ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

PHÁP LỆNH TÔN GIÁO 
LÀ SỰ SỢ HĂI CỦA KẺ ĐỘC TÀI
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế


Ngày 12.07.2004 vừa rồi Đảng Cộng sản Việt Nam, cùng với Quốc Hội bù nh́n, chính thức cho ḷi ra Pháp Lệnh Tôn Giáo .
V́ là mùa nghỉ hè, tôi phải di chuyển, nên không thể viết ngay được, nhưng tâm trí tôi vẫn hằng lưu tâm đến Pháp Lệnh lạc loài này. Tôi theo rơi các Diễn Đàn và đọc được những nhận định của Luật sư TRẦN THANH HIỆP, Oâng NGUYỄN THÀNH NAM, Nhà báo NGÔ NHÂN DỤNG, Oâng PHẠM TRẦN, Oâng ĐOÀN BẢO KIẾM, Linh mục NGUYỄN HỮU GIẢI và Linh mục PHAN VĂN LỢI...Tôi chưa thấy việc lên tiếng của các Hội đoàn, nhất là của các Hội đoàn Tôn giáo, và sự bầy tỏ Lập trường của những Vị Lănh đạo các Tôn giáo về vấn đề quan trọng này.
Tôi thông cảm rằng những người Điều hành các Hội đoàn ấy và những Vị Lănh đạo Tôn giáo chưa có thời giờ làm việc v́ là mùa hè. Về phương diện này, xin lưu ư độc giả rằng đàu óc Cộng sản Việt Nam luôn luôn tính toán một cách hèn hạ, không ngay thẳng khi tuyên bố những ǵ quan trọng. Họ tính toán những ngày nghỉ để xử án hoặc công bố những điều mà dư luận quần chúng hoặc báo chí có thể lưu ư tới. Họ xử án Luật sư LÊ CHÍ QUANG, Bác sĩ NGUYỄN HỒNG SƠN, 3 Cháu của Cha LƯ vào thứ Sáu trước những ngày nghỉ hoặc Lễ lớn. Khi công bố Pháp Lệnh ngày 12.07, họ tính toán mùa nghỉ hè của nước ngoài. Việc tính toán này chứng tỏ họ sợ sệt ngay về những điều mà họ tuyên bố.
Bài viết này là mở đầu cho một loạt bài mà chúng tôi muốn khai triển về Phong trào chống lại Pháp Lệnh Tôn Giáo lạc loài của Cộng sản Việt Nam. V́ vậy chúng tôi chỉ nêu lên những chủ đề một cách tóm tắt. Những chủ đề này như sau:

- Chế độ độc tài Cộng sản sợ Tôn giáo
- Mục đích của Pháp Lệnh Tôn Giáo
- Pháp Lệnh Tôn Giáo là Luật Lệ hóa sự đàn áp
- Chống Pháp Lệnh Tôn Giáo là việc đ̣i quyền Tự do căn bản cho mọi người
- Chống Pháp Lệnh Tôn Giáo là quyền Tự vệ của Tôn Giáo
- Lănh đạo Tôn Giáo không thể yên tiếng trước Pháp Lệnh
- Tín hữu mọi Tôn giáo phải đứng lên chống Pháp Lệnh
- Kêu gọi nước ngoài và các Tổ chức Tôn Giáo, Nhân quyền chống Pháp Lệnh

