Phê Phán Công Tác "Văn Hoá Tư Tưởng" Của CSVN
Trịnh Đ́nh Khôi (Hà Nội)
(Trích bài viết "góp ư" với đảng CSVN)
.........................
Đối với công tác văn hoá nghệ thuật, báo chí xuất bản cách thức quản lư vẫn như
cách đây vài ba chục năm. Nếu ai đă đọc tác phẩm "Nhận xét về lệnh kiểm duyệt
sách báo của nước Phổ" cách đây 150 năm của K. Marx (Vâng, tôi lại dẫn Marx)
chắc đều bị ám ảnh và tự vấn. Ban vẫn coi ḿnh là người gác cổng, gác cửa chứ
không coi ḿnh là người góp phần định hướng khơi ḍng, tôn trọng tự do, tôn
trọng tài năng, kích thích sáng tạọ Thời bấy giờ gác cửa gác cổng, tư tưởng văn
hoá sẽ bay lên cột ăng ten, lên đầu đột nhập vàọ Tư tưởng văn hoá không có chân
không, không có văn hoá này sẽ có văn hoá khác. Nó là nhu cầu không thể thiếu
của con ngườị Tư tưởng văn hoá phải tạo ra khả năng tự đề kháng bằng nội lực
tinh thần. Làm sao cản được cuộc xâm lăng có ư thức và không có ư thức của tư
tưởng văn hoá bên ngoài khi giao lưu hợp tác quốc tế, mà làm như thế là đóng cửa
khép kín tự xưng tụng ḿnh, hạn chế phần nào sự phát triển xă hộị Hơn thế dân
trí ngày càng cao, thông tin ngày càng nhiềụ Một triết học cổ đại đă nói "Tam
quân khử đoạt soái dă. Thất phu bất khả đoạt trí dă" (có thể lấy đầu soái của ba
quân, khó có thể lấy trí của người b́nh thường). Ngày xưa c̣n khó huống chi bây
giờ.
Tư duy chính trị theo lối khác ta là xấu là dở, địch khen th́ ta chê, địch chê
th́ ta khen, tư duy văn hoá nghiêng về b́nh quân về phong trào ít chú ư xây dựng
đỉnh cao, nghiêng về cái đúng hơn cái hay cái đẹp là rất cũ.
Công tác tư tưởng văn hoá của ta có thể kết luận "Cái đáng chặt lại lỏng, cái
đáng lỏng lại chặt".
Trước t́nh h́nh trên cần phải đổi mới cung cách quản lư lănh đạo tư tưởng văn
hoá hơn bất cứ lĩnh vực nào v́ đây là khu vực nhạy cảm, khu vực dễ ảnh hưởng đến
uy tín của Đảng, niềm tin của nhân dân và tiến bộ xă hộị
Một vài kiến nghị:
1. Trung ương phải có biện pháp giám sát kết quả công tác của Ban Tư tưởng Văn
hoá. Thông qua dư luận xă hội đánh giá sai đúng, hay dở của công tác nàỵ
2. Bản thân Ban Tư tưởng Văn hoá Trung ương phải tự đổi mới trên các mặt:
- Hoạch định phương hướng mục tiêu công tác, có chiến lược sách lược cho từng
thời kỳ. Công tác tư tưởng nắm chính trong các chính sách của Đảng và Nhà nước
chứ không chỉ của ngành tư tưởng.
- Kiện toàn bộ máy theo mô h́nh chuyên gia cố vấn không hành chính sự vu.. Chúng
ta đang lạm phát thủ trưởng các loại mà thiếu những thủ lĩnh chuyên gia ở các
ngành.
- Bố trí cán bộ, sau khi tiêu chuẩn hoá: có kiến thức, có kinh nghiệm chuyên
ngành, phải đi được, nghĩ được, nói được, viết được. Biết tranh luận và thuyết
phục.
