| ||||||
|
Thư ngỏ gửi ông Nguyễn Cao Kỳ Vân Việt Hà Thưa ông Nguyễn Cao Kỳ, Trước hết, tôi xin chúc mừng ông đă b́nh an trở lại Hoa kỳ và đă được Việt Weekly phỏng vấn. Tôi cũng xin cám ơn ông đă nói những ǵ ông đă nói trong cuộc phỏng vấn này, nhất là những lời nói “thẳng thắn”của ông với những “người anh em” cộng sản Việt Nam (CSVN). Nếu ông quả thật đă dám nói như vậy trước mặt những “người anh em” này. Bởi v́ những lời nói thẳng ấy, it nhiều cũng có một chút giá trị xây dựng đất nước, nếu những “người anh em” đă lắng nghe ông như ông tự sự. Như vậy th́ ông cũng đóng góp không nhỏ trong lộ tŕnh dân chủ hoá Việt nam. Tuy nhiên, trong những câu trả lời của ông, tôi thấy có một số điểm mà kẻ hậu sinh này xin được đặt vấn đề trực tiếp với ông, nếu có ǵ mạo phạm xin ông rộng lượng hải hà. 1. Theo ông th́ đảng CSVN đă và đang theo đuôi Trung Cộng ngả theo Mỹ, nghĩa là họ học theo Mỹ làm kinh tế, nhưng vẫn giuơng cao ngọn cờ đảng CSCN qua cụm từ “kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa (XHCN)” phải không ông? Nếu như vậy th́ ông quả thật là quá mù mờ, ngớ ngẩn, hay quá thiển cận không hiểu ǵ, hay cố t́nh không hiểu ǵ về cụm từ này. Tự ngôn này đă hàm chứa sự đối chọi về ư nghĩa trong phạm trù kinh tế. Nó cũng như nước với lửa không thể pha trộn được với nhau. Kinh tế thị trường phát triển theo nhu cầu thị hiếu của người tiêu dùng, có nghĩa là sản xuất theo nhu cầu tiêu dùng của xă hội, c̣n kinh tế định hướng XHCN là kinh tế chỉ đạo từ trung ương theo nhu cầu chính trị của nhà nước. Hai mệnh đề của cụm từ này không thể hoà nhập để tạo nên một định nghĩa trên phạm trù kinh tế học. Trên thực tế, chỉ có kinh tế XHCN mới có khủng hoảng. V́ là kinh tế chỉ đạo tập quyền cho nên, khi được chỉ đạo sản xuất một mặt hàng nào đó, th́ đơn vị sản xuất cơ sở tập trung vào mặt hàng ấy, sản xuất hàng loạt mà không cần xem xét đến nhu cầu tiêu dùng của xă hội cho đến khi đă sản xuất quá nhiều, quá mức tiêu thụ tạo ra khủng hoảng thừa. Đến khi ấy mới được chỉ đạo từ trên cho ngưng sản xuất mặt hàng ấy, chuyển sang một mặt khác chưa sản xuất, hoặc đă ngừng sản xuất v́ khủng hoảng thừa trước kia. Cứ ṿng quay ấy, mà kinh tế XHCN nghĩa luẩn quẩn trong khủng hoảng thiếu tạo ra một nền kinh tế què cụt, không đồng nhất. Trong khi đó kinh tế thị trường dựa trên nhu cầu thị hiếu người tiêu dùng, khi họ sản xuất một mặt hàng nào th́ họ không ngừng cải tiến cho mặt hàng ấy ngày càng tinh xảo, tiện dụng và rẻ hơn để cạnh tranh, và hoàn toàn dựa vào mức tiêu dùng mà sản xuất ít hoặc nhiều. . Như vậy cụm từ “kinh tế thị trường theo định hướng XHCN” chỉ là một xảo ngữ, ăn cắp tư tưởng và phương thức của kinh tế thị trường rồi gán ghép thêm cái nhăn hiệu CNXH vào mà thôi. Nghĩa là CNXH muốn sống c̣n th́ phải bắt chước theo đường lối kinh tế thị trường, nếu không th́ cứ khủng hoảng thừa, rồi lại thiếu…quẩn quanh cho tới khi bị tận diệt. Đây là một sáng kiến “đổi mới” mà thực chất chỉ là đổi cũ lại mà thôi, v́ chủ nghĩa tư bản (CNTB) có trước CNXH kia mà. Đă biết rơ ràng như vậy, tại sao đảng CSVN