NÊN NHẬN
DIỆN VỤ KIỆN DA CAM NHƯ THẾ NÀO?
ĐẠI-DƯƠNG
Mar 14-05
Khiếu đơn của 27
nạn nhân chất độc da cam của Việt Nam kiện 37 công ty hóa chất Mỹ tại Ṭa án
Liên bang Brooklyn, Nữu Ước đă bị Chánh án Jack B. Weinstein bác bỏ vào ngày
10-03-05 với phần kết luận “Sự khiếu tố của các nguyên đơn là vô căn cứ
chiếu theo luật bản xứ của bất cứ quốc gia hay tiểu bang nào hoặc dạng thức
nào của luật quốc tế. Nội vụ bị bác bỏ. Không bên nào được bồi thường án phí
và thù lao cho luật sư”. (There is
no basis for any of the claims of plaintiffs under the domestic law of any
nation or state or under any form of international law. The case is
dismissed. No costs or disbursements to any party. Trang 233).
Phía Cộng ḥa xă
hội chủ nghĩa Việt Nam tuyên bố sẽ kháng cáo. Các tập đoàn luật sư được dịp
thu lợi.
Là người Việt Nam
dù mang bất cứ quốc tịch nào cũng cảm thấy xót xa cho số phận của những đồng
bào xấu số. Nhưng, nỗi bất hạnh đó thực sự từ đâu tới và làm ǵ để mong xoa
dịu được phần nào cho những kẻ xấu số?
Người Việt quốc
nội cũng như hải ngoại nên t́m hiểu cặn kẽ vấn đề chất độc da cam hầu tránh
bị hướng dẫn sai. Thời đại tri thức với khối lượng thông tin tràn ngập chẳng
lẽ người Việt cứ dùng sự xúc động để phán xét sự việc măi sao?
Thuốc khai quang
được Quân đội Mỹ sử dụng trong chiến dịch Ranch Hand xuất phát từ phi trường
Tân Sơn Nhất kể từ 13-01-1962 và thực sự chấm dứt vào ngày 30-06-1971 tại
miền Nam vĩ tuyến 17. Nồng độ của dioxin nguyên chất được Hội đồng Y khoa
Hoa Kỳ ước tính từ 170 đến 180 kg trong 72 triệu lít của dung dịch đă được
phun xịt trải dài trên một diện tích ước lượng 23,500 km2 trong lănh thổ
Việt Nam Cộng Ḥa.
Nhằm mục
tiêu chính trị hay nhân đạo?
Hoa Kỳ đă thành
lập Quỹ Môi sinh Quốc pḥng (Environmental Defense Fund) trên 1 tỉ mỹ kim
được cấp cho các khoa học gia nghiên cứu về chất độc quân sự tác động lên
con người. Thí dụ, Tiến sĩ Jeanne Mager Stellman thuộc Đại học Columbia đă
được tài trợ một ngân khoản 5 triệu Mỹ kim từ năm 1998 cho công cuộc nghiên
cứu chất độc da cam tại Việt Nam; thẩm định lại nồng độ của dioxin trong
chiến dịch Ranch Hand.
Các tổ chức được
Quỹ nói trên tài trợ hoàn toàn độc lập trong lĩnh vực nghiên cứu. Cho tới
nay vẫn chưa đưa ra được những bằng chứng khoa học xác đáng về tác hại của
chất dioxin đối với các căn bệnh cáo buộc.
Cũng tại ṭa án
Brooklyn vào 1984, sau nhiều năm tranh cải không đi tới đâu về khoa học và
bảng liệt kê thiệt hại trong vụ tập thể cựu quân nhân Mỹ tại Việt Nam kiện 7
công ty hóa chất nên hai bên đồng ư dàn xếp ngoài ṭa theo lời khuyên của
chánh án Jack B. Weinstein. Các công ty hóa chất Mỹ đồng ư trả dứt 180 triệu
mỹ kim. Món tiền trả sau cùng vào năm 1997 và đă có 291,000 người thụ hưởng.
Mục đích trả tiền
không bị ràng buộc bởi pháp lư mà v́ nhân đạo và chính trị nhằm hỗ trợ cho
những người từng chiến đấu v́ quyền lợi của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ.