- Phải nhận thức được đối tượng của công tác trong t́nh h́nh mới vẫn là toàn
dân, toàn Đảng nhưng phải chú ư đến các khu vực nhạy cảm như dân tộc, tôn giáo,
trí thức, lớp trẻ và cán bộ hưu trí lăo thành.
- Phải nghĩ đến tính hữu ích của tổ chức và mỗi cá nhân trong công tác của ḿnh.
Không thể để như hiện naỵ Tôi không dám nói tất cả chỉ dám dẫn chứng bộ phận nhỏ
nơi tôi làm việc là Vụ Văn hoá Văn nghệ của chúng tôi, lúc nhập vào, lúc tách ra
theo ư các thủ trưởng cốt để bố trí được người của ḿnh. Bây giờ là hai Vu..
Không phải đến bây giờ mà ngay từ khi mới về Ban, một lần đến Viện Văn học thăm
nhà thơ Hoàng Trung Thông, nguyên thủ trưởng cũ, tôi đă nói với ông: Xem ra nếu
c̣n ở trên Ban bác vẫn phải làm thơ, em vẫn phải viết văn mới có ích. Ông cười
đập tay vào vai tôi, vẻ tán đồng: Cho đến bây giờ tôi và một số anh em vẫn nghĩ
không có Vụ Văn nghệ chúng ḿnh t́nh h́nh văn nghệ vẫn thế thôị Vậy mà vẫn tăng
biên chế, đề bạt cán bộ rồi công tác phí, xăng xe, vé máy bay, bay ra bay vô,
một trăm thứ tốn kém cho Đảng cho dân. Mà chắc cũng không chỉ ḿnh Vụ tôị Có lẽ
đă đến lúc Ban phải gương mẫu đi trước các cơ quan văn hoá báo chí xuất bản, các
hội văn học nghệ thuật bằng việc tinh giản biên chế. Không thể cả bộ máy văn hoá
khổng lồ, Ban Bộ Hội mà không tác động đến người sáng tạo, đến phát triển văn
hoá và cũng như các lĩnh vực khác càng ngày càng lạm phát những giá trị giả, hàm
vị giả, danh hiệu giả, chức vụ giả mà không có ích bao nhiêu cho đất nước, cho
dân tộc.
Trên đây tôi vừa nói vài nét, vài nét thôi về bộ máy của Đảng nói chung và Ban
Tư tưởng Văn hoá nói riêng, bây giờ tôi xin đi vào vai tṛ của người lănh đạo,
người lĩnh xướng, v́ người này quyết định rất nhiều đến sự thành bại của tổ chức
Đảng. ở phạm vi một Ban, trưởng ban là người chi phối hết thảỵ Có các tổ chức
đảng uỷ, Công đoàn, có một số ông phó đấy nhưng cũng chỉ là thứ yếu thôị V́ thế
tôi phải đi sâu vào vai tṛ quan trọng nàỵ Lănh đạo cũng là con người mà người
nào chẳng có ưu có khuyết, có đúng có sai, song không ai dám động đến ông hết. ở
các nước nếu mắc khuyết điểm có người tự rút lui, có người buộc phải thôị Rất
tiếc ở ta lâu nay phẩm chất biết xấu hổ ít dần đị Ban Tư tưởng Văn hoá Trung
ương, người lănh đạo đa số đều là những bậc thầy, bậc đàn anh về nhiều mặt,
nhưng cũng có người tầm thường len vàọ Họ hạ cánh an toàn rồi th́ thôi, dẫu có
chuyện này chuyện kiạ ở đây tôi muốn nói đến người đương nhiệm, v́ ông có thể
c̣n lên cao hơn nữạ Trước khi lên cao cần phải rút kinh nghiệm. Có thể tôi đă
vuốt râu hùm khi ḿnh c̣n đương chức lại nói về một ông to kếch cũng đương chức,
tiền lệ này ít có ở tạ Dù sao th́ đa số cán bộ nhân dân đều muốn biết ḿnh đang
phải cúi đầu nghe ai rao giảng đây, suốt buổi phải chiêm ngưỡng những người đang
tiệc tùng chúc tụng, đang hùng dũng đứng lên những chủ tịch đoàn là ai đâỵ Họ là
thày ḿnh là anh ḿnh th́ mừng cho dân cho Đảng quá. Đất sét nặn lên ông bụt và
cũng nặn ra niêu đất.
