ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

TUYỆT  THỰC

          ( Tặng Ngọc Hạnh, Chiến sĩ sẵn sàng xả thân cho đồng đội )

 

Ngọc Hạnh bắt đầu tuyệt thực từ 23/02/2005 tranh đấu chống lại yêu sách dẫn độ tôi về Việt Nam của bạo quyền Việt cộng . Trong lần tuyệt thực trước của tôi, Thượng Tọa Thích Nguyên Hương đă dự định tự thiêu để làm áp lực buộc chính phủ Hoa Kỳ can thiệp trả tự do cho tôi . Hôm Thượng Tọa đến Thái Lan dự phiên ṭa, tôi đă khẩn cầu Thượng Tọa hủy bỏ ư định đó bởi cuộc đấu tranh giải trừ pháp nạn, giải thể chế độ CSVN c̣n lâu dài, cần bảo ṭan nhân lực . Thượng Tọa tỏ bày tâm huyết : “Tôi đă già rồi, sống cũng không đóng góp ǵ cho Đại cuộc . Anh c̣n trẻ, có khả năng, nhiệt huyết, sự sống c̣n của anh ích lợi hơn cho sự nghiệp chống Cộng của ṭan dân”. Tôi đă khẩn khoản tŕnh bày : “Tôi không biết chắc bản thân có làm ǵ được ích quốc, lợi dân trong tương lai . Nhưng điều tôi biết chắc là ḿnh sẽ suốt đời ân hận, đau khổ, cắn rứt lương tâm bởi có người hy sinh mạng sống v́ ḿnh . “Thượng Tọa cảm thông với lời chân t́nh đó nên đă đáp ứng yêu cầu của tôi . Giờ nầy, tôi được tin Chiến sĩ Ngọc Hạnh quyết tuyệt thực đến chết và đă được đọc hai bức thư của Ngọc Hạnh gởi đến lănh đạo Hoa Kỳ và Cộng đồng VN tỵ nạn đầy lời thống thiết từ pḥng biệt giam tại nhà tù  Dublin ở San Jose . Người chiến sĩ sẵn sàng xả thân cho đồng đội đă tự nguyện nhận lấy hai nỗi đọa đày, hai lớp cùm gông với tinh thần quyết liệt, can cường . Tôi cũng muốn lập lại lời đă tâm sự với Thượng Tọa Thích Nguyên Hương và mong rằng khi Ngọc Hạnh đọc bài nầy cũng c̣n chưa muộn .

Vụ dẫn độ nầy rất quan trọng, bởi sự thành bại của cuộc tranh đấu của chúng ta sẽ đặt thành một “tiền lệ” pháp lư ảnh hưởng đến sự nghiệp chống Cộng và tính mạng của tất cả chiến sĩ Tự Do, các thành phần đă, đang sẽ đấu tranh, dù trực tiếp trên tuyến đầu hay gián tiếp ở hậu phương, và trên mọi lănh vực, kể cả các nhân vật hoạt động truyền thông hải ngoại tích cực chống Cộng . Không chỉ các chiến sĩ hoạt động tại Thái Lan mà cả ở Hoa Kỳ và các quốc gia khác, bởi chúng ta đă biết, VC đă từng chấp thuận cho dẫn độ một số tội phạm h́nh sự gây án tại Hoa Kỳ và các nước khác trốn tránh tại VN …để mồi chài và gài độ Mỹ cùng các nước đồng minh, dù VC không kư kết Hiệp định dẫn độ với Hoa Kỳ và các nước kia . VC không kư Hiệp định Dẫn độ cũng có lư do : Chúng sợ các nước tự do, nơi có đông người Việt tỵ nạn cư ngụ, cử tri người Việt sẽ làm áp lực buộc chính phủ sở tại yêu sách dẫn độ tất cả bọn đầu sơ Bắc Bộ phủ, ṭan bộ chính trị VC . Nhưng VC lại không biết rằng,  Ṭa án H́nh sự Quốc tế cũng có thẩm quyền ra lệnh dẫn độ chúng về  La Haye để xử các tội diệt chủng, tội ác chiến tranh, và tội ác chống nhân loại . Thời gian sẽ trả lời : Ai sẽ thắng ai ? Ai sẽ bị dẫn độ ?

Tôi dùng từ  “chưa muộn” bởi biết chắc chắn Ngọc Hanh sẽ không được chết theo ư ḿnh dựa trên kinh nghiệm bản thân . Khi tôi được chuyển về pḥng cấp cứu của Trại Klong Prem từ Rayong, vị Giám đốc bệnh viện đă khẳng định : “Anh không thể nào chết được theo ư định của ḿnh . Bởi anh chết tôi phải vào tù !” Chỉ đơn giản vậy . Khi c̣n tỉnh, tôi cương quyết khước từ việc truyền nước biển hay thuốc men trong khi tuyệt thực, kể cả tuyệt ẩm trong 15 ngày cuối .Nhưng khi tôi hôn mê bất tỉnh, bác sĩ tự động truyền nước biển, chich thuốc và áp dụng mọi biện pháp để cứu sống tôi . Hăy xét qua vụ bà Terri Schiavo nổi đ́nh nổi đám vừa qua . Bà bị bại năo và sống đời sống thực vật trong suốt 15 năm qua nhờ các ống truyền dịch trái với ư nguyện được chết của ḿnh và sự đấu tranh của người chồng quyết thực hiện nguyện vọng của bà . Với tinh thần nhân  đạo và các phương tiện y tế cứu cấp hiện đại, các bác sĩ Mỹ cũng sẽ “không cho phép” Ngọc Hạnh thực hiện ư định cao quư, vị tha của ḿnh . Đến một thời điểm nào đó, Ngọc Hạnh cũng sẽ quyết định như tôi, chấm dứt tuyệt thực, một khi nhận thức sự tổn hại trầm trọng của năo bộ và các cơ phận quan yếu của cơ thể sau thời gian tuyệt thực dài hạn . Chết không được, sống lại vật vờ v́ thương tổn sinh, tâm, bệnh lư th́ thật tai hại không chỉ cho bản thân mà c̣n tác hại đến lực lượng ṇng cốt chống Cộng cứu nước .

I . Số có người chết thế mạng :

Thật sự tôi vẫn thường mang mặc cảm phạm tội bởi v́ đă có nhiều người chết thế mạng cho ḿnh, dù không cố t́nh, tự nguyện, nhưng cái chết của họ có liên quan đến bản thân tôi . Tôi vẫn tự “Blame” ḿnh về cái chết của họ, dù có những cái chết, theo quan niệm bàng quan, tôi không hề trực tiếp trách nhiệm . Nhưng tôi vẫn nghĩ, vẫn tin là Thượng Đế đă hy sinh họ để cứu sống tôi !

Thời kỳ phi công với nhiệm vụ : “Bảo Quốc – Trấn Không,” tôi vẫn thường bay kiểu bạt mạng “trên ngọc cỏ, dưới ngọn cây” mà một số phi công cùng phi đ̣an đă từng đùa bảo : “Mỗi lần hắn đi bay cũng giống như đi …tự tử !” “Mẹ! Lên mục tiêu mà găp hắn th́ khổ đời . Hắn cứ tà tà sùng sục, tà tà thả từng trái bom, tà tà … tận tụy,ôm lấy mục tiêu không muốn nhả ra . Đợi hắn thả bom xong, để vào đánh là dài cả cổ, cạn cả xăng . Ḿnh nóng ruột thúc hối c̣n bị hắn chửi : Mẹ ! Đánh giặc chứ đâu phải chạy giặc mà hối, mà gấp, mà vội ?” “Lên xe ra phi đạo gặp hắn là cứ như gặp điềm xui xẻo . Hắn cứ đùa cái kiểu … xui tận mạng : Đứa nào có thuốc mời tao một điếu . Lát nữa nghe tao …đi đong lại ân hận v́ đă bủn xỉn với tao vào giờ phút cuối đời”. “Khi kư tên vào sổ lệnh hành quân, hắn cứ bô bô giải thích : chữ kư đâm xuống với nửa ṿng tṛn có nghĩa đang lao xuống thả bom, bị đạn pḥng không, phải phóng nhảy dù”. Chữ kư lạy “Thượng Đế” mà nhiều chị từ Úc Châu qua Thái Lan tham dự phiên ṭa đă yêu cầu kư vào cổ áo, tay áo, thân áo … để làm kỹ niệm trước kia tôi thường kư chúc xuống 45 độ thay v́ kư sổ ngang như bây giờ . Sau đây là vài dẫn chứng :

1 .Trong một phi vụ hướng dẫn khu trục thời phi công quan sát tại  Dam Be, Kampuchia, tôi bay chui luồn dưới lằn đạn CS, cối …Trong trận giao tranh ác liệt giữa thiên thần mũ đỏ, mũ nâu, bộ binh, pháo binh và lực lượng hùng hậu của VC . Khi bàn giao mục tiêu cho phi hành đ̣an quan sát đặt căn cứ tại Biên ḥa, phi công bạn đă bay hướng dẫn theo thủ tục thông thường : 4 -5 ngàn bộ trên mục tiêu . Do câu nói đùa của tôi : “Lạnh cẳng hả ?” Anh bạn cảm thấy bị khích bác đă lao xuống thấp biểu diễn những đường bay liều lĩnh ngọan mục để chứng tỏ phi công Biên ḥa không chịu kém phi công Cần thơ . ( Phi đ̣an 122 Họa Mi của chúng tôi đặt căn cứ tại Cần Thơ mà biệt phái lên Biên ḥa tiếp viên ). Và chỉ trong vài “pass” bay bạt mạng đó, phi cơ bị trúng đạn chỉ sau 10 phút phi hành đ̣an 2 người đều tử thương . Tôi đă nhiều ngày đêm ân hận, tự nguyền rủa, và tự nhận lấy trách nhiệm tinh thần về sự hy sinh của đồng đội .

Mặt khác tôi vẫn nghĩ, nếu phi hành đ̣an Biên ḥa, v́ trục trặc kỹ thuật hoặc nhân sự, cất cánh trễ 10 phút, th́ có lẽ họ không chết, và chính tôi là người phải chết vào thời điểm đó . Có lẽ số Trời .

2 . Khi chuyển qua ngành khu trục phản lực, bay A-30 của Phan Rang, Phi Đ̣an Ó Đen 548 của chúng tôi là phi đ̣an trẻ nhất, sinh sau đẻ muộn, nhưng lại nhiều chiến công và tử thương . Tôi không tranh “chiến công” về thành tích lẫy lừng của phi đ̣an nhưng tranh “trách nhiệm” về tổn thất lớn của các Ó Đen . Chỉ cần dẫn chứng một phi vụ điễn h́nh : Đánh sập cầu Dziên B́nh ở ngă ba biên giới Việt-Miên-Lào cũng đủ bằng chứng để tự thú tội . Khi Phi đ̣an 524 Thiên Lôi yêu cầu đổi chiến thuật đánh bom để hạn chế tầm nguy hiểm và thương vong, Đại tá Không đ̣an trưởng bất b́nh, cho họp khẩn cấp và yêu cầu Phi đ̣an 548 đứng ra nhận trách nhiệm thay thế . Khi hỏi người t́nh nguyện, tất cả phi công có mặt đều …im lặng, bởi phi vụ nầy thập tử nhất sinh, cầm chắc cái chết . Tôi là người duy nhất đứng lên và động viên phe ta bằng các câu đùa khiêu khích “Minh Chù lạnh cẳng há ? Sư phụ Xương …dân chơi ?!” Khi đó Minh Chù mới “đất sét,” Sư phụ Xương mới “sợ ǵ” dù trong bụng chửi thề “Mẹ thằng cà chớn hại bạn,” và phi công Hóa mới ra trường, “điếc không sợ súng” mới đứng lên đủ bộ tứ nhận nhiệm vụ cảm tử “commando” liều mạng ra sa trường . May là đạn VC … biết sợ, tránh phi cơ, nên dù lực lượng pḥng không hùng hậu với ba khẩu đội pḥng không 17 ly, 23 ly và 37 ly, cùng tất cả các lọai súng AK, đại liên, họa tiễn Soly, SA7 …xối xả nhả đạn, cái “thiên vơng khôi khôi” đan bằng hàng chục ngàn viên đạn chết người đă không bắt chụp được con Ó Đen nào . Chúng tôi an toàn  trở về sau  khi đánh sập cầu Dziên B́nh, dù thân, cánh phi cơ …nám khói, thóat chết trong đường tơ, kẻ tóc . Nhưng các phi vụ khác không may mắn như vậy . Khôi hài hơn, có bạn tin dị đoan, khiếu nại lên Không Đ̣an trưởng v́ cái lối bông đùa …cái điềm bất an của tôi .

3 . Khi vượt biên đường bộ qua ngă Kampuchia, tôi xin phục vụ tại một Tổ hợp đánh cá ở Đài Côn để vừa ẩn thân, vừa kiếm ít tiền đi tiếp đoạn đường nguy nan cuối cùng . Tôi muốn làm thợ lặn v́ thợ lặn lương cao hơn thợ …xịn nhiều . Nhưng nhóm thợ lặn đă tuyển đủ người . Để tôi đạt được ước nguyện, Thượng Đế đă giúp tôi bằng …cái chết của một thợ lặn trẻ . Anh thợ lặn chăm chỉ, cố gắng làm xong công đoạn chót để qua một khâu kế tiếp . Anh cố gắng nín hơi lâu hơn đến “tài” hơi, tức hết hơi (tài tiếng Thái lại có nghĩa …chết) nên khi trở lên mặt nước để lấy hơi, anh quá vội vàng, đụng đầu vào cột đóng nghiêng để giữ cột chính . Những người thợ vịn thấy anh ngoi lên và đầu vào cột cái “cốp” rồi buông tay ch́m nghĩm lại tưởng nhầm anh lại tiếp . Đến khi quá lâu vẫn không thấy anh trở lên lấy hơi mới báo động ! Giữa ḍng sông chảy xiết, tôi đă phụ các thợ lặn khác lặn t́m anh trong một khỏang sông rộng dưới ḍng nhưng tuyệt vọng . Phải ba ngày sau xác anh mới nổi lên, trương ph́nh như ông Michelin quăng cáo vỏ xe . Người vợ trẻ và hai con thơ khóc gào thảm thiết . Tôi vẫn c̣n ấn tượng với lời than khóc năo ḷng của chị ấy : “Anh ơi ! Anh chết đi lấy ai …nuôi mẹ con tôi!” Do thấy “tài lặn” của tôi cứu bạn, chủ nhân mướn tôi thế chỗ anh . Chỉ tiếc tôi không thể thế chỗ làm chồng, làm cha để thay anh nuôi vợ con anh . Thượng Đế đă cho anh chết thế mạng để tôi có đủ phương tiện an ṭan vượt qua những trạm kiểm soát và biên giới Miên-Thái đầy hiểm họa ḿn bẫy và  địch thù : VC, Khmer đỏ, bọn thảo khấu …

4 . Trong vụ Không tặc 1 ở tù tại Ba Sao, Nam Hà, nhờ sự chi viện của đồng bào hải ngoại, tôi có được 50 Mỹ kim một tháng để chi phí các nhu cầu thiết yếu . Dù số tiền khiêm nhường  so với 200 Mỹ kim hàng tháng của một tù khác từ Hoa kỳ về, nhưng do thiếu tài nấu ăn, lại muốn tiết kiệm th́ giờ để đọc sách, tập thể dục, tập đàn guitar …tôi đă nhờ một đệ tử phụ trách và “tip” anh ta mỗi tháng ít tiền .

