếng ăn không đủ. Người ta t́m cách đổ lỗi cho chiến tranh, cho Mỹ, để không thấy chính người ḿnh đă gây tác hại như thế nào.

Ở Bạc Liêu, nơi gịng sông cá nổi bạc cả sông. Nhiều người nhắc lại thời kỳ mang rổ xuống sông mà vớt tôm rồi tới câu tới cá lóc.

Câu cá lóc, chỉ cần thảy ra một con mồi vào giữa bày ṛng ṛng, là cá mẹ không đói cũng đớp để bảo vệ bày con. Câu xong được cá mẹ, hốt luôn bày ṛng ṛng vào rổ, về kho tiêu.

 Họ cũng kể đến chuyện “suốt cá” bằng điện cao thế, và “suốt cá” bằng thuốc đạn. Bắt từ con nhỏ đến con lớn, ô nhiễm luôn cả ḍng sông, vô t́nh giết luôn cả trứng cá cho mùa sau.

 Người ta kể đến những chuyện nơi họ ở có những bày chim, hằng năm về làm tổ. Con người mang lưới cá ra để giăng chim. Khi đêm đến, có những mẻ bắt được cả hằng ngàn con. Ăn không hết, bán không hết, cho đến bây giờ th́ cạn láng.

Ở Cà mau, sông Ông Đốc, Ông Trang người ta kể đến những hàng đáy, bắt tôm cá, cua biển. Con nhỏ th́ làm mắm, con lớn th́ mang ra chợ bán. Một gia đ́nh, chỉ cần một hàng đáy là đủ lợi tức, để nằm hát cải lương, nhậu mút mùa.

Thời chiến tranh Nam Bắc, có những vùng con người không dám héo lánh đến. C̣n vô số thú rừng như heo rừng, nai, mang, cọp, beo, gấu và chim rừng, rắn, ruà, ṣ, tôm cá. Sau này th́ dân đổ dồn đến sống, giết đến tuyệt giống. Phần nữa phân bón, từ ruộng đồng đổ ra sông, làm tốt cho lúa nhưng lại làm chết những loại cỏ cây cho tôm cá, ẩn ḿnh đẻ trứng. Càng ngày cá mắm bị bắt, càng nhỏ đi, đă không đủ sức lớn, th́ làm sao sinh trứng, đẻ con cho đời sau.

 Ở các nước Tây phương, họ đă nh́n ra vấn đề. Điển h́nh như ở nước Úc. Họ tạo ra luật lệ, bắt đánh các loài thuỷ sản đúng kích thước, họ dạy cho dân biết là làm như thế để thế hệ sau c̣n hưởng. Họ tạo ra những nơi để chim chóc, muông thú, và cả khu vực cấm đánh bắt để cá sinh sản nữa. Đồng thời chính phủ Úc in ra những bản tiếng Anh, và một số những bản chỉ dẫn bằng tiếng sắc dân để hướng dẫn. Không hẳn ai cũng có ư thức giống nhau, do đó trên truyền h́nh có những hoạt cảnh nhỏ,  kêu gọi mọi người hăy chỉ dạy lẫn nhau, bảo vệ tài nguyên cho đất nước.

 Miền Bắc, có ngọn núi Yên Tử, nơi mà Nguyễn Trăi phải mô tả trong thơ văn của ông là 

“Nói cười ở giữa mây xanh”.
“Suối trong t́m hạc nội,
mây trắng luyến non cao,
chim bay đi quên lối,

về đâu nữa, mà về”
 
 

Nơi đó ngày xưa, qua các thời Lư, Trần, Lê, Nguyễn là nơi các vị từ bỏ ngôi vua, từ bỏ trần thế đi tu. Vua Trần Thái Tông khi lên núi đă luyến non cao, trong ḷng như thoát  nợ hồng trần, ông đă lưu lại nơi đó tu hành. Khi ông mất, cả mấy ngày biền biệt, chẳng  trở về am. Đến lúc t́m thấy xác, măng non đă trổ qua đùi.  

Ai đă đi, khi về cảnh sắc nơi đỉnh núi cao đó, chắc chắn cảnh đó vẫn lưu lại măi trong tâm hồn đến hết cuộc đời.  

Trên núi Yên Tử nh́n xuống thấy cửa bể Thần Phù, thấy Bạch Đằng Giang.

Những làng mạc tí hon bên dưới, từng mái nhà là một gia đ́nh nhỏ bé. Thấy màu khói lam vươn lên, tâm hồn người khách nào cũng phải ch́m xuống mà nẩy ra t́nh yêu mến dân tộc bao la, vô hạn. Chỉ mong những người dân Việt sống được cuộc đời hiền hoà, vợ chồng yêu mến lẫn nhau, con cái hiếu thảo, mùa màng thuận hoà phúc lợi, chặn được ngoại xâm.