Xin được phép trở lại ông trưởng ban của tôị Nếu ông Điềm ở lĩnh vực công tác
khác chắc tôi không bao giờ nói về ông, nhưng v́ ông là người chủ tŕ và quyết
định mọi hoạt động tư tưởng văn hoá của đất nước trong một hoàn cảnh có nhiều cơ
hội và cả những thách thức to lớn mà ở thời ông cha ta mấy ngàn năm chưa bao giờ
gặp phảị Vận mệnh quốc gia đang đặt vào tay những người có vị trí như ông Điềm.
Sai một ly đi một dặm không thể không đ̣i hỏi sau sự tín nhiệm. V́ vậy với tư
cách một đảng viên tôi và hàng triệu đảng viên khác hết sức kỳ vọng ở các đồng
chí Trung ương, các đồng chí trong Bộ chính trị, trong Ban bí thư và suy nghĩ
rất nhiều về bộ máy của Đảng và những cá nhân lănh đạọ Có nhiều nguyên nhân làm
cho đất nước tụt hậu v́ vậy chúng ta phải ngoảnh lại nh́n nhận xem nguyên nhân
chính từ đâụ Cuối cùng vẫn là vấn đề con người, vấn đề bộ máy, vấn đề pháp luật
Nhà nước và kỷ luật của Đảng.
Trong những năm qua điều ngạc nhiên nhất trong những điều ngạc nhiên là ông
Nguyễn Khoa Điềm trở thành Uỷ viên Bộ Chính trị, giá có điều ngạc nhiên thứ hai
là ông lại làm rất tốt chức trách của ḿnh th́ chắc người ta sẽ quên hết điều
ngạc nhiên thứ nhất. Rất tiếc không được như thế nên điều băn khoăn ngạc nhiên
vẫn kéo dàị Vào thời điểm việc đó xẩy ra nhiều người bất ngờ đến mức phải kêu
lên.
Đảng ta đổi mới thật. So với thời giải tán Đảng dân chủ, Đảng xă hội, ta đă tiến
một bước khá xạ Nhưng có phải ai cũng được ưu ái như ông Điềm đâu, bao nhiêu
đồng chí lăo thành đầy công lao thành tích, chẳng may bị địch bắt bị tù rất
trung kiên, ra tù vẫn bị khốn khổ, thậm chí đến hết đờị Vậy nên mới có sự nói ra
nói vào về việc nàỵ ở thế hệ những người lính chống Mỹ chọn bất kỳ ở chỗ nào
cũng có những người nhiều công tích hơn ông Điềm. Thi ca của ông được nhiều
người xếp vào loại trung b́nh khá. Có ư kiến cho rằng bài thơ hay nhất của ông
nhà thơ này lại lấy từ của người khác. Văn chương vô bằng cớ biết thế nào mà nóị
Văn chương nghệ thuật người này khen, kẻ kia chê đó là lĩnh vực khó đo đếm, tuỳ
văn hoá, tuỳ tạng người thưởng thức. Tôi không b́nh luận. Tài năng hơn kém nhau
là chuyện thường nhưng vấn đề lớn hơn là đức đô.. Ba dẫn chứng tôi sắp nêu, nên
đánh giá thế nàọ Nhân cách, cơ hội hay cả haị
- Thứ nhất, đối với bậc đàn anh Trần Độ, người đă chết. Ai cũng biết ông Độ rất
ưu ái ông Điềm, bệnh vực che chở khi ông Điềm c̣n "đổi mới". Cho ông Điềm tháp
tùng đi trường Đảng Liên Xô học quản lư văn hoá văn nghê.. Đưa vào dự án cất
nhắc cán bô.. Khi ông Độ thôi chức về hưu có vấn đề th́ chính ông Điềm đă phê
phán mạnh mẽ đến cả chuyện sinh hoạt của ông Độ, nếu thu băng lại chắc ông Độ