Chế độ độc tài Cộng sản sợ Tôn giáo
Lư thuyết Cộng sản hay Xă Hội Chủ nghĩa chỉ là cái vỏ che đậy cho chủ trương của Đảng Cộng sản là nắm trọn quyền hành quản trị Xă hội vào tay ḿnh, nghĩa là thực chất của chế độ chính là ĐỘC TÀI. Có lần tôi tuyên bố với những người nịnh bợ Cộng sản rằng tôi sẵn sàng cùng hợp tác xây dựng Lư thuyết Cộng sản hay Xă hội Chủ nghĩa nếu Đảng Cộng sản từ bỏ chủ trương Độc Quyền xây dựng Lư thuyết Cộng sản hay Xă hội Chủ nghĩa. Nói như vậy, tôi muốn những người c̣n khen các Lư thuyết đó rằng điều tôi chống chính yếu là việc ĐỘC TÀI của Đảng Cộng sản chỉ dành cho riêng ḿnh việc xây dựng các Lư thuyết ấy.
Khi độc tài, th́ Đảng Cộng sản sợ sệt tất cả những ai hay những Đoàn thể nào có khả năng nói khác những điều mà Đảng tuyên bố và áp đặt lên dân chúng, dù những điều nói khác này là chính đáng và rất xây dựng cho dân chúng. Từ sự sợ sệt những người hay Đoàn thể chân chính này mà Đảng Cộng sản đă phải dùng sức mạnh khủng bố và đàn áp để diệt mọi đối kháng. Họ đă bỏ tù những cá nhân. Đi đến đâu là họ phá bỏ các Đoàn thể, dù đó là những Tập họp ái hữu hay Thể thao. Cộng sản sợ tất cả các Tập họp quần chúng.
Tôn giáo là sự Tập họp quần chúng cùng mang một ḷng Tin. Đối với các Đoàn thể mang mục đích trần thế, thuộc xă hội hiện tại mà họ quản trị, Cộng sản có thể phá bỏ dễ dàng, nhưng đối với các Tôn giáo mà Tín hữu quy tụ lại v́ ḷng Tin vào Đấng Thiêng Liêng, không thuộc xă hội trần thế, th́ Cộng sản khó ḷng giải tán hoặc phá bỏ được. Chính v́ vậy mà Cộng sản sợ sệt trước các Tập họp Tôn giáo.
Không phá bỏ được, nhưng Cộng sản đă t́m đủ mọi cách để chia rẽ, lập ra các Đoàn thể Tôn giáo qua bàn tay của đám ngợm giáo gian quốc doanh để mong thay thế các Giáo Hội chân chính mà lừa đảo Dân và Quốc tế.
Nhưng những người Tôn giáo chân chính vẫn đứng đó và là sự đe dọa cho chủ trương Độc Tài Cộng sản. Mặc dù Cộng sản đang rất cần tài chánh của phía Tây Phương, nhưng họ đă liều ḿnh ráng rặn ḷi ra Pháp Lệnh Tôn Giáo để Luật Lệ hóa việc kềm kẹp những người Tôn giáo chân chính, v́ họ quá lo sợ sự lớn mạnh và cương quyết của các Tổ chưcù Tôn Giáo chân chính. 