Tập thể dục tôi tự chế ra một bài tập riêng chọn lọc từ những cú đấm, đá trong các bài song quyền Karaté học với ông thầy Mỹ đen 6 đẳng, phần kết thúc thường dợt đấm, đá vào tường nhà tù . Chuyện tập luyện thường ngày không có ǵ trở ngại, nhưng thỉnh thỏang có vệ binh mới đổi vào trực khu chúng tôi lại có chuyện . Nghe tiếng dộng ầm ầm vào tường, lính gác tưởng phá pḥng vượt trại nên cự nự và ngăn cấm . Thế là có chuyện căi cọ, đôi co . Có tay c̣n nói móc ví tôi với Don Quicho, kẻ quyết đấu với cối xay gió . Tôi cũng trả miếng : “Cứ đợi mà xem . Có ngày tôi chỉ cần phóng một đá là sập tường, hoặc phi thân qua tường như phim kiếm hiệp, lúc đó các ông sẽ được xem phim .Ông Lấn cũng khóc!” (Dựa theo phim Mễ “Người giàu cũng khóc” để chọc đại tá Lấn Giám Thị trưởng) .Riêng vụ guitar, mỗi lần sắp bắt đầu đàn, hát, tôi mào đầu báo cáo : “giờ tra tấn đă đến . Yêu cầu hàng xóm lấy bông g̣n nhét tai kẻo bị Hàm Mô công của Tạ Tốn làm điếc con ráy”. Cái giọng “ḅ rống” của tôi vậy mà có người ái mộ ! Một lần Phạm Đức Hậu từ dăy nhà 17 nói vói qua, yêu cầu tôi hát bản “Feeling” . Tôi ít nghe nhạc bởi vặn đài chỉ nghe tin tức thời sự . Chỉ bài nào thông dụng ở các vũ trường tôi mới biết và tạm nhớ âm điệu . Khi mua các tập nhạc để tập đánh đàn, có rất nhiều bài tôi chưa từng nghe trước kia, như bài “Feeling,” và chỉ tập hát sau khi đă tập đàn cho nhuyễn . Giờ năm tù Thái và nghe đài FM 108 Thái chuyên trị nhạc ngoại quốc, mỗi lần ghi lại bài  Feeling tôi đều xúc động, vặn volume thật lớn, nhắm mắt yên lặng thưởng thức những nốt nhạc, lời ca tuyệt vời để nhớ lại thuở tập đàn Trại Ba Sao và ông bạn Hậu, người duy nhất chịu đưng nổi giọng ca “ḅ rống, c̣i tàu xe lửa” của ḿnh . Từ khi trở thành “cook” của ngài Không tặc quốc tịch Mỹ, thân thế và uy tín của người tù miền Bắc nầy được nâng cấp bội phần . Từ tay cá cược tép riu, dựa vào uy của “thầy,” anh trở thành con bạc có hạng v́ chủ các ṣng bài sẵn sàng cho đánh nợ, đánh thiếu, vay nợ chơi xả láng . Số tiền nợ của anh “cook” gấp nhiều lần số “lương tháng” của tôi, nên dù có hào phóng cỡ “công tử Bạc Liêu” tôi cũng không kham nổi việc trả nợ thay . Đầu gấu Bắc kỳ thời CS hung tợn gấp trăm lần Đại  bàng Nam kỳ, và các Đầu gấu chủ nợ ra tối hậu thư : “Trả hết nợ hay chết!” Dân chơi hiểu rơ lời đe dọa nầy . Anh cook kinh ḥang tưởng tượng những cực h́nh sắp nhận lănh . Giữa cái chết “bầm dập” v́ đ̣n anh chị, anh chọn cái chết nhẹ nhàng cho ḿnh : Treo cổ tự tử ! Tôi bắt đầu tập nấu ăn từ lúc đệ tử cook bỏ ḿnh ra đi, dù lần đầu đă làm tṛ cười cho các anh cán ngố . Trại phát xà pḥng loại mỡ tôi tưởng nhầm mỡ nấu ăn, bỏ vào chảo để rám . Càng khuấy, mỡ càng khô lại, đóng thành chất bột trắng bay mùi khét lẹt khắp khu . Cán bộ Nam ngửi mùi lạ, chạy vào … cấp cứu . Trách nhiệm về cái chết của anh làm bếp quá rơ ràng, làm sao tôi không thể “blame” ḿnh ? Anh đă chết thế mạng để tôi được trở về sau sáu năm dù mang bản án 20 năm và VC phải đổi qui định ân xá . Từ thi hành xong  1/3 bản án, Bộ Tư pháp của VC đă đổi thành ¼  bản án để tôi đủ tiêu chuẩn để về Mỹ chỉ sau 6 năm thay v́ ít nhất 6 năm 8 tháng . Trong thời điểm đặc biệt cần được b́nh thường hóa ngoại giao với Hoa kỳ, VC mới ra chiêu khoan hồng . Nếu không có dịp nầy hoặc đă được b́nh thường hóa rồi, tù án 20 năm phải chung 10 năm mới có hy vọng được cứu xét . C̣n nếu chơi dại, nghe theo lời phủ dụ của viên phi công  Hungary : “Đừng có nhảy! Nhảy chiu qua cửa sổ pḥng lái Airbus chỉ có …chết ! Tôi sẽ giúp anh, bay trở lại Thái Lan đáp để anh xuống an toàn,” th́ đến năm 2000 cũng chưa chắc măn án, chưa kể vừa măn án lại được VC “bê” về VN qua đường dẫn độ th́ chắc chỉ tàn đời trong ngục tối !

5 . Phi vụ “Không Tặc” bị kết án bịa đặt nầy, phần trách nhiệm của tôi quá rơ ràng, quá nặng nề, không  “chối tội” được nữa, dù có muốn . Sau khi bị giam mấy tháng, trong thời gian được Cục Trại giam ưu ái chuyển qua nhà thương điên do vụ tuyệt thực, tôi được tin anh ḿnh, anh cùng cha khác mẹ, ông giáo sư chủ nhiệm môn Pháp văn đă có thời được các “thân hữu” bên Hoa kỳ đặc cách thành “ủy viên Bộ Chính trị VC” để ghép tôi vào thành phần “có gia đ́nh cách mạng cỡ bự,” được công an phường lịch sự mời lên pḥng điều tra về sự liên hệ của anh với tên Không tặc (vụ không tặc 1 vào năm 1992, anh Hoàng Nhân đă bị đảng CS thanh trừng, loại khỏi đảng dù có đảng tịch gần 50 năm và tước hết quyền lợi của một đảng viên kỳ cựu cùng học hàm giáo sư) . Chỉ sau 3 giờ “nâng trứng, hứng hoa,” bà chị dâu được lệnh lên phường mang xác về chôn cất .

Anh Hoàng Nhân đi tập kết như là một ngơ thoát duy nhất khi nghe tin cha chúng tôi bị thực dân Pháp hành h́nh và sau khi anh vượt ngục thành công . Thời đi học, anh thường “lén” lấy gạo trong kho giúp những người ăn mày gần trường, dù mỗi vụ mất mùa, cha chúng tôi vẫn thường cho gia nhân phát gạo và nấu nhiều chảo cơm lớn phát cho các gia đ́nh nông dân gặp khó khăn trong làng, trong huyện, v́ gia đ́nh tôi là một trong hai đại điền chủ giàu nhất của huyện . Gia đ́nh đă tổ chức hàng trăm cuộc cầu hồn, lên đồng … nhờ các bà Thánh Mẫu giúp t́m xác ông cụ nhưng bất thành . Đến năm 1997, do được tin của một người làm rẫy gần nơi cha tôi và 2 vị khác trong thành phần lănh đạo Tổ chức Kháng chiến của Huyện bị xử bắn và chôn, các chị t́m đến nơi, đào được 3 xác chôn cùng một huyệt, xếp chồng lên nhau . Được tin, cán bộ Huyện … đu gió nhận vơ công, đề nghị chôn cất 3 xác tại nghĩa trang Liệt sĩ của Huyện . Dưới sự ṭan trị của CS, dù không muốn cũng không ai tự t́m rắc rối phiền lụy bằng cách từ chối “ưu đăi” đó, hơn nữa ông anh trưởng cách mạng là người có quyền quyết định tối hậu . Có được ông bố nằm trong nghĩa trang Liệt sĩ, có được ông anh giáo sư chủ nhiệm đi tập kết trở về, các chị dù có “chồng ngụy,” “em ngụy” cũng tạm được yên thân, không bị hành xác như các gia đ́nh “ngụy” khác . Vậy mà thằng em trời đánh lại chơi hết phi vụ nầy tới phi vụ khác, hai tại VN, một tại Cuba, với các lời kêu gọi nổi dậy choáng tai, đinh  óc các  ngài trong Bộ Chính trị :

“Bắc Bộ Phủ ṭan những tên Đầu Gấu . Sống vô tâm quanh bữa tiệc đầu lâu”.

“Ta cúi đầu, Cộng cưỡi cổ . Ta đứng dậy, Cộng sụp đổ” .

Cái uy của ông anh giáo sư tập kết đỡ đầu trăm mối  chưa được bao lâu th́ thằng em quậy bạo, làm tiêu luôn cục gia bảo (ông anh quư báu) nên từ đó gia đ́nh bị theo dơi, kềm kẹp gắt hơn mọi gia đ́nh khác, làm sao các chị không … hờn oán tôi ? V́ thế, từ khi anh Hoàng Nhân “chết thế mạng” tôi, các bà chị em ruột của anh Ḥang Nhân không c̣n liên lạc  với tôi nữa .

Bởi vậy xin ai đừng ngạc nhiên là kẻ “đầu sóng ngọn gió,” ra vào tử địa như chốn không người lại chỉ bị vài  vết sẹo nhỏ do đạn pḥng không cọ quẹt, chỉ rụng vài sợi lông chân tượng trưng . Thật ra không phải do tài giỏi, có bùa phép, dù tôi đă ḥan thành các phi vụ một cách ḥan hảo, ḥan hảo đến độ nếu lập lại, chưa chắc tôi đă làm tốt hơn, tuyệt cú mèo hơn, mà do có một số người, trong từng giai đoạn hiểm nghèo,  đă chết thay cho tôi được sống ! Cũng v́ ỷ y có ông Trời đỡ đạn, tôi càng ngày càng chơi bạo, chứ thật t́nh  chưa chắc tôi đă can đảm hơn ai . Không biết rồi tôi có làm được ǵ “ra cơm ra cháo” không mà Thượng Đế phải nhọc ḷng “đỡ đạn” cho tôi, cho người chết thay tôi ?!

Có lần một “cháu Diễm” bảo tôi “chú Đạt” : “Cháu có đêm nằm mơ và nghe được lệnh truyền : Con hăy đi làm quen với tên Không tặc đó . Con hăy làm bồ với hắn, giúp hắn có được những giây phút hạnh phúc . Hắn là “tên Hề” của ta, v́ làm tṛ mua vui cho ta mà nhọc nhằn, gian khổ cả đời . Ta muốn bù lại cho hắn những ngày, giờ vui thú phù du sau những đọa đày trong ngục tù!” . V́ thế Ngọc Hân, đài SBS Úc châu, khi phỏng vấn hỏi tôi về “cuộc đời t́nh ái,” tôi đă thành thật trả lời : “Các cô bồ tôi là quà-của-Thượng-Đế . Thượng Đế ban tặng mà từ chối sẽ làm Ngài giận, Ngài không  cho người chết thế mạng nữa th́ …tàn đời”. Thật t́nh tôi cũng thắc mắc : “Không biết Ngọc Hạnh có nhận được chỉ thị từ ông Thượng Đế hay không mà trong thời gian qua, cô ấy lại khổ thân, hy sinh cho tôi một cách tận tụy như vậy ?”

Tôi cũng đă nhiều lần Tuyệt thực, nên hơn ai hết, hiểu được những đau đớn hăi hùng của Tuyệt thực . Đến giờ nầy tôi đă  Tuyệt thực ít nhất 5 lần chính thức và cứ mỗi lần Tuyệt thực xong, tôi lại tự nhủ : “Ông thề sẽ không …chơi dại như vậy nữa !”

 II . Các Cuộc Tuyệt Thực :

1 . Lần đầu Tuyệt thực tại Aran Jail, nhà tù Thái Lan trong cuộc vượt biên đường bộ . Lần nầy không chỉ Tuyệt thực mà cả Tuyệt ẩm . Tôi bị nhốt riêng trong một chuồng cu, mỗi đêm nghe tiếng thét rợn người của các bộ đội VC và người vượt biên ở pḥng lớn bên cạnh . . Một lần cai ngục Thái c̣n đem 2 bộ đội to con nhất đến trước pḥng tôi để … biểu diễn . Dân Thái phần lớn tập luyện Thái boxing, huống ǵ lính Thái ! Họ có đ̣n tuyệt kỷ : phang gót chân chí tử vào người  và kẻ ăn đ̣n, dù chỉ một đ̣n, bị “đốn” đẹp như cây chuối bị chặt ngang thân,giăy đành đạch vài phút rồi nằm thẳng cẳng như xác chết . Sau đó, họ chỉ dộng một đạp, người bị ngất xủi bật dậy như “xác chết bị mèo đen nhảy qua người” . Cứ sau một tiếng thét hăi hùng vang lên, lại nghe tiếng cai tù Thái gằn giọng : “Ông đánh tụi nầy đến chừng nào tên Lư Tống ngưng tuyệt thực mới thôi” . Bởi vậy Linh-chín-ngón sáng nào cũng đem một chai nước mới đặt ở song sắt chuồng cu “dụ khị” tôi uống nước, và anh  em tù người nào đi qua cũng năn nĩ . “Đại ca hăy thương xót tụi em . Đại ca tiếp tục tuyệt thực th́ tụi em …chết trước khi Đại ca chết!” Người vô can khác khổ không kém là cô nhân viên Hội Hồng Thật Tự Quốc tế người Thụy sĩ  Daniel . Mỗi ngày cô được lệnh vào chuồng cu để thuyết phục tôi : “Anh ơi!  Cuộc đời bên ngoài c̣n đẹp lắm . Anh phải sống để đi đây đi đó, hưởng thú vui của cuộc đời”. Để đáp lại tấm ḷng tận tụy, tôi cố lấy hơi tàn tán tỉnh : “Có hạnh phúc nào lớn hơn mỗi ngày được nh́n thấy em ngồi bên cạnh ? Nếu anh ngưng tuyệt thực, nàng tiên đâu c̣n vào đây thăm anh nữa ?” Điều trùng hợp là Daniel cũng là tên  của vị thần hộ mệnh người tù, nên trong bức thư, Tổng Thống Ronald Reagan có viết câu : “With Daniel, you walked through the lion’s den, sustained by your faith in God, and emerged Victorious”. (Với thần Daniel, anh đă vào hang cọp trong niềm tin ở Thượng Đế và trở ra toàn thắng). Hay dịch một cách hợp t́nh, hợp cảnh hơn : “cùng cô Daniel, anh đă ngồi tuyệt thực trong chuồng cu với  niềm tin Thượng Đế sẽ đỡ đạn cho ḿnh, và cuối cùng chiến thắng”. Chỉ đến khi cai tù ra lệnh 7 tù lính Thái dẫn tôi xuống pḥng dưới biểu diễn Thái boxing và nhờ Tuyệt thực, Tuyệt ẩm, hay nhờ Thượng Đế đỡ đ̣n mà tôi không c̣n cảm giác  đau đớn, để làm cao thủ kinh hoàng, tưởng tôi có phép gồng, phải đầu hàng và thả tôi khỏi pḥng kỷ luật . . Ngày đầu tiên ra khỏi chuồng cu tôi “để nhẹ” tên tù Thái phụ trách chia cơm một cú đấm làm găy 3 răng cửa, rồi mới yên ḷng ngưng hẳn tuyệt thực .

2 . Tại Khám Chí Ḥa,tôi Tuyệt thực 48 ngày và khi nghe tin đồn Bộ Nội vụ định chuyển tôi đi Trại gia Trung, Ban Mê Thuột, để “ếm,” tôi mới lấy cớ 48 ngày vừa đủ kỷ niệm ngày đúng 48 tuổi đời, ngưng tuyệt thực, lấy sức chuẩn bị cho thử thách mới . Trong lần tuyệt thực nầy, điều khôi hài là anh Trương Minh Dũng, anh cùng mẹ khác cha, tác giả bản nhạc “Túy ca” rất được dân nhậu hát Karaoke ái mộ, mỗi lần thăm nuôi đều đem theo bia và thịt chó “dụ” tôi ngưng tuyệt thực .

3 . Ở nhà tù Ba Sao, Nam Hà, cuộc tuyệt thực ḥan toàn thắng lợi . Sau tuần đầu tuyệt thực, Trại chuyển tôi và NNQ ra pḥng kỷ luật ở nhà tù Ba Sao B, và cắt luôn nước uống . Thấy tôi mỗi lần đi làm vệ sinh sáng phải nương vào tường cho khỏi ngă, NNQ góp ư : “Tranh đấu để sống chứ không tranh đấu để chết . Sao anh không uống đại nước trong bồn  nhà cầu ?” Tôi nghĩ có lư v́ ḿnh tự nguyện tuyệt thực chứ đâu tự nguyện tuyệt ẩm, nên thực hiện lời khuyên đó . V́ thế sau  khi đánh răng, rửa mặt xong, tôi “chơi luôn”mấy ca nước cáu bẩn lợn cợn cặn sét bù lại một tuần khát khô bỏng cổ họng . Thấy tôi vi phạm quy lệ “Tù tuyệt thực không được uống nước,” cai tù đổi chiến thuật, đem bô tiểu tiện đặt trong pḥng để tôi không c̣n dịp tiếp xúc với nước, dù nước nhà cầu . Có hôm có tin Sếp trên Bộ xuống thăm, họ đem ra sân cho tôi một thau nước để làm vệ sinh sáng, “hóa giải” bộ mặt nhớp nhúa, héo hắt, điêu tàn . Tôi bưng cả thau nước lên uống lấy uống để . Uống đến mữa ra, lại uống tiếp, v́ biết sẽ khó có dịp uống nước . Và lần cuối cùng, nhờ Trời đổ mưa, tôi lấy ống đựng thuốc nhỏ bằng ngón tay cái, cố vươn tay ra khe hở các chấn song sắt, hứng từng giọt nước cáu bẩn tà tà đung đưa, rơi xuống từ mái che cửa sổ . Những giọt “nước cam lồ” đó đă xoa dịu phần nào cái cổ khô nóng, bỏng rát thiếu nước . Vậy mà có lần cô bác sĩ “Fashion model” (tôi thường khen ghẹo cô như thế bởi cô có dáng cao, hấp dẫn, duyên dáng) vào khám sức khỏe ( mỗi ngày cô khám 2 lần v́ t́nh trạng sức khỏe đă nguy kịch ), cô luồn tay dưới lớp áo tù, sờ ngực, sờ bụng và thốt lời than thở : “Mạch anh quá yếu . Anh sắp chết rồi anh biết không ?” ( Một trong nghệ thuật tuyệt thực la `dù có kiệt lực cũng tỏ ra khỏe mạnh và nói dốc : “Tuyệt thực cả năm cũng chẳng ăn nhằm ǵ,” VC mới nễ, chứ c̣n khỏe lại giả vờ sắp chết, VC sẽ coi thường, v́ làm sao qua mặt được bác sĩ ?) Bàn tay kỳ diệu đó đă đánh thức bản năng giống đực, tôi chợt bức xúc, động t́nh và “tủ thuốc Viagra” bẩm sinh trời cho đă dựng đứng phần c̣n lại trong cơ thể c̣n có thịt, chưa kịp teo tóp . Tôi cầm bàn tay cô kéo nhẹ xuống phía dưới rốn, th́ thào : “cứ thử xem ai chết” mặt cô bác sĩ bừng đỏ, miệng ấp úng cô trách : “Ối giời ơi ! Cái ông Không Tặc ! Gần chết rồi mà c̣n …”

4 . Hai vụ tuyệt thực 6 tháng ( 3 tháng không ăn cộng 15 ngày ngưng uống nước … để sớm được hôn mê, cộng 3 tháng uống nước sinh tố, không ăn ) và tuyệt thực 33 ngày sau đó tại nhà tù Rayong đă được tường tŕnh chi tiết trong các bài viết trước kia .