Nơi đó, non cao thật lạ lùng, đứng trên cao như đứng trên mây, tâm hồn con người lắng lại và thấy hoà ḿnh được với hồn thiêng đất nước. Giá mà những nhà lănh đạo Việt Nam mỗi khi nhận lănh trách nhiệm điều hành đất nước, tự một ḿnh lên trên ngọn núi, tỉnh tâm một ngày. Nếu được thế th́ người lănh đạo sẽ yêu dân hơn, xả thân và trí phục vụ tổ quốc để rồi dân cũng sẽ một ḷng với ông.

Nhưng mà cũng nơi đó, ở Đỉnh Chùa Đồng, chúng ta cũng nh́n thấy những ngọn núi bên cạnh đang bị con người tàn phá để lấy than đá. Họ đang gọt những đầu ngọn núi một cách tàn nhẫn. Giữa những mảng xanh của đất nước, nổi lên màu đỏ hực của những ngọn núi đang bị phá như màu máu.

Điều quan trọng hơn cả là nước. Khai phá than đá, đă khiến gịng nước suối trong vắt, bị đắng như chất hoá học, nếu bạn vô t́nh bước xuống ḍng suối Giải Oan ở chân núi để rửa bụi đường trên mặt th́ bạn phải trả một cái giá mắc mỏ. 

Không một sinh vật nào c̣n sống được nơi ḍng sông đó, thậm chí ngay cả trên đất, những con vật như chim chóc, hoặc loài ḅ sát cũng biến mất.

 Mất nước mất tất cả. Một danh lam thắng cảnh hùng vĩ của đất nước, thiếu bóng dáng chim chóc, như thiếu một cái ǵ rất quan trọng. Thiếu vắng các loài thú hoang dă, rừng núi có đó mà như chết, e rằng linh khí ngàn đời của núi non dần dần mất lần ṃn đi.

Trăm năm tích đức, tu hành
Chưa lên Yến Tử chưa thành quả tu.

Một địa linh của đất nước, một nơi được coi là long mạch cuả đất nước, phải nói đúng hơn là đang bị thương tích trầm trọng. Người ta như những con rận, con chí cắn rức vào vết thương đó làm lớn rộng ra, dưới tên được gọi là khai thác tài nguyên.

 Ḿnh phải vá lại, trồng cây xanh hàn lại vết thương. Tạo nơi đó thành nơi tĩnh mịch, có dinh thự, có chỗ trú đêm cho khách văng lai, có chỗ nấu hàng chay, có thảo cầm viên, lập vườn kỳ hương dị thảo. Cả một hai trăm năm cận đại nay, toàn là chiến tranh và đổ phá, chưa có thêm một dinh miếu tổ tiên nào, nay hăy lấy nơi đó mà lập lên dinh miếu. Biến nơi đó thành nơi trầm tưởng, thu hút du khách. Tiền kiếm được thay thế lợi tức khai thác than đá.

Chùa Hương, nơi có bút tự “Thiên Nam đệ nhất động” của chúa Trịnh Sâm, cũng chỉ là một trong những vô số thắng cảnh nằm trong t́nh trạng tệ hại. Rác rưới vứt bừa băi càng lúc càng nhiều hơn. Nơi phóng uế không được xây dựng, cho nên nơi thanh tao càng lúc càng mất. Đó là chưa kể việc thắp hương, người ta không thắp hương mà là đốt hương, đốt thành bó như đốt củi nhỏ, bao nhiêu năm tháng. Các động đá, động thạch nhũ vốn dĩ trong trẻo trở nên đen kịt v́ khói hương. Đó chưa kể đến, một số người tự xây cất chùa chiền để kiếm lợi tức một cách vô trật tự. Mọi người đă phá hoại những công tŕnh ngàn năm thiên nhiên.

Vô số các nơi danh lam thắng cảnh khác, khi tu sửa đă không có người đủ tŕnh độ văn hoá về lịch sử coi sóc, cho nên thay v́ tu sửa lại bị phá hoại. Thí dụ như Tháp Chùa Bà ở Nha Trang. Người ta đục đá đặt máy hơi hút, made in China để hút bớt hơi hương, hơi khói ra. Thật nực mắt, ở giữa công tŕnh hàng hai ba trăm năm trước sao lại có cái máy quạt chạy ồ ồ của thế kỷ này thế ? Người xưa, khi xây cất, đặt từng viên đá lên viên đá, chắc chắn là không phải dùng xi măng như công tŕnh đang làm. Đừng trách là người chỉ huy công tŕnh đă không có tŕnh độ nhận biết cổ ngoạn, mà hăy trách là giới chính quyền chưa có những tổ chức chặt chẽ từ bên trên, để huấn luyện họ, phải bảo toàn như thế nào.

