|
| |
Sự khác biệt giữa Đông và Tây, giữa Mỹ và Việt Nam, như cái tựa đề của bài
viết, người Mỹ gọi cái họ, tổng thống Bush, người Việt gọi cái tên, thủ
tướng Khải. Nghĩ cũng lạ, ngày ở nước này th́ đêm ở nước kia. Có qúa nhiều
ví dụ cho sự khác biệt giữa Mỹ và Việt Nam, xin đơn cử một vài thí dụ:
Người Mỹ khi gọt trái táo, họ thường cầm con dao với lưỡi dao hướng về
người của họ. Người Mỹ thường ăn trái cây chấm đường, Việt Nam ta th́ chấm
muối. Người Mỹ thường tắm sáng, Việt ta th́ tắm tối. Người Mỹ làm lễ lớn
cho sinh nhật, nhiều người Mỹ biết rơ ngày sinh của tổng thống Washington,
nếu nhớ không lầm là vào ngày 22 tháng 2; Việt Nam ta th́ làm lễ lớn cho
ngày giỗ, 6 tháng 2 âm lịch là giỗ của Hai Bà Trưng. Mỹ thương chó, Việt
ta chửi "chó đẻ", "son of a dog" có lẽ họ sẽ không giận, "son of a bitch"
mới có thể được xem là đồng nghĩa, bitch là một mụ phù thủy ác độc, cũng
có nghĩa là một con chồn cái hung dữ. Con chim cú đối với Mỹ là khôn
ngoan, c̣n đối với ta là xui xẻo. Để tang thân nhân, người Mỹ bận bộ đồ
đen, c̣n Việt ta th́ bận bộ đồ trắng... Có qúa nhiều điều khác biệt lắm về
phong tục tạp quán giữa 2 quốc gia Mỹ và Việt. V́ những điều khác biệt
này, một số vị lănh đạo ở nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cho
rằng: TỰ DO MỸ KHÁC VỚI TỰ DO VIỆT NAM, DÂN CHỦ MỸ KHÁC VỚI DÂN CHỦ VIỆT
NAM, DÂN TRÍ MỸ CAO, DÂN TRÍ VIỆT THẤP, CHỪNG NÀO DÂN TRÍ CAO SẼ MỞ CỬA VỀ
CHÍNH TRỊ, CHO ĐA ĐẢNG, ĐA NGUYÊN, C̉N BÂY GIỜ MÀ MỞ CỬA TH̀ NƯỚC SẼ LOẠN.
Dù rằng lời nói này đă được lập đi lập lại nhiều lần kể từ 19 năm qua, kể
từ khi mở cửa về kinh tế vào 1986. Mở cửa về chính trị vẫn c̣n là một cái
bánh vẽ.
Bằng chứng cho thấy, tuy là có sự khác biệt giữa 2 quốc gia, song những
người Việt tị nạn cộng sản đă ḥa ḿnh được vào cuộc sống của Mỹ để vươn
lên, nói chung đều rất thành công tốt đẹp, nếu không nói, hơn hẳn các cộng
đồng khác, so với thời gian hội nhập. Lẽ dĩ nhiên sự thành công của người
Việt nhờ vào dân tộc tính một phần cũng có, nhưng đó lại là phần rất nhỏ,
phần lớn là nhờ vào những chánh sách, luật lệ, và sự tự do của nước Mỹ,
không trói buộc người dân. Mang một đứa trẻ mới sinh ra, cho làm con nuôi
trong một gia đ́nh trung b́nh ở Mỹ, nắm chắc 99% là đứa bé sẽ nói tiếng Mỹ
và giàu có sau này. So sánh với cùng lúc, mang một đứa trẻ mới sinh ra,
cho làm con nuôi của một gia đ́nh trung b́nh ở Việt Nam, nắm chắc 99% đứa
bé sẽ nói tiếng Việt và nghèo đói sau này. 30 năm trôi qua, kể từ 1975,
người Việt tị nạn khi mới tới Mỹ, thường là mang theo 2 bàn tay trắng, có
dân trí ǵ gọi là cao đâu. Họ ra di từ mọi miền đất nước, từ chị nông dân,
anh đánh cá, đến bác sĩ, kỹ sư ... Có mấy ai biết được, học được sự tự do,
dân chủ là ǵ ??? Ấy thế mà sau 30 năm sống tại Mỹ, người Việt tị nạn cũng
biết ứng cử, bầu cử, và hiện tại lá phiếu của họ rất quan trọng. Lá phiếu
của họ đôi khi có thể làm thay đổi những chánh sách của nước Mỹ. Nhớ cuộc
bầu cử tổng thống Mỹ năm 2000, tại tiểu bang Florida, ông Bush hơn ông
Gore chỉ có 537 phiếu, chắc chắn là đă nhờ vào lá phiếu của người Việt tại
tiểu bang này. Hiện tại nước Mỹ đang có 1.570.000 người Việt sinh sống,
chúng ta có ông Hubert Vơ, dân biểu tiểu bang Texas, LS Trần Thái Văn, dân
biểu tiểu bang Cali, ông Andy Quách, phó thị trưởng thành phố Westminster,
cô Madison Nguyễn, ứng cử nghị viên thành phố San Jose, đang được nhiều
phiếu nhất, hy vọng sẽ là một nghị viên thực thụ. Người Việt tị nạn đang
đi vào gịng chính của Hoa Kỳ và các quốc gia khác trên toàn thế giới.
