Vài Ḍng Gửi
Cán Bộ CSVN Đang Công Tác Tại Hải Ngoại
Thưa quí vị,
Trong suốt tuần qua, 20 đến 24 tháng 6, ông Phan Văn Khải, người đầu tiên có
chức vụ cao nhất trong chính quyền Hà Nội, đến Hoa Kỳ đả làm cho chúng tôi,
người Việt tị nạn Cộng Sản nhớ lại những chuyện đă qua. Hơn thế nửa, việc
ông Phan Văn Khải vuốtø giầy bức tượng ông John Harvard khi đến trường đại
học Harvard, Boston, Massachusetts đă làm chúng tôi liên tưởng đến một ư
nghĩa khác mà ư nghĩa đó chúng tôi cảm thấy chính quyền Hà Nội phải hổ thẹn
đối với cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản trên toàn thế giới.
"Phản Quốc" "Nợ Máu Nhân Dân" hay "Bọn Ôm Chân Đế Quốc." Sau 30/4/1975,
chính quyền Hà Nội đă dồn người dân chúng tôi vào đường cùng điển h́nh như:
đổi tiền, đánh tư sản, chiếm đoạt tài sản, ruộng đất, nhà cửa, đẩy người dân
vào khu Kinh Tế Mới, hù dọa, nhôi sọ người dân bằng tư tưởng Mac Lenin, v.v.
và v.v. Những việc làm không lương tâm ấy đă đẩy người dân vô tội chúng tôi
vào ngơ cùng của cuộc sống. Không đủ tinh thần để sống dưới sự cai trị độc
tài ấy, chúng tôi đă có ư định thoát thân bằng con đường vượt biên. Những
chuyến đi ấy, chúng tôi biết rằng đó là "thập tử, nhất sinh," chính phần là
sẻ chết, chỉ có một phần sống. Mặc dù thế, chúng tôi đă tự nhủ với nhau
rằng: "Thà chết, c̣n hơn sống trong cảnh mất tự do." Và chúng tôi đă cương
quyết ra đi. Hàng loạt rồiø hàng loạt người đă phải rời nơi chôn nhao cắt
rún đề đi t́m hai chử tự do. Đă có hàng triệu, triệu người Việt Nam phơi
thây trên biển cả. Đă có hàng trăm ngàn nguời trên những chuyến đi ấy v́
nhiều lư do khác đă bỏ ḿnh trên những ḥn đảo hoang vu. May thay, cũng c̣n
có nhiều người sống sót đến dược bến bờ tự do. Tuy nhiên, chính quyền Hà Nội
thật nhẩn tâm. Mặc dầu chúng tôi đă đến được bến tự do, nhưng chúng tôi và
thân nhân c̣n kẹt lại ở Việt Nam đă bị ghép vào những tội danh như: "Phản
Quốc", "Nợ Máu Nhân Dân" hay "Bọn Ôm Chân Đế Quốc" rồi lại bị chính quyền
trù dập trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.
Chinh quyền Hà Nội thậtø xảo quyệt và gian trá. Thưa quí vị, sau 30 năm,
chúng tôi vẫn là chúng tôi, vẫn là người Việt tị nạn Cộng Sản. Mỗi năm,
chúng tôi đă trích ra một khoảng tiền từ những đồng lương mà phải làm việc
cật lực mới có được để gởi về Việt Nam. Số tiền gởi ấy đă lên đến hàng tỉ
dollars mỗi năm. Nay chính quyền Hà Nội đă nâng chúng tôi từ "Phản Quốc" hay
"Nợ Máu Nhân Dân" lên một địa vị khác với những cái tên nghe thật là mỹ miều
và thân thiện như: "Việt Kiều Yêu Nước" hay "Khúc Ruột Ngh́n Dặm". Quí vị có
thấy được sự xảo quyệt của chính quyền Hà Nội không!!!??? Ngoài ra, việc
Phan Văn Khải đến Hoa Kỳ, cũng như Úùc hay Canada nói theo nghĩa đen th́ đây
là những chuyến đi để thương thuyết thương mại. Tuy nhiên, nếu nghe nội dung
của những bảng thuyết tŕnh, cũng như nh́n vào những biểu hiện của ông Phan
trong những buổi họp, hay theo dơi t́nh h́nh chính trị châu Á, th́ có thể
hiểu rằng đây là những chuyến đi để dựa hơi, hay nói khác hơn là "Ôm Chân Đế
Quốc" như việc Phan Văn Khải đă vuốtø chân bức tượng ông John Harvard khi
đến Boston, Massachusetts.