không thể ngậm cười chín suối về người học tṛ, người đàn em của ḿnh. Không cần
thu băng th́ những văn bản thành văn vẫn c̣n đó. Điển h́nh là bài điếu văn bị
một số cán bộ lăo thành, sỹ quan quân đội và nhân dân phản ứng do Ban Tư tưởng
khởi thảo mà ông Trưởng ban là một trong những người duyệt cuối cùng trước khi
trao cho anh Vũ Măo và đương nhiên anh Vũ Măo cứ thế đọc. Chỗ này cũng phải nói
cho công bằng, bản điếu văn có nhiều ư kiến tham gia nhưng ông Điềm với cương vị
của ḿnh phải can ngăn, phải góp ư v́ đây là vấn đề đạo lư đối với người chết,
nhất là người đó một thời đă có công laọ Làm sao ông Điềm lại chịu sức ép để
phán xét ông Độ, ư nghĩa khách quan của việc này nói lên điều ǵ và nó c̣n chứng
tỏ ông Điềm không nhạy cảm trong công tác tư tưởng, làm giảm uy tín của Đảng, và
mất ḷng một bộ phận nhân dân, không thấu hiểu thế thái nhân t́nh. Cũng như sau
này, Ban tư tưởng ít hiểu biết về ḷng dân Tây Nguyên và tâm tư các vị lăo
thành, cán bộ hưu trí mà chỉ nặng về phán xét.
- Thứ hai, đối với người đàn anh đang sống Vơ Văn Kiệt, trong việc xử lư bài báo
của ông. Đa số bạn đọc sau khi đọc bài báo này in trên một số báo đă thốt lên,
bài báo rất hay, rất chính trị trong khi chúng ta đang cần củng cố khối đại đoàn
kết dân tộc, tập hợp lực lượng dân tộc cả ở trong nước ngoài nước. Vậy mà bài
báo trước đó đă bị bóc, tác giả không được thông tin. Đây là việc làm rất sai,
vừa vô văn hoá vừa trái pháp luật. Thói lên gân lập trường, cửa quyền chính trị
của người không biết làm chính trị đă làm khổ báo chí, văn nghê.. Ông Điềm chắc
biết. Vậy chỉ có cách gặp gỡ xin lỗi bậc đàn anh mới xong. Vậy mà lại đẩy đến
chỗ phức tạp. Tôi xin được phép trích một vài lời trong lá thứ của đồng chí Vơ
Văn Kiệt gửi ông Điềm.
Sau
khi nhấn mạnh vai tṛ quan trọng của công tác tư tưởng và Ban Tư tưởng Văn hoá
Trung ương, đồng chí Kiệt đă vạch rơ cái sai về pháp lư và cả đạo lư trong việc
làm này: "chẳng lẽ Ban Tư tưởng Văn hoá Trung ương được dành cho ḿnh cái quyền
ra lệnh được nói hay không được nói, được viết hay không được viết, được đăng
báo hay phải bóc bỏ mà không cần giải thích lư do, không kể đến luật pháp, hiến
pháp về quyền tự do ngôn luận". Đoạn kết bức thư ngày 1/3/2005 đồng chí Kiệt đă
nhận xét về công tác tư tưởng như sau:
"Trước
hết nhiều đồng chí từng giữ những trọng trách trong Đảng và Nhà nước, không ít
anh chị em đang hoạt động trên nhiều lĩnh vực nhất là các lĩnh vực liên quan đến
tư tưởng văn hoá tỏ ra không đồng t́nh với hiện tượng khá phổ biến là áp đặt cửa
quyền, thiếu dân chủ, rất ít khi chịu đối thoại những vấn đề c̣n có ư kiến khác
nhau, nặng về dùng quyền lực hơn là thuyết phục...