III . Thang Bậc Các Phương Thức Tự Kết Liễu Mạng Sống :

Có người cho rằng “tự tử” là hèn nhát . Người khác lại chê kẻ “Tham sinh úy tử”. Tôi nghĩ rằng : kẻ hèn nhát không bao giờ dám tự tử . Họ có thể làm bất cứ ǵ để được sống dù “đâm sau lưng chiến sĩ,” dù bị lăng nhục tinh thần, đầy đọa thể xác, sẵn sàng chấp nhận kiếp sâu bọ, súc vật, miễn được sống . Những kẻ “không tham sinh, không úy tử” là kẻ can đảm nhất, bởi họ sẵn sàng đi vào tử địa, sẵn sàng hy sinh mạng sống của ḿnh cho đại cuộc . Trong nhà tù CS, có thể xếp lọai tù binh, tù chính trị, tù tôn giáo, lương tâm thành 4 hạng từ hèn nhát đến can đảm : 1 . Làm chó săn cho VC . 2 . Nín thở qua sông . 3 . Tự sát . 4 . Sống bất khuất, hiên ngang, trực diện đối đầu với kẻ thù trong mọi hoàn cảnh . Như vậy tự sát thuộc hạng can đảm bậc nh́ .

Trong các phương thức tự sát, tuyệt thực, theo sự luận bàn của một số bạn tù là phương thức kinh khủng nhất . Bảng thang đánh giá các phương thức tự kết liễu mạng sống theo thứ tự từ “nhẹ nhàng nhất” đến “kinh hoàng nhất” như sau :

1 . Tự kết liễu bằng hoa : Đây là phương thức quư phái, phong lưu, tài tử nhất . Một mệnh phụ, một tiểu thư khuê các v́ “hận đời đen bạc, hận kẻ bạc t́nh” cho người hầu đặt mua một số lượng lớn các loại hoa đẹp nhất, thơm nhất, chất đầy pḥng the, đóng kín khuê pḥng, nằm mơ màng tưởng tượng cảnh thiên đường, từ từ ch́m vào giấc ngủ, giấc mơ phong t́nh và không bao giờ thức dậy nữa . Ôi cái chết lăng mạn, nhẹ nhàng, êm ái làm sao .

2 . Bằng hơi gas : Hoa giết người bằng hơi độc tự nhiên, gas giết người bằng hơi ngạt nhân tạo, gây sự chết ngạt nhanh hơn . Một phụ tá cánh tay mặt của Tổng Thống Georgia đến chơi và ngủ lại tại nhà một bạn trai . Hai xác người được phát giác ngày hôm sau v́ hơi gas bị ṛ rỉ . Cũng có nghi vấn, biết đâu đây là một cặp t́nh nhân P.D. và ông phụ tá, sau khi lên như diều gặp gió “bỏ đăng theo đó,” nên chàng bị phụ t́nh trả thù thà cùng chết hơn bị ruồng rẫy ?

3 . Bằng thuốc ngủ : Nốc vào một đống thuốc ngủ, chỉ nửa giờ sau, người tự sát đă ch́m vào giấc ngủ sâu, mê man, vĩnh biệt cuộc đời một cách b́nh an, không đau đớn .

4 . Bằng súng, bằng lựu đạn : Dù kê ṇng súng  vào màng tang hay thọc súng vào miệng, chỉa vào cổ, vào ngực phía trái tim và ôm lựu đạn vào người, người tự sát chết nhanh chóng, chưa kịp thấy đau đớn !

5 . Nhảy lầu, phóng vào đầu xe, đầu xe lửa, nằm ngang đường xe lửa : kiểu chết nầy cũng đến nhanh chóng, cảm giác đau đớn vừa bừng lên th́ nạn nhân đă chết ngay chưa kịp ngáp .

6 . Treo cổ : Sự nghẹt thở kéo dài trong vài phút, quằn quại đau đớn v́ dây siết họng, nhưng người tự sát c̣n hưởng được thú “xuất tinh”. Trước kia báo đăng tin một thanh niên khoái …thú đau thương nầy nên cứ hận t́nh là treo cổ, và khi vừa xuất tinh tay cầm sẵn dao bén, cắt dây rơi xuống nệm . Lần cuối cùng có lẽ cắt dây chậm, sức yếu, dây không đứt và anh ta chết, treo lủng lẳng dưới sợi dây thừng chỉ c̣n lại vài thớ !

7 . Nhảy xuống sông tự vẫn : Lối tự sát nầy cơn nghẹt thở v́ thiếu oxy kéo dài hơn sau khi đă uống nước cành hông, kinh hoàng hơn treo cổ . Khi bàn đến cách tự sát nầy, có bạn liên tưởng đến việc Hai Bà Trưng trầm ḿnh xuống sông Hát Giang khi bị quân địch rượt đuổi đến đường cùng . Họ thắc mắc tại sao Hai Bà và Nữ binh không tập bơi như một trong các môn luyện tập quân sự và vơ nghệ ? Nếu chủ tướng và nữ binh đều giỏi bơi lội như Yết Kiêu, thường tập bơi, lặn có mang ống thở như ống đu đủ, nhánh tre lồ ô đục thông các mắt nếu thời đó không có ống cao, ny lông và có gắn phao điển nhỏ để giữ đầu ống nổi trên mặt nước ( theo kiểu đặt công VC thường áp dụng ngoài thuật “đội bèo” bơi tiếp cận chân cầu để đặt ḿn ) th́ Hai Bà và ṭan bộ nữ binh đă thoát hiểm trận đó và biết đâu lịch sử VN đă thay đổi ?

8 . Cắt mạch máu : Cái chết ít đau đớn nhưng kéo dài nhiều giờ quằn quại, nạn nhân lả đi v́ mất máu, khác nước và chết từ từ .

9 . Tự thiêu : Với độ nóng kinh hoàng thiêu đốt ṭan thân thể, cách tự sát nầy có cường độ đau đớn mănh liệt nhất, nhưng khi qua ngưỡng đau, người tự thiêu sẽ mất ḥan ṭan cảm giác và sự kết thúc mạng sống không kéo dài lâu hơn 5, 7 phút .

10 . Uống thuốc chuột và các chất độc dược : Thuốc hành hạ, bức phá bộ phận tiêu hóa và người tự vẫn sẽ quằn quại, đau đớn hơn lên, có thể kéo dài nhiều giờ trước khi ḥan toàn tắt thở .

11. Mang bom tự sát, lái xe bom tự sát : Cũng giống như tự sát bằng súng, lựu đạn , các khủng bố cũng chưa kịp cảm thấy đau đớn v́ ngay sau khi bom nổ, xác họ đă banh từng mảnh . Nhưng khoảng thời gian “thiên thu” từ khi mang áo trang bị chất nổ hoặc lên mở máy xe chứa đầy chất nổ đến khi tiến gần đến mục tiêu, tinh thần tên khủng bố thường trực trong t́nh trạng căng thẳng, khủng hoảng, vừa lo sợ bị phát hiện, vừa nghĩ đến cảnh thịt nát, xương tan …Tự sát kiểu nầy do đó được xếp hạng kinh khủng hơn 10 loại tự sát trên .

12 . Không Tặc tự sát : Không tặc tự sát như vụ 19 tên không tặc cướp  3 máy bay hàng không dân dụng ngày 11/09/2001 . Hai chiếc đâm vào Ṭa Tháp Đôi Trung tâm Thương mại Thế giới và một chiếc rơi xuống ở cánh đồng Pensylvania, công tác của họ khó khăn, phức tạp, phải qua mặt được các cổng kiểm soát an ninh phi trường, phải đối phó với phản ứng bất ngờ của hành khách, phi hành đoàn và phải chế ngự họ khi bị chống trả . Tự sát bằng hành vi không tặc do đó trên cấp đẳng hành vi mang bom tự sát về bản lănh, chưa kể có bộ phận phải học lái máy bay, phải có ư chí và tinh thần sắt thép để sẵn sàng đối phó với mọi t́nh huống hiểm nghèo .Nhưng khi chết cũng chỉ đau đớn thoáng qua như tự vẫn bằng súng, lựu đạn . Sau một tiếng  “bùm” lớn, không tặc đă bái bai cuộc đời để lên thiên đàng hưởng  “72 trinh nữ đẹp tuyệt trần”.

13 . Mổ bụng : Hành động tự mổ bụng của các hiệp sĩ  Samurai  Nhật bản kinh hoàng nhất . Họ phải tiến hành đúng nghi thức, ngồi đúng thế, mổ bụng đúng cách và lôi toàn bộ ruột ḷng, gan mật, bao tử … ra, trịnh trọng đặt trước mặt và giữ tư thế ngồi hiên ngang đến khi tắt thở .

14 . Tuyệt thực : Tuyệt thực ḥan toàn khác các kiểu tự sát trên, bởi thời gian chờ chết kéo dài miên viễn . Trước khi bàn về tuyệt thực, cần nhắc đến 2 phương thức tự vẫn khác không thể xếp vào bảng thang bậc nầy : Sky Diving từ cao độ vài chục ngàn bộ xuống đại dương “không mang dù” và bơi biển ra khơi đến khi kiệt lực và ch́m vào ḷng biển, phương thức thứ nhất tôi nghĩ đến trong thời gian qua và phương thức thứ nh́ tôi định thực hiện khi vượt qua Trại tù A .30 và ngồi chờ một cô bạn gái trên băi biển Nha Trang . Lư do không thể xếp hạng v́ 2 h́nh thức tự kết liễu tính mạng nầy không mang lại sự đau đớn, hăi hùng, trái lại là thời cao điểm của hạnh phúc ( Climax ) bởi trong khoảng thời gian kéo dài từ lúc khởi sự : nhảy khỏi máy bay, phóng xuống biển dến khi tắt thở, người tự vẫn sẽ cảm nhận được một sự tự do tuyệt đối, một hạnh phúc tuyệt đối , sự tự làm chủ định mệnh tuyệt đối trong trạng thái ḥan ṭan tự nguyện, trong chọn lựa ḥan toàn tối ưu, trong cảm thức ḥan toàn siêu thoát .

a- Yếu tố sinh lư : Tuyệt thực bị hành hạ bởi nhu cầu thiếu các chất dinh dưỡng, bị bứt ra khỏi thói quen hàng ngày : đói ăn, khát uống . Bộ phận tiêu hóa là một bộ máy tự động, chạy măi không ngừng, đến khi … hết xăng . Bao tử vẫn tiếp tục xay, nhu động ruột vẫn tiếp tục hút, đẩy … Do đó người tuyệt thực cảm thấy khổ sở v́ hết nhạt miệng đến đắng miệng, xót bụng, quặn đau thắt ruột …Sau những ngày đầu bị cơn đói hành hạ, tay chân người tuyệt thực bắt đầu tê liệt, mắt mờ dần, ṭan thân đau nhức ră rời . Mỗi lần đứng dậy, mắt hoa, đầu choáng váng, chóng mặt . Khi năo bộ thiếu chất dưỡng cấp kỳ, đầu đau nhức như bị đánh bằng búa, lên cơn sốt . Giai đoạn ói mữa là kinh hoàng nhất . Ruột gan, phế phủ …bị lôi ra, kéo vào mỗi lần nôn ọc, toàn thân co giật, rung động, quặn thắt . Cần đọc cuốn “Thép Đen” của Đặng Vũ B́nh và cuốn truyện về nhà tù VC của Nguyễn Chí Thiện để thấy sự kinh khủng của cảnh tù bị đói kinh niên .

Đ̣n cân năo của VC là “bao tử trị,” dùng cái đói tàn phá nhân phẩm, sức đối kháng . Càng song hành với cái đói là h́nh thức lao động khổ sai để tàn phá sức lực, thể chất người tù . Lao động XHCN : “ Làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm, làm thêm ngày nghỉ, không bỏ phí giờ ngủ!” Với tù cải tạo : Bất cứ thứ ǵ “nhúc nhích” đều ăn được . Hoặc : “chỉ 2 con, tù không ăn là con bọ xít và con bù lon!” . Tiêu chuẩn ăn của tù : ngày ba bữa, nhưng gom ba bữa ăn một lần cũng chưa no . Cái đói của tù cải tạo kinh hoàng vậy nhưng chẳng ăn nhằm ǵ so với cái đói của người tuyệt thực, bởi tuyệt thực chẳng có hột cơm, văy cá nào trong bụng trong suốt thời gian chờ chết . Khi bị cơn đói hành hạ, người tuyệt thực thường giải khuây bằng cách “ăn hàm thụ” . H́nh ảnh những bữa ăn thịnh soạn, những cao lương, mỹ vị cứ hiện ra, ám ảnh tâm trí họ, thúc hối họ phải đầu hàng, phá bỏ cuộc . Một đằng tù bị bắt ăn đói, một đằng người tuyệt thực tự bỏ đói ḿnh nên ư chí người tuyệt thực phải sắt thép khi cơ thể bắt đầu suy sụp . Người tuyệt thực có cảm giác đang tự ăn thịt ḿnh như bài thơ “Tôi ăn thịt tôi” của Lư Tống . Tự ăn thịt ḿnh từ từ, từ phần mỡ dự trữ, ăn dần đến phần thịt, bắp thịt, lớp da dưới … Những thứ cơm khê hằng ngày, những thức ăn  thừa tù Thái vứt thùng rác do thịt gà, heo chết có mùi, loại rau quá già … thường ngày tôi không biết đụng đến, ngay cả thức ăn mua tại căng tin cũng chỉ ăn để khỏi đói chứ không v́ ngon, trở thành hấp dẫn kỳ lạ . Khi tôi bị ho, Tu Tu đưa tôi một miếng vỏ quưt, tôi cắn một miếng, nhai chầm chậm, mùi vỏ quưt thường cay nồng bỗng thơm tho kỳ lạ, vị đăng đắng, nhân nhẫn trở nên ngọt ngào, ngon hơn cả miếng cá Sushi khoái khẩu ngày trước . Tôi định nuốt nhưng lại nhớ ra v́ sợ vi phạm nguyên tắc tuyệt thực . Vậy mà ông bạn Lê Viết về Arizona thông báo với thân hữu “Lư Tống tuyệt thực nhưng uống sữa,”và ông luật sư Paul  thân mến lại phóng tin cho báo chí : “Lư Tống tuyệt thực bằng thức ăn lỏng!” Miệng đắng nghét, cổ họng đau rát, tôi ngậm vài hột muối bỗng thấy săng khoái, rung động ṭan thân, nhưng chỉ nếm thử một lần rồi thôi . Nhất là khi bị cắt nước uống, cái khát kinh hoảng thúc giục tôi t́m cách dụ dỗ tay tù phục vụ ở Ba Sao B, khi rửa bô vệ sinh, để lại chút nước cho đỡ hôi thối, nhưng tên tù quái ác nầy, theo lệnh cai tù, răy khô bô trước khi đem vào, nên ư định điên rồ : uống nước rửa bô c̣n thừa,  cũng không thể thực hiện . Trí óc đờ đẫn, trí nhớ mất dần . Nói chung, trừ lúc quá mệt thiếp đi, hoặc trừ lúc hôn mê, người tuyệt thực bị hành hạ, dày ṿ, đau đớn từng giây, khổ sở từng phút bởi sự giày ṿ của cơ thể .

b . Yếu tố tâm lư : Yếu tố tâm lư rất quan trọng trong thời gian tuyệt thực . Mỗi người tuyệt thực đều có một mục đích và muốn đạt mục đích của sự tuyệt thực . V́ vậy sự quan tâm của đối tượng, của người chung quanh rất cần thiết . Nếu đối tượng coi thường người tuyệt thực, người chung quanh lơ là, bỏ rơi, người tuyệt thực sẽ dễ dàng đầu hàng, ngưng tuyệt thực v́ không c̣n hy vọng đạt được ư nguyện . Đó là trường hợp của một Đại úy QLVNCH tuyệt thực tại Trại A .30 . Khi cai tù c̣n tới lui ḍm ngó, anh thấy hào hứng và kiên tŕ từ chối nhận thức ăn . Khi cai tù khóa cửa pḥng biệt giam, bỏ mặc không đếm xỉa, anh đành đầu hàng, đổi ư, đập cửa xin ăn lại . Nhưng VC lại tàn nhẫn chơi xỏ anh bằng lời lạnh lùng : “Mày muốn chết các ông cho mầy chết!” Đó là ví dụ bi thảm nhất của sự tranh đấu bằng tuyệt thưc. Trong thời kỳ tuyệt thực tại Ba Sao B, mỗi lần nghe tiếng cửa pḥng mở, tôi lại cảm thấy mừng, cái mừng pha đau đớn, v́ lại sắp được nghe lời năn nỉ, mời mọc : “Mời anh dậy ăn cơm,” và sắp được lên tiếng từ chối, hoặc khoát tay ra hiệu hoặc nằm quay lưng tỏ vẻ bất cần . Nhưng hôm nào có trở ngại, cửa mở trễ, tôi cứ lo lắng, hồi hộp nghĩ rằng : “Dám chúng chơi đ̣n khóa cửa, bỏ mặc như anh Đại úy tuyệt thực ở Trại A.30 th́ …tàn đời!” Thỉnh thoảng có một phái đ̣an trên Bộ hay một quan chức lớn ghé lại, đứng ngoài nh́n vào, tôi lại cảm thấy phấn khích như vừa nhận được một liều thuốc bổ kích thích . Một nỗi lo âu khác là không biết ở hải ngoại có ai biết ḿnh tuyệt thực để vận động, tranh đấu, bởi VC cố t́m mọi biện pháp dấu nhẹm  chuyện tù tuyệt thực .

c . Đ̣n tâm lư : là dùng thức ăn khêu gợi, dụ dỗ và tra tấn người tuyệt thực . Giờ ăn, cai tù cho bưng vào một mâm thịnh soạn gồm 3 món, trong khi tiêu chuẩn chính thức của tù chỉ có tô “canh đại dương” với vài cọng rau muống nổi lều bều trong tô nước pha loăng muối, để gợi thèm . Trại c̣n cho chuyên viên chụp h́nh, quay video để làm bằng chứng ḷng “nhân đạo khoan dung” của Cách Mạng . Chỉ khi tôi mạt sát : “Cái thứ thịt nầy bên Mỹ cho chó nó cũng không thèm ăn . Người tuyệt thực mà dùng thịt để dụ khị, cơ quan tiêu hóa yếu bệnh, lâu ngày không hoạt động, đớp vào chỉ có …chết sớm!” Họ mới ngưng cái tṛ vừa chọc thèm vừa tuyên truyền rẻ tiền, ma nớp . ( phần cơm sau đó được chuyển về văn pḥng làm biên bản rồi giao các bộ tùy nghi …xử lư ) .

