DC&PT - Thời Sự 2006
TÀI
LIỆU TỪ TRONG NƯỚC
ĐẠI HỘI 10 ĐI VỀ ĐÂU?
„CON HÙM XÁM ĐƯỜNG SỐ 4“ ĐẶNG VĂN
VIỆT
LÊN TIẾNG CẢNH CÁO NHÓM LĂNH ĐẠO BẢO
THỦ ĐỘC TÀI VÀ THAM NHŨNG!
„Không ai muốn lật đổ, xoá
bỏ Đảng cộng sản Việt Nam, trừ phi Đảng cộng sản Việt Nam cứ ôm ấp
cái hủ bại lỗi thời, đi ngược với quy luật phát triển của xă hội
loài người để tự ḿnh tự lật đổ ḿnh, tự ḿnh rời bỏ vai tṛ lănh
đạo, tự ḿnh rời bỏ cái ghế lănh đạo của ḿnh.“
Trên
đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc của ông Đặng Văn Việt, „con Hùm
xám Đường số 4“ gởi tới những ngừơi bảo thủ, độc tài và tham nhũng
trong ĐCSVN. Bởi v́ ông đă biết rơ, v́ ai đất nước tụt hậu, tại
sao dân nghèo đi và các quan th́ lại giầu lên nhanh chóng:
„Có phải dân Việt Nam ta kém
hơn dân Thái, Hàn Quốc, Singapore về mặt thông minh, về tính cần
cù? Mà là tại đường lối của ta là chỉ đổi mới về kinh tế, không
đổi mới về chính trị; ta vừa nới mở rộng ṿng tay vừa bóp nghẹt
sức sản xuất, sức sáng tạo, tiềm năng con người không được giải
phóng. Tệ tham nhũng nắm thời cơ kinh tế phát triển: quan th́ càng
giàu lên, dân th́ càng nghèo đi; "GDP" bọn cơ hội, bọn tham nhũng
được tăng vọt th́ lấy đâu c̣n lực để đẩy "GDP" của đại đa số
thường dân, đa số cán bộ, công nhân và nhân dân lao động.
Đi đôi với tệ tham nhũng, độc
quyền, cũng kèm theo sự suy thoái về phẩm chất đạo đức, cùng các
tệ nạn xă hội. Đó là đúng quy luật, đúng theo thuyết Nhân và Quả!“
Ông Việt là một Cách mạng lăo
thành, nay đă 86 tuổi, gần 60 năm tuổi Đảng. Trong chiến tranh
Việt-Pháp ông là sĩ quan chỉ huy Trung đoàn Chủ lực Cao bắc lạng,
từng được báo chí Pháp đặt tên là “Con hùm xám Đường số 4” , ngừơi
gần gủi với Đại tướng Vơ Nguyên Giáp. Ông đă viết chuyện “Tâm sự
ngừơi lính già”, sách sẽ xuất bản bằng tiếng Pháp trong thời gian
tới. Dứơi đây là nguyên văn thư của ông Việt gởi Đại hội 10 và Ban
chấp hành Trung ương.
*
* *
Kính gửi: Đại Hội X và ban chấp hành Trung ương khóa IX
I. Lời nói đầu
Tôi đă được góp ư vào bản dự thảo Báo cáo chính trị ban hành lần
thứ nhất hồi tháng 6/2005, nay ban chấp hành (BCH) Trung ương Đảng
lại yêu cầu góp ư vào bản dự thảo lần thứ 2, chuẩn bị cho Đại hội
Đảng khoá X, tôi cũng xin phát biểu những suy nghĩ cá nhân, góp
phần trách nhiệm của ḿnh.
Trước hết, tôi rất hoan nghênh việc BCH Trung ương Đảng lại trưng
cầu dân ư rộng răi cho các đảng viên và quần chúng góp ư vào bản
báo cáo chính trị của Đại hội X của Đảng.
Nội dung bản báo cáo lần này súc tích, phần thành tích, kết quả
ngắn gọn hơn, phần phương hướng viết khái quát một cách tỉ mỉ ở
mức cao trên nhiều lĩnh vực, gây nên cảm tưởng là nếu thực hiện
được sẽ đưa đất nước tiến lên một tầm cao mới tốt đẹp.
Tôi xin góp một số băn khoăn, suy nghĩ sau khi đọc:
a. Bản báo cáo dài 4 trang báo, cuối cùng kết thúc thiếu
phần biện pháp thực hiện. Nếu nội dung là 1, biện pháp phải là 10,
như Bác Hồ đă nói. Tôi đề nghị nên bổ sung phần biện pháp cụ thểm
để gây sức thuyết phục cho người đọc.
b. Bản báo cáo dự thảo vẫn chỉ tổng kết 20 năm đổi mới, chứ
không tổng kết cả 30 năm xây dựng kinh tế sau hoà b́nh
(1975-2005).
c. Phần kết luận vẫn là động viên toàn Đảng toàn dân kiên
tŕ vận dụng quan điểm tư tưởng của Chủ nghĩa Mác Lênin và tư
tưởng Hồ Chí Minh, đi theo con đường xây dựng chủ nghĩa xă hội như
cũ.