Tôi
chân thành mong các đồng chí nghiêm túc nh́n lại ḿnh". Sau bức thư này không
biết ông Điềm nghiêm túc nh́n lại ḿnh đến đâu, mà đến ngày 30-4-2005 đồng chí
Vơ Văn Kiệt lại phải gửi bức thư thứ hai với lời lẽ vẫn hết sức nghiêm khắc.
Thái độ của ông Điềm người đương quyền đối với bậc cha chú thôi quyền hay với
một công dân "lớn" mà thế th́ công dân "nhỏ" sẽ như thế nàọ
Đồng
chí Kiệt đă đặt một câu hỏi cũng là một tiếng kêu: "Đă có bao nhiêu trường hợp
khác bị các đồng chí đối xử tương tự như vậy, hay các đồng chí tự cho ḿnh cái
quyền ấy, quyền đứng trên luật pháp, quyền cho ai nói cái ǵ, viết cái ǵ là
theo sự áp đặt chủ quan phiến diện của một số rất ít người, song lại nhân danh
Đảng. Đây là một cách làm không minh bạch gây phản ứng ngầm không ít trong giới
cầm bút, kể cả cán bộ đảng viên trung kiên của Đảng".
Tôi c̣n biết b́nh luận ǵ hơn, chỉ có thể minh hoạ thêm cho nhận xét của đồng
chí nguyên Thủ tướng Chính phủ. Thời c̣n làm ở Bộ Văn hoá cho đến khi lên làm
Trưởng ban ông Điềm đă gián tiếp, trực tiếp hoả thiêu, bỏ tù "nạo thai" hoặc ít
ra là bắt cắt xén dừng diễn, dừng chiếu một số tác phẩm văn nghệ bằng văn bản
thành văn và cả phi văn bản. Dẫn chứng cụ thể một chút: Tác phẩm của nhà văn Vũ
Bằng (tôi c̣n giữ văn bản của ông Điềm) "Kể chuyện năm 2000" của Bùi Ngọc Tấn,
"Thượng đế cười" của Nguyễn Khải, tiểu thuyết của Tạ Duy Anh, Nguyễn Khắc Phê,
tập thơ Linh, tập thơ văn Đào Xuân Quư v.v...
Trong
việc làm này có cái đúng nhưng cũng có cái saị Có cái lư nhưng giá cái t́nh nặng
hơn một chút với văn hữu, với sáng tạo th́ hay hơn.
Dù tác phẩm văn nghệ có nói về chuyện này chuyện kia th́ đó cũng là những khuyết
điểm ấu trĩ của một thời, xưa nay thời nào chả có cái đúng, cái sai, cái hay,
cái dở. Thánh thần c̣n sai nữa là con ngườị Việc ǵ mà nóng mặt lên. Hăy cứ để
anh em viết đi, viết cho hay, diễn cho hay, cho sâu sắc, cho nhân văn những vấn
đề đó khó lắm chứ. Chỉ có cái xấu cái ác mà không có cái thiện cái mĩ th́ không
cấm nó cũng tự tiêu vong.