Nhiều người Việt cũng đă được đề cử vào những chức vụ quan trọng trong
chính quyền Tổng Thống Bush. Sống trong một môi trường tự do, tự nhiên
người Việt sẽ biết hành xử quyền tự do, sống trong môi trường dân chủ, tự
nhiên người Việt sẽ biết hành xử quyền ứng cử và quyền đi bỏ phiếu. Làm ơn
đừng nói rằng, dân trí Việt trong nước qúa thấp, nên không biết hành xử
quyền tự do, dân chủ. Nói như thế là giọng nói của những tên độc tài,
Mafia đang lănh đạo đất nước, những tên tham quyền cố vị, không chấp nhận
sự thay đổi chính trị. 30 năm ĐCSVN trị v́, kể từ ngày 30 tháng 4 năm
1975, nền kinh tế của VN càng thua xa các quốc gia lân cận như Thái Lan,
Mă Lai, Singapore, Nam Hàn, Nhật Bản ... Trong khi đó, vào năm 1945, nước
Nhật Bản điêu tàn v́ 2 qủa bom nguyên tử tại Hiroshima và Nagasaki, lại
phải đầu hàng Đồng Minh và bồi thường chiến tranh cho nhiều quốc gia. Đập
Điện Đa Nhiêm ở Đà Lạt, tại VN là sự bồi thường của Nhật Bản. Ấy thế mà
chỉ cần 25 năm sau, Nhật Bản đă trở thành một cường quốc giàu mạnh về kinh
tế. Theo thống kê của World Bank cho năm 2003,
http://www.worldbank.org/data/databytopic/GDP.pdf#search='world%20GDP'
,
Tổng Sản Lượng Quốc Gia (Gross Domestic Products) của Nhật = 4300 tỉ,
trong khi đó GDP của VN = 39 tỉ. VN đă thua Nhật hơn 100 lần. Lấy GDP này
chia đều cho 80 triệu dân vào năm 2003, chúng ta có lợi tức trung b́nh của
mỗi người dân Việt Nam, 487 đô la. Trong khi đó, Nhật Bản có 128 triệu dân
vào năm 2003, GDP mỗi đầu người là 33.600 đô la. Nên nhớ, ảnh hưởng của xă
hội, của chánh sách rất lớn lên đời sống của dân chúng. Chánh Sách Tù Cải
Tạo của xă hội vào năm 1975 đă cướp đi người đàn ông, cột trụ của gia đ́nh
miền Nam, gia đ́nh ấy tất phải tan nát. Người mẹ, người vợ c̣n lại, cơm
không đủ ăn, lấy ǵ để đạy dỗ con cái, làm cả một xă hội băng hoại. Cộng
thêm tất cả những chánh sách như Cải Cách Ruộng Đất, Đánh Tư Sản Mại Bản,
Kinh Tế Mới, Hợp Tác Xă Nông Nghiệp, ... đă ảnh hưởng tai hại rất nhiều
đến nền kinh tế, văn hóa, đạo lư của con người Việt Nam và đă làm thay đổi
từ từ bản chất của người Việt Nam theo chiều hướng xấu xí. Tóm lại, muốn
phát triển dân trí, phải thay đổi chánh sách tại Việt Nam, và từ từ canh
tân lại con người Việt Nam. Thay đổi chánh sách về kinh tế chưa đủ, cần
phải thay đổi về chính trị là một đ̣i hỏi vô cùng cấp
bách. Hiện tại, khắp cả nước, đạo đức suy đồi, đi đâu cũng bia ôm, hớt tóc
ôm, tắm ôm, câu cá ôm, cà phê ôm, vơng ôm ...Hàng chục, hàng trăm ngàn trẻ
em, một số bị bán qua Campuchia làm điếm, một số lang thang đầu đường xó