Tức Nước Vỡ bờ. Chúng tôi đă tổ chức những cuộc biểu t́nh ở những nơi mà ông
Phan đă đến và sẽ đến để nói lên tiếng nói mà người dân trong nước không có
quyền để nói, để vén ra một bức màng cho cả thế giới thấy rằng người dân
Việt Nam đang sống trong cảnh lầm than, thiếu nhân quyền thật sự. Mục đích
của chúng tôi là biểu t́nh ôn ḥa, bất bạo động. Nhưng đă có một vài trường
hợp ngoài ư muốn xảy ra mà một phóng viên Việt Nam ở trong nước tháp tùng
cùng đoàn ông Phan cho rằng: "Một hành động quá khích, thiếu văn hóa." Chúng
tôi rất lấy làm tiếc về sự việc nầy. Phóng viên ấy nói thêm: "…chuyệân nầy
(chuyện biểu t́nh) nó như cơm bửa thôi…" Thưa quí vị, chắc hẳn quí vị không
nhiều th́ ít có nghe đến tên của một nhân vật có thật trong lịch sử Trung
Hoa đó là Bao Công. Ông chỉ là một vị quan nhị phẩm trong triều đ́nh, nhưng
mỗi khi ông đi đến đâu, th́ người dân hân hoan đón chào ông bằng cả một tấm
ḷng tôn kính. Có một em bé tay cầm một chén nước lạnh, đứng bên lề đường
hàng mấy canh giờ chờ để gặp và dâng nước cho Bao Công uống. V́ sao có những
cảnh tượng như thế? Đó là bởi v́ Bao Công đă trừ gian, diệt ác đem lại cơm
no áo ấm và một cuộc sống thanh b́nh cho người dân. Vị phóng viên trên cho
rằng việc biểu t́nh như cơm bửa! Thế, quí vị có tự hỏi: "Tại sao cộng đồng
chúng tôi không hân hoan đón chào phái đoàn ông Phan, mà lại biểu t́nh chống
đối ở mọi nơi?" Chắc hẳn trong thân tâm quí vị cũng đă từng nêu ra câu hỏi
ấy. Hơn nửa chúng tôi nghĩ trong ḷng mỗi quí vị cũng đă có câu trả lời. Đó
là bởi v́ chúng tôi là những nạn nhân của một chế độ hà khắc, đó là chính
quyền Hà Nội đă đi ngược lại ư dân và đó là chúng tôi muốn nói lên tiếng nói
mà người dân trong nước không có quyền nói. Từ những phẩn uất chất chứa từ
bấy lâu, nay đă có cơ hội để bộc phát, nên "tức nước, vỡ bờ" và đă phát sinh
ra những việc ngoài ư muốn.
Phải mạnh dạn đứng ra nhận lỗi và sửa lỗi để phát triển. Việc chính quyền Hà
Nội liệt chúng tôi vào những tội danh này, tội danh kia là một sai lầm lớn
mà họ đă vấp phải. Lănh đạo một đất nước mà đă đẩy người dân vào đường cùng,
lảnh đạo một đất nước mà để ḷng oán hận và phẩn nộ của người dân sôi sục
đến mức cực độ để rồi họ phải bỏ nhà ra đi. Đây là những lỗi lầm lớn của
chính quyền. Nhưng, chưa thừa nhận lỗi nầy, th́ chính quyền Hà Nội lại vướng
phải một lỗi lầm khác đă làm ḷng câm phẩn của chúng tôi càng dâng cao thêm
đó là việc chính quyền Hà Nội ép buộc chính quyền Indonesia phải đập bỏ
tượng đài kỷ niệm cho những thuyền nhân Việt Nam không may mắn mới vừa được
dựng lên vào tháng 3/2005. Chứng tỏ thêm rằng đây là một việc làm sai trái
nửa của chính quyền Hà Nội. Nếu họ gọi chúng tôi là "Việt Kiều Yêu Nước" hay
"Khúc Ruột Ngh́n Dặm", th́ họ phải chấp nhận những tượng đài nầy. Với thái
độ không nhận lỗi và sửa lỗi của chính quyền Hà Nội, th́ chúng tôi nghĩ rằng
quí vị không thể nào giải phóng được sự nghèo nàng lạc hậu của dân tộc Việt
Nam.