Ngược lại, Nhà
nước Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam sử dụng vấn đề chất da cam hoàn toàn
vào mục tiêu chính trị.
Năm 2000, Thủ
tướng Phan Văn Khải thông qua kế hoạch trợ cấp hàng tháng khoảng
100,000 đồng cho các công nhân viên, bộ đội và thanh niên xung phong
từng phục vụ ở các khu vực bị ảnh hưởng thời chiến tranh. Các
trẻ em bị tàn tật cũng được liệt kê trong danh sách. Tuy nhiên,
những người chịu hậu quả của chất da cam mà từng phục vụ chính
thể hoặc công dân Việt Nam Cộng Hòa không được đưa vào danh sách trợ
cấp.
Được sự chấp
thuận của Bộ Nội vụ ngày 17-12-03 nên Hội Nạn nhân Chất độc Da cam ra đời
vào ngày 10-01-04 dưới danh nghĩa thiện nguyện, nhưng do Nhà Nước tài trợ và
kiểm soát.
Tháng 7-04, Hà
Nội ban hành quyết định về chế độ đối với người tham gia kháng chiến và
con đẻ của họ bị hậu quả do nhiễm chất độc hóa học mà Mỹ đă sử dụng trong
chiến tranh Việt Nam theo 4 nấc thang 300,000 đồng/người/tháng; hoặc
170,000; hoặc 165,000; hoặc 85,000.
Vào tháng 9-04,
Hà Nội đă moi ra Mai Giảng Vũ khai đă đi lính cho Quân lực VNCH từng cùng
quân nhân Mỹ răi thuốc khai quang. Vũ không bị ảnh hưởng, nhưng ba đứa con
bị bán thân bất toại và đă qua đời. Tuy khai bị chất độc da cam, nhưng gia
đ́nh Vũ không được Nhà nước phụ cấp. Mai Giảng Vũ không có tên trên danh
sách 27 nguyên đơn trong phán quyết ngày 10-03-05 của chánh án
Weinstein.
Tháng 3-02 "Hội
nghị Khoa học về Ảnh hưởng của Chất Da Cam/Dioxin Đối với Sức khỏe và Môi
trường ở Việt Nam" được tổ chức ở Hà Nội với sự tham dự của phái đoàn 2 phía
Việt, Mỹ cùng nhiều khoa học gia trên thế giới.
Biên bản Ghi nhớ
tóm tắt: (1) thành lập ủy ban nghiên cứu chung, huấn luyện nhân sự, viện trợ
dụng cụ phân tích, trao đổi kết quả nghiên cứu. (2) chọn Mă Đà (tỉnh B́nh
Dương) và Đà Nẳng là hai nơi bị phun xịt thuốc khai quang nhiều nhất để làm
thí điểm nghiên cứu về ảnh hưởng của dioxin lên môi trường và con người Việt
Nam.
Hội nghị mở đầu
cho một tiến tŕnh nghiên cứu khoa học sâu rộng để xác định tác động của
dioxins lên con người và môi trường Việt Nam. Từ đó, mới có thể thực hiện
những hỗ trợ trong tinh thần nhân đạo đối với các nạn nhân của chất
dioxins.
Tiếc thay, Hà Nội
không có thiện chí hợp tác mà tập trung nỗ lực khai thác nạn nhân tiếp nhiễm
dioxins vào mục tiêu chính trị. V́ thế, công cuộc nghiên cứu không thể tiến
triển.
Hà Nội mở chiến
dịch tuyên truyền rộng khắp thế giới để tố cáo Hoa Kỳ sử dụng chất độc hóa
học tại Việt Nam và đ̣i bồi thường.
Hà Nội kêu gào
thế giới giúp đở nạn nhân chất độc da cam v́ lư do nhân đạo, nhưng Nhà nước
Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa lại ngang nhiên phân biệt ngay cả đối với công dân
Việt Nam v́ quan điểm chính trị.
Chủ trương sử
dụng vụ chất khai quang do quân Mỹ răi tại Việt Nam làm công cụ chính trị
của Hà Nội được bộc lộ khi Luật sư Constantine Kokkoris, đại diện cho nguyên
đơn Việt Nam trả lời phỏng vấn của đài BBC 12-03-05 “Dù có thắng kiện
tại tòa hay không, thì chúng tôi cũng đã thắng ở tòa án dư luận
và rất cần tiếp tục duy trì sức ép, tiếp tục đấu tranh vì đó
là cuộc đấu tranh quan trọng nhất”.
