Kỳ này Khải sang Mỹ sau
khi đi một ṿng từ Úc, trong khi đó th́ người khác lại đi một ṿng Âu châu.
Nghĩa là có kế hoạch hẵn hoi để đi du hí khắp nơi trên thế giới, tha hồ mà đi,
khi đă sẵn tiền sẵn của mà bần dân đóng góp, tội ǵ không đi chơi cho thỏa
thích. Họ đi ra ngoài không ngại rằng các nước văn minh không tiếp mà chỉ
ngại những người đă v́ họ mà bôn ba, bị họ tống cổ ra khỏi nước để làm sạch
cái "xă hội xă hội chủ nghĩa" của họ. Những người đó không khi nào quên những
việc cộng sản đă làm đối với họ mà họ c̣n phải nhắc nhở cho thế hệ đi sau họ
cũng phải ư thức đúng đắn thế nào là cộng sản Việt Nam. Hỏi những người Việt
Nam định cư ở Mỹ này dưới dạng tị nạn cộng sản muốn đối xử thế nào với Khải
th́ người viết bài này có ư kiến như sau:
Khải là "thủ tướng" của
cái chính phủ quái gỡ nào đó, chúng ta không cần biết nó. Cộng sản đă truất
quyền công dân của những người theo chế độ Saigon cũ, nhốt họ vào nhà lao, c̣n
rêu rao nói rằng "tha cho tội chết". Nhốt đă rồi bắt về nơi gia đ́nh nếu c̣n
sinh sống tại Việt Nam th́ đă bị truất hết của cải, đuổi ra vùng kinh tế mới,
hằng tuần bắt đi tŕnh diện để hăm he dọa dẫm, để dụ dỗ moi tiền, dụ dỗ tổ
chức đi chui bán chính thức, rồi dụ dỗ hùng hạp ra làm ăn, để ló cái đuôi nào
thơm th́ chúng ăn có vào hay chặt nó đi. Nếu các bà vợ c̣n son trẻ non dạ th́
kế hoạch "hoa nở về đêm" của chúng làm cho gia đ́nh chúng ta tan tành trước
khi chúng ta được tha ra về để thấy nón cối ngồi xổm trên bàn. Chắc những
người có may mắn thoát ra khỏi nước hồi 1975 đă không thấy được những cảnh
đó. Làm sao mà thấy được, thử hỏi làm sao có thể đau ḷng. Nhưng đau ḷng
th́ đau ḷng, nghĩa là đă đau ḷng th́ không quên được, nhưng không phải v́
đau ḷng mà mất đi lư trí. C̣n những người chưa từng đau th́ sá ǵ những
người dại khờ đă bị đau. Khải là "thủ tướng", thủ tướng của ai th́ người ấy
thờ, cứ về nước mà thờ chúng. Khải qua đây nh́n bà con, nh́n những người da
vàng mũi tẹt, biết nói tiếng Việt th́ cứ nhào vô muốn "ôm hôn thấm thiết", bảo
đây là "khúc ruột ngàn dậm của ḿnh..." Ôi! Đau đớn thay! Ghê tỡm thay!
Một đàn th́ tống cổ người ta đi, nếu có người c̣n lương tri th́ nên biết đó là
một h́nh phạt "biệt xứ" gán cho những người có tội với tổ quốc. Chúng ta,
những người Việt tị nạn cộng sản có tội ǵ với tổ quốc mà phải gánh án phạt
biệt xứ. Cái hay của cộng sản là muốn làm như vậy nhưng bắt người khác hiểu
khác đi. Cho chúng ta ra nước ngoài sống, sống theo kiểu tự sanh tự diệt,
giống như trong nước ghét ai th́ cho đi vùng kinh tế mới, để tự sinh tự diệt,
nhưng lúc nào cũng bắt hiểu ngầm đó là ân huệ của đảng cộng sản. Bây giờ, cá
hồi đă béo bở rồi th́ Khải sang đây muốn gặp lại và triệu hồi về đóng góp công
của phục hồi đất nước. Đă mang danh là "thủ tướng", tiện đang có mặt nơi này,
không lẽ không t́m đến gặp "thần dân" của ḿnh. Xin lỗi Khải, chúng tôi không
c̣n là thần dân của Khải. Nếu về Việt Nam th́ Khải bắt được hăy lấy quyền
"thủ tướng" mà mặc t́nh sinh sát thần dân, v́ người Việt chưa từ bỏ quốc tịch
gốc của ḿnh bằng một văn kiện chính thức th́ vẫn bị nơi sinh quán dùng h́nh
luật hiện hữu bằng thích, không cần biết nay họ là công dân nước nào. V́ thế,
chúng tôi không cần gặp Khải để nghe hiểu thị, không cần đón rước Khải như một
"thủ tướng". Những thần dân của Khải là những người du học trên đất Mỹ này,
những cán bộ điệp viên nằm vùng, những cán bộ trong guồng máy ngoại giao. Đó
là những người cần Khải gặp để ban hành các lệnh cần thiết để đối phó với
chúng tôi.