Mục đích của Pháp Lệnh Tôn Giáo

Một Nhà Nước đứng đắn, khi ban hành những khoản Luật, phải xét xem Mục đích của Khoản Luật có đem lại lợi ích cho Dân hay không, phải tính toán việc người dân thi hành Luật có thể thực hiện được hay không và, đứng về mặt chi tiêu trong việc thi hành, phải tính toán xem phí tổn có tương xứng với cái lợi mà Dân thu được hay không. Tất nhiên, nếu không xét những vấn đề ấy, th́ đó là một Nhà Nước không đứng đắn, nếu không muốn nói là lạm quyền.
Từ bản chất của Lư thuyết, Cộng sản chủ trương vô thần. Những người vô thần không thể có ḷng tốt ra Luật Lệ để nhằm mục đích giúp cho các Giáo dân hành đạo hay truyền đạo có hiệu lực hơn. Theo bản chất ấy của Cộng sản, th́ những Điều khoản của Pháp Lệnh tất nhiên chỉ nhằm Mục đích hạn hẹp việc hành đạo và truyền đạo của các Tín hữu. Những Vị Lănh đạo chân chính của các Tôn giáo cũng không cần phải nhờ những lời dậy dỗ, chỉ dậy của Đảng Cộng sản trong Pháp Lệnh để mà điều hành Tôn giáo của ḿnh và truyền đạo tốt hơn. 
Theo như phân tích ở đoạn trên đây, th́ cái Mục đích của Pháp Lệnh Tôn Giáo là nhằm phục vụ cho Đảng Cộng sản Việt Nam chứ không phải là cho Dân. Thực vậy, Mục đích của Pháp Lệnh nhằm kềm kẹp Tôn Giáo để những người Tôn giáo chân chính này không c̣n khả năng chống lại Độc tài của Đảng. Đảng dùng Luật Pháp để bảo vệ Độc tài của chính ḿnh vậy.
Nói về việc thi hành Luật, th́ tất nhiên Dân không thể và không muốn tự ḿnh thi hành những điều khoản của Pháp Lệnh lạc loài này để tự trói chính ḿnh. Việc thi hành Pháp Lệnh là chính những Đảng viên của Đảng CSVN, với sự áp dụng sức mạnh khủng bố, nhằm trói buộc Dân chúng, kiểm soát chặt chẽ các Tôn giáo.
Nói về việc chi tiêu để thi hành Pháp Lệnh, th́ đây là việc tốn kém, Nhà Nước phải dành ra một Ngân khoản đáng kể. Thực vậy, từ Trung Ương cho đến các Địa Phương Xă Phường, Nhà Nước phăi trả lương cho những cán bộ, công an lo kiểm soát, thi hành Pháp Lệnh cho Tôn giáo. Hăy tính số lượng cán bộ, công an tôn giáo này trên toàn quốc, th́ thấy việc tiêu tốn ngân quỹ quốc gia như thế nào. Không nhửng tiêu tốn tiền bạc quốc gia, mà Pháp Lệnh sẽ là cái cớ để hệ thống cán bộ, công an tôn giáo ăn hối lộ, làm tiền Tín hữu và Tôn giáo theo nguyên tắc’’XIN—CHO’’ hay đúng hơn nguyên tắc’’CHO—CHO’’.
Nếu việc chi tiêu này nhằm mục đích phục vụ Dân với lợi ích mang lại cao hơn, th́ đó là việc hiểu được. Nhưng Pháp Lệnh nhằm phục vụ Đảng, th́ việc chi tiêu này là việc thâm lạm ngân sách quốc gia để phục vụ cho quyền lợi riêng của một Đảng. Oái oăm thay: Dân đóng thuế để Đảng Cộng sản xử dụng vào việc thi hành Luật Lệ khóa miệng Dân.


Pháp Lệnh Tôn Giáo là Luật Lệ hóa sự đàn áp

Ở đây, chúng tôi muốn nói đến việc phê chuẩn của Quốc Hội để bản Dự thảo Pháp Lệnh trở thành Luật Lệ mệnh danh là do chính Dân chấp nhận và phải thi hành. Từ trước đến giờ, cái đểu cán của Đảng Cộng sản là ném đá dấu tay. Đảng độc quyền ra Luật, th́ luôn luôn lươn lẹo bọc trong h́nh thức Dân chủ, nói là Dân quyết định. Đó là truyền thống đểu cán của Đảng và Chế độ. Bất cứ Tổ chức nào do Đảng nặn ra, họ cứ gọi đó là do ’’nhân dân’’: Hội đồng nhân dân, Quân đội nhân dân, Công an nhân dân... (trừ tiền bạc th́ gọi là Ngân Hàng Nhà Nước chứ không phải là Ngân Hàng Nhân Dân). Chính những Tổ chức nhân dân này là do cán bộ Đảng điều hành để khủng bố lại nhân dân.
Chúng ta thường gọi đây là Quốc hội bù nh́n. Thực ra phải gọi đây là Quốc hội bồi bếp, luồn trôn Đảng. Quốc hội này đă chuẩn phê ngay cả việc bán đất Tổ tiên cho Tầu. Thế mà có những Vị Lănh đạo Tôn giáo c̣n cổ vơ Giáo dân bầu cho những Dân biểu luồn trôn này. Ngày nay, những kẻ luồn trôn phê chuẩn Pháp Lệnh Tôn Giáo để kềm kẹp lại chính Tôn giáo.
Qua việc phê chuẩn của Quốc Hội, Cộng sản sẽ gọi Pháp Lệnh này là của nhân dân. Khi Đảng thi hành Pháp Lệnh, họ đưa nhân dân ra làm b́nh phong, và sẽ tuyên truyền làm chia rẽ giữa những Tín hữu và Đồng bào không tôn giáo mà họ gọi là đa số nhân dân. Ngày xưa Hoàng đế Neron đốt thành La-Mă và tuyên truyền rằng đó chính là những người Ki-tô-hữu làm mất trật tự và đốt thành để xúi dục Dân La-Mă chống lại Tôn Giáo. Ngày nay, Đảng Cộng sản Việt Nam ra Pháp Lệnh đàn áp Tôn giáo và nếu Tín hữu tự vệ, th́ họ sẽ xảo quyệt tuyên truyền rằng Tôn giáo làm mất trật tự để xúi Đồng bào ghét Tôn Giáo. Đây là việc làm đểu cán của Đảng Cộng sản vậy.