Đổi trắng
thay đen
Tên gọi dioxins
(số nhiều) được dùng để chỉ, ngoài 2,3,7,8-TCDD (tức dioxin số ít) c̣n gồm
thêm 7 chuyển hóa chất của TCDD do sự hoán chuyển các vị trí của chlor trong
phân tử, cộng thêm 10 chất furan tương tự.
Dioxins theo định
nghĩa mới nhất của Hoa Kỳ vào năm 2000 dùng để chỉ một tập hợp của 29 hợp
chất gây tác động sinh hóa. C̣n Châu Âu liệt kê dioxins đến 210 hóa chất,
nhưng, chỉ có 17 được xem là độc hại hơn cả.
Nồng độ dioxin
chỉ có 180 kg trong 72 triệu lít dung dịch khai quang (hay diệt cỏ). Nhưng,
Hà Nội đồng hóa thuốc khai quang và dioxin khiến cho dư luận nhầm tưởng quân
Mỹ đă răi 72 triệu lít dioxin.
Ṛng ră 10 năm
(1985-1994) Cơ Quan Bảo Vệ Môi Trường của Hoa Kỳ mới hoàn tất bản dự thảo
3,000 trang liên quan đến tác động của dioxins. Tuy nhiên, cho tới nay giới
khoa học gia vẫn chưa đồng ư về tác hại của dioxin lên con người như được
thí nghiệm trên súc vật.
Danh sách 12 hóa
chất dơ bẩn được Liên Hiệp Quốc thông qua tại Hội nghị ở Thụy Điển năm 2002
đă bị cấm sản xuất và sử dụng không bao gồm dioxin v́ nó chưa được thử
nghiệm hoàn chỉnh về tác hại lên con người. Do đó, dioxin không nằm trong
danh sách 12 hóa chất dơ bẩn nầy. DDT chiếm vị trí số 10, PCB số 11 và
Furan số 12.
Nhằm ngăn chặn
những thông tin "chưa được chế biến" nên vào tháng 11-03, Hà Nội ban hành
Nghị quyết Bảo vệ Bí mật Quốc gia về dioxin.
Trong phán quyết ngày 10-03-05, chánh án Weinstein đă bác đơn kiện v́
phía Việt Nam đồng hóa chất độc (poisons) với thuốc diệt cỏ (herbicides).
Phía bị đơn lập
luận "Chất da cam là thuốc diệt cỏ dùng để bảo vệ quân Mỹ và quân
miền Nam Việt Nam. Nó chưa bao giờ được dùng như vũ khí".
Thời gian bán hủy
của dioxin từ 7 đến 10 năm được Hội đồng Y khoa Hoa Kỳ và nhiều khoa học
gia trên thế giới đồng ư.
Những tài liệu
giải mật của Bộ Quốc pḥng Hoa Kỳ liên quan đến tai nạn thất thoát 7,000
gallons chất da cam trong phạm vi phi trường Biên Ḥa năm 1970 ghi nhận nồng
độ của dung dịch chất da cam thất thoát là 106 mg/L (đo đạc năm 1970). Tuy
nhiên, báo cáo khoa học của BS Arnold Schecter cho biết kết quả phân tích
trong đất tại địa điểm vào năm 2002 là 32g/L, tức 302 lần lớn hơn.
Tiến sĩ Mai Thanh
Truyết thuộc Hội Khoa Học & Kỹ Thuật Gia Mỹ gốc Việt đă nghiên cứu 2 bản báo
cáo của Công ty Tư vấn Hatfield và Ủy ban 10-80 của Việt Nam để khảo sát về
chất da cam vùng A Shao, A Lưới: báo cáo đúc kết và điều tra sơ khởi từ
1994-98; và báo cáo tổng kết công bố vào tháng 4-2000 đă ghi nhận nhiều phần
sai lạc và bất nhất.
Phần đầu bản báo
cáo thứ hai ghi nhận chỉ có 50 mẫu thử nghiệm được thực hiện v́ quá đắt,
nhưng phần cuối lại nâng lên thành 790 mẫu máu thử nghiệm, chưa kể các loại
khác.
