VIỆT CỘNG
THEO MỸ CHỐNG TÀU ?
Nguyễn Gia Tiến
Mỹ “gieo rắc Dân Chủ”!
Gần đây dư luận Hải ngoại xôn xao về việc
Chính phủ Mỹ tiếp đón Phan Văn Khải, Thủ Tướng Việt Cộng.
Nếu Việt Nam là một quốc gia dân chủ b́nh
thường, đă có quan hệ ngoại giao với Mỹ cả từ mười năm nay, th́ sự tiếp đón
này chẳng có ǵ đáng quan tâm. Nhưng điều gây bất b́nh, phẫn nộ, là v́ Phan
Văn Khải chẳng hề đại diện cho nhân dân Việt Nam. Hắn chỉ là bộ mặt nhem
nhuốc của một tập đoàn bạo quyền độc tài tham nhũng, chẳng do dân bầu lên,
đang đè đầu cưỡi cổ cả một dân tộc từ nửa thế kỷ nay, không khác ǵ Saddam
Hussein của Iraq, hay Kim Chính Nhật của Bắc Hàn.
Vậy nếu ông Bush có thể tươi cười bắt bàn tay
đẫm máu của Phan Văn Khải, đưa đón hắn vào Ṭa Bạch Ốc, th́ người ta tự hỏi,
sao trước đây ông không làm như vậy với Saddam và Kim Chính Nhật? Liệu ông
c̣n đáng tín nhiệm khi hô hào bao nhiêu thanh niên Mỹ sang chết chóc tại
Iraq, để hy sinh cho điều mà ông gọi là “chính nghĩa lật đổ độc tài”? Cái
chính nghĩa tại Iraq này tốt đẹp hơn cái chính nghĩa tại Việt Nam chăng, nơi
mà chỉ mới ba thập niên trước đây, hơn năm chục ngàn thanh niên Mỹ, đồng bào
của ông, đă bỏ ḿnh hy sinh, trong khi riêng bản thân ông th́ h́nh như muốn
né tránh?
Rồi
cũng chỉ mới vài tuần trước khi đón Phan Văn Khải, ông lại tuyên bố không
ngượng miệng là chính phủ Mỹ “sẽ gieo rắc Dân chủ” trên khắp thế giới!
Thật là mỉa mai ! Một kiểu « gieo rắc » Dân chủ khá kỳ lạ !
Và h́nh như ông c̣n quên luôn cả bản Nghị quyết vừa ra chưa ráo mực của
Quốc Hội Mỹ, đă liệt kê Hà Nội trong danh sách các quốc gia cần theo rơi v́
đàn áp Tôn Giáo.
Thực ra, trên chính trường quốc tế xưa nay,
lời nói không đi đôi với việc làm là chuyện thường t́nh. Các chính khách
hàng đầu, với những lời tuyên bố đao to búa lớn, phun ra rồi nuốt lại, cũng
chẳng làm ai ngạc nhiên. Người ta chỉ theo rơi xem họ hành động ra sao, v́
động lực nào, và tự hỏi, nếu chỉ v́ động lực kinh tế thương mại, ông Bush có
thực sự cần phải hạ ḿnh đón Phan Văn Khải vào Mỹ chăng ?
Mỹ lôi kéo VC chống Tàu?
Có
người cho rằng, ngoài nhu cầu buôn bán với Việt Cộng, ông Bush c̣n muốn lôi
kéo VC về phía Mỹ, làm « nút chặn » cho sự bành trướng của Trung Cộng về
phía Nam. Ông có mục tiêu chiến lược là “dùng Việt Cộng để chống Tàu” !
Nếu quả thực đây là ẩn ư của Hoa kỳ, th́ h́nh như người Mỹ
vẫn chưa rút ra được bao nhiêu kinh nghiệm, sau mấy chục năm đau thương, đổ
xương máu đối phó với đám Cộng Sản Á Châu, đặc biệt là Trung Cộng và Việt
Cộng.