Ngay ở Thái lan cũng có những tṛ tương tự . Một nữ bác sĩ thần kinh đến pḥng cấp cứu thăm tôi, đem theo một lon nước giải khát vừa được lấy ra từ tủ lạnh . Bà mở lon Coke, đút ống hút vào, đưa mời tôi uống . Tôi đă ngưng uống nước hơn 10 ngày ngoài tuyệt thực, nên khi nh́n màn hơi sương lạnh tỏa lên nhẹ nhàng, nh́n những giọt nước mát lạnh lấm tấm ngoài vỏ lon Coke tôi có cảm giác nước giải ứa đầy lưỡi, chân răng, dù thực tế miệng tôi khô, đắng, nóng như ḷ sưởi . Cặp mắt bà ánh lên nét cười đắc thắng của nhà chuyên môn bởi bà nghĩ đă đánh trúng yếu huyệt đối tượng . Bà “dứ dứ” lon Coke trước mặt, tưởng tượng rằng tôi sắp chộp lấy, nốc lấy nốc để cho đă khát, đă thèm . Thực t́nh tôi cũng có cảm giác như vậy . Nhưng ư chí đă chiến thắng bản năng tôi đẩy lùi lon nước và bảo : “Tôi không muốn tiếp một nhà tâm lư, một nhà thần kinh tầm thường, rẻ tiền như vậy”. Tại đây, Cục Trưởng Cục Trại giam Thái cũng xử dụng một đ̣n tâm lư khá độc địa . Sau  khi hỏi chuyện tôi gần 1 giờ, Cục Trưởng kết thúc buổi gặp bằng lời dụ dỗ : “Tôi mời anh cùng tôi và ông Lănh sự Mỹ ăn một bữa cơm trưa đặc biệt nhé!” Trong nhà tù Thái, ngay cả cai tù cấp hạ sĩ quan đă tự xem ḿnh là vua và đối xử với tù như nô lệ . Vậy mà Cục Trưởng, sếp lớn nhất, lại đến tận nơi thăm hỏi c̣n mời tù cùng ăn cơm chung, th́ c̣n vinh dự nào lớn bằng . Kẻ yếu ḷng chắc đă mừng rối rít nhận lời, nhưng tôi lịch sự từ chối : “Rất cảm ơn ông về vinh dự đó . Tôi là người sống theo nguyên tắc, đă tuyệt thực th́ tuyệt đối không ăn, dù được mời ăn bởi quan chức địa vị lớn như ông”.

Ba Sao B c̣n tận dụng biện pháp khêu gợi khác . NNQ ở pḥng đầu dăy, tôi pḥng cuối dăy, pḥng nào cũng có một bàn ăn nhỏ đặt trước cửa . Nhưng đến giờ ăn, tù phục vụ được lệnh dọn cơm cho NNQ tại bàn dành cho pḥng tôi . Nếu người Nhật có môn “Trà đạo” th́ NNQ lại có môn “Thực đạo” . Thực đạo của NNQ đặc dị đến nỗi mỗi lần nhớ đến NNQ, h́nh ảnh ấn tượng đầu tiên vẫn là “nghi thức” ăn uống của NNQ . NNQ bị cận, lọan thị nặng nên mang mắt kiến khá dày . Mỗi lần gắp thức ăn, NNQ đưa đầu đũa lên sát mắt, xoay qua xoay lại, lom lom nh́n miếng thức ăn như khách chăm chú nh́n phần hấp dẫn của cô vũ nữ thoát y đang dí sát mặt ḿnh . Xong,NNQ ngóac mồm, táp nhanh món ăn vừa được phóng vào, rồi nhai rau ráu, rào rào như máy xay sinh tố . Kế đến bưng tô cơm đầy nước canh lên vừa và ào ào, vừa húp xùm xụp nghe rất khiêu khích thính giác . Cai tù nghĩ rằng, với “Thực đạo” đầy tướng tượng h́nh và tượng thanh như vậy, thính giác tôi sẽ bị tra tấn, thị giác tôi sẽ bị khêu gợi và bao tử trống rỗng của tôi sẽ tăng nhịp co bóp, hành hạ tôi . Nhất là hôm NNQ đề nghị xin 3 hộp thịt c̣n lại giữ trong kho để hưởng lạc, và được cai tù góp ư : “Anh phải làm đơn xin Giám Thị Trưởng . Ông ấy chấp thuận chúng tôi mới được phép phát”. Tuy thủ tục nhiêu khê, NNQ quyết tâm xin 3 hộp thịt . Hai hôm sau nhận được thịt, NNQ mở hộp kêu lắc cắc, lục cục một cách thống khoái . Nhưng tṛ khêu gợi nầy bị phản tác dụng . Thay v́ thèm khát và bỏ ư định tuyệt thực, tôi càng cương quyết hơn v́ có cảm giác “C’est la nausea de Jean Paul Sartre” ( Sự nôn mửa ) trước sự vô t́nh, vô cảm của người “chí hữu” và hệ lụy của con người trước vật chất thấp hèn .Đây là lần thứ nh́ . Lần thứ nhất, khi tôi tuyệt thực được 5 ngày và c̣n ở Ba Sao A, NNQ và ONT mua hai con gà mái, rô ti và với sự góp rượu trái cây tự chế của Bé, ba người ngồi đớp hít thản nhiên sát bên cạnh chỗ nằm của tôi . Suốt tuần tuyệt thực đầu tiên nầy tại nhà 2, NNQ và ONT không hề hỏi han tôi một tiếng nào, chỉ ḿnh anh Trần Tư mỗi buổi sáng nấu một b́nh nước sôi, lọc để nguội cho tôi uống, v́ sợ không ăn, uống nước giếng dơ, có thể ngă bệnh . Khi thấy NNQ và ONT nhậu hai con gà, anh Trần Tư giận lắm, bảo tôi : “Đúng là lũ khốn nạn, vô liêm sĩ!” ( Anh Trần Tư chưa có quốc tịch Mỹ nên không được phóng thích cùng đợt 2/9/1998 với chúng tôi . Khi tôi lên đường thi hành phi vụ nầy, anh vẫn c̣n ở tù . Không biết giờ nầy đă được thả về Mỹ hay chưa ?)

Điều trái cẳng ngỗng là trong vụ tuyệt thực đầu tiên của tôi tại nhà tù Rayong, Thái lan, Sai Don, một lính Thái ở tù v́ can tội giết người, tự nguyện tuyệt thực theo tôi 5 ngày . Tu Tu, giáo viên, can tội thuê người giết kẻ tán tỉnh vợ ḿnh, ngừng mua cơm trắng ở căng tin, tự nguyện ăn cơm đen Trại tù phát . Và Bù Lơ, nhà sư can tội dụ dỗ hai gái vị thành niên cùng 14 tuổi, quyết định ăn tiêu chuẩn Trại, không ăn ké chung với tù giàu, có tiền mua thức ăn căng tin . Trong cuộc tuyệt thực thứ nh́, nhóm bạn tù Mỹ đen của Ngọc Hạnh tại nhà tù Carswell, Texas, cách xa nửa quả địa cầu t́nh nguyện tuyệt thực mấy ngày để yểm trợ tôi . Những người tù h́nh sự, khác quốc tịch, kẻ Thái, người Mỹ đen, lại có ư thức chia sẻ trách nhiệm, trong khi “Nhà Nhân Quyền lớn,”  nổi tiếng khắp thế giới lại hành xử thua kẻ “tục nhân” ngay bên cạnh người đồng tù được bác sĩ xác nhận “gần chết” v́ tuyệt thực tranh đấu cho cả quyền lợi của NNQ và của nhóm!

d . Ước mơ trong lúc tuyệt thực : Trong những lúc vật vă v́ đói khát, tôi chỉ mong sức khỏe suy sụp nhanh chóng, được hôn mê bất tỉnh để không c̣n ư thức sự tra tấn, hành hạ từng giây, từng phút . Bởi vậy trong đợt tuyệt thực đầu tại Rayong, tôi đă quyết định ngưng uống nước sau hai tháng rưởi tuyệt thực, bởi sức chịu đựng bẩm sinh  bền bỉ đă hại tôi .

Tôi phải khốn khổ bội phần trong suốt 15 ngày tuyệt ẩm để đạt được nguyện vọng hôn mê . Sau  khi được cứu tỉnh lại, tôi thường mơ tưởng về những vườn sầu riêng tại quê nhà . Tôi tưởng tượng ngày đất nước thanh b́nh trở về, đủ vốn mua một vườn xoài riêng, suốt ngày nằm vơng ngửi mùi thơm nồng nàn, chỉ ăn xoài riêng và uống nước xoài riêng xay cũng hạnh phúc . Khi được đưa về Nhà Thương Điên, tôi thực hiện nổi thèm khát đó bằng cách đặt bà Xóm Măi ngày ngày cung cấp hai gô nước xoài riêng trong suốt ba tháng sau cùng .

Những ngày cuối cùng tại Ba Sao B, tôi mơ được nằm dưới đáy giếng để hưởng sự mát lạnh rợn người và được uống nước thỏa thích . Thời tiết vào tháng 4/1994 khô cạn, nóng như thiêu đốt, nước rỉ rỉ chỉ đủ phủ đáy giếng gồ ghề các tảng đá núi . Có lần trong lúc cuồng trí, tôi được cai ngục mở cửa để bất ngờ phóng chạy ra giếng, nhảy xuống giếng để được hưởng giây phút hạnh phúc phù du rồi mê man, thoát cảnh đói, cảnh khát rát bỏng cổ họng . Nhưng sức lực tàn tạ, đôi chân không nâng nổi thân ḿnh, dù chỉ c̣n da bọc xương, nên đổ quỵ ngay khi mới nhảy xuống khỏi bệ nằm . Có buổi sáng nhân lúc không có cán bộ trực lăng văng bên ngoài, tôi vận sức đứng lên, dùng áo với lên đập bỏng đèn trần nhà, lấy mănh vỡ cắt mạch máu để sớm thoát cảnh đói, khát hành hạ . Xui đúng lúc tên vệ binh gác vừa trở lại, nghe tiếng vỡ loăng xoăng, la báo động và mở cửa kịp thời khi mănh vỡ mong manh của bỏng đèn chỉ  vừa cắt xước phần da . Một lần khác, sau  khi đập  trán vào tường không thấy  ép phê ( bởi trong tù tôi thường tập “công phá” bằng đầu ), tôi lại lao đầu vào cửa sắt, nhưng tay cán bộ trưởng khu kỷ luật có vơ nghệ giỏi đă kịp thời phóng tới gạt tôi ra . Nhờ những màn  quyết liệt “Tôi phải chết” để sớm được bất tỉnh nhân sự, trốn cực h́nh mà không đầu hàng, Giám Thị Trưởng đă “chào thua” và đáp ứng cái yêu sách của tôi : không lao động, được ở riêng, được đọc sách báo, và được sinh hoạt b́nh thường . Từ đó không chỉ tôi mà các tù  từ các nước ngoài trở về, các tù nổi tiếng quốc nội, được dành riêng khu kỷ luật cũ đă tân trang, để đám tù “quư tộc” thong dong trong “ốc đảo thiên đường” giữa địa ngục nhà tù . Vậy mà có người lên án VC dùng “biệt giam” để hành hạ Linh mục Nguyễn Văn Lư, khi ông được đưa vào an dưỡng tại “ốc đảo” mà tôi đă suưt vong  mạng tranh đấu đạt được ! Đúng là tranh đấu kiểu “người mù sờ voi” .

Qua các ư định quyết tử đó, tôi đă dùng kinh nghiệm bản thân để chứng minh tuyệt thực, đặc biệt kèm tuyệt ẩm, là phương thức tự kết liễu mạng sống kinh hoàng nhất, để thân hữu cảm thông với sự hy sing cao quư của Chiến sĩ Ngọc Hạnh khi quyết định tuyệt thực đến chết để tranh đấu cho đồng đội . Bởi những cái chết chớp nhoáng, chết trong khoảng vài ba giờ không kinh hoàng bằng cái chết kéo dài hằng tháng trời . . Kẻ đă từng chết đi sống lại qua các cuộc tuyệt thực vẫn cảm thấy rợn người và bái phục khi nghe tin  một số tù nhân và gia đ́nh họ đă tuyệt thực trên 130 ngày và tất cả đều hy sinh tại Thổ Nhỉ Kỳ . Những điều hại và lợi của tuyệt thực trên phương diện thể chất có thể bao gồm :

bullet Hại : mất trí nhớ, tóc rụng, mắt yếu mờ, teo tóp bắp thịt và đặc biệt già nhanh cả

chục tuổi .

bullet Lợi : Trong lần tuyệt thực 48 ngày tại khám Chí Ḥa, bệnh “Tennis Elbow” biến

mất, trong khi ở Hoa kỳ, cứ vài tháng tôi phải đến bác sĩ chích thuốc thẳng vào cùi chỏ vẫn không trị dứt . Trong lần tuyệt thực đúng một tháng cộng ba tuần bị buộc tuyệt ẩm ở Ba Sao, cục bướu nhỏ ở dưới bụng trái cũng tự tiêu . Có lẽ trong khi “Tôi ăn thịt tôi,” ngoài mỡ, thịt, bắp thịt và lớp da dưới, cơ thể đă “xực” luôn cục bướu trong bụng và phần viêm tấy ở cùi chỏ ! Bởi vậy có môn phái tập tuyệt thực, từ một vài tuần tăng lên 4,5 tuần và uống nhiều nước trái cây tươi để trị bệnh . Điều khôi hài là một lần vui chuyện, tôi bảo cán bộ Nam phụ trách an ninh Ba Sao, nhờ tuyệt thực mà tôi lành bệnh Tennis Elbow và bướu ở bụng, ông ta bất ngờ phản ứng : “Anh tuyệt thực  để trị bệnh mà ông ‘Nấn’ Giám Thị Trưởng cứ cuống lên như gà mắc đẻ, và Cục Trại giam c̣n khẩn cấp ra lệnh chấp thuận các yêu sách của anh . Đúng ‘ṇ’ chúng tôi mắc ‘nỡm’ anh rồi !”

IV . Tướng Số Và Cung Mạng :

1 . Hội Đớp và Thuyền T́nh : Chẳng tù nào ngạc nhiên khi các bạn gọi Nhà Nhân Quyền thành “Nhà Nhẫn Quyền” (NNQ), kẻ nhẫn tâm đớp hít, hưởng lạc bên cạnh người cùng nhóm đang tuyệt thực, kẻ nhẫn tâm ăn ngày năm (5) bữa, béo mập, phương phi như các chú Ba Tàu Chợ Lớn trước cảnh đồng tù đói khát, gầy g̣ . Mỗi sáng, trong lúc tù cùng pḥng phần lớn c̣n đang ngái ngủ sau một ngày lao động cực lực, vất vả và ăn uống thiếu thốn, nhóm NNQ đă bày hàng ăn sáng ( được tù đặt tên : Quán Bún Ḅ Mụ Rớt ) để hẩu xực vào lúc 5 giờ sáng . Vậy mà mới 9 giờ, NNQ lại đánh vật tiếp với một ghi gô đầy ắp nữa . Khi tôi thắc mắc ( bởi bữa ăn đầu tiên trong ngày của tôi là bữa 12 giờ trưa ), NNQ trả lời: “Không ăn không chịu nổi !” Sau bữa cơm trưa và chiều chính thức, NNQ phải chơi thêm một tăng nữa mới yên ḷng đi ngủ! Trên đầu nằm tù có một giá treo chạy dài từ đầu đến cuối pḥng để chứa hành trang cá nhân . Phần tiêu chuẩn mỗi người rộng bằng bề ngang chiếu nằm, riêng NNQ chiếm ba (3) chỗ . Nào bao gạo cả trăm kí lô, đồ khô đủ các loại, từ đồ hộp, lạp xưởng, đường, đậu, bánh kẹo …thăm nuôi nặng cả trăm kí lô nữa . Chúng tôi nằm cạnh NNQ chẳng đứa nào có tài sản đáng giá, nên tự nguyện dồn lại những chỗ cho NNQ . Nhường chỗ chứa đồ th́ dễ, cái khó khăn  bức xúc là ảnh hưởng tâm lư, tinh thần . Ngoài vấn đề bị các thức ăn hấp dẫn khêu gợi, c̣n khổ sở mất ngủ v́ chuột, gián lục đục suốt đêm và thần kinh căng thẳng v́ luôn luôn hồi hộp, lo sợ  một hôm xui xẻo, đang ngủ, giá treo  không chịu đựng nổi sức nặng quá tải sẽ đứt dây hay găy các thanh tre lót, có thể chết bất đắc kỳ tử, may mắn lắm cũng dập mặt, bể môi, găy mũi, găy răng, mù mắt v́ các thùng, gói nặng kí rơi trúng đầu . Ở tù không chết, không thương tật v́ bị VC hành hạ, tra tấn, lại chết, thương tật  v́ trọng tải đồ ăn của NNQ th́ thật oan ức , đau đớn!

