Pháp
Lệnh hay Áp Lệnh?
Nguyễn
Thành Nam
24/07/2004
“Chức sắc,
nhà tu hành được truyền đạo tại các
cơ sở thờ tự, ngoài phạm vi đó phải
được sự chấp thuận của UBND cấp
huyện. Các h́nh thức truyền đạo khác
được coi là trái phép“. Đó là lời của
ông Nguyễn Thanh Xuân, Phó Trưởng ban Tôn giáo CSVN,
phát biểu trong cuộc họp báo công bố Pháp Lệnh
Tín Ngưỡng Tôn Giáo tại Việt Nam vào chiều
ngày 12/7/2004: http://vietnamnet.vn/chinhtri/doinoi/2004/07/175361/
Đọc câu
trên, người ta có cảm tưởng như một lời
tuyên bố bừa băi của một anh công an nào đó
hay nói với thường dân rằng "miệng tao là
pháp luật đây!", chứ không phải là pháp lệnh
có tính cách hợp pháp hợp hiến, phát ra từ miệng
của một người đại diện chính phủ.
Cũng vẫn theo chế độ Xin, Cho và Cấm của
các nhà làm luật (quốc hội gật), hành luật
(hành hạ nhân dân với các luật lệ ngớ ngẩn)
và giết luật (tư pháp bảo vệ luật theo
định hướng xă hội chủ nghĩa) tại
Việt Nam. Nói cách khác, vế đầu của tuyên bố
nói trên có nghĩa là (được) Cho, vế sau có nghĩa
là (phải) Xin, và câu kế tiếp có nghĩa (bị) Cấm.
Cho, Xin và Cấm cụ thể ra sao trong Pháp Lệnh này,
th́ sau đây là vài thí dụ điển h́nh từ Pháp
Lệnh Tôn giáo của nhà nước cộng sản Việt
Nam gồm 6 chương 41 điều, sẽ bắt đầu
có hiệu lực sau ngày 15 tháng 11 năm 2004.
Hoạt động
tôn giáo rất đa dạng, ngoài mặt tâm linh, c̣n
trăi rộng trên mọi mặt xă hội, từ giáo dục,
nhân đạo, văn hoá v.v... Do bản chất đa dạng
đó, nên khi gặp biến sự, các tôn giáo thường
đóng một vai tṛ hết sức quan trọng trong việc
củng cố niềm tin và tinh thần của tín hữu,
trở thành điểm tựa tinh thần của nhiều
người.
Thế nhưng
điều 12 của Pháp Lệnh này nói: "Người
phụ trách tổ chức tôn giáo cơ sở có trách
nhiệm đăng kư chương tŕnh hoạt động
tôn giáo hàng năm diễn ra tại cơ sở đó với
Uỷ ban nhân dân xă, phường, thị trấn (gọi
chung là Uỷ ban nhân dân cấp xă); trường hợp
tổ chức hoạt động tôn giáo ngoài chương
tŕnh đă đăng kư th́ phải được
cơ quan nhà nước có thẩm quyền chấp thuận.
Thẩm quyền chấp thuận việc tổ chức lễ
hội tín ngưỡng do Chính phủ quy định".
Cho nên vai tṛ linh động và hữu hiệu của các
tôn giáo trong lănh vực cứu khổ cứu nạn,
v.v... sẽ bị giới hạn (bó tay bó chân) rất
nhiều bởi điều lệ này.
Sự giới hạn
này trực tiếp ảnh hưởng lên mặt tâm linh
bởi điều 11 của Pháp Lệnh: "Trường
hợp thực hiện lễ nghi tôn giáo, giảng đạo,
truyền đạo ngoài quy định tại các cơ
sở tôn giáo th́ phải có sự chấp thuận của
Uỷ ban nhân dân huyện, quận, thị xă, thành phố
thuộc tỉnh (gọi chung là Uỷ ban nhân dân cấp
huyện) nơi thực hiện". Có nghĩa rằng các
lễ nghi tôn giáo, giảng đạo, truyền đạo
ngoài khuôn viên nhà thờ, chuà chiền, thánh thất
v.v... th́ phải xin phép.