Định mức Dioxins
chấp nhận hấp thụ hàng ngày đối với con người do Cơ quan Y tế Thế giới (WHO)
qui định: 10 pg/ngày/kg so với 0.03 pg/ngày/kg của Cơ quan Lương thực và
Dược phẩm Hoa kỳ (FDA).
Như thế, một người
nặng 50 kg sống ở Hoa Kỳ trong 20 năm sẽ hấp thụ lượng Dioxins 40 pg lớn gấp
4 lần so với Dionxins trong máu và sữa mẹ của cư dân tại A Shau, A Lưới. Một
khoa học gia người Việt Nam làm việc trong các pḥng thí nghiệm hóa học ở
Hoa Kỳ suốt 20 năm vẫn không gặp các loại bệnh tật thường gán ghép cho
Dioxins như ung thư, đẻ non, rối loạn thần kinh.
Kết quả thử
nghiệm đất A Shao tháng 3-1999 là 220 ppt so với định mức đất cư trú của Gia
Nă Đại là 350 ppt.
Lượng dioxin
trong máu dân A Shao là 41 ppt so với cư dân Tây phương sống trong vùng nhà
máy sản xuất: tại Đức 331, tại Nga 202. Cho tới nay tại Đức và Nga chưa thấy
báo cáo chính thức về dị h́nh, dị dạng, ung thư.
Báo cáo của Cơ
quan Y tế Thế giới ghi nhận lượng dioxin trong sữa mẹ Đức năm 1985 là 29.6
ppt giảm xuống 15.9 ppt vào năm 1994 so với sữa mẹ dân A Shao 1.4 đến 16
ppt. Thế hệ trẻ Đức vẫn chưa có dấu hiệu nhiễm độc dioxin.
Tai nạn Sesevo
của nước Ư, ước tính có 30 kg dioxin thất thoát ra ngoài so với 170 kg
dioxin do quân đội Hoa Kỳ phun xịt trên lănh thổ Việt Nam Cộng Ḥa. Tuy
nhiên, từ 1976 đến 1996 tỉ lệ hư thai, khuyết tật không hề thay đổi.
Năm 1971, Dương
Quỳnh Hoa đă nhờ 1 bác sĩ Mỹ thử nghiệm với kết quả lượng dioxin 2 ppt, dưới
mức trung b́nh. Năm 1999, Bác sĩ Schecter ghi nhận 20 ppt rồi suy đoán lượng
dioxin trong máu của BS Hoa vào năm 1971 là 300 ppt.
Những nạn nhân bị
phơi nhiễm trong chiến tranh Việt Nam được kể đến gồm có quân nhân Mỹ, Úc,
Tân Tây Lan và cán binh cộng sản.
Không ai đặt vấn
đề nghiên cứu tác động của dioxin lên 20 triệu dân miền Nam vĩ tuyến 17, đặc
biệt gần 1 triệu binh sĩ quân lực Việt Nam Cộng Ḥa từng xông xáo trên khắp
chiến trường kể cả những điểm nóng tiếp nhiễm dioxin.
Lính Mỹ, Úc, Tân
Tây Lan tham chiến tại Việt Nam ăn uống rất thận trọng so với nếp sống tương
đối "bụi đời" của quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa. Tại sao những căn bệnh ung
thư, dị dạng, đẻ non chỉ xuất hiện nơi lính Mỹ và cán binh cộng sản?!
Báo chí quốc
doanh trích dẫn cuộc họp báo của Tổng thống Bill Clinton năm 1996 tuyên bố
sẽ yêu cầu Quốc Hội trợ cấp cho con các cựu chiến binh bị dị tật bẩm sinh
gai đôi. Và ra lệnh cho Bộ Cựu chiến binh nhanh chóng bồi thường các loại
bệnh do Viện Hàn Lâm Khoa học thừa nhận.
