|
Trong tuần trước Nhật Báo Người Việt đă đăng trọn những lời phát biểu của
ông Lê Đăng Doanh, một nhà kinh tế tại Hà Nội, nói trong một cuộc họp chuẩn
bị cho Đại Hội Mười của Đảng Cộng Sản Việt Nam vào sang năm. Chưa ai nói đến
những bế tắc và sa lầy của chế độ cộng sản tại Việt Nam hiện nay một cách cụ
thể, rơ ràng và hùng hồn như vậy. Những người đối lập nổi tiếng trong nước
như Nguyễn Đan Quế, Hoàng Minh Chính, Phan Đ́nh Diệu, Hà Sĩ Phu, Nguyễn
Thanh Giang đă viết ra những ư kiến tương tự, nhưng không ai có lối nói
thẳng tuột với các dẫn chứng cụ thể như lời nói miệng của ông Lê Đăng Doanh.
Ông Doanh có lợi thế là ông đă từng phục vụ chế độ cộng sản nhiều năm, ông
được Ban Tổ Chức của đảng mời phát biểu; ông nói theo lối ứng khẩu, b́nh
dân, nói như “người trong nhà” nói với nhau. C̣n những nhà trí thức đối lập
th́ phải viết một cách trịnh trọng, nghiêm nghị hơn và không thể dẫn ra các
con số, những thí dụ cụ thể, của một người nói từ bên trong.
Ông Lê Đăng Doanh đă khai mào câu chuyện bằng t́nh h́nh kinh tế Việt Nam,
rồi sau cùng đă dám nói thẳng đến vấn đề bế tắc chính trị mà nếu đọc kỹ, nối
kết những lời ông nói đoạn trước với đoạn sau, th́ người đọc tinh ư thấy
phải kết luận rằng chỉ có một giải pháp là Đảng Cộng Sản phải ngưng đóng vai
tṛ “lănh đạo” (chẳng khác ǵ bảo phải giải tán) để trả lại quyền tự do cho
người dân.
Trong phần thứ nh́ của bài phát biểu, ông Lê Đăng Doanh đặt câu hỏi rơ ràng:
“Nhược điểm lớn nhất của thể chế chính trị của chúng ta là ǵ?” Và ông tự
trả lời: “Là chế độ đảng trị, chuyên chế và mất dân chủ rất nặng nề.”
Câu “mất dân chủ rất nặng nề” là nói về cả thể chế chính trị. Tức là cách
Đảng Cộng Sản cai trị người dân Việt Nam. Xưa nay cộng sản vẫn tự đề cao là
chế độ của họ “dân chủ gấp trăm lần” các chế độ dân chủ kiểu tư bản. Ông Lê
Đăng Doanh khẳng định một điều ngược lại. Chưa có cán bộ cộng sản nào dám
nói như vậy.
Ông Lê Đăng Doanh lại đặt câu hỏi: “Trong Đảng có dân chủ chưa?” Sau khi đă
kể công theo hầu các vị thủ tướng hoặc tổng bí thư từ Phạm Văn Đồng, Đỗ
Mười, tới Nguyễn Văn Linh (tránh không kể tên Vơ Văn Kiệt và Phan Văn Khải,)
Lê Đăng Doanh trực tiếp trả lời câu hỏi này: “Thực chất tôi thấy là chưa có
dân chủ.” Sau đó, Lê Đăng Doanh tŕnh bày tính chất phi dân chủ trong các
đại hội đảng là nơi đáng lẽ quyết định tất cả. Bằng cách nêu câu hỏi, ông
cho thấy những đại hội đó không có “thảo luận dân chủ,” không có “đóng góp
ǵ thiết thực,” mà “chỉ lo nhăm nhắm chạy cái chức!” T́nh trạng này đă diễn
ra ở Liên Xô ngày xưa, ở Việt Nam ngày xưa cũng như bây giờ, nhưng đây là
lần đầu tiên có đảng viên cộng sản nói thẳng ra là nó phi dân chủ. Rồi sau
khi bầu bán các chức vụ, cái gọi là “ủy ban kiểm tra” th́ không bao giờ làm
cái trách nhiệm kiểm tra ai cả; các ông Tổng Bí Thư và Bộ Chính Trị muốn làm
ǵ th́ làm. Tính chất độc tài thể hiện từ trung ương xuống các cấp nhỏ hơn:
“Trời ơi! Ông bí thư tỉnh ủy được coi như ông vua con tuyệt đối rồi! Anh ấy
mà đă nói ra là miễn bàn rồi!” Cụ thể là, “Con ông chả học hành vào đâu cả,
nhưng vẫn được xếp làm ở chỗ này, chỗ nọ, làm vương làm tướng, mọi người cứ
phải lắc đầu.”