Cái lạ là ngoài ONT người đầu vụ rất tận tụy phục vụ NNQ, tất cả thành viên trong nhóm không ai tâm phuc, khẩu phục NNQ . Già Liên là người chỉ trích NNQ một cách thô bạo nhất . Quang lớn ( nhóm có 2 Quang, nên gọi Quang lớn, Quang nhỏ ), người đứng đắn nhất trong nhóm, cựu  đại úy QLVNCH, lại phán một cách tượng h́nh : “con heo mập” . Quang lớn bực ḿnh v́ mỗi tối, đến giờ xem Tivi, NNQ cứ tự nhiên như ở nhà, nằm phè vắt ngang chỗ ngủ của Quang lớn và của tôi, chiếm dụng bất hợp pháp đất sống, sinh hoạt của hàng xóm, để thưởng thức các chương tŕnh hấp dẫn gồm các nữ diễn viên vừa sexy, vừa ăn mặc “nghèo nàn” thiếu vải . Nhận xét của Quang lớn khá chính xác, bởi NNQ giống hệt heo nọc Yorkshire, vừa ngắn đ̣n, béo phệ, lại hồng hào, trắng trẻo rất ấn tượng . Dưới sạp th́ NNQ chiếm, trên giá th́ của ăn, của để NNQ chiếm, làm sao hàng xóm không bất b́nh ? Có người c̣n chơi chữ, cho rằng cái tên của ngài cũng là tên “tiền định” bởi bản chất chính trị “Hoạt đầu”của nhà chính khách xa lông, xôi thịt . Có người lại quan tâm đến khả năng “uốn dẽo” (contortionist) của NNQ . NNQ có thể ngồi vắt hai chân tréo qua cổ, bẻ quặp tay, chân mọi chiều, mọi hướng một cách dẽo dẹo như người làm xiếc . Họ nghĩ rằng, tay, chân, thân thể NNQ c̣n tập luyện bẻ cong queo dễ dàng như vậy, th́ việc tập cho  tư tưởng xoay chiều, đổi chiều như ống gió theo thời cuộc là việc dĩ nhiên . Có người nh́n “tướng miệng” NNQ để bào chữa : “Ông Trời sinh NNQ ‘khẩu lớn’ th́ việc tham ăn, tục uống là lỗi Thiền định, không nên trách cứ NNQ . Tôi đồng ư với lời biện hộ nầy, cũng như cách coi mặt, bắt h́nh dong để đoán tính t́nh  Đàn bà , con gái có nốt ruồi sát môi hầu hết  đều chúa ăn quà vặt, chẳng kém khẩu lợn của NNQ, cũng do cha mẹ sinh con, trời sinh tính .

Tôi cũng bị tướng “râm” ở mắt chẳng hạn . Có cô cháu nhận xét : “cặp mắt chú có ruồi, có lửa . Chú nh́n vào đâu cháu thấy nhột nhạt như bị ruồi bâu và nóng ran như bị lửa đốt” . Hạnh Sài G̣n, cô đào cũ, một lần thăm tôi tại khám Chí Ḥa đă thốt lên ngạc nhiên : “Ở tù không có đàn bà sao anh chịu thấu ? Nếu thiên hạ biết rơ về nhu cầu sinh lư của anh,  họ sẽ đánh giá đúng sự hy sinh v́ đại cuộc của anh, bởi mỗi lần lên đường thi hành phi vụ, nếu anh không chết cũng ở tù” . Bởi “đồng hội, đồng thuyền” ( dù hội NNQ là “hội đớp” và thuyền tôi là “thuyền t́nh” ) nên tôi không thể trách cứ NNQ  về tật háu đớp bởi tôi bị tật háu t́nh, trong hoàn cảnh nào cũng mở rộng ṿng tay tiếp đón Quà- Thượng- Đế dù ở nhà tù , trại tỵ nạn hay cả thời kỳ vượt ngục trốn chui nhủi ở Sài G̣n . Tuy không trách cứ nhưng tôi không bỏ được mặc cảm “tủi phận” khi thấy NNQ nỡ đớp bạo hai con gà và quyết xin cho được ba hộp thịt để ăn trong khi tôi bị vật vă bởi cơn đói, khát của tuyệt thực hành hạ . NNQ trong tù một ngày ăn 5 bữa, ngoài đời không biết ăn bao nhiêu lần v́ bẩm chất trời sinh . Thế nên khi nghe tin NNQ xuống San Jose tuyệt thực một ngày, tôi cứ ngạc nhiên, phân vân, thắc mắc không tin được v́ một ngày tuyệt thực của NNQ kinh hoàng bằng hàng tháng tuyệt thực của tôi . Đến lúc gặp anh Vơ Đại Tôn trong một lần thuyết tŕnh tại Orlando, Florida, tôi mới rơ tường tận sự việc vụ tuyệt thực đó có nhiều nhân vật tiếng tăm tham dự . Mọi người đă đến, đă sẵn sàng bắt đầu tuyệt thực nhưng phải đợi v́ NNQ chưa đến ( có người nghi vấn có lẽ NNQ đang bận ăn “tích trữ” và cố gắng dồn thức ăn vào bao tử càng nhiều càng tốt vào phút chót nên đến trễ ) . Vậy mà khi NNQ phục phịch ṃ đến Ban Tổ chức lại yêu cầu các Nhân sĩ tuyệt thực khác dồn ra hai bên, để vị trí quan trọng, nổi bật nhất cho NNQ chễm chệ . Sự tôn kính NNQ quá đáng đă làm tổn thương ḷng tự ái, tự trọng của họ . Ngay cả trong buổi hội thảo nầy, NNQ không đến tham dự, chỉ gởi một băng cassette ghi âm sẵn, nhưng Ban Tổ chức tại Orlando lại ưu tiên phát thông điệp của NNQ trước khi để các nhân vật lớn khác phát biểu . V́ thế anh Vơ Đại Tôn đă bỏ ra khỏi pḥng khi Ban Tổ chức chuẩn bị cho nghe lời hiệu triệu của NNQ . Thành tích tranh đấu của NNQ chắc phải đặc biệt lắm mới được trọng vọng như vậy ?!

2 . Cung Nô Bộc và Cung Cu Li : Tôi có số có người “chết thế” nhưng NNQ lại có số có người “làm thế” . Nhóm tù “quư tộc,” tù “cậu” gồm các tay tù  từ nước ngoài về và các tù nổi tiếng trong nước thích làm “khoán” hơn làm việc hết giờ, bởi chúng tôi phải lao động trong khuôn viên nhà tù, không xuất trại như các tù khác . Làm khoán có cái lợi là nếu khoán công việc trong 5 ngày, và chúng tôi nỗ lực ḥan thành trong 3 ngày, chúng tôi có 2 ngày để nghỉ . V́ vậy ai ai cũng cật lực hợp tác làm nhanh để được nghỉ xả hơi . Riêng NNQ lấy cớ “mỏi lưng”, tà tà kiếm nơi yên tĩnh, nằm vắt chân chữ ngũ, tay gác lên trán, lơ mơ giấc mộng “giải phóng phục quôc,” để nhóm bao thầu cả phần khoán của ḿnh . NNQ mập béo không chỉ nhờ ăn nhiều mà c̣n nhờ ngủ nhiều trong giờ lao động v́ có người khác “làm thế” phần ḿnh . Ngoài “làm thế” phần lao động, NNQ c̣n được tù phục vụ “làm thế” mọi thứ, từ nấu ăn, rửa chén, giặt giũ, kể cả lấy nước tắm . Cả khi cần nước rửa mặt, đánh răng, NNQ thay v́ dùng bàn tay ngọc kéo gàu múc nước, ngài cứ khơi khơi bảo : “cho tớ xin ca nước” . Mỗi lần gặp NNQ tại giếng nước, tôi thường nhanh nhẫu lớn tiếng ngâm nga như các đào, kép “hát bội,” gân cổ với bài bản cũ : “Không Tặc tôi xin sẵn sàng phục vụ Ngài lănh đạo!” Tôi vốn to giọng, pḥng lại gần cổng, nên lời đùa bỡn của tôi vang dội tới nơi cai tù  trực nhật . Thế là NNQ quưnh quáng lên rủa : “Cái cậu nầy! Cậu muốn hại tôi hả ? Cán bộ Trại nghe được th́ chết tôi . Đùa kiểu ǵ ác ôn, thất đức vậy!”

Có hai việc NNQ tự giác siêng năng : nghe Đài “chui” và Mao Tôn Cương bàn . Thành Pháp đi chui được một cái radio nhỏ . Gọi là đài nhưng vỏ hộp và tất cả thứ ǵ không cần thiết đều vất bỏ, chỉ c̣n miếng nhựa mỏng chứa các linh kiện thiết bị transitor . NNQ ưu tiên phụ trách nghe đài, theo dơi tin tức bởi ngài là một trí thức thông kim, bác cổ, vừa có bằng tiến sĩ vừa có học hàm giáo sư . Mỗi chiều NNQ tà tà bách bộ dọc theo sân khu 2 với một vài đệ tử ruột, thay v́ t́m chỗ ít bị lưu ư để bàn chuyện “đại sự” ( một yếu tố cần quan tâm nhất để tránh bị ăng ten theo dơi, Trại nghi ngờ ), NNQ lại chọn lối đi, kiểu đi “nổi cộm” nhất để được mọi người chú ư, giống các cô người mẫu thời trang đi tŕnh diễn trên “catwalk,” trung tâm thu hút mọi ánh mắt của khán giả ngưỡng mộ! Bàn chuyện thế sự dựa trên các sự kiện vừa xảy ra khắp thế giới để tiên đoán, tiên liệu việc tương lai . Việc tương lai chỉ tựu trung vào một điểm duy nhất : t́nh h́nh như vậy sẽ thuận lợi hay trở ngại cho việc phóng thích . Và nếu phóng thích, NNQ có bao nhiêu khả năng được đi tỵ nạn diện đ̣an tụ gia đ́nh . Khi t́nh h́nh chín mùi, buộc phải trả những tù có quốc tịch nước ngoài và những tù quốc nội được thế giới lưu tâm, VC nghĩ rằng tù quốc nội nào cũng như Ḥa Thượng Thích Quăng Độ, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế … nên ra điều kiện : phải chấp nhận lưu vong mới được phóng thích . VC đâu ngờ có một NNQ chỉ mơ được đi Mỹ dù phải chấp nhận điều kiện ǵ VC đ̣i hỏi . V́ thế sau  khi bị một số báo chí phân tích khác biệt giữa thái độ NNQ và Bác sĩ Nguyễn Đan Quế trong quyết định lưu vong và chỉ trích NNQ, NNQ phóng tin “chuẩn bị đột nhập trở lại VN để hoạt động!” Bất cứ ai hiểu biết bản chất của NNQ đều cho rằng câu tuyên bố đó chỉ là “tṛ đùa cá tháng Tư”. Có người c̣n bảo :  dù có 4 người t́nh nguyện “vơng” NNQ qua biên giới, chắc chắn NNQ sẽ oai oái : Em chă! Và thực tế đă xảy ra đúng như các thân hữu tiên đoán .

Thú thật tôi không hề “phân b́” với NNQ . Tôi nghĩ NNQ có cung “nô bộc” nên dù ở tù cũng có kẻ hầu, người hạ . Thế thôi . C̣n chuyện ngày xưa ngài có dẫn một phái đoàn ra Ngă Tư Bảy Hiền, tay mang băng đỏ, để đón các “chiến sĩ Cách Mạng” vào giải phóng Sài G̣n th́ tôi không dám lạm bàn bởi tôi không tận mắt chứng kiến . Mạng tôi có cung “cu li” nên cứ tự mang việc vào thân . Cái việc tôi thường t́nh nguyện, chúi đầu chúi mũi vào làm ai cũng chê, cũng trách : chùi nhà cầu . Ở Xuân Phước, mỗi tối chương tŕnh Tivi vừa chấm dứt, trong khi các tù buông mùng nhàn nhă nằm ngủ, tôi lại lẳng lặng vào cầu tiêu kỳ cọ, chùi rửa . Ngay cả bây giờ, tại Dan 1 của nhà tù Klong Prem, dù tù ngoại quốc được miễn lao động ( trừ các nước Thái Lan đánh giá là nhược tiểu như Miến Điện, Lào, Kampuchia và Việt Nam ) và miễn mọi công tác, chưa kể tôi thuộc dạng “Big Boss” ( danh xưng các tù gọi thay tên ), nhưng mỗi tuần tôi vẫn lăn vào nhà vệ sinh chùi sạch từng bàn cầu, bồn đựng nước dội cầu, phải bỏ hơn 3 giờ cật lực mới làm sạch sẽ xong hai dăy nhà cầu 20 chỗ ngồi . Đám tù, từ tù Thái đến tù ngoại quốc, đều ngạc nhiên, chỉ biết kẻ thốt lời “thank you,” người gọi với giọng xúc động “Big Boss”. Có lần Sếp số 1 của Dan 1 đi ngang qua, thấy tôi hùng hục chùi rửa cầu tiêu, ông bảo đám tù Thái đứng gần : “Mai oăi Hũa na dày!” ( Thật không hiểu được Ông Lớn ! ) Tôi nhớ có đọc đâu đó lời của một niên trưởng nhảy dù . Khi biết tin sếp lớn cũ phụ trách làm vệ sinh một khu Shopping Center, một đệ tử ngạc nhiên hỏi : “Tại sao Đại Ca lại chịu làm việc đó ?” Ông trả lời : “Điều quan trọng không phải là làm nghề chùi nhà cầu, mà phải làm sao chùi cầu cho thật sạch!”

3 . Thành Tích của Nhà Nhẫn Quyền : Diễn Đàn Tự Do

Có điều lạ là vào thời đó, danh tiếng NNQ nổi như cồn  ở hải ngoại nhờ cái loa rôm rả của các phương tiện truyền thông, nhưng trong nước và trong nhà tù ít ai được hân hạnh biết đến tên và những hoạt động của NNQ . Tôi  điều tra người trong nhóm th́ biết rằng cái gọi là Diễn Đàn Tự Do của NNQ thật ra là chỉ những tài liệu viết tay, được gọi là “Đối sách” hay có tù gọi đùa “vẽ đường cho hươu chạy” . VC ra một chính sách ǵ mới, NNQ lại viết một bài “đối” lại, đưa ư kiến rằng “phải làm thế nầy, thế nọ mới thành công” . ( May là VC hoặc ít có cơ hội đọc hoặc ít quan tâm đến ư kiến của NNQ, nếu không, VC nhờ “chôm” ư của NNQ mà cũng cố chế độ và trường trị thiên thu ). Thời đó các phương tiện in ấn như máy đánh chữ, máy photocopy …đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, bị cấm sở hữu, nên ngoài bản chính viết tay, NNQ chép thêm 2 phó bản, một chuyển lậu ra hải ngoại phổ biến, một giao cho Phó Khâm để nghiên cứu . Tổ chức của NNQ chỉ gồm 2 ông : ông Trưởng và ông Phó . Thi thoảng t́m được người quen đáng tin cậy, NNQ lại “dấm dúi” cho họ mượn đọc để thưởng ngoạn “đối sách” tuyệt hảo của ḿnh . NNQ bị bắt cũng do 2 ông bạn vô t́nh hại bạn . Sau  khi nhận tập bản thảo 8-10 trang đối sách, hai vị chí hữu già tiện đường ghé qua quán cà phê ngồi nhâm nhi, đọc, và rù ŕ thảo luận . Không ngờ khách ngồi bàn sau lưng lại là công an mặc thường phục . Nghe lỏm bỏm chuyện chi có liên quan đến chính sách nhà nước, “chó vàng” ( biệt danh công an mặc cảnh phục màu vàng ) nhè nhẹ bước qua bàn, “nhặt” bản đối sách . Xem qua có tài liệu liên quan đến “an ninh quốc gia,” chó vàng mời hai chí hữu về phường thẩm vấn . Thế là sếp một, sếp hai lần lượt theo chí hữu “nằm ấp” . Thành tích lừng lẫy như vậy mà tù quốc nội lại không phục mới lạ!

Bản thân tôi không quan tâm đến thành tích NNQ, bởi thành tích của mỗi người c̣n tùy thuộc vào nhiều yếu tố ngẫu nhiên, ngoài ư chí, khả năng, mong ước cá nhân . Bởi vậy mới có nhân vật tiểu thuyết “Xuân Tóc Đỏ” hay nhân vật chính trị “chó nhảy bàn độc”. Có người công trạng lớn nhưng không gặp thời nên đời chẳng biết tên, biết tuổi . Có kẻ chính nhân quân tử nhưng “trung ngôn nghịch nhĩ,” “lời thật mất ḷng” bị đám tiểu nhân trong giới truyền thông bề hội đồng, đốt cháy . Xưa có câu : “Thời thế tạo Anh hùng,” nay có câu “Truyền thông tạo Thần tượng” ( giả lẫn thật ) hoặc “Truyền thông đốt Thần tượng” . Trong thời đại thông tin, thành tích mỗi cá nhân thường là sản phẩm của Truyền thông . Các nhà truyền thông có lư do riêng để nâng cấp nhân vật nầy, hạ cấp nhân vật khác . Các đài được bao cấp c̣n phải tuân lệnh chính phủ ḿnh hay áp lực của chính phủ khác . Có đài Việt ngữ lớn chỉ “xào nấu” lại tin các đài ngoại quốc, thường thiếu chính xác, và không dám trực tiếp phỏng vấn các nhân vật đối kháng v́ sợ VC khiếu nại với chính phủ, bị chính phủ cắt bớt phần bao cấp để được làm bạn, làm ăn với VC!