Nói
một hồi rồi sẽ hết, sẽ ṣng phẳng không nợ nần giống như nước bạn Trung Quốc. Đó
là cách lănh đạo của kẻ mạnh, của người có bản lĩnh chính trị và bản lĩnh văn
hoá. Gần đây thiếu tướng nhà văn Dũng Hà lại dại dột đem đứa con tinh thần thai
nghén nhiều năm đến gặp bác sỹ Điềm nhờ ông mát tay đỡ chọ Nhưng cái "thai nhi"
mà ông Hà phải "vắt mồ hôi và cả máu để viết trong 10 năm trời" đă bị "nạo" bằng
một bản khai tử với lời lẽ lịch sự đến nỗi nhà văn thiếu tướng phải thốt lên
trong lá thư gửi ông Điềm ngày 15/9/2005 rằng:
"Sau đó
đă có nhiều anh em nhà văn tha thiết mắng tôi là ngụ Tại sao lại phải đưa sách
cho ông Đ... đọc, không biết ông ấy đă đốt mấy cuốn sách trước đó rồi à..." Cũng
chẳng phải đợi đến khi về Trung ương mà khi c̣n là "lănh chúa" ở miền Trung, ông
Điềm đă nổi tiếng ngang bậc đàn anh phá đàn Nam giao bằng việc "Phần thư khanh
nho" (đốt sách chôn học tṛ) qua vụ hoả thiêu cuốn tiểu thuyết "Học phí trả bằng
máu" của nhà văn Nguyễn Khắc Phục. Sao người lănh đạo văn hoá lại thế nhi??
Câu
hỏi c̣n treo trước mắt giới văn hoá Việt Nam. Tai hại thay tất cả những việc làm
trên đúng như Thủ tướng Vơ Văn Kiệt nói, đều "Nhân danh Đảng" Ông Điềm độc quyền
ḷng yêu nước, yêu Đảng đến nỗi ông Kiệt c̣n sợ th́ những người khác chỉ c̣n
viết kêu lên theo cụ Nguyễn Tiên Điền "Chút ḷng trinh bạch từ sau xin chừa".
C̣n một việc nữa không thể không đem ra xem xét, v́ nó đang nhức nhối dư luận,
nó nhâng nháo trơ trẽn và thách thức đạo lư, pháp luật nếu hành vi đó phơi bày
rạ Có thể dẫm lên dư luận để cơ cấu để cất nhắc nhưng không thể coi thường ḷng
dân. Xă hội hết sức quan tâm, nhất là anh em trí thức, văn nghệ, báo chí. đó là
lá thư của ông Trần Đ́nh Bá gửi đại hội Nhà báo Việt Nam lần thứ VIII và các
đồng chí lănh đạo Đảng, Nhà nước và các cơ quan pháp luật về việc ông Điềm và
phó của ông đă xoè ô che cho những cán bộ thoái hoá hư hỏng. Không biết hư thực
đến đâu mà những người có trách nhiệm cứ để rơi vào im lă.ng. Sự im lặng đáng sợ
khi mọi người nh́n vào chúng ta và đặt một câu hỏi: Cao đạo thế, rao giảng thế
sao lại tḥ tay đếm những đồng tiền bẩn thỉụ Hoá ra người ta đang dùng uy quyền
của "giáo chủ" tư tưởng che chở cho những con chiên ghẻ, những thế lực hắc ám để
mưu lợi riêng.
Cuộc
mua bán quyền tiền diễn ra như thế nào chưa đến phần kết luận, chỉ biết qua ngôn
ngữ văn tự của nhà báo Trần Đ́nh Bá, người chống tiêu cực có hạng và xuất hiện
rất sớm đă khiến dư luận bán tín bán nghi mà phần tín lại cao hơn phần nghị Theo
lôgich h́nh thức th́ việc ông Hồng Vinh phải thôi chức chủ tịch Hội Nhà báo đă
nói lên điều đó. Đây là một việc làm cực kỳ nguy hại cho uy tín của Đảng. Cán bộ
cao cấp của Đảng đă thị trường hoá quyền lực, đă đem công tác sang trọng tư
tưởng văn hoá ra giữa chợ Trời mua bán. Tại sao Trần Đ́nh Bá lại dám đem tính
mạng ḿnh ra thế chấp như vậy, thật mạo hiểm. Những kết luận của ông ta có vội
vă không, có hồ đồ không? Tôi rất mong đó không phải là sự thật nếu không th́
cái t́ vết này sẽ làm xấu hổ Ban Tư tưởng Văn hoá, gây khó cho người viết lịch
sử Ban sau nàỵ
Tôi lại xin phép dẫn chứng bức thư ngày 19/7/2005 của Trần Đ́nh Bá viết: "Ông
Hồng Vinh cùng ông Nguyễn Khoa điềm - Trưởng Ban tư tưởng Văn hoá TW đă từng có
chỉ thị, văn bản cản báo chí phanh phui vụ Trần Mai Hạnh dính dáng đến tập đoàn
xă hội đen Năm Cam".