chợ xin ăn, đánh giầy, bán vé số ... Hàng trăm ngàn cô gái Việt Nam bị bán
qua Đài Loan, Mă Lai, Hồng Kông, Trung Quốc,... Hàng trăm ngàn thanh niên,
thiếu nữ đi lao nô ở nước ngoài ... Hàng triệu công nhân trong nước th́ bị
chủ ngoại quốc đàn áp, đánh đập, ép gía, làm việc thiếu vệ sinh, thiếu
những tiêu chuẩn an toàn... Hàng triệu người dân trong thành phố phải sống
trong bầu không khí, sông ng̣i, và nước uống bị ô nhiễm... để trả gía cho
sự tăng trưởng kinh tế. Đừng tưởng rằng, tăng trưởng kinh tế 7-8% đă là
hay. Bù đấp cho sự ô nhiễm trong tương lai có lẽ c̣n cao hơn con số của sự
tăng trưởng này. Hàng chục triệu dân đang sống nghèo khổ khủng khiếp với
lợi tức trung b́nh không qúa 150 đô la một năm. Tài nguyên cá tôm ở bờ
biển bị cạn kiệt v́ bị đánh bắt bằng lưới dầy và dùng chất nổ bừa băi. Cây
rừng bị đốn chặt không thương tiếc, nên đă ảnh hưởng rất nhiều đến môi
sinh. Tất cả đều khổ, chỉ có giai cấp cán bộ lănh đạo là sung sướng, tiền
bạc tham nhũng hàng triệu, hàng tỉ đô la được bỏ vào các nhà băng ngoại
quốc, được tẩu tán, để đưa vợ, đưa con ra ngoại quốc thụ hưởng. Chuyện dài
xă hội chủ nghĩa kể đến bao giờ mới hết đây ???
Từ những suy nghĩ trên, một cuộc đối thoại tưởng tưởng giữa ông Bush và
ông Khải, không phải là không có cơ sở:
- Chào Khải, mấy hôm nay anh nhận xét nước Mỹ thế nào ???
- Chào ngài Tổng Thống, nước Mỹ của ngài vĩ đại thiệt, đường xa lộ chằng
chịt, chỉ thấy toàn là xe hơi, không thấy xe máy và xe đạp đâu.
- Anh Khải à, tôi thắc mắc, nước Mỹ chính là niềm mơ
ước của chủ nghĩa cộng sản đó, mỗi gia đ́nh đều có xe hơi, tủ lạnh, TV,
điện thoại, điện, nước ... Có phải đúng như thế không ???
- Dạ thưa ngài đúng thế ạ, nhưng Việt Nam chúng tôi c̣n qúa nghèo v́ hậu
qủa c̣n sót lại của cuộc chiến tranh Chống Mỹ Cứu Nước, ư quên, xin lỗi
qúy quốc, đó là cuộc Nội Chiến Nam Bắc, y hệt như người nhạc sĩ vĩ đại của
chúng tôi là Trịnh Công Sơn đă viết trong bản nhạc Gia Tài Của Mẹ, "...20
năm nội chiến từng ngày..."
- Mỹ quốc chúng tôi cũng có nội chiến vậy, nhưng đặc biệt là chúng tôi
không có Tù Học Tập Cải Tạo, cũng không có vu. Đánh Tư Sản Mại Bản, cũng
không có vu. Đuổi Dân Đi Vùng Kinh Tế Mới, hay Đuổi Dân Chạy Ra Biển...
- Tôi biết, tôi hiểu, nước nào lại chẳng có lúc sai lầm, có sai th́ có
sửa, nhưng những việc đó đă thuộc về qúa khứ rồi, chúng tôi muốn khép lại
qúa khứ, hướng tới tương lai nên mới đến Mỹ thăm ngài đây. Nhưng nói
thiệt, chúng tôi rất lấy làm buồn ḷng khi thấy hàng ngàn người Việt Nam
phản quốc biểu t́nh chống chúng tôi tại San Francisco, những kẻ đó vẫn
không muốn khép lại qúa khứ, đă 30 năm rồi c̣n ǵ nữa.