Chống Pháp Lệnh Tôn Giáo là việc đ̣i quyền Tự do căn bản cho mọi người 
Những Lănh đạo chân chính Tôn giáo và hầu hết các Tín hữu đều thấy rằng trong chế độ hiện hành ở Việt Nam, không có Tự do Tôn giáo thực sự. Nhưng đám ngợm Giáo gian quốc doanh và một ít Tín hữu, v́ quyền lợi riêng tư cá nhân như về thăm Quê Hương hoặc được xuất ngoại, đă cố gắng biện minh cho chế độ rằng ở Việt Nam có Tự do Tôn giáo. Pháp Lệnh Tôn Giáo là việc kèm kẹp, trói buộc Tôn Giáo mà những người này cố t́nh yên tiếng.
Khi chúng ta chống lại Pháp Lệnh Tôn Giáo, th́ đám liếm đít luồn trôn trên đây có thể lại há mơm than rằng chúng ta không có tinh thần hợp tác, mà chỉ t́m cách chống đối. Thực ra, đây không phải là việc chống đối mà chính là việc đ̣i hỏi Nhà Nước phải tôn trọng Quyền Tự do Tín ngưỡng mà chính Hiến Pháp của Cộng sản đă long trọng tuyên bố cho Dân. Quyền Tự do Tín ngưỡng là Quyền căn bản của con người. Đấu tranh bảo vệ Nhân Quyền, th́ hệ luận tất nhiên là phải dẹp bỏ cái Pháp Lệnh Tôn Giáo quái đản này vậy.

Chống Pháp Lệnh Tôn Giáo là quyền Tự vệ của Tôn Giáo
Đám ngợm Giáo gian quốc doanh và những kẻ luồn trôn v́ quyền lợi cá nhân thường nêu ra lư do rằng Giáo Hội không làm chính trị để cản ngăn những phản ứng của Giáo dân trước việc dùng sức mạnh kềm kẹp, đàn áp của Cộng sản.
Chúng tôi đă nhiều lần viết rằng tại Việt Nam, dưới chế độ Cộng sản, các Tôn Giáo chân chính nói chung và Công giáo nói riêng đă không hề chủ trương mang Tôn giáo vào ảnh hưởng Chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam. Ngược lại chính Đảng Cộng sản đă t́m đủ mọi cách mang chính trị của họ vào chi phối, kiểm soát, kèm kẹp các Tôn Giáo. Đây là việc mang Chính trị vào Tôn giáo trong mục đích kềm kẹp, đàn áp.
Chúng tôi cũng đă viết nhiều rằng quyền Tự vệ là bản năng tự nhiên của mọi sinh vật. Một con ong, khi làm nó bí quá, nó cũng chích nọc cho ḿnh để tự vệ. Con chó, dù hiền lành, nhưng bị nèn quá, cũng biết mở mơm sủa.
Con người, khi bị đè nén quá đáng, không biết kêu lên hay sao ?
Pháp Lệnh Tôn Giáo là biện pháp kềm kẹp, đè nén, đàn áp Tôn Giáo. Việc Chống Pháp Lệnh Tôn Giáo là việc TỰ VỆ tự nhiên chứ không phải là việc đem Tôn Giáo vào Chính trị. Đám ngợm Giáo gian Quốc doanh hăy câm miệng lại đừng bầy tṛ hề vớ vẩn ’’chính chị chính em’’, nếu không muốn tôi gọi họ là kém hơn những con chó bị đánh mà không biết mở mơm ’’gâu gâu’’, ’’ăng ẳng’’. Tôi thường định nghĩa đám ngợm giáo gian quốc doanh này bằng câu: ’’Người không phải là người để người ta tôn trọng. Vật không phải là vật để người ta ăn thịt. Đó là ngợm !’’