 Trong miền Nam, nơi đang đặt hăng xi măng Hà tiên, có một ngọn núi đá vôi[8]. Trước năm 1975, hai phe Quốc Cộng có những trận đánh lớn. Bom đánh không xập, tiến thoái khó khăn, máu hai bên đổ ra từng thước đất. Đến những năm sau này, 1998, có một người chiến sĩ dẫn con cái từ ngoại quốc về chỉ cho con cái biết ngọn núi hồi đó, kể cho mấy đứa con tại sao có vết thương trên người, th́ giật ḿnh, v́ thấy hơn nửa ngọn núi vôi biến mất. Nơi đó, thành phẳng lỳ, nửa ngọn núi biến mất. Trên đầu, tiếng ầm ́ máy móc đang chuyển động sản phẩm lên bụng một con tàu, không rơ xuất xứ. Máy chạy ngày đêm không ngưng nghỉ. Đoan chắc, vài năm nữa thôi, ngọn núi sẽ biến mất.

Bất cứ chế độ nào, người ta cũng th́ thầm đến những kẻ làm giàu không kể đến liêm sỉ, không kể đến quyền lợi hoặc tài nguyên của đất nước. Họ c̣n kết bè, kết bạn với nhau để bảo vệ lẫn nhau nữa.

Lạ lùng là con người ḿnh, ăn nhiều lắm cũng chỉ một bụng, ngủ nhiều lắm cũng chỉ một giường, thở nhiều lắm cũng chỉ hai buồng phổi, nhưng cái giáo dục về một tổ quốc đă không được dạy kỹ lắm khi thiếu thời. Có lẽ thay vào những bài học tính toán “Bắn một thằng giặc Mỹ, cộng với hai thằng giặc Mỹ bị thương th́ anh dân quân đă hạ được mấy tên, các em?” bằng những câu “Để giải một bài toán phân số, chúng ta hăy coi tổ quốc Việt Nam là một mẫu số chung.” Từ đó, để cùng một tay bảo vệ tài nguyên.

Nếu lấy xi măng Hà tiên này để làm những tấm đan tiến ra bờ biển hằng ngày, th́ chắc chắn sẽ có ích lợi lâu dài hơn cho đất nước. Lấy núi lấp biển, lặng lẽ, nhẫn nại mở rộng bờ cơi về hướng biển. Nối đảo và đảo, dùng những ḥn đảo thiên nhiên như những cột trụ đóng cầu. Vừa kiểm soát được vùng biển, vừa mở mang bờ cơi tiến ra biển. Nếu để đến khi quốc tế đưa ra những luật định giới hạn về việc này, th́ lúc đó, chúng ta muốn làm cũng đă trễ.

Để nhanh chóng làm được việc này, th́ chúng ta phải thiết lập ra những vùng công viên quốc gia. Ít nhất mỗi mỗi miền phải có hai công viên quốc gia, bất khả khai thác, để bảo toàn thú rừng và cây cối. Những làng du lịch có nhân viên kiểm lâm, đảm trách dịch vụ dẫn dắt người thăm viếng, đều phải trong một hệ thống, điều hành bởi một bộ trong chính phủ. Những cách thức quản lư chất thải, xây cất, giới hạn, luật lệ đều phải được điều nghiên chặt chẽ và xếp loại vào hàng quốc sách. Thưởng phạt, phải theo một chính sách rơ ràng từ bên trên.

Trong báo chí tại Úc, có một bản tin chính thức qua một công tŕnh nghiên cứu kỹ lưỡng những ảnh hưởng của về khí hậu, nhiệt độ của quả đất càng lúc càng tăng.

Bản tin nói rằng trong ṿng 50 năm tới, hầu như 40% cây cỏ và muông thú sẽ không thể tồn tại trên quả đất nữa. Một nhóm 15 nhà khoa học gia, bao gồm 2 người tại Úc, đă lên tiếng như thế trong tờ Journal Nature. Những người này kêu gọi thế giới hăy khẩn cấp quan tâm.

“We can wait another 30 years to find out exactly how much temperatures will rise, when it will too late, or we can do something now,”

Các nhà khoa học này c̣n nói là nhiệt độ của quả đất càng lúc càng tăng theo gia tốc, và họ đưa ra những con số dẫn chứng. Họ cho rằng nếu không có những hành động thiết thực th́ sẽ không c̣n kịp nữa.

Suưt soát 30 năm, về nh́n lại quê hương, đường xá vẫn luộm thuộm, con người vẫn vất vả, luật lệ vẫn chưa công minh. Vũ khí pḥng thủ tổ quốc chỉ vẫn là những khẩu súng thiếu bảo tŕ bao nhiêu năm. Lính tráng ốm yếu, ăn mặc lạ lùng, kẻ mang dép cao su, người mang dép quai hai màu, lại thêm những cái áo rằn ri lẫn lộn, mà một thời họ nâng súng nhắm bắn.