Cần phải có những đầu óc thật tỉnh táo và những suy nghĩ tinh tế để có những
nhận thức đúng, chính xác, hợp thời cuộc để xây dựng đất nước. Thưa quí vị,
quí vị cũng đă đi qua nhiều nước, quí vị cũng đă thấy được sự giàu mạnh và
phát triển của nhiều quốc gia. Đôi khi quí vị cũng tự hỏi rằng: "Tại sao xă
hội của họ phú cường đến thế?" Chỉ một câu trả lời ngắn gọn, thưa quí vị, đó
là "Lấy dân làm gốc." Hay nói một cách khác, chính quyền đả đặt quyền lợi
người dân lên trên hết. Dân giàu th́ nước mới mạnh. Người dân khi có đầy đủ
quyền của một con người th́ họ mới hăng say trong cuộc sống, nổ lực trong
công việc. Từ đó, xă hội mới giàu mạnh và phát triển. Từ đó, họ sẽ được sự
nể nang của thế giới. Nh́n lại xă hội Việt Nam hiệân nay, một xă hội đầy dẩy
những tệ đoan, trong đó tham nhũng và bất công đă và đang trở thành những
nguy cơ lớn sẽ dẫn đến sự khủng hoảng nghiêm trọng, một hiểm họa không lường
cho xă hội. Việt Nam cần phải đổi mới thật sự, hay nói khác hơn, chính quyền
Hà Nội cần phải lột xác. Không những b́ không, mà c̣n phải nhân, nửa! Phải
rủ bỏ dứt khoát ư thức hệ chính trị lạc hậu đă trở thành căn bệnh thâm căn
cố đế, để mở cửa đón nhận những ư niệm mới, tiên tiến, những ư thức tự do
dân chủ thực sự. Không được để cho những lạc hậu về tư duy ám ảnh hay níu
kéo. Hảy diệt trừ những thế lực cản trở tiến tŕnh dân chủ hóa. Vá điều cốt
yếu là phải Lấy Dân Làm Gốc. Sau khi chính quyền Việt Nam thay đổi được ư
thức hệ và lấy dân làm gốc, th́ t́nh h́nh chính trị sẽ được ổn định. Từ đó,
việc dân chủ hóa kinh tế chắc chắn sẽ đem lại những thành quả mỹ măn.
Thưa quí vị, tiến tŕnh dân chủ hóa Việt Nam có thể khác so với các nước dân
chủ trên thế giới, nhưng trước tiên Việt Nam phải có dân quyền thực sự, chứ
không phải dân quyền theo lối Xă Hội Chủ Nghĩa. Nhà nước phải tôn trọng
quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do di trú và đi
lại của dân. Không đàn áp, trù dập hay hù dọa người dân. Phải thả hết các tù
nhân lương tâm, phóng thích tất cả những tù nhân chính trị. Và quan trọng
nhất là phải xóa bỏ chế độ độc đảng.
Chúng tôi chắc rằng chuyến đi nầy, ông Phan đă, đang và sẽ thấy, cũng như
học hỏi rất nhiều điều mà Việt nam cần phải thay đổi để Việt Nam có thể phát
triển và gia nhập WTO, cũng như thực hiện lời hứa của ông dối với những
chính khách quốc tế. Quí vị là những chứng nhân của sự sai trái và lổi thời
của chính quyền Hà Nội. Những sai trái ấy đă đưa Việt Nam vào danh sách 10
nước nghèo nhất trên thế giới, đă đưa Việt Nam vào danh sách 3 nước có tệ
nạn tham nhũng nhất thế giới, đă làm Việt Nam không thể xuất khẩu những kỹ
thuật tiên tiến, mà chỉ có thể xuất khẩu lao động hay xấu hổ hơn nửa là xuất
khẩu gái măi dâm. Những sai trái ấy đă làm cho hầu hết các gia đ́nh Việt Nam
bằng mọi cách đưa thân nhân của ḿnh ra nước ngoài để cuộc sống của những
người c̣n ở lại đở vất vả hơn. Hy vọng quí vị là đội tiên phong trong việc
xóa bỏ chế độ độc đảng ở Việt Nam.
Thân Kính,
Anh Đào