Lănh đạo Tôn Giáo không thể yên tiếng trước Pháp Lệnh

Trong thời gian gần 4 năm nay, trước ḷng dũng cảm của Linh mục NGUYỄN VĂN LƯ, tôi tái nhập cuộc đấu tranh sau gần 20 năm chán ngán các Đoàn thể. Trong thời gian tái đấu tranh này và là tu xuất của Công giáo, nên tôi đă viết hầu hết về thái độ yên tiếng của các Lănh đạo Công giáo trước việc Linh mục NGUYỄN VĂN LƯ bị đàn áp. Một số vị đă cắt nghĩa sự yên tiếng ấy bằng những lư do sau đây:
=> Linh mục LƯ là trường hợp riêng và nhỏ, nên các Giám mục không lên tiếng can thiệp vào với tư cách Hội Đồng Giám Mục.
=> Các Giám mục có đường lối riêng của các Ngài, không thể nói ra được.
Ngày nay, Pháp Lệnh Tôn Giáo được Quốc Hội luồn trôn Đảng phê chuẩn và đă được công bố ngày 12.07.2004, sẽ được thi hành kể từ ngày 15.11.2004. Đây không phải là việc đàn áp nhỏ nữa, mà là việc kềm kẹp, đàn áp được Luật Lệ hóa áp dụng không những chỉ cho Công Giáo mà cho tất cả các Tôn Giáo ở Việt Nam. Các Giám mục không thể nói đây là vấn đề nhỏ cá nhân nữa để mà không LÊN TIẾNG CÔNG KHAI VỚI TƯ CÁCH HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VIỆT NAM.
Về việc khi yên tiếng, rồi chỉ cắt nghĩa rằng các Giám mục có đường lối riêng, phải chăng khi nói như vậy, đó chỉ là sự thiếu can đảm, lẩn tránh ? Việc nói như vậy làm chia rẽ Tín hữu. Xin hăy nói ra Lập trường. Giáo dân không yêu cầu các Vị Lănh đạo Tôn giáo phải cầm gậy gộc xuống đường, đi biểu t́nh. Đó là phận sự của Giáo dân khi phải đấu tranh Tự vệ Giáo Hội và đ̣i những quyền căn bản làm người, làm Công dân của một nước. Giáo dân chúng tôi ngưỡng mộ một Linh mục thực tiễn như ĐỒNG CAM LỘ (Don Camillo) th́ mới đối chọi lại được một BÊ-BÔN (Peponne) trong tác phẩm trứ danh ’’Thế Giới Tí Hon của Đồng-Cam-Lộ’’(Le Petit Monde de Don Camillo) mà các Giám Mục đều biết và ngưỡng mộ.
Trước việc kềm kẹp, đàn áp Tôn giáo đến đít rồi, mà cứ yên tiếng nói rằng Giáo Hội có đường lối riêng một cách hoang mang, rồi yên tiếng, đó là việc thiếu trách nhiệm của Chủ chăn chân chính mà Chúa Giêsu đă nói kỹ trong Phúc Aâm.
Các Vị Lănh đạo Tôn Giáo không thể yên tiếng trước Pháp Lệnh Tôn Giáo vậy !


Tín hữu mọi Tôn giáo phải đứng lên chống Pháp Lệnh

Pháp Lệnh Tôn Giáo là việc Luật Lệ hóa kềm kẹp, đàn áp Tôn Giáo và quyền Tự do Tín ngưỡng của mỗi cá nhân. Việc đứng lên chống lại Pháp Lệnh, hay đúng hơn là đỏi quyền Tự do Tín ngưỡng, Tự vệ Giáo Hội là bổn phận của mỗi Tín hữu. Thi hành bổn phận này, có nhiều khía cạnh thực tiễn:
=> Tại mỗi địa phương, phải vạch mặt chỉ tên đám ngợm Giáo gian quốc doanh luồn trôn liếm trĩ đỏ của Cộng sản đỏ. 
=> Tại mỗi địa phương, không những không chấp nhận thái độ lừng khừng, nửa nặc nửa mỡ, chàng hảng hai hàng của những lănh đạo tôn giáo địa phương tính toán quyền lợi riêng tư, mà phải yêu cầu họ dứt khoát mở những cuộc thảo luận về Pháp Lệnh Tôn Giáo để Tín hữu thấy rơ sự kềm kẹp, đàn áp Tôn Giáo của Cộng sản.
=> Các cơ quan Truyền Thông của các Tôn Giáo đồng loạt phổ biến những kềm kẹp, đàn áp Tôn Giáo được Luật Lệ hóa bằng Pháp Lệnh Tôn Giáo này.
=> Nhất quyết không yểm trợ tài chánh cho những Lănh đạo Tôn giáo yên tiếng đối với Pháp Lệnh này, ngay cả đối với các Giám mục đến từ Việt Nam.