Người Việt Nam chúng ta, biết rơ tâm lư Việt Cộng hơn, hiểu
rằng tập đoàn Hà Nội sẽ chẳng dại dột theo Mỹ. Đường lối khôn ngoan duy nhất
để chúng nắm chặt bạo quyền sẽ là tiếp tục liên kết, thần phục Bắc Kinh như
chúng đang làm hiện nay. Thật vậy, suốt chiều dài Lịch sử kể từ Hồ Chí Minh,
“truyền thống” của Cộng Sản Việt chưa hề bao giờ là đặt Dân tộc lên trên
quyền lợi phe nhóm. Ngày nay chúng lại càng không thể có ngoại lệ nào.
Các tập đoàn độc tài thường dễ nương tựa nhau để thủ lợi lâu
dài. Sở dĩ trước đây Hà Nội dám ra mặt chống Bắc Kinh là v́ yên chí có Liên
Xô, một tập đoàn độc tài khác đứng sau bao che, giúp đỡ.
Nếu có dấu hiệu Hà Nội muốn xáp lại gần Hoa
Kỳ th́ cần hiểu là chúng đang lâm vào ngơ bí. Nhưng cũng như mọi tập đoàn
độc tài khác, chúng sẽ chỉ ḍ xét xem có kẽ hở, có sự hớ hênh nào đó từ phía
Hoa kỳ để thủ lợi. Chúng sẽ khôn ngoan dừng lại khi cần thiết, nếu cảm thấy
bạo quyền của chúng bị đe dọa. Chưa kể là quan thày Trung Cộng luôn luôn kè
sát bên Hà Nội để kiểm soát, không dễ dàng ǵ cho phép Việt Cộng thoát ra
ngoài ṿng kiềm tỏa.
Đó là viễn ảnh, là “triển vọng” cho mối
“liên kết Mỹ-Việt Cộng để chống Tàu” mà một số người đang “hồ hởi” mong đợi!
Đă có quan niệm cho rằng người Phương Tây nói
chung, và người Mỹ nói riêng, “to khoẻ”, nhưng thường vẫn “ngây thơ” khờ
khạo, dễ mắc mưu sự nham hiểm của Phương Đông. Cho đến nay, h́nh như quan
niệm này vẫn đúng!
Quá khứ đă cho thấy những “đỉnh cao trí tuệ”
của Hoa Kỳ (the best and the brightest) như Mc Namara, Kissinger … đă từng
bị phe Cộng Sản cho vào xiếc. Kế hoạch gia vĩ đại Mc Namara của Mỹ ngày nay
thú nhận trong chiến tranh đă “hoàn toàn không hiểu ǵ” về Việt Nam. Và cho
đến nay vẫn chưa “sáng mắt”, cày cục bay sang Hà Nội để bắt tay cho kỳ được
Vơ Nguyên Giáp, và tuyên bố rằng Cộng Sản Việt là những người “quốc gia”!
Trước đây, để làm giảm mối đe dọa của thể chế
độc tài Trung Cộng, Clinton tưởng có thể áp dụng chính sách “khuyến khích
tham gia” (engagement), thu hút Trung Cộng hội nhập vào Cộng đồng quốc tế,
hy vọng Trung Cộng sẽ dần dần “dân chủ hóa”.
Ngày nay, Trung Cộng càng hung hăng độc tài
hơn, đe dọa Đài Loan, và “nền dân chủ” của Trung Cộng ra sao th́ mọi người
đă biết.
Khi ông Bush mới lên cầm quyền, trước khi xảy
ra vụ 9/11, người ta tưởng Mỹ sẽ cứng rắn hơn đối với các tập đoàn độc tài,
qua lời ông tuyên bố Trung Cộng sẽ là “đối thủ chiến lược”, chứ không thể là
“bạn hợp tác” như chủ trương của Clinton.
Nhưng sau vụ 9/11, v́ nhu cầu chống khủng bố,
Bush đă đổi hướng 180 độ, trở lại o bế Trung Cộng. Ông ta khúm núm trước Wen
Jiabao, Thủ tuớng Trung Cộng, và chỉ trích nền Dân Chủ Đài Loan để lấy ḷng
Trung Cộng.