không quẳng luôn cái đuôi “định hướng XHCN” đi cho nhẹ gánh tang bồng, cho mọi người cùng hợp sức xây dựng một quốc gia Việt nam độc lấp phú cường, cho dân đen bớt khổ. Hay đây chỉ là tṛ lường bịp, mỵ dân để tiếp tục kéo dài sự cai trị hà khắc của một đảng tham nhũng bất lương, măi quốc cầu vinh? 2. Theo ông th́ đảng CSVN muốn theo Mỹ nhưng không biết có tin được Mỹ hay không, nên mới gần ngại chưa dứt khoát. Qua đây cho chúng ta thấy rơ một điều là bản chất tay sai ngoại bang của đảng CSVN. V́ nhu cầu tồn tại của bè đảng mà chúng luôn đu dây chính trị, mặc t́nh sự tồn vinh, sống thác của đất nước và dân tộc Việt nam. Giả sử họ nhận định rằng họ không tin được Mỹ th́ họ sẽ bám lấy Trung Quốc như ngày nay, tiếp tục làm tên nô lệ cho Bắc kinh hay sao? Cho dù bất kỳ một đảng phái nào cầm quyền ở một nước nhỏ như Việt nam, th́ cũng phải xây dựng một đường lối ngoại giao trung lập mềm dẻo nhưng không thiếu cứng rắn để nương theo sự chuyển động của các thế lực siêu cường mà vẫn giữ được nền độc lập nước nhà, xây đụng và canh tân sứ sở, chứ không thể đu dây chính trị như đảng CSVN hiện nay. Chính sách ngoại giao của đảng CSVN hiện nay là chính sách ăn mày chính trị, chứ không phải là ngoại giao chính trị. Muốn giải thoát chính sách ăn mày chính trị của đảng CSVN hiện nay không phải là khó khăn, nếu đảng CSVN biết đặt quyền lợi quốc gia, dân tộc lên trên quyền lợi của đảng CSVN, bởi v́ đảng CSVN chỉ là một đảng phái chính trị, chứ không phải là tổ quốc Việt nam. Đảng CSVN phải tuyên chiến với ư thức hệ lơi thời cổ hủ mà đang CSVN đang đeo đuổi dù chỉ là trên mặt lư thuyết, bề mặt. Đảng CSVN phải quyết tâm bảo vệ từng tất đất, từng thước biển mà cha ông ta đă bao đời dựng xây và vun đắp nên. Đảng SCVN đừng sợ mất quyền quản trị đất nước mà tiếp tục tự nguyện làm tôi đ̣i cho Trung cộng. Trong thời buổi hiện nay, Trung quốc dù có mạnh và đông hơn Việt nam cả trăm lần th́ họ cũng không dám ngang nhiên đem quân xâm chiếm Việt nam để dạy cho đàn em cứng đầu một “bài học thứ hai”, bởi v́ cả thế giới sẽ lên án và tiếp sức cho Việt nam để chống lại chính sách bá quyền thuộc địa của Trung quốc. 3. Ông đă đánh giá quá thấp những hoạt động chính trị của người Việt hải ngoại trong suốt ba mươi năm qua, bởi v́ chí cá nhân ông bị luôn luẩn quẩn trong cái năo trạng nô lệ ngoại bang như đảng CSVN, ông và họ cứ phải chờ cho các thế lực siêu cường bật đèn xanh th́ mới xuất cờ, nhưng tự các ông đă biến ḿnh thành quân cờ của người khác. Thế lực chính trị của người Việt hải ngoại là một đối trọng vô cùng quan trọng trong lộ tŕnh dân chủ hoá Việt Nam hiện nay. Chính v́ vậy mà, đảng CSVN không ăn không ngủ để t́m biện pháp đối phó. Cộng sản Việt nam sẽ rất khó ḷng để đạt được những ǵ mà họ mong đợi trên chính trường quốc tế, nếu không có sự đồng thuận của cộng đồng người Việt hải ngoại. Lấy một thí dụ điển h́nh là sự thất bại vào WTO năm vừa qua 2005, đă chứng tỏ điều đó. Người Việt hải ngoại đă khai thác được sức mạnh của lá phiếu dân chủ tại Hoa kỳ và Âu châu, qua khả năng gắn việc gia nhập WTO với tự do