- "Cũng ông Hồng Vinh cùng ông Nguyễn Khoa Điềm đă có nhiều hành vi chạy tội
hiếp dâm trẻ em cho ông Lương Quốc Dũng".
Sau khi
kết tội hai ông lănh đạo Ban, Trần Đ́nh Bá đă thiết tha đề nghị, cũng là thách
thức các cơ quan và ông Điềm, ông Vinh rằng "Để làm rơ sự thật tôi thiết tha đề
nghị các nhà lănh đạo, các cơ quan chức trách cùng ông Nguyễn Khoa Điềm ông Hồng
Vinh tổ chức một cuộc đối chất công khai với tôi. Trong cuộc đối chất này nếu
ông Nguyễn Khoa Điềm, ông Hồng Vinh khẳng định được hai ông chưa hề làm ǵ để
ngăn chặn báo chí phanh phui ông Trần Mai Hạnh có dính líu đến tập đoàn xă hội
đen Năm Cam. Và hai ông cũng chưa hề làm ǵ để nhằm mục đích chạy tội hiếp dâm
trẻ em cho ông Lương Quốc Dũng th́ tôi đề nghị cơ quan chức năng bắt tôi ngay
tại chỗ và khi xét xử tôi vui vẻ nhận mức án cao nhất là tử h́nh".
Không
có lửa sao có khói. Tại sao lại im lặng khi ông Bá mạnh mồm như vậỵ Nếu không
đúng như ông Bá nêu ra th́ chả cần án tử h́nh, nhà báo Trần Đ́nh Bá đă đủ thân
bại danh liệt trước con mắt của công chúng và dư luận. Kẻ thức giả ai lại ngậm
máu phun người như vậỵ C̣n nếu đây là sự thật th́ ông Điềm nghĩ ǵ, một thi nhân
đă có nhiều đại ngôn trong đạo lư câu chữ hay đấy chỉ là câu chữ có xác không
hồn, năng lư nhẹ t́nh. C̣n ông Hồng Vinh không nên nặng lời thoá mạ bạn bè. Theo
tôi, ông nên đọc kỹ trường ca "Bài ca tháng Tám" của Hà Thị Hy Vọng và phản bác
lại Trần Đ́nh Bá.
Về ông
Điềm c̣n nhiều chuyện khác nữa chẳng hạn như chuyện Nhà hát Lớn, dư luận vẫn x́
xầm nhưng chỉ mấy ví dụ trên cũng quá đủ rồị Qua việc này tôi mong Trung ương
nên xem xét kỹ lưỡng những cán bộ cấu tạo vào bộ máy của Đảng nhất là Ban chấp
hành Trung ương, Ban Bí thư, Bộ Chính trị, cái lơi sáng của đất nước niềm hy
vọng của nhân dân.
Cuối cùng tôi rất tiếc cho ông Điềm đă để uổng phí thời gian, nhẽ ra khi trở
thành người lănh đạo cao nhất của ngành ông phải làm được một việc ǵ đó có ích
cho tư tưởng văn hoá nước nhà, khi mà Đảng đă mở ra thời kỳ đổi mới nhưng có lẽ
v́ sự an toàn ông đă thúc thủ, đă xem cái ghế hơn sự nghiệp. Ông đă không dựa
vào những người tài năng và tạo ra tự do cho họ: Hơn bất cứ ở lĩnh vực nào, văn
hoá cần tài năng và tự dọ Trong công tác ông chủ yếu dựa vào những người chỉ
biết sai bảo mà không biết tham mưụ Khi ông bảo xanh. Họ: vâng xanh. Khi ông bảo
đỏ. Họ: vâng, đỏ. Cuối cùng chính họ đă làm hại ông.