Tính chất phi dân chủ thể hiện trong đảng và trong cách Đảng Cộng Sản cai
trị cả nước. Lê Đăng Doanh viết: “Bây giờ Đảng ḿnh là lănh đạo, nhưng ông
lănh đạo tối cao ấy lại không phải trực tiếp do dân bầu ra. Dân không được
chọn cái ông ấy nhưng mà lại coi ông ấy là ông tối cao! Thế th́ chuyện ấy là
thế nào?” Chưa có đảng viên cộng sản nào, mà cũng chưa có nhà đối lập nào
đặt một câu hỏi thẳng như Lê Đăng Doanh: “Ông là cao nhất, vậy th́ ông đứng
ra tranh cử đi!... Chứ bây giờ người dân chả biết làm sao cả!” Sau đó lại có
ông khác nhăm nhe tranh chức Tổng Bí Thư, tung ra các tin đồn; rồi từ đảng
viên đến người dân cứ nghe mà “sợ sợ sệt sệt.” Người dân không được quyền
chọn ông Tổng Bí Thư Đảng, người có quyền cao nhất nước; mà cả các đảng
viên, các đại biểu đi dự đại hội đảng cũng không có quyền đó. Đây là lời chỉ
trích công khai mạnh mẽ nhất về tính phản dân chủ của chế độ cộng sản.
Tinh trạng nhập nhằng “bí mật cung đ́nh” này làm cho cả trong đảng cũng như
ngoài dân chúng mọi người thành ra hèn yếu, sợ sệt, “Rồi xun xoe đến gặp ông
này, đến thăm ông kia, rồi rằng là báo chí hồi này nghe nói nhiều về bố của
ông này, về mẹ của ông kia.” Lê Đăng Doanh than: “Trời ơi một nước văn minh
mà mọi người đều hành xử như thầy bói xem voi” như vậy, “không có văn minh
ǵ hết.” Chế độ độc tài đă biến cả nước thành hèn yếu, mọi người nhiễm thói
quen của những kẻ sống làm thân nô lệ!
Làm cách nào sửa chữa nghịch cảnh này? Trong các lời phát biểu, ông Lê Đăng
Doanh chưa đề cập đến việc băi bỏ chức vị Tổng Bí Thư, hoặc để cho dân chúng
bầu trực tiếp người đóng vai tṛ quyền lực cao nhất nước. Ông c̣n tự giới
hạn trong vai tṛ của một đảng viên, tŕnh kiến nghị lên cấp trên của đảng
ông.
Nhưng Lê Đăng Doanh cũng đưa ra một đề nghị rụt rè dưới h́nh thức một câu
hỏi: “Nên chăng là đại hội (Đảng Cộng Sản) trực tiếp bầu ra Tổng Bí Thư?”
Tiếp theo là, “Đại hội bầu ra Ủy Ban Kiểm Tra, ủy ban kiểm tra có quyền hạn
nhất định kiểm soát Tổng Bí Thư, giám sát Bộ Chính Trị.”
Đề
nghị trên đây đă được ông Vơ Văn Kiệt đưa ra trong điểm kiến nghị thứ tư
cuối của lá thư ông viết cho Bộ Chính Trị và Trung Ương Đảng vào đầu năm
2005, “Đại hội đại biểu toàn quốc trực tiếp bầu chức danh Tổng Bí Thư... Đại
hội bầu trực tiếp Ban Kiểm Tra Trung Ương.” Ông Kiệt, đang giữ chức Cố Vấn,
nói mục đích của đề nghị này là “nâng cao uy tín và vai tṛ của Tổng Bí Thư”
trong đảng. Nhưng mục tiêu khác của ông là dùng đại hội thứ mười này để buộc
mọi cuộc vận động diễn ra công khai, nhằm phá vỡ thế liên minh giữa các phe
đang cầm quyền ở Hà Nội cùng với các tỉnh ủy để chia chác các ghế và các
quyền lợi, thường diễn ra đằng sau sân khấu Ba Đ́nh.