- Tôi có nhận được nhiều thư, từ những người biểu t́nh này, họ không chấp
nhận anh là đại diện cho nước Việt Nam, họ đ̣i hỏi tự do, dân chủ cho Việt
Nam đó.
- Tôi đă được Đảng Cử, Dân Bầu mà, dân chủ gấp triệu lần nước Mỹ, ư quên,
dân chủ lắm mà tại sao tôi không thể là đại diện được chứ ???
- Th́ tôi đây cũng thế, tôi cũng được Đảng Cử, Dân Bầu, nhưng nước Mỹ
chúng tôi có nhiều đảng, c̣n nước anh chỉ có độc đảng lănh đạo bởi điều 4
hiến pháp, cái đó ở Mỹ này chúng tôi không gọi là dân chủ mà gọi là độc
tài, độc đảng.
- C̣n nói về tự do, điều 69 của Hiến pháp Việt Nam cho mọi người dân được
quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền thông tin, quyền hội họp,
quyền lập hội, quyền biểu t́nh. Hiện tại chúng tôi có trên 600 tờ báo, làm
ǵ mà không có tự do chứ ???
- Anh Khải à, chúng tôi biêt rất rơ, không phải chỉ riêng điều 69, nhiều
điều luật trong Hiến pháp của các anh bị chêm vào một câu chót là "THEO
QUY ĐỊNH CỦA PHÁP LUẬT". Đối với nước Mỹ và hầu như toàn thế giới, bản
hiến pháp là bộ luật cao hơn hết, c̣n đối với nước CHXNCNVN của các anh:
"quy định của pháp luật" lại cao hơn hiến pháp. Cái này là bịp dân và bịp
cả thế giới đấy.
- Ủa! sao mấy chuyện bí mật như vầy mà ngài cũng biết hết trơn vậy ???
- Nếu hổng biết th́ tôi đă không liệt kê nước CHXHCNVN
vào danh sách những Quốc Gia Cần Quan Tâm Đặc Biệt (Countries of
Particular Concern). Chẳng dấu ǵ anh Khải, tôi biết cũng nhờ những người
Mỹ gốc Việt tị nạn cộng sản ở đây. Không những tôi biết, c̣n biết rất rơ,
dưới tay tôi có rất nhiều cố vấn gốc Việt như GS Đinh Việt, Thứ Trưởng Bộ
Tư Pháp, ông Dương Việt Quốc, Giám Đốc Văn Pḥng Á Châu Đặc Trách Thái
B́nh Dương, ông Vũ Bảo Kỳ, Cố vấn Ủy Ban Đặc Trách Người Mỹ Gốc Á Châu, cô
Nina Trần, Phụ Tá Bộ Trưởng Lao Động, TS Nguyễn Văn Hạnh, Tổng Giám Đốc
Văn Pḥng Tị Nạn Đông Dương, BS Nguyễn Xuân Ngăi, Hội Đồng Cố Vấn Quốc Gia
về bịnh Tim, Phổi, và Máu, Kevin Nguyễn, Giám Đốc Những vấn đề Giữa Liên
Bang và Tiểu Bang V.V... Bây giờ chúng ta đi nên vào đề tài chính nhé. Anh
làm ơn đưa cho tôi xem danh sách những quân nhân Mỹ (MIA) đang bị các anh
giam giữ.
- Được rồi, có ngay như đă hứa, nhưng xin ngài hiểu cho, quyết định giam
giữ những tù binh Mỹ đến giờ này là của toàn Bộ Chính Trị 13 người, chỉ
riêng cá nhân tôi th́ không đồng ư việc giam giữ này. Nên nhớ tập thể Đảng
lănh đạo, tôi không có quyền quyết định ǵ hết. V́ lẽ đó, vào ngày 13
tháng 9 năm 1999, trong lúc tôi sắp sửa kư Hiệp Ước Thương Mại Mỹ Việt với
tổng thống Clinton tại Hội Nghị Thượng Đỉnh APEC ở Auckland th́ bị tập thể
Đảng không đồng ư, bởi lẽ thằng Trung Quốc không cho phép. Nghĩ thiệt mà
giận cái thằng Trung Quốc này. Nó ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu. Bây giờ
Việt Nam chúng tôi muốn vào Tổ chức Thương Mại Quốc Tế (WTO) cũng phải bị
khó khăn vô cùng, trở ngại chính lại là cái thằng Trung Quốc này mới chết
chứ. Trăm sự cũng nhờ ngài Tổng Thống, nhờ nước Mỹ giúp đỡ cho, không thôi
bọn Trung Quốc bá quyền này sẽ chiếm Việt Nam mất. Bọn bá quyền này tham
lam vô cùng, chúng đă chiếm Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, 7000 cây số vuông
gần vùng biên giới phía Bắc, các đảo Trường Sa, Hoàng Sa, rồi vùng bờ biển
Nam Hải, ấy thế mà chúng c̣n thường xuyên tấn công và bắn giết 8 ngư phu?