nhân quyền và tôn giáo, buộc các nhà lập pháp Hoa kỳ và Âu châu, muốn kiếm được số phiếu của người Việt ở các quốc gia sở tại, th́ phải ép buộc đảng CSVN tôn trọng tự do nhân quyền và tôn giáo trước khi được gia nhập WTO. Ông cũng biết rằng Việt Nam muốn trở thành đối tác của Mỹ trong WTO th́ họ phải được quốc hội Hoa kỳ cho vào danh sách các tối huệ quốc, mà muốn vào được danh sách này, Việt nam không thể nào nằm trong danh sách các quốc gia cần quan tâm đặc biệt về tôn giáo (CPC). CSVN rất mong muốn được gỡ bỏ trong danh sách này trước cuối tháng 3-2006 th́ mới có cơ mong được lưỡng viện quốc hội Hoa kỳ thông qua vào danh sách tối hậu quốc vào hậu bán niên này, khoảng tháng 9-10 năm 2006. Chỉ có như vậy, Việt nam mới đủ thời gian để thương thuyết với Hoa kỳ vào WTO cuối năm nay, bằng không th́ lại lọt sổ qua năm tới. Nếu tính về tính thời gian như vậy, phải chăng ông đang được CSVN “nhờ” qua Mỹ đợt này làm lobby cho cái “phi vụ” này? Như vậy, theo ông nói là đảng CSVN không coi trọng khối người Việt là hoàn toàn sai, hoặc thiếu hiểu biết về chính trị. 4. Việc ông nhắc đến ông Vũ Măo, phó chủ tịch quốc hội CSVN đă đưa ra ư kiến là CSVN muốn có 50-60 “đại biểu quốc hội” là người Việt hải ngoại. Vậy th́ có phải ông đang đi ra Hải ngoại để chọn mặt gửi vàng, kiếm mấy chục ông “nghị gật” hay ông b́nh vôi về làm tấm b́nh phong dân chủ giả tạo tại Việt nam cho đảng CSVN hay không vậy? Thật đáng tiếc, một người như ông sao mà đă mau quên cái bài học chính trị vào năm 1945, khi chính phủ Hồ Chí Minh (HCM) ra mắt tại quảng trường Ba đ́nh, có đầy đủ đại diện của các đảng phái. Quốc hội Việt nam lúc bấy giờ, phe quốc gia chiếm đa phần, trong nội các th́ bộ ngoại giao và bộ quốc pḥng cũng do phe quốc gia nắm, ấy thế mà chỉ cần một cú đi đêm, HCM kư hoà ước với Pháp, để rước Pháp vào đô hộ Việt nam lần thứ hai (1946-1954), buộc những nhà cách mạng quốc gia chân chính hoặc phải đào tẩu để bảo toàn lực lượng, hoặc bị đảng CSVN hay thực dân Pháp sát hại. Vậy mà, nay CSVN lập lại bài cũ, ông không những thiếu cảnh giác mà c̣n tung hô cho đó là đảng CSVN đă muốn chấp nhận tiếng nói người Việt hải ngoại tại quốc hội CS. Mà giả sử đảng CSVN có thực ḷng đi, th́ tiếng nói của 50-60 ông b́nh vôi này cũng chỉ là tiếng nói của thiểu số trong bốn năm trăm đại biểu chính thức của đảng CSVN, th́ có tác dụng ǵ ngoài làm bức b́nh phong cho giả dân chủ của nhà nước CSVN. 5. Ông tuyên bố một câu xanh rờn là đảng CSVN sẽ đổi tên đảng. Thật là hay! Ông không thấy rằng dù đảng CSVN có đổi cái tên ǵ đi chăng th́ vẫn là nhân sự của đảng CSVN, vẫn chính sách “kinh tế thị trường theo định hướng XHCN” thôi. Vậy th́ thực chất việc đổi tên đảng CSVN chỉ là cái tṛ “b́nh mới rượu cũ” mà thôi đâu có ǵ để giúp được đất nước canh tân xứ sở cải thiện dân sinh. Đảng CSVN đă biết được rằng con đường dân chủ hoá Việt nam là không thể cưỡng chế nổi, không thể cản ngăn nổi, vậy th́ tại sao đế giờ phút này trong bản dự thảo báo cáo chính trị đại hôi đảng X, họ vẫn khư khư giữ lấy điều 4 trong hiến pháp mà họ áp đặt ra với quốc