Nếu là bản tổng kết 30 năm th́:
- Trong ấy 10 năm đầu (1975-1985) vận dụng xây dựng đất nước theo
quan điểm tư tưởng Mác Lênin... xoá bóc lột, chống tư hữu, đấu
tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, phát triển mạnh các quốc
doanh, các hợp tác xă, đn đảng, độc quyền lănh đạo - 10 năm xây
dựng kinh tế theo kiểu này đă đưa đất nước đi vào một giai đoạn
suy sụp nghiêm trọng.
- Trong ấy 20 năm đổi mới (1986-2005): Trước t́nh h́nh các quốc
doanh đều thua lỗ, các hợp tác xă làm ăn năng xuất thấp, đời sống
nông dân dựa vào đất 5% tự sản xuất hơn là dựa vào 95% của đất tập
thể. Quần chúng đ̣i hỏi phải giải phóng cho sức sản xuất, đ̣i hỏi
cho tự do buôn bán, tự do kinh doanh, yêu cầu khoán sản phẩm (Kim
Ngọc), mở rộng cho quan hệ với nước ngoài... Đảng và Nhà nước dần
dần thấy vấn đề; Cơ chế thị trường dần dần được công nhận - cho tư
hữu, cho quan hệ lao - tư lưỡng lợi (buôn bán, kinh doanh, trang
trại...) áp dụng chính sách khoán mở rộng, cho mở rộng quan hệ với
nước ngoài, mời nước ngoài vào cùng kinh doanh cùng bóc lột. Những
điểm trên nói lên là về cơ bản, Đảng từ bỏ quan điểm Mác Lênin về
kinh tế, từ bỏ con đường xây dựng chủ nghĩa xă hội theo mô h́nh
Liên Xô, Trung Quốc cũ. Nhưng
về mặt chính trị, th́ không có sự đổi mới, vẫn chuyên chính vô
sản, vẫn đấu tranh giai cấp, vẫn đảng độc quyền lănh đạo, vẫn chủ
nghĩa lư lịch, chủ nghĩa thành phần, vẫn hạn chế dân chủ (tự do
báo chí, ngôn luận, ứng cử, bầu cử...)
Đi đôi với mở rộng phát triển
kinh tế, không kèm theo những thay đổi mới về cách quản lư kinh tế
theo cơ chế thị trường; không có chế độ tiền lương hợp lư; từ độc
quyền lănh đạo kéo theo độc quyền tham nhũng, tệ tham nhũng phát
triển cao độ, nhất là trong giới có chức có quyền.
Bản báo cáo không giải thích rơ, v́ sao sau 20 năm đổi mới, đất
nước có nhiều thay đổi là nhờ Đảng và Nhà nước biết dựa vào sức
mạnh, sức sáng tạo của quần chúng; bộ mặt xă hội, bộ mặt đất nước
có thay đổi, "GDP" chung cả nước có tăng (6-7%) (trong ấy có sự
đóng góp lớn của vốn nước ngoài), c̣n "GDP" đầu người th́ vẫn thấp
không tăng - xếp vào loại nghèo so với thế giới. Tại sao vào thời
điểm 1975-1976 "GDP" của người dân Việt Nam tương đương với các
nước xung quanh cùng khu vực, mà sau 30 năm xây dựng kinh tế:
"GDP" của người dân Việt Nam - chỉ ngang 1/5 của GDP/người dân
Thái (2.000$).
"GDP" của người dân Việt Nam - chỉ ngang 1/32 của GDP/người dân
Hàn Quốc (16.000$)
"GDP" của người dân Việt Nam - chỉ ngang 1/50 của GDP/người dân
Singapour (25.000$).
V́ sao vậy?
Có phải dân Việt Nam ta kém hơn dân Thái, Hàn Quốc, Singapore về
mặt thông minh, về tính cần cù?
Mà là tại đường lối của ta là chỉ đổi
mới về kinh tế, không đổi mới về chính trị; ta vừa nới mở rộng
ṿng tay vừa bóp nghẹt sức sản xuất, sức sáng tạo, tiềm năng con
người không được giải phóng. Tệ tham nhũng nắm thời cơ kinh tế
phát triển: quan th́ càng giàu lên, dân th́ càng nghèo đi; "GDP"
bọn cơ hội, bọn tham nhũng được tăng vọt th́ lấy đâu c̣n lực để
đẩy "GDP" của đại đa số thường dân, đa số cán bộ, công nhân và
nhân dân lao động.
Đi đôi với tệ tham nhũng, độc
quyền, cũng kèm theo sự suy thoái về phẩm chất đạo đức, cùng các
tệ nạn xă hội. Đó là đúng quy luật, đúng theo thuyết Nhân và Quả.