Việt Nam. Vừa mới đây chúng đă bắn hạ thêm chiếc tàu Sea Bee, giết hại
thêm 23 người, và đang bắt cóc đi 8 người trên một chiếc tàu mang số hiệu
HTH1645, thuộc Hàm Tân, tỉnh B́nh Thuận. Xin ngài tổng thổng làm ơn hứa
giúp đỡ cho.
- Tôi biết rất rơ các anh, đừng nói với tôi là anh không có quyền quyết
định, nên nhớ tôi là Bush chứ không phải Clinton. Tôi rất biết những khó
khăn của các anh, nên đă cử Trợ Lư Bộ Trưởng Quốc Pḥng, ông Peter Rodman
sang thăm Việt Nam. Ông ta tuy chức nhỏ nhưng làm việc lớn đấy, để tránh
phần nào sự nghi ngờ của t́nh báo Trung Quốc. Chúng tôi cũng không muốn
Trung Quốc bành trướng chủ nghĩa bá quyền. Lẽ dĩ nhiên, muốn chống lại sự
bá quyền này, chúng ta cần phải cùng nhau hợp tác về quân sự. Chúng tôi
giúp vũ khí tối tân và huấn luyện quân sự cho các anh, đổi lại các anh cần
phải đi đúng theo thời gian ấn định của Bản Lộ Tŕnh Hướng Dẫn (Road Map).
Hăy kư vào đấy, bây giờ không có đủ thời giờ chúng ta bàn căi nữa . Và nên
nhớ Road Map này không dễ dăi như là Road Map của thời ông Bush Cha đâu
nhé.
- Dạ thưa ngài Tổng Thống, cho tôi gởi lời thăm đến ông Bush Cha. Kư là
phải kư rồi, như những ǵ chúng ta đă thỏa thuận trước khi tôi đến đây,
nhưng xin ngài cho tôi hỏi một câu: Nếu thật sự có một cuộc Tổng Nổi Dậy ở
Việt Nam, liệu cái bọn lưu vong cùng với bọn phản động trong nước có làm
khó dễ ǵ đối với chúng tôi kho^ng ???
- Cái đó tùy thuộc vào toàn dân Việt, cá nhân tôi cũng không rơ, nhưng các
anh đừng lo vụ đó, nước Mỹ này, vẫn luôn mở rộng ṿng tay chào đón các
anh.
Bất cứ cuộc hội đàm nào rồi cũng kết thúc cũng như bất
cứ một chế độ bạo tàn nào cũng cũng phải có ngày ra đi. Lịch sử Việt Nam
chắc chắn phải sang trang, trang bắt đầu của cuộc phục hưng.
Ngày 9 tháng 6 năm 2005
Yêu cầu phổ biến tự do . Sự phổ biến của qúy
bạn rất cần thiết cho việc sớm mang lại sự tự do và
dân chủ tại Việt Nam. Tất cả bài viết của Linh không
giữ bản quyền - Qúy bạn hăy cùng phổ biến việc
VC dùng lá cờ đỏ sao vàng của tỉnh Phúc Kiến
(http://www.ykien.net/mykmd13.html)
nằm đối diện với
tỉnh Đài Loan, làm lá cờ nước Việt Nam. Bằng Chứng
nằm trong (http://worldstatesmen.org/China.html).
Đây là
điều đại sỉ nhục đối với dân tộc Việt Nam. Ghi chú:
V́ đây là điểm sinh tử của lá cờ máu, nên lá cờ làm
bằng chứng đă bị xóa khỏi trang nhà trên. Chúng ta cùng
đ̣i hỏi việc hỏa táng xác ông Hồ khi đọc qua
(http://www.vnexpress.net/Vietnam/Xa-hoi/2004/09/3B9D6114/)
Vững tin rằng chế đô. Việt Cộng sẽ bị lật đổ năm
2005 -BIẾN NIỀM TIN THÀNH SỨC MẠNH-
| |


|