dân Việt. Đảng CSVN đă biết rơ là CNCS hay CNXH không c̣n phù hợp với nhu cầu phát triển của đất nước tại sao họ c̣n ngêu ngao tuyên bố kiên định lập trường “đổi cũ” theo kinh tế thị trường mà gắn theo cái đuôi định hướng XHCN. Đảng CSVN không c̣n phù hợp với bước tiến của đất nước và dân tộc nữa, tại sao họ chỉ muốn đổi tên đảng mà không chịu chấp nhận từ bỏ ư thức hệ CS, một căn bệnh ung thư mà loài người và hơn 500 triệu người dân tại Nga và Đông Âu đă liệng vào xọt rác từ hơn một thập niên về trước. 6. Ông đề nghị Việt nam nên có hai đảng chính trị một cách dập khuôn máy móc theo Hoa kỳ, vậy th́ căn cứ vào đâu mà ông lại nói là 5, 10 đảng chính trị cho Việt nam th́ không tốt. Vậy hai đảng ấy có phải một là đảng CSVN tiếp tục nắm quyền, c̣n đảng thứ hai là 50-60 b́nh vôi đứng đầu là Nguyễn Cao Kỳ để làm bức b́nh phong cho dân chủ giả tạo tại Việt nam? C̣n các đảng phái chính trị đă từng đấu tranh không mệt mỏi cho nền độc lập nước nhà từ thời thực dân Pháp như Việt Nam Quốc dân đảng, Đại Việt Quốc dân đảng, Đại Việt Duy dân đảng, Việt Nam Chủ Xă Hội đảng (Dân-Xă của Phật giáo Hoà hảo)…và gần đây là các đảng Nhân dân hành động, đảng Dân chủ Nhân dân và đảng V́ dân… đều phải dẹp bỏ để chỉ có hai đảng như ông đề nghị chăng? Giải pháp duy nhất mà đảng CSVN có thể làm được cho quốc dân Việt, để giải tỏa sự bế tắc chính trị hiện nay là chấp thuận dân chủ đa đảng, đứng ra tổ chức một cuộc bầu cử quốc hội công khai và b́nh đẳng với sự giám sát của các tổ chức phi chính phủ vào năm 2007 sắp tới, không cần phải chờ đến năm hoặc mười năm nữa. V́ càng chậm trễ chừng nào th́ càng làm cản bước phát triển của kinh tế quốc dân, làm suy yếu, phí phạn và cạn kiệt tài năng và vật lực của dân tộc chừng ấy. Thông qua cuộc bầu cử công khai này, tùy theo ư dân lựa chọn đảng phái nào ra quản trị quốc dân th́ đảng phái ấy sẽ quản lư đất nước, cho dù sự lựa chọn của người dân là đảng CSVN đi chăng nữa th́ đảng CSVN cũng danh chính ngông thuận chuyển từ giai đoạn cai trị đất nước và dân tộc Việt trong suốt mấy chục năm qua sang giai đọan quản lư đất nước cho phù hợp hơn với nhu cầu phát triển của đất nước và dân tộc. Như vậy, đảng CSVN không cần phải đổi tên để mỵ dân, người dân Việt nam cũng không cần 50-60 ông b́nh vôi từ Hải ngoại về làm nghị gật, mà chẳng giúp được ǵ cho dân chúng. C̣n việc có bao nhiêu đảng chính trị th́ cũng là do bao nhiêu lá phiếu người dân ủng hộ mỗi đảng chứ không cần theo chỉ đạo từ ông cựu phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ. Phải không ông? Đôi lời trao đổi cùng ông, mong rằng nó sẽ giúp cho ông thấy được những ǵ người dân và đất nước đang cần ở đảng CSVN, để khi ông có dịp trà dư, tửu hậu với những “người anh em” CS có chức có quyền nhờ ông rỉ tai với họ, chắc họ sẽ làm theo ông v́ họ đă nghe theo ông như ông đă nói. Kính thư, 11/02/2006 ----------------------------------------- Bài phỏng vấn của Viet Weekly với Tướng Kỳ: http://s152542055.onlinehome.us/xoops2/modules/news/article.php?storyid=49 |
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |