|
| |
Biểu
T́nh Của Công Nhân
Câu Chuyện Thời Sự Của Little Saigon Radio Ngày 15/02/06
Dưới đầu đề “Đ́nh Công tự phát lan rộng”, Báo Lao Động xuất bản ngày 14/02/06 đă
viết đại ư: Sáng 13/2, tại Sài G̣n đồng loạt xảy ra 7 vụ đ́nh công tại các doanh
nghiệp: Công ty giày Gia Định (Quận Thủ Đức); Công ty Theodore Alexander (Khu
Chế Xuất Linh Trung I); Công ty Hyro (Huyện Hóc Môn); Công ty Perfect (Khu Công
Nghiệp Vĩnh Lộc); Công ty Liên Doanh Hyro; Công ty Minh Phát và Công ty Huê
Phong (Quận G̣ Vấp). Như vậy là chưa đầy nửa tháng 02/2006, Sài G̣n đă xảy ra 11
vụ đ́nh công, chủ yếu tranh chấp về mức lương tối thiểu (LTT).
Trong những ngày đầu tuần lễ này nguyên tại Sài G̣n đă có trên 10,000 công nhân
đ́nh công đ̣i tăng lương. Đến chiều ngày 14/02/06, liên đoàn Lao Động và sở Lao
Động-Thương Binh-Xă Hội thành phố đă ḥa giải được 3, trong tổng số 6 vụ đ́nh
công xảy ra vào 13/2/06.
Các vụ đ́nh công đă bắt đầu từ hồi cuối tháng 12/05 kéo dài cho đến nay với tổng
số trên 60,000 công nhân tham gia. Lư do chính thứ nhất là v́ mức lương tối
thiểu quá thấp, công nhân không đủ sống. Ngày 5/01/06, Thủ Tướng Cộng sản đă
phải kư nghị định tăng lương tối thiểu lên 40% cho các xí nghiệp mà vốn đầu tư
ngoại quốc. Dù vậy, lương tối thiểu đă tăng cũng chỉ vào khoảng 50 Mỹ Kim 1
tháng. Nhưng các công ty, xí nghiệp quốc doanh hoặc vốn đầu tư trong nước không
được tăng và chỉ ở mức tối thiểu như cũ là khoảng hơn 20 Mỹ Kim 1 tháng. Tuy đă
có lệnh chính phủ phải nâng lương, nhưng nhiều công ty vẫn tŕ hoăn và kiếm cớ
“trừ đầu nọ đầu kia” vào lương công nhân. Lư do thứ hai là các điều kiện làm
việc rất tồi tệ và cách đối xử giữa chủ và thợ hoàn toàn là đối xử giữa chủ và
tớ. Báo Tuổi Trẻ đề ngày 12/02/06 mô tả như sau: “Theo các công nhân, từ nhiều
năm nay công ty giày Gia Định đă trả lương công nhân quá thấp, b́nh quân 480,000
đồng 1 tháng và thường xuyên tăng ca. Trung b́nh mỗi công nhân phải làm thêm 100
giờ 1 tháng ngoài số giờ đă qui định. Rất nhiều ngày lễ, chủ nhật, công nhân
cũng phải làm việc. Những công nhân có lư do chính đáng làm đơn xin nghỉ phép
không được chấp thuận và nếu nghỉ sẽ bị phạt 100,000 đồng 1 ngày trong khi lương
chỉ 18,000 đồng 1 ngày. Thêm vào đó, chế độ dinh dưỡng cho công nhân kém, thiếu
vệ sinh. Một công nhân ở bộ phận đóng đế cho biết: Công ty tăng ca suốt cả tuần
khiến nhiều người kiệt sức. Trong giờ làm việc, ngay cả việc đi toilet cũng phải
có thẻ. Hơn 30 người chỉ có một thẻ, chúng em chịu không nổi xin ra ngoài th́ bị
phạt 10,000 đồng một lần đi. Nhiều công nhân khác lại phàn nàn về khẩu phần ăn
quá kém chất lượng”.
Chúng ta đọc thêm báo Lao Động đề cập dến những tai hại khác: “Môi trường làm
việc bụi bặm, đậm đặc mùi hóa chất, nhưng hệ thống hút bụi kém, công nhân không
được hưởng trợ cấp độc hại, công ty c̣n cắt giảm khẩu trang từ 4 cái 1 tháng
xuống c̣n 2 cái 1 tháng. Bên cạnh đó, chất lượng bữa ăn kém, khiến công nhân
không đủ sức khỏe làm việc...”.