Kêu gọi nước ngoài và các Tổ chức Tôn Giáo, Nhân quyền chống Pháp Lệnh

Lực lượng đồng bào tỵ nạn Cộng sản tại nước ngoài khá mạnh. Mỗi năm đồng bào hải ngoại gửi về Việt Nam chửng 4 tỉ mỹ kim, 1/3 ngân sách Nhà Nước Việt Nam. Chúng ta có nhiều quan hệ với những người nằm trong các Chính quyền nước ngoài, nằm trong các Tổ chức Quốc tế. Con cháu của chúng ta đang làm việc cho các Chính quyền và các Tổ chức ấy. Người Việt Nam tỵ nạn cư ngụ trên 70 Quốc gia. Lực lượng ngoại vận của chúng ta rất mạnh.
Nhà Nước Cộng săn, sau khi Đế quốc Cộng sản tan ră và dân chúng Quốc nội nghèo đói, đă hoàn toàn lệ thuộc vào tài chánh của Tây Phương. Nghị quyết 36 của Cộng sản chứng tỏ sự quan tâm thiết cần của Cộng sản đối với Cộng đồng tỵ nạn tại nước ngoài. Chúng ta phải nắm yếu điểm này để đấu tranh loại bỏ cái Pháp Lệnh Tôn Giáo lạc loài mà Đảng Cộng sản Việt Nam vừa ráng rặn ra.
Người Việt Nam sống trên 70 Quốc gia, biết đủ mọi thứ tiếng, hăy dịch ra tiếng nước ngoài những bản văn về sự tồi tệ của Pháp Lệnh Tôn Giáo để các Chính quyền ngoại quốc và các Tổ chức Tôn Giáo, Nhân quyền Quốc tế thấy rơ sự hiểm độc của Cộng sản Việt Nam mà cùng đấu tranh với chúng ta.


Để KẾT LUẬN bài tóm tắt những Chủ đề này mà chúng tôi sẽ lần lượt khai triển từng Chủ đề, chúng tôi xin mượn lời của Luật sư TRẦN THANH HIỆP trả lời Phỏng vấn trên Đài Á CHÂU TỰ DO ngày 15.07.2004:
“Pháp lệnh này có 41 điều th́ 37 điều dành cho việc qui chế hoá quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo và 4 điều cho việc thi hành pháp lệnh. Trong số 37 điều kể trên, chỉ có 1 điều độc nhất là không thấy có vết tích ǵ của sự hạn chế. Đó là điều 1. C̣n 36 điều c̣n lại th́ được dùng để bao vây, bào ṃn, thậm chí mượn pháp lư để vô hiệu hoá công khai và hợp pháp, quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo. Những ǵ chưa bị vô hiệu hoá, c̣n sót lại chút đỉnh th́ lại phải theo chế độ “xin phép trước“, mà các nước tiên tiến trên thế giới đă phế bỏ từ mấy thế kỷ nay“
“Nói tóm lại, pháp lệnh 18-6 là một văn bản pháp lư phản nhân quyền, dân quyền, phản tiến bộ.“
“Nếu cái sản phẩm mà Uỷ ban Thường vụ đă nặn ra ngày 18-6-2004 không được thu hồi trước khi nó có thể tác hại th́ từ ngày 15-11 trở đi, vĩnh biệt tự do tín ngưỡng, tôn giáo ở Việt Nam“
(Luật sư TRẦN THANH HIỆP, nguyên Luật sư các Toà Thượng Thẩm Saigon và Paris)

Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06