Muốn như vậy nên ông Vơ Văn Kiệt đă đưa ra các đề nghị để các liên minh đang
nắm đầu Đảng Cộng Sản, gồm những kẻ tham nhũng lạm quyền và bảo thủ, không
thể kiểm soát và lũng đoạn hết đại hội đảng như thói quen trong các đảng
cộng sản từ trước đến nay. Ông nêu ra các đề nghị về việc chọn các đại biểu
đi dự đại hội đảng (không theo cơ cấu,) cách chọn chủ tịch đoàn điều hành
đại hội (không nặng về tượng trưng, ai ngồi trên vẫn cứ ngồi trên) cho đến
việc bầu cử các chức vụ trong đại hội (không theo danh sách đă được trên ấn
định), cũng như cách bỏ phiếu kín, vân vân.
Ông Vơ Văn Kiệt cũng đề cập tới tương quan giữa Ban Chấp Hành Trung Ương
Đảng và Bộ Chính Trị. Ông nêu lên một ư kiến đă được nhóm Tướng Nguyễn Nam
Khánh đưa ra là Tổng Bí Thư và Bộ Chính Trị phải chịu trách nhiệm với Ban
Chấp Hành Trung Ương tức là ở dưới quyền họ, chứ không phải ngược lại như họ
vẫn hành động từ thời Stalin đến nay. Ông Vơ Văn Kiệt nêu những ư kiến như
“Không nhất thiết cứ là bí thư tỉnh ủy hoặc người đứng đầu ngành th́ phải
vào Ban Chấp Hành Trung Ương.”
Những đề nghị của ông Vơ Văn Kiệt bên ngoài nêu động cơ là làm cho Đảng Cộng
Sản dân chủ hơn; bên trong là t́m cách phá vỡ thế liên minh giữa những phe
đang nắm độc quyền trong đảng, giữa các nhóm tham nhũng ở trung ương và băng
đảng mafia ở các tỉnh; họ cũng đang chuẩn bị chia ghế trong đại hội năm tới.
Liệu ông Vơ Văn Kiệt có thành công hay không, điều đó sẽ quyết định cả tương
lai Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Nhưng c̣n vấn đề dân chủ của cả guồng máy cai trị quốc gia th́ ông Vơ Văn
Kiệt nói rất ít. Trong những lời phát biểu của Lê Đăng Doanh vào Tháng Mười
Một năm ngoái, ông đă nói nhiều hơn. Lê Đăng Doanh đă tấn công thẳng vào một
cơ cấu có tính chất phản dân chủ trong chế độ cộng sản là sự có mặt của Đảng
Cộng Sản bên cạnh guồng máy nhà nước mà ông nói một cách nhẹ nhàng là “c̣n
có t́nh trạng vừa lẫn lộn, vừa để trống trách nhiệm.” Trong bài sau chúng
tôi sẽ phân tích rơ hơn về các ư kiến của Lê Đăng Doanh, để rút ra một kết
luận rằng chỉ có giải pháp để dân Việt Nam được sống dân chủ là Đảng Cộng
Sản phải từ bỏ vai tṛ lănh đạo tối cao hiện c̣n ghi trong hiến pháp. Phải
xóa bỏ điều 4 trong bản hiến pháp hiện hành. Ông Lê Đăng Doanh không dám nói
thẳng điều đó, nhưng nối kết các ư kiến của ông th́ thấy đó là kết luận
không thể nào khác được.
Một điều chúng ta biết chắc là nếu một đảng chính trị muốn cai trị dân theo
lối “độc tài chuyên chế” th́ không thể nào có dân chủ trong nội bộ được, v́
hai đường lối đó mâu thuẩn với nhau.
Ngô Nhân Dụng |