Bài
học con chiên thứ 13 đă lặp lạị Người có nhân cách có tŕnh độ chẳng ai lân la
đến ông nhưng tự ông phải biết, phải tôn trọng ho.. Không nên nh́n đồng dạng họ
là cấp dướị Có người thất vọng bảo: Ông "đổi mới" theo thờị Để chiều ḷng dư
luận đôi khi ông ngôn hành bất nhất, nói hữu làm tả, nói tả làm hữụ Chả biết có
thế thật không? Tôi chưa tin và vẫn hy vo.ng. Kẻ sĩ, kể cả kẻ sĩ Bắc Hà sơ uy
ông, kẻ th́ nịnh bợ, người th́ rụt rè, ngậm miê.ng. Không biết đă có ai nói thật
với ông chưa nhưng đa số ngại ông, tránh ông không hiểu v́ saọ
Thiệt tḥi lớn nhất là tư tưởng văn hoá không làm được ǵ nhiềụ Thực là lỗi với
dân tộc, với đất nước. Ông Điềm không có bảo hiểm của chiến tranh như những
người tiền nhiệm. Mọi chuyện đổ tại thời chiến, không được thế này, không nên
thế kiạ Nếu cứ để cái cửa hẹp của tư tưởng văn hoá kiều này sẽ có hại cho dân
trí, cho sáng tạo và phát triển văn minh tinh thần. Ban Tư tưởng phải bảo vệ
Đảng, nhưng phải làm sang cho Đảng bằng việc giúp Đảng thực hành tự do dân chủ,
phải chứng minh được điều đó vẫn tồn tại trên đất nước này, đừng để thiên hạ đem
Ban ra để chứng minh cho điều ngược lạị
Trước khi dừng bút người viết lá thư này chỉ mong muốn, Ban Tư tưởng Văn hoá
Trung ương ngày càng đổi mới, có nhiều thành tựu trong công việc của ḿnh, góp
phần xây dựng Đảng và phát triển tinh thần xă hội, văn hoá dân tộc. Mong ông
Trưởng ban suy ngẫm trước những lời nói thẳng, có ǵ không phải xin ông bỏ quá
chọ Chúng ta là văn hữu, những người dễ tha thứ.
Là một thương binh, một đảng viên đă gần bốn mươi tuổi Đảng, được kết nạp tại
Mặt trận và đề nghị tặng huân chương. Sau mười năm chiến đấu trở về đă viết trên
hai chục tập sách, nhiều kịch bản làm phim với hàng trăm bài báo, tôi hết sức lo
lắng băn khoăn trước hiện t́nh của Đảng và sự phát triển của văn hoá. Xin chia
sẻ một vài ư kiến nhỏ. Mong được sự quan tâm lắng nghẹ Tuy nhiên như người xưa
nói "trung ngôn nghịch nhĩ" sẽ có nhiều đồng t́nh nhưng khó tránh khỏi có điểm
chưa đồng t́nh v́ đă nói một sự thật trái với tinh thần ngợi ca xưa naỵ Mong
được trao đổi thân t́nh có văn hoá, tránh lên gân "hồng vệ binh" với người phê
b́nh ḿnh - Hơn nữa tôi có nói ǵ nhiều đâu, chỉ dẫn những văn bản những lời nói
của người khác kèm đôi lời b́nh luận để
người đọc tự rút ra kết luận.
Nhà văn, nhà báo Trịnh Đ́nh Khôi
Chuyên viên cao cấp Ban TTVHTW