Viện Y học thuộc
Viện Hàn lâm Khoa học Hoa Kỳ nói rằng có sự "liên hệ" giữa phơi nhiễm chất
Da Cam và vài căn bệnh như ung thư mô mềm (soft-tissue sarcoma) và ung thư
bạch huyết cầu (non-Hodgkin's lymphoma) ... có bằng chứng rõ là việc
tiếp xúc chất diệt cỏ liên quan đến năm căn bệnh nghiêm trọng ... có
bằng chứng ''gợi ý'' (suggestive) rằng chất diệt cỏ có thể gây
khuyết tật bẩm sinh và ung thư.
Dựa vào đó, Bộ
Cựu Chiến Binh Mỹ đă bồi thường cho các cựu quân nhân v́ một số bệnh được
“giả định-suggestive” là do phơi nhiễm chất Da Cam.
Quyết định của
Clinton nhằm xoa dịu sự chống đối của cựu chiến binh v́ hoạt động phản chiến
của ông trong giai đoạn chiến tranh Việt Nam.
Hồi tháng 10-01,
Bác sĩ Paul Jeffs cùng đồng viện Keith Horsley thuộc Viện Sức khỏe Úc đă thu
hồi bản nghiên cứu sai lạc trước đây liên quan đến bệnh hoại huyết trong số
con của cựu chiến binh Úc tại Việt Nam và đă công khai xin lỗi v́: (1) Các
bản thăm ḍ được gởi tới các gia đ́nh không phải là quân nhân. (2) Bản sao
gởi cựu chiến binh Úc tại Việt Nam xin xác nhận bệnh ung thư máu nơi trẻ con
bất luận sống hay chết. Ghi nhận 12 trường hợp. Trong khi đó, bản sao gởi
cho cựu chiến binh không tham chiến tại Việt Nam lại chỉ hỏi bệnh hoại huyết
của trẻ con c̣n sống. Ghi nhận 3 trường hợp. Sai biệt đến 4 lần giữa 2 nhóm.
Khi điều chỉnh bằng câu hỏi chính xác, ghi nhận 9 trường hợp trong nhóm thứ
hai.
Bộ Cựu chiến binh
Mỹ đă rút lại lời yêu cầu Quốc Hội cho phép chính quyền trả tiền cho những
người mắc bệnh ung thư, đồng thời, ra lệnh duyệt lại dữ kiện liên quan đến
bệnh tật được coi như do thuốc khai quang.
Hệ thống truyền
thông quốc doanh loan tin phía bị đơn nhiều lần xin hoăn phiên điều trần. Sự
thực, chính nguyên đơn yêu cầu hoăn lại. Lần cuối là để bổ sung đơn kiện từ
7 lên 27 người.
Chứng cứ
khoa học mù mờ.
Bác sĩ Arnold
Schecter của Đại học Texas đặt 2 câu hỏi và tự trả lời “chất dioxins có
gây tác hại cho sức khoẻ của con người; và các nghiên cứu khoa học
nghiêm túc chưa chứng minh được các thành phần dioxin được tìm thấy
trong máu và sữa của người Việt chính là nguyên nhân gây ra các
vấn đề sức khỏe của người Việt”.
Lẽ ra, BS
Schecter phải đặt thêm câu hỏi thứ ba: chất dioxins đang ảnh hưởng đến sức
khỏe và môi trường tại Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam đến từ nguồn gốc
nào.
Báo cáo của Bộ
Thương mại 20-04-02 cho biết hàng năm, mức tiêu thụ thuốc bảo vệ thực vật
tại Việt Nam vào khoảng 1.5 triệu tấn, không kể số lượng được nhập lậu qua
đường biên giới mà chính quyền không kiểm soát được. Mặc dù Cơ quan Lương
Nông quốc tế (FAO) đă từng khuyến cáo Việt Nam về chỉ số sử dụng thuốc bảo
vệ thực vật quá cao, đạt mức trung b́nh cho một mùa là 5.3; ở Trung Quốc là
3.5; Phi luật Tân 2.0; Ấn Độ 2.4.
Tiến sĩ Ngô Kiều
Oanh, thuộc Trung tâm Khoa học Tự nhiên của Việt Nam cho rằng với diện tích
đất nông nghiệp chỉ cần độ 50 ngàn tấn thuốc bảo vệ thực vật là quá dư thừa
rồi. Có nghĩa hóa chất nông trang tại Việt Nam được sử dụng gấp 30 lần mức
trung b́nh.