Chưa hết,
ngay cả vấn đề tổ chức trong phạm vi
của các cơ sở tôn giáo như hội nghị,
đại hội, th́ cũng phải xin phép th́ mới
được chấp thuận. Điều 18 của Pháp
Lệnh nói:
"1. Việc tổ
chức hội nghị, đại hội của tổ
chức tôn giáo cơ sở được tiến hành
sau khi có sự chấp thuận của Uỷ ban nhân dân
cấp huyện nơi diễn ra hội nghị, đại
hội.
2. Việc tổ
chức hội nghị, đại hội cấp trung
ương hoặc toàn đạo của tổ chức tôn
giáo được tiến hành sau khi có sự chấp
thuận của cơ quan quản lư nhà nước về
tôn giáo ở trung ương.
3. Việc tổ
chức hội nghị, đại hội của tổ
chức tôn giáo không thuộc các trường hợp quy
định tại khoản 1 và khoản 2 Điều này
được tiến hành sau khi có sự chấp thuận
của Uỷ ban nhân dân cấp tỉnh nơi diễn ra
hội nghị, đại hội".
Thêm vào đó,
các lễ nghi diễn ra ngoài cơ sở tôn giáo th́ cũng
phải xin phép và chờ chấp thuận, đó là
điều 25 của Pháp Lệnh. Ngoài ra, điều 23 của
Pháp lệnh nói rằng các vị chức sắc hay nhà
tu hành, muốn đi đâu ngoài phạm vi của ḿnh,
đều phải thông báo nơi đi và xin phép nơi
đến. Điều 28 khoản 2 quy định rằng
tài chánh của các tôn giáo phải được bạch
hoá, tức công khai mục đích sử dụng, và vấn
đề quyên góp phải thông báo với Ủy ban nhân
dân nơi tổ chức quyên góp. Điều 24 khoản
2 quy định rằng việc thành lập trường
đào tạo giáo sĩ, nhà tu hành v.v..., phải
được sự chấp thuận của Thủ
tướng Chính phủ. Điều 22 có nghĩa rằng
việc phong chức, phong phẩm, bổ nhiệm, bầu
cử, suy cử trong tôn giáo v.v... th́ hoàn toàn bị cơ
quan lư nhà nước ở trung ương, bằng h́nh
thức này hay h́nh thức khác, kiểm soát và quản
lư, tức là có quyết định sau cùng.
Trên đây chỉ
là một vài trích dẫn từ một số điều
lệ của bản Pháp Lệnh Tôn Giáo do CSVN ban hành.
Nói tóm lại, th́ tất cả các hoạt động
thuần tuư tôn giáo như truyền đạo, giảng
đạo, lễ nghi tôn giáo, hội nghị hay đại
hội tôn giáo, nhân sự hoạt động như chức
sắc, tu sĩ v.v... bây giờ đều phải Xin phép,
chờ được Cho, hay trả lời bị Cấm
hoạt động. Nếu không thực hiện như trên
th́ bị liệt kê là trái phép. C̣n rất nhiều các
điều lệ vô lư khác mà sẽ khó t́m thấy một
bản văn tương tự về hoạt động
tôn giáo ở một quốc gia tiên tiến khác trên thế
giới.
Tại sao phải
có bản Pháp Lệnh này? Nói cho cùng th́ cũng v́ quyền
và lợi của CSVN mà thôi, v́ họ biết rằng
các tôn giáo chân chính không bao giờ để cho bất
cứ ai gây băng hoại văn hoá, xă hội... Pháp Lệnh
này giúp cho nhà cầm quyền CSVN có thêm lư cớ để
xiết chặt và bóp nghẹt tôn giáo một cách chính
thức. Tuy mang tiếng là Pháp Lệnh, nhưng nội
dung của nó chẳng khác ǵ các Áp Lệnh khác từ trước
đến nay của ĐCSVN. Nhưng trá h́nh dưới
bất cứ h́nh thức nào th́ cũng chẳng thể
nào qua mặt được lương tri và trí tuệ
của người dân Việt Nam.
Sẽ khó mà
t́m thấy một văn bản quái thai thứ hai trên thế
giới này giống như Pháp Lệnh Tôn Giáo của
CSVN bởi v́ không ai đi dùng gông cùm để xiết
chặt tư tưởng. Điều này chỉ cho thấy
chế độ đang tiến gần đến chỗ
tận cùng của sự u tối và huỷ diệt.
NGUYỄN THÀNH
NAM