Cho nên, thực tế cho thấy nhóm lănh đạo Mỹ
hiện nay có lẽ cũng chẳng sáng suốt khôn ngoan hơn những Mc Namara,
Kissinger khi xưa bao nhiêu.
Kể từ khi Mỹ lập bang giao với Hà Nội, qua ba
đời đại sứ Peterson, Burkhardt, rồi đến Marine ngày nay, hành động và khẩu
khí của mấy nhân vật này h́nh như chỉ thuận lợi cho bạo quyền Hà Nội, mà
chẳng hề hỗ trợ ǵ cho chính nghĩa Dân chủ, cho người dân Việt Nam bị ḱm
kẹp. Không hiểu đây là “ngôn ngữ ngoại giao” hay chỉ giản dị là sự tái diễn
những hiện tượng ngây thơ, khù khờ, tiếp tục bị Việt Cộng xỏ mũi.
Trong tiến tŕnh Dân chủ ở Việt Nam, có lẽ
chẳng nên quá trông đợi vào “yếu tố Hoa Kỳ”. Các thế lực Tư bản, khi quyền
lợi của họ song song, tương đồng với quyền lợi của bạo quyền, th́ họ sẵn
sàng “cho rơi” mọi lư tưởng Dân chủ, để đồng lơa với độc tài.
Câu nói sau đây của một nhân vật CS có lẽ vẫn
c̣n chính xác : “ Chúng ta (Độc tài CS) sẽ thắt cổ Tư Bản bằng ngay sợi giây
tḥng lọng mà bọn Tư Bản sẽ bán cho chúng ta!” Ngày nay, điều này h́nh như
đang được Trung Cộng ráo riết thực hiện đối với Tư bản Phương Tây.
Triển vọng Dân chủ cho VN
Cho nên, để dành lại Tự Do cho ḿnh, người
dân Việt bị áp bức, bị ḱm kẹp ở trong nước có lẽ chỉ c̣n trông vào sức mạnh
của chính ḿnh. Thời cơ cho thấy ngày càng thuận lợi cho cuộc đấu tranh của
họ. Bạo quyền Hà Nội từ lâu đă lộ nguyên h́nh là một tập đoàn Mafia Đỏ, hoàn
toàn không c̣n lư tưởng. Chúng chỉ cấu kết, dựa vào nhau để chia xẻ tiền
bạc, quyền lực.
Gần đây, tin tức tràn ngập khắp nơi về sự đấu
đá không ngừng trong nội bộ Cộng Sản. Bọn đàn em theo lệnh của những Lê Đức
Anh, Đỗ Mười, đang trù dập hết ḿnh đám Vơ Nguyên Giáp và các “lăo thành
cách mạng” khác. Âu cũng là qui luật rất công bằng đối với các tập đoàn tội
ác. Nhóm đàn anh leo lên tột đỉnh quyền lực do tội ác, th́ sẽ bị chính các
đàn em hạ bệ, như đă xảy ra tại hầu hết các nước độc tài Cộng Sản.
Hiện nay Hà Nội thực sự đang lâm vào cuộc
khủng hoảng lănh đạo, không tên nào c̣n đủ uy tín để chỉ huy. Các phe phái
thanh toán lẫn nhau và sẽ dẫn đến tự hủy diệt. Chế độ của chúng bấp bênh chứ
không vững như ta tưởng. Chỉ một tàn lửa nhỏ thổi lên sẽ làm cháy cả khu
rừng.
Các chế độ độc tài Đông Âu hậu CS và Trung Á
vừa qua đều kết thúc như vậy. Nhiều nơi dân trí không hơn ǵ Việt Nam mà
người dân bị áp bức ḱm kẹp đă biết nổi lên thanh toán bọn bạo quyền, chẳng
hề do sự đánh phá nào từ bên ngoài.
Chúng ta tin tưởng tiến tŕnh này rồi cũng sẽ
xảy ra tại Việt Nam trong một ngày không xa.
Thụy Sĩ, Tháng 6. 2005