Sở Khoa học Kỹ
thuật Môi trường Việt Nam cho biết đại đa số 60 nhà máy bị thanh tra bất ngờ
vào ngày 21-01-03 “đă không có hệ thống xử lư nước thải mà xả nước trực tiếp
ra sông rạch ... chẳng có ǵ bảo đảm các điều lệ môi sinh được tuân hành khi
toán thanh tra quay lưng ... mức độ ô nhiễm tăng nhanh khi các xí nghiệp ven
sông đẩy mạnh sản xuất trong dịp Tết”.
Cá, tôm chết trắng
sông, trắng hồ là chuyện thường xuyên tại Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt
Nam.
Viện Nghiên cứu
Chulabhorn của Thái Lan và Sở Khoa học - Công nghệ - Môi trường Hà Nội được
Chương tŕnh Phát triển Liên Hiệp Quốc bảo trợ từ năm 1998 để nghiên cứu
việc sử dụng hóa chất tại Việt Nam. Phúc tŕnh ngày 24-02-03 cho biết mỗi
năm Việt Nam sử dụng 9 triệu tấn hóa chất thuộc 500 loại khác nhau. Nhưng,
chỉ có 70% được xác định với tên chính xác, c̣n lại không rơ xuất xứ. Đối
với các hóa chất bảo vệ thực vật, có trên 200 chủng loại dưới 700 nhăn hiệu
khác nhau, và vô số hóa chất không tên vẫn được lưu hành rộng răi trên thị
trường".
Bộ Lao động -
Thương binh và Xă hội cho biết năm 2001 đă có 6,962 vụ nhiễm độc thuốc bảo
vệ thực vật dẫn đến 187 tử vong.
Nhiều vụ trúng
độc thực phẩm thường xuyên diễn ra trên toàn quốc do thủy sản, thực vật hấp
thụ nhiều độc chất từ hóa chất nông trang như DDT, Folodol, Mevinphos,
Dichlovos, Carbofuran, Methamidophos, Endosulfan (hay Thiodan), Diazinon,
Glycosate (hay 2,4-D), Diazonin, Chlopyrifos, Zinc Phosphide, Paraquat,
Aluminum Phosphide. Phổ biến nhất là Wolfatox và Monitor, loại thuốc độc hại
cho môi trường và con người mà một số tỉnh miền Bắc đem phun cho cây trà và
thuốc lá.
Vào tháng 12-01,
Cơ quan Kiểm soát Thực phẩm và Thuốc men của Hoa Kỳ (FDA) cầm giữ khoảng 130
loại thực phẩm, kể cả hải sản nhập từ Việt Nam v́ dơ bẩn, thiếu nhăn hiệu
Anh ngữ, không ghi ngày hết hạn, chứa vi khuẩn chết người salmonella.
Cơ quan Tiêu
chuẩn Thực phẩm Anh Cát Lợi đă phát hiện chất nitrofuran trong những mẫu tôm
đến từ các quốc gia Đông Nam Á ở mức độ không thể chấp nhận được. Ngày
19-03-02, các quốc gia trong Liên Hiệp Châu Âu được khuyến cáo phải tiến
hành xét nghiệm 100% tôm nhập khẩu từ Việt Nam v́ chất nitrofuran có nguy cơ
gây ra ung thư cho con người.
Tiến sĩ Nguyễn
Quốc Tuấn - Trưởng pḥng Thí nghiệm môi trường thuộc Trung tâm Kỹ thuật tiêu
chuẩn - đo lường - chất lượng 1 đă trả lời phỏng vấn của báo Lao Động
11-05-04 "Kết quả nhiều đợt phân tích cho thấy tất cả các loại hoa quả Trung
Quốc và cam Việt Nam đều có chứa thuốc diệt cỏ 2,4-D và 2,4,5-T ... tháng
9-03, phân tích hai gói bột in chữ Tàu do Hà Giang đă chuyển đến đă t́m thấy
nhiều hợp chất trong đó có hoá chất 2,4-D dạng kỹ thuật có hàm lượng 70%.