Các du sinh th́ phải lo
học hành chăm chỉ chứ đừng cứ lo du hí, lo làm tiền chui. Học ǵ th́ học,
ngày về thế nào cũng được trọng vọng, thăng quan tiến chức v́ nếu không có gốc
rễ trong đảng th́ cũng khá giàu tiền của để ủng hộ đảng. Các du sinh cứ học,
ngày về có biết thêm được ǵ càng tốt, có điều du sinh lấy một mănh bằng ǵ
trên đất Mỹ này th́ mănh bằng đó chỉ có giá trị ở Việt Nam mà thôi, chứ không
thể sử dụng mănh bằng đó để sinh sống trên đất Mỹ được. V́ thế, Khải nên nhắc
họ học cho tốt để chính họ sẽ về Việt Nam mà giúp nước. Cái khó cho Khải bây
giờ là họ c̣n muốn về Việt Nam nữa hay không. Có lẽ họ thích một công việc
gián điệp ở đây hơn để tận hưởng cái giàu sang mà họ đă có nhờ ông cha họ đă
bóc lột nhân dân Việt Nam, trong cũng như ngoài nước. Đó mới là vấn đề của
Khải. Khải không thế nào tuyển mộ chất xám trong ḷng cộng đồng Việt Nam tị
nạn cộng sản được v́ họ không tha thiết với cuộc sống dưới chế độ toàn trị ở
Việt Nam huống hồ ǵ làm việc ở Việt Nam là uổng công phí sức mà là mất cả
tuổi xuân vô ích. Nếu họ có về Việt Nam làm việc th́ họ là một nhân viên của
một tổ chức kinh doanh của Mỹ có chi nhánh tại Việt Nam, v́ họ sẽ có lương
vững chắc trả bằng đô la mà họ sẽ phải đóng thuế cho nước Mỹ. Về Việt Nam làm
việc với tổ chức Việt Nam, lúc đầu họ cũng có thể bị dụ dỗ: được hưởng lương
cao, có nhà có xe, nhưng khi đă vắt chanh hết nước th́ vơ này để lại làm chi,
tức nhiên phải bỏ vơ. Cộng sản có câu thiệu mà chúng ta nên dạy cho con cháu
biết, đó là "khai thác mà không sử dụng" Chúng cần th́ khai thác tài năng hay
kiến thức của ta để chỉ bảo lại cho chúng. Xong rồi, sau khi chúng đă rành
rọt những ǵ chúng cần ta dạy chúng th́ chúng trở mặt ngay. Kinh nghiệm đó
chắc cũng có nhiều người biết rồi, có đáng chi mà công khai ra. Nhưng vẫn có
nhiều người chưa biết v́ chỉ có những ai "có qua cầu mới hay". Giới trẻ
thường rất hăng say nên dễ bị dụ dỗ. Về Việt Nam chơi thấy sao trẻ con Việt
Nam không có cơ sở học hành như bên Mỹ, bèn nghĩ ra nếu ta mang về Việt Nam
những thứ trợ huấn cụ, sách báo, vân vân và vân vân, th́ chúng sẽ sung sướng
biết bao. Đúng là như vậy, nhưng mang về Việt Nam biết bao nhiêu cho đủ, v́
giống như túi không đáy, dưới miệng lỗ túi luôn luôn có thằng cộng sản há mồm
chờ đó, tuy rằng bụng đă mập phệ ra rồi.