Sáng 10/04/2005 đài BBC, trong mục Tư Duy Thế Kỷ, có cuộc thảo luận về đề tài “Tổn thất và Hậu quả của cuộc chiến tranh Việt Nam” với hai diễn giả Lê Xuân Khoa và một sử gia trong nước, Dương Trung Quốc, một ông thuộc thành phần “việt kiều yêu nước,” (9) một ông sử gia của Đảng CSVN!

Hai vị và Hà Mi, người phỏng vấn bàn về giải pháp thực hiện “Ḥa giải, ḥa hợp dân tộc” . Họ dùng những luận điểm “kẻ thắng người thua,” “hận thù,” chính sách của VC sau  khi ‘giải phóng’ miền Nam!!.. và kết luận nhà cầm quyền VC cũng như thành phần chống Cộng Hải ngoại cần phải nổ lực giải quyết, phải thực sự “khép lại quá khứ” mới mong đạt được mục đích tối hậu nầy . Quan điểm cá nhân tôi, VC cũng chẳng thắng và “quân xâm lược” cũng chẳng thua, chỉ có nhân dân VN hai miền Bắc, Nam là thua đậm . Tôi cũng không nghĩ rằng sự hận thù Bắc-Nam hiện nay là có thật, v́ chính người dân miền Bắc, kể cả cán bộ cao cấp của Đảng, Quân đội Nhân dân  cũng như dân miền Nam đều có một kẻ thù chung, một mối họa thù chung . Chỉ cần bọn đầu gấu trong Bộ Chính trị, trong Ủy ban Trung ương đảng, bọn đầu sỏ Cộng đảng, cái gốc, cái nguyên nhân của mọi thảm họa bị loại bỏ và mọi vấn đề đều được giải quyết, hóa giải, bởi tại thời điểm nầy chẳng người dân VN nào, hải ngoại và quốc nội, c̣n quan tâm, bận tâm đến cuộc chiến tranh VN trừ Đảng Cộng và bọn đầu gấu Bắc Bộ phủ, bởi bọn “Dâm Thi” nầy cần vực xác chết dậy, tô son điểm phấn, hiếp dâm, khẩu dâm, “cuộc chiến tranh thần thánh” để làm hỏa mù, đánh trống lăng những điều bị lên án : Tham nhũng, đàn áp tôn giáo, vi phạm tự do và  nghèo đói bậc nhất thế giới, và những điều ṭan dân đang tranh đấu một mất một c̣n : tự do, dân chủ, nhân quyền thực sự cho Việt Nam . Nếu có đề cập đến “Tổn thất và Hậu quả,” th́ đề tài thời sự nóng bỏng là “tổn thất” về người, tài nguyên, uy tín quốc gia do “hậu quả” của 30 năm cưỡng chiếm miền Nam hay 60 năm đô hộ miền Bắc của Đảng Cộng .

Ngay trước đó, trong cuộc kể chuyện tỵ nạn, Linh mục Nguyễn Hữu Quăng nhấn mạnh về cái “EO biển trong ḷng ńnh” mà chúng ta, những người t́m “vượt đại dương” thành công trong cuộc vượt biên đường biển lại không thể vượt qua được, bởi sự ích kỷ, sự thiếu đại lượng, nhân ái . Lời nhận xét nầy cần được áp dụng trong trường hợp chiến sĩ Ngọc Hạnh (NH), v́ theo lời Lê Ngoạn, “Ngọc Hạnh đang tuyệt thực gần chết v́ tranh đấu cho tôi mà trong cộng đồng vẫn có một số lời ong, tiếng ve dèm pha!” Việc nầy tôi cũng có phần trách nhiệm . Bởi thứ nhất  bài nầy tôi viết quá chậm, gần cả tháng vẫn chưa xong . Thứ hai, tôi chưa có dịp tŕnh bày về quan hệ bằng hữu thân t́nh giữa tôi và Ngọc Hạnh . Có một số thân hữu đặt nghi vấn về 3 lần Tự thiêu bất thành của NH, 1 do trở ngại kỹ thuật, 1 do cảnh sát Pháp kịp thời ngăn chận và 1 do kế hoạch chưa ḥan hảo . Tôi đă góp ư với NH về sự chuẩn bị chu đáo cho một công tác quan trọng . Tôi nêu những chi tiết thiết yếu, thí dụ phải mua đủ các loại hộp quẹt để thử xem loại nào có thể xử dụng được giữa trời gió lớn ( như Zippo chẳng hạn ), và ngoài hộp quẹt tốt c̣n phải có que mồi lửa … Lần thứ ba tại San Francisco, NH đă áp dụng đúng lời chỉ dẫn, chỉ có điều tôi không tiên đoán trước, nên không cố vấn NH phải châm lửa từ trong nhà vệ sinh trước khi chạy ra, thay v́ tiến đến gần đối tượng mới khởi sự . Cũng may tôi chưa kịp cố vấn, nếu không, NH không c̣n dịp lănh án 5 năm tù, không c̣n cơ hội tuyệt thực v́ tôi để được nghe lời dè bỉu trong cơn quằn quại đau đớn, và đă … lên bàn thờ, lên đài tưởng niệm cùng các “Chiến sĩ Trận vong” .Ba lần tự thiêu “không cháy” không phải là “tự thiêu giả” mà v́ nữ tính yếu đuối và thiếu kinh nghiệm . Nhưng hành động phóng xăng đốt trước Ṭa Đại sứ VC tại Anh quốc và việc dùng Diễn Đàn Ṭa Án Hoa Kỳ để lên án CS cũng đủ chứng minh sự ngoan cường, khí tiết, và tinh thần chống Cộng cao độ của Ngọc Hạnh . Chúng ta chưa có những “Thiếu phụ áo đen” táo bạo, dũng liệt như nhóm Mănh Hổ Tamil, Palestine hay Checknya, chúng ta chỉ có một nữ chiến sĩ Ngọc Hạnh tại hải ngoại trong 30 năm lưu vong, vậy mong tất cả đồng bào và thân hữu trân trọng phần đóng góp hy sinh v́ nghĩa cả của Ngọc Hạnh trong Mặt trận chống Cộng hải ngoại . Chúng ta không nên huyền thoại hóa hoặc dung tục hóa những ǵ không thuộc về Ngọc Hạnh bởi chỉ có sự thật và chân lư mới có giá trị bền vững theo thời gian .

Thế nhưng đối với những nhân vật đă tỏ rơ lập trường “thiên tả, thiên tà” như Sếp Râu, như NNQ, cái được gọi là “eo biển trong ḷng ḿnh” trở thành cái “eo biển máu trong ḷng dân tộc,” bởi v́ lập trường phản bội, đâm sau lưng chiến sĩ của họ và những thành phần như họ sẽ giúp cũng cố sự trường tồn của CS . Sự tồn tại của CSVN càng lâu, xương máu nhân dân ta, đặc biệt các chiến sĩ đấu tranh, các nhà đối kháng càng đổ nhiều hơn, biến ‘eo biển” thành “biển máu lớn” . Tôi đă định bỏ qua những câu tuyên bố xúc phạm đến danh dự QLVNCH của ONT, của NNQ nếu ONT đă giữ lời hứa : “Về Mỹ sẽ đi ở ẩn” và NNQ đă giác ngộ, đứng cùng chiến tuyến chống Cộng của chúng ta . Nhưng ONT th́ trở mặt, NNQ th́ hết từ chối treo cờ VNCH trong dịp thuyết tŕnh tại Đức quốc, đến “gợi ư” chuyện cờ nầy, cờ nọ, đối sách nầy, đối sách nọ “để đồng bào và các Tổ chức chống Cộng hải ngoại nghiên cứu, thảo luận,” lại chuẩn bị lập “chính phủ lưu vong” để bàn kế hoạch “ḥa hợp, ḥa giải …” Vừa qua NNQ lại cho xuất bản cuốn : “Hành Tŕnh Dân Tộc Trong thời Đại Hóa Toàn Cầu” với ba giải pháp : Lật đổ CSVN bằng vũ trang, lật đổ CS bằng biểu t́nh và thay đổi chế độ CSVN bằng “áp lực,” và NNQ, như quư vị có thể đoán, đă chọn giải pháp thứ ba . NNQ thuộc “thành phần thứ ba” nên đă chọn giải pháp thứ ba để VC toàn trị thêm vài trăm năm nữa dù các tấm gương oanh liệt của Nhân dân Georgia, Ucraina và Kirjistan vừa làm các cuộc cách mạng chớp nhoáng, không đổ máu và đă hạ bệ các đầu sơ độc tài, thay v́ kêu gọi các lực lượng dân chủ đối kháng quốc nội vận dụng sách lược “People’s Power” loại bỏ tập đ̣an Mafia đỏ trong kỳ bầu cử đến tại VNCS . Lập trường thiên tả, thiên tà đó cứ được lập đi lập lại dù người kiên nhẫn nhất cũng phải thua : Biết rồi, khổ lắm, nói măi, và Huỳnh Lương Thiện báo Mơ, nhận định  sau  khi nghe NNQ thuyết tŕnh tại Nam Cali: “Chẳng có ư kiến ǵ mới lạ . Chẳng có ǵ đặc sắc!” Người khác cũng nhận xét tương tự : “NNQ phụ trách mục “Điểm Báo” hay “Tổng kết tin tức cuối tuần” có Mao Tôn Cương bàn là thích hợp nhất . Bởi NNQ chỉ là “mọt tin tức” . Tuy nhiên cần phải ra điều kiện . Mao Tôn Cương bàn phải trung thực, bỏ tập tính “tả khuynh hay tà khuynh” . Tuy ai cũng biết rơ lập trường và học thuyết của NNQ, mỗi lần NNQ phát biểu, có đài vẫn lại dài ḍng giới thiệu lập lại tiểu sử hoạt động “huyễn hoặc” của NNQ theo kiểu “vẽ rắn thêm chân, vẽ thằn lằn thêm cánh” . Đúng là điều hoang tưởng lập đi lập lại vài chục lần sẽ có người tin và trở thành “sự thật!”

“Biết mà im lặng để thiên hạ hiểu nhầm hoặc mắc lừa cũng mang tội đồng lơa”. Do một vài trở ngại và do sự vô t́nh “đồng lơa” của tôi v́ bận phi vụ và bận ở tù, NNQ và ONT vào chung danh sách những nhà tranh đấu chân chính có thành tích, do thiếu thông tin, do tinh thần bè phái . Vấn đề cần làm sáng tỏ không phải v́ cá nhân tôi bị lăng nhục mà cả tập thể QLVNCH bị lăng nhục bởi chính đồng đội của ḿnh, bởi chính nhà tranh đấu mà ḿnh ca ngợi, vinh danh! Tôi chỉ nêu vấn đề để t́nh trạng “mập mờ đánh lận con đen” kéo dài măi măi . Vậy vấn đề là ǵ ? Ông Nổ Tượng đă tuyên bố những ǵ ? Và Nhà Nhẫn Quyền đă khẳng định những ǵ ?

V . Ông Nổ Tượng và Bệnh Tào Tháo

1. Thành Tích Ông Nổ Tượng : Ông nổ tượng là người định nổ tượng Hồ Chí Minh đặt trước Ṭa Đô Chính cũ . Bạn tù đọc trại danh hiệu ông nổ tượng thành ông nổ tướng hay  ông nổ tưởng . Nổ tưởng v́ chuỵên nổ tượng HCM chỉ là sản phẩm tưởng tượng . Nổ tướng là nói tướng, nói phét chuyện nổ tượng HCM . Ở khám Chí Ḥa, khi bàn chuyện nổ tượng, các tù h́nh sự “làng bẹp” đă phán một cách lạnh lùng : “Mẹ! Cứ trả công cho ông một “cục,” muốn nổ tượng ǵ, ở đâu, ông cho nổ trong nháy mắt!” ( Một cục tức cục thuốc phiện ) . Bởi chuyện nổ tượng, thuộc loại chuyện trời ơi . Ông Nổ Tưởng (ONT) thời đó thường về VN du lịch . Bạn bè cũ nghèo đói, rách rưới thấy vậy móc méo : “Cái thằng nầy qua Mỹ no cơm, ấm cật chưa đủ, c̣n  ‘áo gấm về làng’ hưởng lạc nữa sao ?” Một người trong số họ có dịp hỏi Già Liên khi được đăi rượu đế trong một quán nhậu . Già Liên thuộc môn phái “Lưu Linh chí sĩ” : “Ai bảo rằng say, ai bảo điên . Chân cao tay thấp múa huyên thiên . Phàm phu đâu biết người say nhỉ ? Say nước, say nhà lúc ngửa nghiêng”.

Bởi vậy khi nghe câu hỏi hơi “chạm nọc,” đụng đến lănh tụ, liền gân cổ lên căi : “Đừng tưởng tụi nầy chỉ lo ăn nhậu, tán phét . Nó về đây để thực hiện kế hoạch ‘nổ tượng HCM’ đấy!” Quán nhậu là nơi “quần hồng tụ hội” của cán Ngố . Nghe Già Liên oang oang chuyện nổ tượng trong lúc say sưa cao hứng, có trự đến bế Già Liên về đồn công an . Điều tra về sếp nổ tượng, Già Liên cho biết sếp đi du hí với đào tận trên Đà Lạt . Chỉ một cú phôn, sếp được công an Đà Lạt đến tận khách sạn “đón lỏng” .Để công tác nổ tượng có tính cách ly kỳ, ONT phịa ra kịch bản đầy tính nhân bản : “Sợ nổ tượng HCM chết oan đồng bào vô tội, ONT bèn thay kế hoạch, nghiên cứu Xưởng Ba Son, nơi “Bác Hồ ra đi t́m đường cứu nước!” Do tận tụy với công tác thám sát, ONT bị nghi ngờ và bị bắt . Đám h́nh sự lại có dịp bêu rếu : “Nổ tượng sau 12 giờ đêm chỉ có ruồi, muỗi chết . C̣n ai lăng văng ở đó mà lo ? Cả giới x́ ke, dĩ điếm cũng rút về các công viên, ai rỗi nằm ngủ tênh hênh dưới chân tượng Bác ? Xưởng Ba Son lúc nào cũng có người, kể cả buổi tối v́ có ca làm đêm . Ba xạo thiếu cơ sở, thiếu lô gích!” Cái vật chứng quan trọng để Ṭa buộc tội khủng bố, phá hoại là “một kí chất nổ”. Ở VN, hàng ngày công an bắt chất nổ chuyển lậu bán cho giới đánh cá lên đến hàng tấn . Cảnh trả thù nhau, giết nhau bằng chất nổ xảy ra như cơm bữa tại VN . Vậy mà với kế hoạch vĩ đại cho nổ Xưởng ba Son, nhờ công lao của Quang lớn, ONT chỉ tích trữ được đúng một kí chất nổ! Phá tượng HCM thật ra đâu cần chất nổ . Chỉ cần một b́nh a xít tạt vào mặt nếu tượng làm bằng đồng, mặt HCM bị lỡ lói c̣n ép phê hơn . Hoặc đơn giản hơn, chỉ cần thủ một cái búa, chờ lúc vắng vẻ, dộng một búa tét miệng đểu giả, bể mũi hít mùi gái trinh, và ḷi tṛng mắt dâm dục của cáo già, dân Sài G̣n c̣n khoái hơn .

2 . Bệnh Tào Tháo : Ngày tù của ONT đầy những mẫu chuyện ngớ ngẩn, kỳ cục, khôi hài hoặc do tự kể ( mỗi chuyện kể đi kể lại cả chục lần ) hoặc do hỏi ư kiến, hoặc do phát biểu . Sơ lược các chuyện hỏi ư kiến gồm :

a . Hỏi ông Hồng, cựu đại tá công an, cùng đội đập đá : “ Báo Nhân Dân hôm qua đăng tin một số tổ chức bên Đức tổ chức kỷ niệm ông Karl Mark rất rầm rộ .  Ông nầy là ai và sao dân Đức có người trọng vọng vậy ?” Đại tá Hồng há hốc mồn kinh ngạc hỏi lại : “Ông không biết Karl Marx là ai và sanh đẻ ở đâu, vậy ông về VN làm ǵ vậy ?”

b . ONT sau vụ trốn trại bất thành bị chuyển về 1314, ở chung pḥng với một Đại úy phi công VC can tội đưa người ra nước ngoài lao động bất hợp pháp . Sau nhiều lần hỏi-đáp, hàn huyên tâm sự, anh phi công VC phán một câu : “Mẹ! Ông đếch biết ǵ về CS mà cũng đặt bày về nước chống Cộng!”

c . Hỏi tôi : “Nhiều Việt kiều về nước mua đất, xây nhà . Đất mua là sở hữu chủ của ḿnh . Tại sao báo Nhân Dân lại đăng tin Nhà Nước vừa ban sắc lệnh cho phép chủ đất quyền xử dụng đất, chuyển nhượng đất, thừa kế đất …?” Tôi giải thích : “Tại các nước XHCN, các nước CS, đất đai thuộc sỡ hữu ṭan dân hay đúng hơn thuộc sỡ hữu Nhà  Nước . Về VN mua đất cũng giống mua chim trời, cá biển …thôi”.ONT gân cổ lên căi và thách tôi cá độ 2 gói thuốc và chờ cán bộ Nam vào làm trọng tài . Cán bộ Nam lại có dịp cười đểu và ghi thêm chuyện sỡ hữu đất vào “kho truyện tiếu lâm về các nhà chống cộng Hải ngoại” .