Riêng gói thuốc diệt cỏ có băng màu xanh đậm c̣n t́m thấy hoá chất 2,4,5-T
... tôi bàng hoàng khi phát hiện ra hoá chất 2,4,5-T và 2,4-D là các thuốc
diệt cỏ từng được sử dụng trong chiến tranh Việt Nam dưới tên gọi chất độc
màu da cam". Tuấn đă bị kỷ luật v́ “cung cấp thông tin cho báo chí”.
Tiến sĩ Mai Thanh
Truyết và kỹ sư Nguyễn Minh Quang thuộc Hội Khoa Học & Kỹ Thuật Gia Mỹ gốc
Việt cho rằng chất hóa học do nông dân Việt Nam sử dụng để trừ sâu, diệt cỏ,
làm phân bón là mối đe dọa cho sức khỏe nhiều hơn cả thuốc khai quang do
quân đội Hoa Kỳ răi từ 1961 đến 1971 tại Đông Dương.
Được đài Á châu
Tự do phỏng vấn cùng TS Mai Thanh Truyết ngày 21-08-03, BS Arnold Schecter
phát biểu "Tôi không nghĩ dioxin là tác nhân chính cho các chứng dị h́nh, dị
dạng nơi trẻ em và dioxin cũng không phải là tác nhân duy nhất ở gây ung thư
cho người lớn ở Việt Nam, bởi v́ các hóa chất độc hại đă được t́m thấy trong
16 mẫu thực phẩm vừa phân tích cũng có thể là tác nhân. Trong mấy chục lần
qua Việt Nam, tôi gặp rất nhiều bệnh nhân và họ cho biết đă CẢM THẤY- FEEL
là do chất độc da cam gây ra".
Bác sĩ Nguyễn Thị
Ngọc Phượng, Giám đốc bệnh viện Từ Dũ phát biểu tại Hội nghị Quốc tế hôm
25-07-04 "Không cần xét nghiệm cũng xác định chắc chắn những người này đều
là nạn nhân chất độc da cam!".
Phương pháp tuyên
truyền nhồi sọ và nột chiều của Cộng sản Việt Nam đă tạo ảo giác lên mọi
bệnh nhân khiến họ tin rằng chất da cam do quân Mỹ răi là nguồn gốc bệnh
tật.
Điều trần trước
Quốc Hội vào tháng 12-03, Tiến sĩ Deborah McLeod thuộc đại học Otago ở
Tân Tây Lan kết luận rằng, ảnh hưởng của chất độc da cam đối với
các cựu chiến binh Tân Tây Lan từng tham chiến ở Việt Nam là không
đáng kể. Bà cùng hai khoa học gia nữa đă nghiên cứu và báo cáo với Bộ Quốc
pḥng rằng lính Tân Tây Lan đã tiếp cận với thuốc khai quang ít nhất
là 356 lần trong lúc tham gia xịt gần 2/80 triệu lít từ năm 1962 đến
1971.
Mới đây, chính
phủ Tân Tây Lan đă công khai xin lỗi cựu chiến binh tham chiến tại Việt Nam
về việc họ bị phơi nhiễm dioxin. Tuy nhiên, các chứng cứ đưa ra không bác bỏ
được các nghiên cứu của TS McLeod trên phương diện khoa học mà mang dấu ấn
chính trị.
Vụ kiện do Hà Nội
dấy lên không hợp thời v́ cố t́nh dựng lại không khí chiến tranh lạnh trong
quan hệ quốc tế; thiếu hợp lư v́ không trưng dẫn được chứng cớ khoa học
thuyết phục; phí phạn công sức trong khi cần dùng tài nguyên cho phát triển.
Tuy đă thất bại
và rất tốn kém, nhưng Cộng sản Việt Nam chưa muốn từ bỏ canh bạc chất độc da
cam.
Đối với nhân
loại, nhất là người Việt quốc nội cũng như hải ngoại nên tự hỏi trước khi
quyết định ủng hộ hoặc chống lại cuộc vận động của đảng Cộng sản Việt Nam.
Nên ủng hộ cho Hà Nội tiếp tục khiếu kiện v́ mục tiêu chính trị hoặc trợ
giúp việc truy tầm nguyên ủy các căn bệnh hiểm nghèo hầu góp sức xoa dịu nỗi
khổ đau của những kẻ bất hạnh mà không phân biệt chính kiến?
ĐẠI-DƯƠNG