Về Việt Nam dạy nghề là
một công việc mà đáng lư ra nhà nước Việt Nam phải hoan hô, nhưng trái lại họ
không chịu. Chỉ v́ họ không an tâm rằng một cơ sở giáo dục và huấn luyện như
vậy làm ǵ không có ẩn ư sau lưng, giống như người cộng sản thường làm. Chứ
biết bao nhiêu tổ chức đă đề nghị, về Việt Nam dạy bằng tiếng Việt nữa th́ đỡ
phải đưa người ra nước ngoài, đỡ phải cho học Anh ngữ, mà dù có học đi nữa
cũng chẳng làm sao hiểu thấu được những tiếng lóng hay những ngữ vựng chuyên
nghiệp. Cái cần họp tác Khải lại không hợp tác. Cái không cần hợp tác th́
Khải lại muốn hợp tác. Đào tạo chất xám ngay tại Việt Nam, Khải sẽ chắc chắn
là chất xám đó lưu lại Việt Nam. C̣n Khải đưa người ra nước ngoài để học,
tiền mất tật mang, về nhà chẳng những không làm được, mà hễ giỏi th́ nó chuồng
luôn, mất cả ch́ lẫn chài.
V́ những điều nêu trên
nên chúng ta không cần phải gặp Khải trong chuyến đi này của Khải. V́ vậy,
chúng ta chỉ bày tỏ thái độ với Khải bằng một rừng cờ Vàng Ba Sọc Đỏ từ ngày
19-6 là Ngày Quân Lực cho đến hết tuần sau đó. Đó là phương thức hùng hồn
nhất để nói lên ḷng kiên định của chúng ta, tinh thần bất hợp tác. Khải có
gặp được Tổng Thống của Mỹ hay bất cứ nhân vật nào của Mỹ, đó là chuyện của
Khải, không can ǵ đến chúng ta. Khải có vào được WTO -World Trade
Organization - th́ mang mấm nêm qua bán cho Bush, c̣n cộng đồng Việt Nam tị
nạn cộng sản th́ c̣n nhiều thứ khác thích hơn. Tổng Thống có chương tŕnh
hành động của ông ta, có những chính sách thích hợp phải thi hành trong vùng
Đông Nam Á châu. Mỹ có thể dùng con mồi Việt Nam để hành sử cho toàn bộ chính
sách trong vùng này được mỹ măn, và một lần nữa, Việt Nam có thể bị hy sinh.
Đó là vận hội mà Việt Nam phải trải qua, dù tốt dù xấu, đó là do ngụy quyền
cộng sản hiện tại đang trị v́ chứ chẳng can ǵ đến chúng ta cả, v́ chúng ta
nay là công dân nước Mỹ hay nước nào đó, nơi mà chúng ta đă dừng chân coi đó
như là quê hương thứ hai.
Tóm lại, cộng đồng Việt
Nam Tị Nạn Cộng Sản không coi chuyến sang Mỹ của Khải là ǵ cả. Chúng ta
không cần nói chuyện với Khải. Chúng ta cho Khải thấy rơ phần đông người Việt
đang sống trên đất Mỹ đă chọn lá cờ cho ḿnh là cờ vàng ba sọc đỏ, chứ không
phải cờ đỏ sao vàng. Chúng ta dùng quyền lực của các Nghị Quyết hiện hữu để
cấm đoán bất cứ nhân vật của chính phủ cộng sản Việt Nam nào bén măn vào khu
vực đông dân người Việt Tị Nạn cộng sản để bảo vệ an toàn cho cộng đồng chúng
ta, tránh mọi hành động ném đá dấu tay của cộng sản để gây rối loạn và làm cho
cộng đồng mất uy tín trước đa số công dân Mỹ. Chúng ta theo dơi chặt chẽ phản
ứng của chính phủ và các người có chức vụ dân cử để sau này chọn cho đúng
người để bầu cử. C̣n nói về b́nh diện chiến lược xa xôi, xin để cho chính phủ
rộng quyền hành động.