ONT mót chuyện cũng như người bệnh tiêu chảy mót đi cầu khi bị Tào Tháo đuổi, lúc nào cũng sẵn sàng “phọt” ra mọi thứ tâm sự, dù có nhiều thứ chỉ tự hại bản thân . Sau đây là các chuyện kể :

d . Kể về thành tích chiến đấu : ONT, tự nhận Đại úy  Nhảy Dù, nhưng các Đại Hội Nhảy Dù hàng năm, chẳng hạn tại Oklahoma, không thấy ONT tham dự, dù năm đó ONT đă thành danh . ( Tin nầy được một sĩ quan Nhảy Dù chồng của cô bạn gái của Đỗ Tuyết Phượng xác nhận ) . Một Thiếu tá Nhảy Dù ở San Jose cùng vài chiến hữu cùng binh chủng gặp tôi trong một buổi lễ kỹ niệm lớn tại San Jose do Đài Quê Hương tổ chức đă khẳng định : “Mẹ! Nó bảo nó là Đại úy Nhảy Dù vậy mà anh  em Dù chúng tôi ở đây chẳng ai biết hắn” . Thật ra ONT là đệ tử của Thiếu tá Phong, ở San Jose, Tiểu đ̣an  Trưởng Tiểu đ̣an Địa Phương Quân Đà Lạt . Sếp Phong có lần bực ONT đă thách ( theo lời ONT kể ) : “Tao và mầy cởi quân phục ra Pặc co . Tao dộng cho mầy một trận mà không mang tiếng lấy lon đè mầy”. ONT thuộc nhóm biệt kích của đơn vị . Trong một biệt vụ thám sát, nhóm ONT phát hiện một VC vừa canh tác xong, chuẩn bị về nhà . ONT liền cho lệnh khẩn cấp vượt suối phục kích đón lỏng . Khi đến suối ở dưới ḍng, cán ngố phát hiện nước suối đục ngầu, chứng tỏ có nhiều người qua suối trên ḍng, bèn nổ súng báo động . ONT nằm phục trên tảng đá với một đệ tử . Nghe súng nổ, ONT hoảng hồn, ngón tay tự động siết c̣ . Loạt đạn ONT nổ bị át giọng bởi tiếng la “oái” kinh hoàng của đệ tử, người nằm ngay trước mũi súng của ONT! Phe ta vừa khiêng đồng đội bị thương nặng, vừa rượt theo tên địch . Núi rừng là đất dung thân của Vẹm . Nhóm ONT chẳng bắt được ai, nhưng khám phá ra một ngôi nhà nhỏ có dấu tích là nơi ở thường trú của một cặp vợ chồng Vẹm phụ trách canh tác nuôi quân . Dù mặt đệ tử c̣n nám khói súng, ONT tỉnh bơ như người vô can . Cả chục năm sau, khi gặp nhau tại hải ngoại, ONT mới thú nhận ḿnh quưnh quáng nổ súng hoảng, làm bay mất một bên quai hàm của đệ tử . Tôi có đệ tử nhậu là một cựu Trung sĩ từng bị bắn bể quai hàm, nên hiếu kỳ hỏi ONT : “Có phải đệ tử ông tên ‘Minh Méo’ ở New Orleans không ?” ONT bảo không phải .

e . Thành tích bảo kê : Nghe ONT thống khoái kể về thành tích bảo kê các vũ trường, bars, động …ở Đà Lạt cũng khá đáng nễ . Một hôm ONT và đệ tử tổ chức nhậu lớn sau  khi nhận tiền đóng bảo kê hàng tháng . Phe ta “trùm” ở Đà Lạt nên quen thói ăn tục, nói phét như chốn không người . Tại Đà Lạt có trường Tham Mưu Cao Cấp để các vị Đại tá theo học chuẩn bị lên cấp Tướng . Hôm đó, khách bàn bên cạnh là quư vị nầy mặc thường phục ghé ăn trưa . Một vị bức xúc thấy cảnh lính tráng quậy bạo, vô kỷ luật, nên tiến đến bàn ONT và bảo : “Các anh là sĩ quan . Tại sao vào quán ăn nhậu ồn ào mất tư cách như vậy ?” Thấy có kẻ dám chọc tổ ong vẻ, ONT đứng dậy hỏi : “Mầy là ai mà dám dạy đời các bố ?” Vị khách tự giới thiệu : “Tôi là Đại tá …” ONT bèn quát lại : “Đại tá ông đánh theo Đại tá!” Thấy dây với cùi hủi chỉ thiệt thân, các vị Đại tá liền lên xe, lái thẳng về …Quân Vụ Thị Trấn . Một xe Quân cảnh tức tốc đến nơi hốt nhóm ONT, và tặng riêng ONT, sếp của nhóm, bảy ngày trọng cấm .

ONT “tháo tỏng” mọi chuyện, nhưng có việc duy nhất ONT lại rất thận trọng : Tuyệt đối không nhậu với Giám Thị Trưởng . Sau vụ tôi tuyệt thực, ngoài các yêu sách được thỏa măn, Đại tá Lấn, Giám Thị Trưởng,  bỗng đổi chiêu, một vài tháng mời chúng tôi, từng người một, lên văn pḥng chiêu đăi bia hoặc rượu mận . ONT sợ … cháy nếu bị VC quay phim đưa ra nước ngoài chiếu . Tôi bảo : “Không uống rượu nhưng điếu đóm, nâng bi, hạ nhục QLVNCH không có lư tưởng để lấy điểm c̣n … cháy sớm . Tôi uống rượu do chính Đại tá Giám Thị Trưởng tự tay rót rượu, chuốt rượu mời . Càng uống càng hứng …chửi VC càng hăng th́ cháy thế nào ? Nếu không nói c̣n được đồng bào thán phục, hoan nghênh”. Chỉ tiếc là một lần tôi uống hơi bạo, quậy bạo, Giám Thị Trưởng dẹp mục chiêu đăi v́ sợ bị Cục Trưởng Cục Trại Giam khiển trách .

V́ bị tôi “kê tủ đứng” nhiều lần trong tù, ONT bỏ tôi, đầu quân làm đệ tử NNQ . Về Hoa Kỳ, không biết ONT đặt điều những ǵ mà ngày tôi đến Houston nói chuyện, phần đông thành viên Hội Nhảy Dù tẩy chay không tham dự . Mấy anh  em có mặt cho biết lư do : “ONT bảo họ trong tù có nhiều lần tôi ‘hại’ ONT!” Tôi giải thích : “ONT trước hết không thuộc binh chủng Nhảy Dù . Thứ nh́, ông ấy tuyên bố nhiều câu láo lếu để lấy điểm cán bộ Vẹm . Ông ta dám bảo : “QLVNCH không có lư tưởng . Chúng tôi đi lính v́ bị bắt quân dịch hoặc trốn lính không được phải đi lính . Chỉ có bộ đội cụ Hồ mới có lư tưởng!” Tôi chưa phang một lưỡi cuốc bữa đầu ông ấy làm hai là may lắm rồi, lại c̣n bêu rếu tôi ‘hại’ ông ấy!”

Tôi từng phát biểu : “Câu ‘không bỏ anh  em, không bỏ bạn bè’ của Không Quân nên dành cho Nhảy Dù là thích hợp nhất” .Tôi có nhiều bạn nhảy dù, từng sinh hoạt chung, từng là hội viên danh dự của vài Hội Nhảy Dù tại Trại Tỵ nạn v́ đă từng nhảy dù khi phi cơ bị bắn cháy vỡ thành từng mănh, từng nhảy dù “sky Diving” qua cửa sổ pḥng lái Air Bus trong phi vụ không tặc 1, nên rất khâm phục tinh thần đ̣an kết : tương trợ, tận tụy với đồng đội của Nhảy dù . Nhưng điểm mạnh nầy, do tính quá khích, trở thành nhược điểm trong trường hợp ONT . Chiến hữu Nhảy dù đă vô t́nh bênh vực một “dù giả” và hơn nữa, một kẻ đă xúc phạm danh dự và niềm kiêu hănh của Binh chủng Dù nói riêng và QLVNCH nói chung . ONT c̣n được yểm trợ tài chánh mỗi tháng 200 Mỹ kim cũng nhờ áp dụng chiêu “Dù giả” đó trong khi ở tù .

VI . Ư Kiến của NNQ về câu QLVNCH Không Lư Tưởng :

ONT, v́ bệnh Tào Tháo, nên lập đi lập lại câu nầy đến ba lần : hai lần tại nhà  số 2 và một lần tại “ốc đảo thiên đường” . Ở nhà số 2 có 4 chúng tôi cùng nghe : Tôi, NNQ, Trần Tư và A Quư . Ở “ốc đảo” chỉ có 3 người v́ NNQ được chuyển đi Trại khác . Một lần, do tân trang dăy nhà  18 dang dỡ, ONT c̣n ở lại nhà 17 với Phạm Đức Hậu và Thầy Tuệ Sĩ . Khi bị ONT khiêu khích, tôi đă đem câu tuyên bố bất hủ nầy để mạt sát ONT . ONT bèn chối : “Tôi nói hồi nào!” Lúc đó anh Trần Tư đă bị chuyển ra Ba Sao B, A Quư trở lại nhà 2, nên tôi không có dịp yêu cầu 2 người nầy xác nhận cho anh Hậu và Thầy Tuệ Sĩ nghe . Trong lần bị nhốt riêng với NNQ ở Ba Sao B, tôi đưa vấn đề ra hỏi NNQ : “Đệ tử ông tuyên bố lếu láo như vậy sao không thấy ông góp ư xây dựng ?” Nhóm miền Nam ra Bắc lúc đó ONT chỉ nễ nang ḿnh NNQ . NNQ thật sự làm tôi shốc với câu khẳng định : “Nó nói như vậy là đúng chứ sao . CSVN có cả Bộ Chính trị, Quận ủy Trung ương, Chính ủy các Cấp phụ trách giáo dục lư tưởng cách mạng . QLVNCH có bộ phận nào tương ứng đâu ?” Tôi phản đối : “VNCH về dân sự có Bộ Thông tin, về quân sự có các Cục tâm Lư chiến, Chính huấn …Ngay tại đơn vị Không quân Phan Rang của tôi cũng có pḥng Tâm Lư chiến do Thiếu tá ca sĩ Sĩ Phú phụ trách . Hoạt động của Cục tâm Lư chiến VNCH được VC đánh giá cao qua chính sách xếp hạng các sĩ quan Tâm Lư chiến thuộc hạng tù “ác ôn” đồng hạng với t́nh báo, nhân viên làm việc cho CIA, an ninh quân đội, cảnh sát đặc biệt … Nhưng lư tưởng mỗi cá nhân được hấp thụ từ nhiều nguồn : Học lịch sử, công dân giáo dục, truyền thống gia đ́nh, sách báo … Đâu phải cứ tuyên truyền, nhồi sọ là tạo ra con người có  lư tưởng . VC “đi từng ngơ, gơ từng nhà” bắt lính . Con trốn lính, cha mẹ bị cắt tiêu chuẩn khẩu phần, cắt hộ khẩu, kể cả bị đi tù . C̣n thành phần t́nh nguyện, qua các sách do chính các tác giả sống dưới chế độ CS viết, phần lớn v́ nghèo đói, gia nhập quân đội với hy vọng được ăn no theo tiêu chuẩn đài, báo tuyên truyền . Nhưng thực tế bộ đội VC cũng đói, lạnh không kém dân chúng ( trừ lính thành phố, địa phương ), bởi một khi đă lên đường, vào mặt trận, trên đường ṃn HCM, bộ đội phải ăn măng rừng, lá tàu bay, hay bất cứ thứ ǵ có thể cải thiện được . Áo quần lính trai theo gương chữ Đồng Tử, lính gái theo gương bà E Và, khi giặt giũ, do chỉ có một bộ, họ phải tồng ngồng như nhộng chờ áo quần phơi khô . Cáo Hồ biết rơ vậy, nhưng mỗi khi có dịp gặp bộ đội vẫn lập đi lập lại câu xỏ lá : “Các cháu ăn có đủ no không ? Mặc có đủ ấm không ?” Bộ đội ngoài miệng đồng thanh trả lời : “Thưa Bác dạ đủ no, đủ ấm ạ!” Nhưng trong bụng lại chửi thề về tṛ giả nhân, giả nghĩa của Bác . Bản thân anh nhờ cận, loạn thị nặng khỏi đi lính, không biết ǵ về Quân đội QLVNCH . Không quân, Hải quân, Sĩ quan Đà lạt không chỉ t́nh nguyện c̣n phải qua thi cử, tuyển chọn khó khăn . Ngay cả ONT cũng t́nh nguyện đi lính, dù với động cơ tiêu cực : để trả thù .Thời trẻ bà cụ ONT có tiệm bán văi . Cậu ấm ONT có tiền chỉ thích đua đ̣i, ăn chơi . Cái bằng tú tài bán phần có được cũng nhờ người thi thế . Đơn cử hai thí dụ để thấy tŕnh độ học vấn của ONT :

1 . A Quư, người Singapore, bị tù v́ tội buôn lậu cả tấn vàng . Dân chơi A Quư có cả vợ hờ Bắc kỳ . Một lần A Quư phân trần : “Tên tôi là Quỹ . Quỹ dấu ngă như thủ quỹ, quỹ tiền tệ, không phải quỷ dấu hỏi như ma quỷ . Vậy mà các ông điều tra lại viết nhầm thành Quư nên mới có tên A Quư” . ONT bèn phán : “Quỹ dấu ngă hay quỷ dấu hỏi cũng giống nhau thôi!” ( Người miền Trung, miền Nam thường mắc lỗi dấu hỏi, ngă khi viết . Nhưng không ai bảo dấu hỏi, dấu ngă giống nhau như ONT! )

2 . Về lịch sử, ONT không biết vua Khải Định là vua con của ai và vua cha của ai . Phó Trại Thắng biết được điều đó v́ tất cả mọi chuyện chúng tôi đấu hót, thảo luận hàng ngày ( kể cả câu Quân đội VNCH không có lư tưởng ) đều được vệ binh gác ghi sổ để báo cáo . V́ thế một lần đưa ONT đi bệnh xá khám bệnh đục nhân mắt, Phó Thắng đề cập đến lịch sử VN để chơi xỏ ONT . Không ngờ bị ONT xổ một tràng, kể vanh vách từ đời vua Hùng Vương dựng nước đến các chi tiết lịch sử cận đại! Khi trở về, ONT khoe với tôi : “Ông Thắng định chơi xỏ tôi không ngờ bị tôi làm quê một cục” . Số là sau  khi nghe ONT hỏi vớ va vớ vẫn về các đời vua Nhà Nguyễn, tôi lấy cuốn “lịch sử VN Đại cương” cho ONT mượn để khỏi mất công hỏi-đáp phí giờ . ONT có một trí nhớ đặc dị . Trí nhớ ONT ví như cái tủ đựng quần áo . V́ tủ trống rỗng không có quần áo cũ nên quần áo mới chất vào bi nhiêu th́ bi, cũng chứa thỏa mái . Bởi vậy, từ thời vào “ốc đảo,” vừa được nhận sách báo, vừa không phải lao động, ONT có dịp đọc giải trí, nhớ và trở thành nhà trí thức thời sự . Giờ nầy ONT có thể đă thành một “Linh chín ngón” thứ hai . Linh chín ngón chưa có cả bằng tiểu học . Nhờ “cái tủ trống” và nhờ ham đọc sách, truyện khi qua Mỹ, có những bạn hiểu nhầm, hỏi tôi : “Đệ tử của ông chắc phải có tŕnh độ hậu đại học ? Đề cập vấn đề ǵ nó cũng nói vanh vách như giáo sư giảng bài !” Chuyện đi lính của ONT bắt đầu từ vụ đụng độ ở quán nhạc trên đường Tự Do, Sài G̣n . Đây là quán nhạc đầu tiên ở VN có đặt máy hát đĩa, khách hàng chọn bài ḿnh thích và bỏ tiền vào máy . Quán là trung tâm tụ tập giới “đợt sóng mới,” với các cô bé choi choi thích mốt thời trang . ONT muốn lư le với gái nên cứ tranh chọn nhạc và nhiều bản không thích hợp với “thính vị” của các lính kiểng dân chơi . ONT bị lính kiểng bề hội đồng một trận tơi tả, nên quyết chí đi lính, làm quan, trở về rửa nhục .