V́ những lư do chính đáng do chính báo Cộng sản nêu lên nên công nhân phải đ́nh
công, phải biểu t́nh để đ̣i hỏi mức lương tối thiểu cho họ đủ sống và đ̣i hỏi
điều kiện làm việc, môi trường làm việc, xứng đáng với nhân phẩm, bảo vệ được
sức khỏe và từ đó năng xuất lao động.
Công nhân ở Saigon ở B́nh Dương, ở Đồng Nai cũng như nông dân ở Thái B́nh, ở Nam
Định, Ninh B́nh đă đồng loạt đứng lên đ̣i hỏi quyền sống, quyền làm người, đ̣i
hỏi quyền tư hữu của họ phải được bảo vệ. Tất cả những yêu cầu của giới lao động
là chính đáng phù hợp với những nguyên tắc trong bản Tuyên Ngôn của Tổng Liên
Đoàn Lao Công thế giới, phù hợp với Hiến Chương Liên Hiệp Quốc về nhân quyền.
Chúng ta cùng xem một vài nguyên tắc căn bản trong bản Tuyên Ngôn của Liên Đoàn
Lao Công Thế Giới như sau:
Điều 2- Mỗi người lao động là một nhân vị, nghĩa là một hữu thể có tự do và
trách nhiệm, có phẩm giá, được thể hiện qua những quyền căn bản bất khả xâm phạm
phải được tôn trọng bởi tất cả mọi người, kể cả chính quyền và xă hội. Tất cả
mọi người sinh ra b́nh đẳng về nhân phẩm và quyền lợi.
Điều 3- Mọi người có quyền được tôn trọng đời sống của ḿnh, được hưởng những
điều kiện sinh sống xứng hợp với nhân phẩm, và bảo đảm khả năng phát triển hoàn
toàn, với tư cách là một nhân vị. Quyền đó bao hàm quyền được hưởng sự Dinh
Dưỡng đầy đủ, quyền Cư Trú khang trang, quyền được hưởng những dịch vụ bảo đảm
một t́nh trạng sức khỏe tốt, và một tiện nghi tối thiểu trong tuổi già, được bảo
đảm chống lại những rủi ro của cuộc sống như là bịnh tật, tai nạn, tàn phế, và
thất nghiệp.
Điều 4- Con người có một quyền căn bản về lao động, mà con người phải được hành
xử một cách tự do. Thật vậy, lao động phát xuất từ nhân vị: bởi lao động, con
người ghi dấu vết ḿnh trên thiên nhiên, và con người thi hành một sứ mạng trọng
yếu bằng cách xây dựng cộng đồng nhân loại. Ngoài ra, lao động là một phương
tiện thiết yếu để phát triển con người, mang đến cho con người khả năng cung cấp
lương thực cho ḿnh và gia đ́nh, cũng như đạt một mức sống xứng hợp với nền văn
minh.
Để đạt mục đích ấy, người lao động có Quyền Tư Hữu những tiện ích cần thiết cho
cuộc sống, cũng như Quyền Hưởng Thụ giải trí và văn hóa. Sức lao động của con
người chứa đựng một giá trị cao trội hơn giá trị của tư bản, của khoa học và
dụng cụ trang bị. Những thứ này chỉ là những dụng cụ để cho con người dùng mà
thôi.
Qua những nguyên tắc trong bản Tuyên Ngôn của Tổng Liên Đoàn Lao Công Thế Giới,
các công nhân Việt Nam đă, đang và sẽ c̣n phải tranh đấu hơn nữa để đời sống của
chính họ không bị chủ nhân cũng như Đảng và Nhà Nước bóc lột sức lao động mồ hôi
nước mắt của họ.
Theo điều 4 của Hiến Pháp Cộng sản Việt Nam: Đảng Cộng sản tự nhận là: “đội tiên
phong của giai cấp công nhân, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công
nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc...” nhưng Đảng và Nhà Nước qua các
hăng quốc doanh lại bóc lột người lao động hơn cả các hăng ngoại quốc.
Như vậy Đảng và Nhà Nước Cộng sản trả lời làm sao với bà con anh chị em công
nông Việt Nam, và với cả dân tộc Việt Nam?
Vũ Quang Ninh
| |


|