Phải luôn nhớ rằng, đất nước này đang ở sát cạnh một đất nước hằng năm gia tăng tiền chi phí cho quốc pḥng một cách đáng sợ. Chi tiêu chỉ có 60 tỉ cho đời sống dân chúng, nhưng 900 tỉ chi cho quân trang, quân dụng và vũ khí. Hay nói cách khác đi là quân đội Trung Quốc đang lớn lên từng ngày, trong khi Việt Nam với đôi dép càng ngày càng bị ṃn vẹt đi.

Trong bản tin của Agence France-Presse[9] có đăng một đoạn tin ngắn về việc Trung Quốc đang nổi giận v́ Việt Nam cả gan dám mang 60 du khách và 40 nhân viên chính phủ đi thăm viếng đảo Trường Sa.  Thế th́ ra, Trường Sa đă không c̣n là một lănh địa của Việt Nam chăng? Rơ ràng thế giới đại đồng, anh em xă hội chủ nghĩa, thực chất chỉ là một danh xưng, một khẩu hiệu. Trong nhân gian trong vùng vịnh Hạ long, từ năm 1990 đă đồn đăi, Trung Quốc bắn tiếng muốn mua vùng đất này. Bất cứ cái ǵ cũng có cái giá của nó.  Cái giá nào Việt Nam cần có, để không bị đồng hoá, như là vùng đất của Trung Hoa?

 Nói chi chuyện lớn, Tám ơi! Thôi th́ để Tám nói chuyện nhỏ. Chuyện thật của một gia đ́nh trong quận 8, Sàig̣n. Bao nhiêu đời, gia đ́nh này dành dụm mua cây chàm, cây đước về cắm rồi đắp đất bồi lên thành nền nhà. Đến những năm tháng này, phần v́ người cha, cột trụ trong gia đ́nh bị ngă bịnh triền miên, cả nhà không kiếm đâu ra miếng cơm bèn nhổ bớt cây lên mang bán. Mỗi ngày lại phải gượng nhổ thêm. Phần v́ tiền thuốc men, phần v́ đói, nên cứ để cho con cái nhổ bừa băi. Chỉ trong vài năm gần đây, người quen về thăm, không c̣n thấy nền nhà xưa đâu nữa. Con cái đói khổ đâm ra tứ tán, người thân từ ngoài về, bỏ công t́m hỏi hoài không ra. Ngẫm nghĩ cho sâu, có thấy gia đ́nh này khác ǵ tài nguyên của tổ quốc đang bị khai thác, mà không có kế hoạch kiểm soát hay không?

Vài năm nữa thôi, mọi người bận miếng cơm manh áo, rồi thế hệ ḿnh qua đi, cho đến khi những thế hệ tới, có ai ngẫm nghĩ lại chuyện nước nhà sẽ trách móc chúng ta rằng chúng ta biết mà sao lại không dóng lên tiếng chuông báo động. Bao nhiêu biến cố xảy ra như vậy mà chẳng cùng nhau t́m phương cách chống trọi từ trước.

Chúng ḿnh, nào hăy cùng với nhau một nhóm, một khối, nghiên cứu có cách ǵ để đất nước Việt Nam sống c̣n và vươn ḿnh được trong 50 năm tới?

Hăy liên lạc, phê b́nh, đóng góp, hay chỉ trích để sữa đổi. Đừng ngần ngại và hăy đón xem bài kế tới: Khéo Dụng Resources và Lấp Biển Xây Nhà .

Autumn in Australia, April, 2004

TrantuanngocK28  


[1] The West Australian Saturday Mon 3, 2004, Front Pg.[2] The West Australian Saturday May 1, 2004, Pg 63.
[3]
http://www.abc.net.au/pm/content/2004/s1056558.htm
[4]
http://www.couriermail.news.com.au/common/story_page/0,5936,9347005%255E3122,00.html

[5]
The West Australian Thursday October, 16 2003. Pg.9
[6]
Tuần Báo Công An, những số ra khoảng trung tuần tháng 12 năm 1999.
[7]
Tin từ ASSOCIATED PRESS ngày 30/09/2003. Pg 18 Western Australia newspaper.
[8]
Ngọn núi tên là MOASO, có nhiều hang động. Núi thuộc quận Kiên Giang, tỉnh Kiên Giang - Rạch Giá. Năm 1969 tiểu đoàn 2/31 Sư đoàn 21- Sấu thần- Sét Miền Tây của miền Nam, đă đụng độ nặng nề với Công trường 9 Chính quy Bắc Việt tại ngọn núi này. Theo lời kể của ông Quách Văn Toàn.
[9]
The West Australian Tuesday, April, 2004 Pg.25

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06