Tôi cũng t́nh nguyện đi lính Không quân với một động cơ khác . Sau  khi xem phim “Héro Sans retour,” bị ấn tượng bởi h́nh ảnh người hùng cô đơn tiếp tục cỡi ngựa lên đường khi tất cả đồng đội đều hy sinh, và sau lần chiêm ngưỡng những chàng phi công hào hoa phong nhả đáp trực thăng ở công viên trước trường Quốc Học Huế, tôi quyết làm “trai thời loạn,” xếp bút nghiên theo việc kiếm cung như các bậc tiền nhân mà h́nh ảnh hào hùng của họ được ngợi ca trong những áng văn chương, lịch sử bất hủ . Tôi nghĩ rằng khả năng lư luận bản thân kém nên trong cuộc đấu khẩu tay đôi ở nhà kỷ luật Ba Sao B chắc không đủ luận chứng thuyết phục NNQ . V́ thế trong một lần gặp thân hữu trong “Mạng lưới Nhân quyền” ở Orlando, Florida , tôi có đề cập vấn đề “lính VNCH không có lư tưởng” để các anh chất vấn NNQ . Nhưng v́ NNQ là “khuôn mặt đấu tranh lớn ở hải ngoại,” bàn chuyện nầy công khai “không có lợi cho Đại cuộc” nên các anh quyết định chỉ “gặp riêng góp ư” với NNQ . Một lần khác tại Nam Cali, trong một buổi hội thảo quan trọng, khi tôi chuẩn bị nêu vấn đề nhờ NNQ giải thích trước các bậc thức giả, các nhà tranh đấu, th́ Đài Vạn Vơ “bắt cóc” tôi v́ đă đến giờ hẹn phỏng vấn tại Đài . Giờ nầy nghe Đài giới thiệu NNQ đi thỉnh giảng, đi du thuyết ṭan những trường Đại  học lừng lẫy của Hoa Kỳ, gặp nhiều giới sinh viên trẻ đủ mọi sắc tộc mà kiến thức non trẻ như nụ hoa hàm tiếu dễ dàng bị “sương muối” của NNQ ảnh hưởng đến sự phát triển lành mạnh, chưa kể NNQ lại vừa ra sách phổ biến học thuyết “áp lực” và tham vọng thành lập chính phủ lưu vong … tôi đành phá vỡ sự im lặng để không mang tội đồng lơa, để những chiến sĩ QLVNCH và thân nhân của họ biết rơ thực chất con người của NNQ, không bị mắc lừa, nồng nhiệt tiếp đón, vinh danh kẻ “đâm sau lưng chiến sĩ,” chưa kể thành tích “dẫn phái đ̣an thành phần thứ ba mang băng đỏ tiếp đón bộ đội giải phóng vào Sài G̣n năm 1975” mà tôi không đề cập bởi bản thân không chứng kiến . “Đánh người chạy đi, không đánh người chạy lại” . Chúng ta sẵn sàng mở rộng ṿng tay tiếp đón những kẻ cựu thù, phản tỉnh dể cùng chung sức diệt trừ mối hiểm họa chung CS, bởi vậy việc phổ biến những điều bản thân biết rơ về NNQ không có mục đích “tận diệt” NNQ . Nếu NNQ nhận lỗi và xin lỗi về những phát biểu sai trái trong một ḥan cảnh cần “nín thở qua sông,” và quyết tâm điều chỉnh lập trường-bản thân phù hợp với lập trường chung của đại khối người quốc gia chống Cộng, chúng ta sẽ hân hoan đón nhận sự hồi chánh của NNQ . Trái lại cần phải dứt khoát t́m biện pháp ngăn chận những “thành phần cơ hội chủ nghĩa,” v́ quyền lợi bản thân làm hại quyền lợi chung của dân tộc . Không nên để t́nh trạng “lập lờ đánh lận con đen” kéo dài măi măi .

VII . Phản Chứng về các Lời Kết Tội Bịa Đặt :

Là người công bằng, công chính, chúng ta cũng có nhiệm vụ phản bác những lời kết tội bịa đặt do thiếu thông tin, do ác ư đối với NNQ . Tôi đă tự nguyện làm việc nầy trong một lần ghé Ṭa soạn Sài G̣n Nhỏ và bài nầy được dùng để bác bỏ luận cứ buộc tội NNQ của Bách Linh . Có lần, sau  khi được phóng thích năm 1998, Trần Văn Bé Tư và Dương Ngọc Cư gợi ư mời tôi ghé thăm Ṭa sọan Sài G̣n Nhỏ . Trong dịp nầy, bà Đào Nương có nêu ghi vấn về việc NNQ chuyển các bài “Đối sách” sang Hoa kỳ, một việc khó thực hiện trong nhà tù được kiểm soát rất nghiêm ngặt của VC, với ngụ ư rằng NNQ ở  “tù cảnh,” “quan lớn ở tù c̣ mồi,” tôi đă tŕnh bày về hiện thực nhà tù Hàm Tân ở Phan thiết . “Phép vua thua lệ làng” là phương châm hoạt động của nhà tù từng nhiều lần đạt danh hiệu “Anh hùng” của Trại nầy . Tại đây, tù chi tiền hoặc tặng xe cộ, máy móc, phân bón … sẽ nhận được ưu đăi tùy giá trị tặng phẩm . Riêng việc “Hotel Hạnh Phúc,” bất cứ tù nhân nào chịu chi khoảng 75 cent Mỹ kim một ngày ( số tiền tương đương vào thời điểm 1992-1993 ) sẽ được miễn lao động, và được dành một pḥng nhỏ ( pḥng Hạnh Phúc ) để tiếp thân nhân từ sáng đến chiều, chỉ phải trở vào Trại buổi tối . Có ông Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp bị về vườn v́ cậu công tử tham gia các băng đảng tội phạm cướp của, giết người . Ông mua nhà gần Trại để sống cạnh cậu quư tử, và hàng ngày đem gái vào Trại cho công tử giải sầu . Nhóm ONT và nhóm NNQ được chuyển ra Hàm Tân một thời gian, trong khi một ḿnh tôi bị chuyển đi Xuân Lộc ( Trại giam bác sĩ Nguyễn Đan Quế và Thượng Tọa Thích Thiện Minh ) . Tôi đến Xuân Lộc chờ khoảng 2 giờ th́ được lệnh lên xe trở lại khám Chí Ḥa . Ban Giám thị Xuân Lộc không muốn nhận gă tù có biệt danh “Papillon”. “Trại nầy gần biên giới Việt-Miên . Anh vượt ngục th́ toàn bộ chúng tôi phải vào tù thế chỗ,”  một cán bộ giải thích . Trong thời gian ở Hàm Tân, NNQ có nhiều dịp tiếp phu nhân, mỗi lần cả 10 ngày, nửa tháng . NNQ có trí nhớ đặc biệt hợp với luận chứng khoa học : kẻ có trí nhớ tốt thường ít có sáng kiến bởi họ bận nhớ sáng kiến người khác . Người trí nhớ kém có nhiều sáng kiến v́ trí nhớ kém không thể nhớ được các “lời hay, ư đẹp” của tha nhân, nên tự thân phải vận động, sáng tạo . NNQ viết nháp các Đôi sách, học thuộc ḷng từng câu, từng chữ, từng dấu chấm, phẩy . Khi đi thăm, phu nhân có trách vụ mang theo máy cassette . NNQ chỉ việc đọc và thu băng . Về nhà,  phu nhân nghe lại, chép ra và đi chui phổ biến ra nước ngoài . Chuyện đơn giản vậy mà nhiều người cứ đặt “giả thuyết” nầy nọ . Pḥng riêng, đóng kín cửa, sức NNQ ( vừa mập, vừa già ) không đủ “Đêm bảy, ngày ba, vào ra không kể” th́ thiếu ǵ th́ giờ để ghi âm các Đối sách cho người hải ngoại học tập ? Có lần tôi đùa hỏi : “Cỡ anh hú hí ngày được mấy cữ ?”  Th́ bị NNQ cau mặt bất b́nh . NNQ không thích … nói chuyện tục, chỉ thích … làm chuyện tục . Nhưng khi bà Đào Nương đề cập đến phong thái … ph́ nộn kiểu các chú Ba Tàu Chợ Lớn, tôi hết phương đỡ đ̣n dùm cho NNQ .

Bài nầy kể lể dài ḍng về NNQ với nhiều bằng chứng, dẫn chứng để phản bác lời lên án của tác giả Bách Linh trong một bài đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong . Trong thời gian ở Khám Chí Ḥa, tôi không biết NNQ, nhưng có dịp qua mặt cai ngục, lẽn lên pḥng ONT khi thăm nuôi trở về để nói chuyện chốc lát với ONT . Trong chuyến chuyển Trại từ Khám Chí ḥa đi Xuân Phước, tôi đi cùng xe với nhóm NNQ và nhóm ONT . Tôi ở chung với họ tại Xuân Phước một thời gian, cùng nhà, cùng “đội quư tộc” . Sau kế hoạch trốn Trại bất thành của tôi, bị nhốt kỷ luật một tuần, Cục Trại giam quyết định chuyển tôi và các đầu vụ gồm NNQ, ONT, Trần Tư và A Quư ra Trại Ba Sao, Nam hà . Sau vụ tôi tuyệt thực và Nam Hà  Kháng Nghị Thư, tôi và NNQ bị giam riêng tại Ba Sao B . Sau 3 tuần, NNQ bị chuyển đi Trại khác . Đến khi chuẩn bị phóng thích, tôi, NNQ và ONT lại gặp nhau tại B14, khu đặc biệt có máy lạnh, cơm 3 món và món tráng miệng để bồi dưỡng, một lối tŕnh diễn nặng mùi tuyên truyền của VC . Vậy ma Bách Linh lại giả thuyết NNQ không hề ở tù, và dám gọi tôi “kẻ thối mồm” v́ viết bài xác nhận đă ở tù chung với NNQ .

Tôi không hiểu sao tên bố láo, hay nói chính xác, tên vô lại nầy và một tên khác ( tôi quên tên v́ tất cả tài liệu đă chuyển về Mỹ chuẩn bị cho vụ “di lư hụt” ) lại được tờ báo lớn như Văn Nghệ Tiền Phong, ưu ái dành 7-8 trang báo cho chúng chửi hết mọi người, mọi tổ chức, từ các vị Lănh đạo Tôn giáo như Thượng Tọa Huyền Quang, Quăng Độ … đến các nhà ly khai chống đối chế độ quốc nội, các cấp tướng lănh, lănh đạo chính quyền cũ, các Tổ chức chống Cộng hải ngoại, phương tiện truyền thông hải ngoại … lên án kẻ th́ bán nước hại dân, phục vụ quan thầy đế quốc, người th́ làm tay sai, gián điệp cho Tàu Cộng, và khuyên đồng bào tẩy chay tất cả các cuộc biểu t́nh, hội họp với sách lược “Diệt Cộng Tàu” bằng khoa “phong thủy địa lư!” Cái gịong điệu nầy chắc chắn là của đám Việt kiều yêu nước tại vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, kết hợp với Bộ Văn hóa, Thông tin VC, dùng chung bút hiệu kiểu “Nguyễn Ái Quốc,” viết bài hạ nhục chúng ta, dùng hỏa mù chuyển hóa mục tiêu “diệt cộng Vẹm” thành “diệt Cộng Tàu,” lung lạc những kẻ nhẹ dạ cả tin, gây chia rẽ nội bộ, làm chúng ta mất cảnh giác với Vẹm, đánh lận con đen, giúp Vẹm kéo dài thời kỳ hấp hối .

VIII . Kỳ Đà Cản Mũi và Dự Phóng Tương Lai :

Mỗi người chỉ thật sự hạnh phúc khi được sống đúng bản chất trời sanh . Tôi “đồng hội, đồng thuyền” với NNQ, dù kẻ thuộc “Hội Đớp,” người “Thuyền T́nh,” nên tôi thường nghĩ lẩm cẩm : “Nếu sau nầy lật đổ xong CSVN, và ông Trời cho phép tôi chọn một trong hai jobs ông “offer” : Một làm Tổng Thống, một làm chủ tạp chí Play Boy, tôi thà làm buồn ḷ ng, bất b́nh người đă ủng hộ, yểm trợ ḿnh để chọ job thứ nh́, bởi đối với tôi, làm Tổng Thống chẳng hợp “gu,” chẳng thống khoái chút nào . Cứ nhớ tới Tổng Thống Bill Clinton và việc ấm ớ với các em tầm thường như Monica-Sayo, Jone-Marathon … mà suưt bị thân bại danh liệt, trong khi chủ tạp chí Play Boy hú hí với bao kiều nữ fashion model, vừa đẹp, vừa sexy … chẳng có cha căng, chú kiết nào ḍm ngó, chơ mũi phê phán, chỉ trích . Từ đó tôi liên tưởng đến NNQ, nếu cũng được “offer hai jobs” : Một làm Tổng Thống, một làm chủ dây chuyền “Tiệm Heo quay,” tôi nghĩ NNQ nên chọn job thứ hai hợp với Hội đớp, đúng sở thích Trời sinh, bởi làm Tổng Thống, tuy được chiêu đăi sơn hào, hải vị, đủ thức ăn, rượu uống quư giá nhất trên đời, nhưng ăn không đúng lúc muốn ăn, ăn theo thể thức nghi lễ rườm rà, chắc chẳng khoái khẩu bằng làm chủ tiệm heo quay, đúng món hợp khẩu, ăn đúng theo nhu cầu . Và Sếp Râu, nếu được chọn, cũng nên chọn job thứ nh́ : chủ Casino ở Las Vegas để được thỏa chí b́nh sinh thú cờ bạc, rượu chè . Ngày trước Sếp Râu có đệ tử triệu phú, sẵn tiền, sếp bận rộn dạo quanh các ṣng bài, chẳng quan tâm mấy chuyện chính chị, chính em . Từ ngày đệ tử triệu phú bỏ Sếp ( có lẽ v́ thấy tương lai Sếp đen như mơn chó ? ), Sếp vừa “đọi” lại cặp phải Sư Măo, kẻ háo danh số một trên đời, nên Sếp phải ṃ về VN kiếm ăn theo sự điều khiển, giật dây của Sư Măo, để bị bàng quan thiên hạ lên án, nguyền rủa . Nhiều lúc tôi ước mong NNQ và Sếp Râu được trúng độc đắc vài chục triệu Mỹ kim, để kẻ bận la cà ṣng bạc, kẻ bận đớp hít suốt ngày, công cuộc chống Cộng cứu nước của đồng bào hải ngoại bớt được hai con kỳ đà cản mũi, bớt bị gai mắt v́ đọc Đối sách hay chói tai v́ những lời tuyên bố “rocket không người lái” đầu thừa, đuôi thẹo, chỉ làm báo chí tốn mực, tốn giấy mạt sát, đồng bào hao nước bọt : đả đảo khan cổ trong các cuộc biểu t́nh chống bọn phản chiến . Riêng ONT, người từng đặt Đại Bản Doanh tại Thái Lan trong thời gian “hoạt động kháng chiến,” từng cặp một em “được” Thái và có con, từng lái xe rước khách phương Tây , từng rành rẽ về quy tắc ăn chia “tứ lục” nghề nhà thổ Thái Lan : chủ hưởng bao nhiêu phần trăm, dẫn mối bao nhiêu, em út bao nhiêu trong một phi vụ trên giường, ONT nên chọn job làm “chủ động” hợp  hơn ôm mộng làm đệ tử Tổng Thống NNQ . Đề nghị nầy nghe tiếu lâm, khôi hài, nhưng rất thực tiễn, vừa thuận ḷng Trời, vừa hợp ư dân, vừa có lợi cho Đại Cuộc chống Cộng hiện tại, vừa hữu ích cho tiền đồ dân tộc mai hậu, một khi bè lũ VC ḥan toàn bị quét sạch khỏi quê hương VN . Nếu sự nghiệp của Sếp Râu được đánh giá “đầu voi, đuôi chuột” ( v́ dẫu sao Sếp cũng một thời ăn khách với “chính phủ nhà nghèo” ) th́ sự nghiệp của NNQ và đệ tử ONT chỉ đáng được tạm thời xếp hạng “đầu muỗi đuôi ṇng nọc,” trong các thứ hạng c̣n lại “đầu voi đuôi khủng long,” “đầu muỗi đuôi khủng long” v́ đuôi ṇng nọc nhỏ hơn đuôi chuột, chưa kể thành ngữ “Đứt đuôi con ṇng nọc,” chờ đến khi các nhà côn trùng, sinh vật học định xem con ǵ có đầu lớn nhất và đuôi nhỏ nhất để sửa lại các thành ngữ trên cho chính xác .

Bài nầy có nêu một số nhân chứng . Nhân chứng có tên và hiện ở Hoa Kỳ hay Pháp như Thiếu tá Phong, Phạm Đức Hậu, Hùynh Lương Thiện, Vơ Đại Tôn, Trần Văn Bé Tư, Dương Ngọc Cư, Đào Nương, Phạm Văn Thành . Những người có tên nhưng không rơ đă ra tù hay được đi tỵ nạn chưa như Trần Tư, Quang Lớn, Già Liên . Những người không nêu tên nhưng ở chung “đội quư tộc” tại Xuân Phước, hiện ở Mỹ, Pháp; những người không nêu tên, do không biết, nhưng khi đọc bài nầy sẽ biết tôi đề cập đến họ như Thiếu tá Nhảy Dù ở San Jose khẳng định ONT không thuộc Binh chủng Nhảy Dù, Sĩ quan Nhảy Dù phu nhân bạn gái của Đỗ Tuyết Phượng, vị Đại tá và quư vị trong nhóm từng bị ONT răn đe : “Đại tá ông đánh theo Đại tá,” đệ tử bị ONT  bắn bay mất quai hàm, thân hữu ở Orlando, Hội Nhảy Dù tại Houston, các phi công thuộc căn cứ Không Quân Phan Rang, và ngay cả những thân hữu thường nhậu chung với ONT, bởi tôi tin chắc rằng, với bệnh Tào Tháo, ONT sẽ tiếp tục kể đi, kể lại những chuyện trời ơi, đất hỡi kể trên . Nhờ quư vị xác nhận những điều tôi viết ḥan toàn chính xác, hoặc phê b́nh nếu có điểm nào sai sót, nhầm lẫn . Điều nầy rất quan trọng, bởi lời “trung ngôn nghich nhĩ,” “nói thật mất ḷng” cũng cần “nói có sách, mách có chứng”. Đối tượng được đề cập là “nhân vật có thân thế lớn,” đụng vào không đúng huyệt dễ bị “gậy ông đập lưng ông,” tên tuổi dễ bị cháy như bỡn, chưa kể c̣n bị phản đ̣n bằng các luận điệu “phá hoại đoàn kết,” “cho địch mượn giáo giết phe ta,” “sát Phật để thành Phật”…

 

Lư Tống

 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06