Nếu Đảng cộng sản Việt Nam tổng kết
30 năm xây dựng kinh tế th́ phần kết luận phải là:
- Phải từ bỏ chủ nghĩa Mác - Lênin
- Phải từ bỏ con đường xây dựng chủ nghĩa xă hội theo kiểu Liên
Xô, Trung Quốc cũ.
Nếu c̣n luyến tiếc chủ nghĩa Mác hay Chủ nghĩa xă hội th́ có thể
nói:
- Kiên tŕ đường lối, quan điểm Mác Lênin có chọn lọc đổi mới.
- Kiên tŕ đường lối xây dựng chủ nghĩa xă hội theo mô h́nh Việt
Nam mới (như Bác Hồ đă dạy: Một Việt Nam dân giàu, nước mạnh, công
bằng, văn minh, dân chủ, đoàn kết - ai cũng có cơm ăn, ai cũng có
áo mặc, ai cũng được học hành...)
Nếu cứ bảo thủ nói ngày hôm nay cũng giống như đă nói cách đây mấy
chục năm th́ làm thế nào mà người dân có thể quên được những nỗi
đau của lịch sử đang c̣n sờ sờ trước mắt.
II. Hướng tới nên như thế nào?
Leo lên đỉnh núi đền Hùng nh́n xuống, th́ thấy con cháu vua Hùng
đang đấu nhau:
- Một loại – bảo thủ - th́ kiên tŕ Mác Lênin, kiên tŕ chủ nghĩa
xă hội.
- Một loại - tiến bộ - th́ muốn từ bỏ con đường Mác Lênin lạc hậu,
con đường CNXH cũ.
Hai xu hướng chính trị đang đối chọi nhau:
- Bên bảo thủ là loại có chức, có quyền (có quyền lực, có thế lực,
có tài lực) để áp đặt, có khi đă dùng đến biện pháp đàn áp: bắt bỏ
tù, gán cho các tội phản đảng, phản nước, xét đi xét lại, tội làm
gián điệp (cho ai?) rất vu vơ, không cho in sách báo của người có
tên trong danh sách đen của tổ chức, trù úm gia đ́nh, con cái,
không cho xuất ngoại...
- Bên tiến bộ là loại không chức, không quyền, tay không đánh giặc
(nội xâm) chỉ có ng̣i bút, cái mồm, một số là kỳ cựu quân đội, một
số là kỳ cựu cách mạng (lăo thành) sắp chết đến nơi nhưng c̣n tha
thiết với vận mệnh đất nước, dân tộc, luyến tiếc về bao xương máu
đă đổ ra để được trả giá là đă đưa đất nước vào loại nghèo nhất
nh́, loại tham nhũng nhất nh́ của thế giới.
Giữ nguyên chế độ quản lư, giữ nguyên bộ máy như hiện nay th́ như
tôi đă phát biểu:
Ở nước Mỹ th́ 3 không:
1. Không dám tham nhũng: v́ sợ phạm pháp luật.
2. Không thể tham nhũng: v́ quản lư đồng tiền qua máy điện tử, qua
ngân hàng.
3. Không cần tham nhũng: v́ có phúc lợi, có đồng lương cao, không
lo đói rách.
C̣n ở Việt Nam ta th́ 3 có:
1. Có gan và dám tham nhũng:
v́ luật pháp không nghiêm, luật Nhà nước bên cạnh là luật rừng,
luật của tổ chức (Đảng).
2. Có thể tham nhũng: v́ nhiều sơ hở, đâu cũng có sơ hở.
3. Cần có tham nhũng: v́ đồng lương thấp, v́ phúc lợi xă hội quá
kém, túng phải tính là quy luật.
"Nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước hăy thương
nhau cùng", nếu cứ căi cọ th́ có thể căi cọ năm tháng này sang
năm tháng khác, không ai đă chịu ai, gây mất đoàn kết, tan vỡ, kẻ
địch sẽ lợi dụng.
Tôi xin đề nghị: Toàn Đảng, toàn dân hăy đoàn kết lại, không chi
chữ, không cố chấp vào từ ngữ, hăy thống nhất với nhau vào nguyên
tắc, đó là:
- Cái ǵ có lợi cho đất nước, cho dân tộc: ta cương quyết làm, duy
tŕ và phát huy.
- Cái ǵ có hại cho đất nước, cho dân tộc, cái ǵ trái với quy
luật: th́ cương quyết loại bỏ, loại trừ không thương tiếc.
Tôi xin đề xuất một số vấn đề cụ thể (3):
1. Vấn đề dân chủ
Ta thiếu dân chủ biểu hiện ở báo chí không được tự do, ngôn luận
bị hạn chế trong khuôn sáo chỉ đạo của Ban Văn hoá tư tưởng Trung
ương, không tự do ứng cử, bầu cử thực sự, vẫn là cái tṛ: Đảng cử
dân bầu, Đảng muốn ai trúng th́ sẽ 100% trúng. Đảng muốn cho ai ra
ŕa th́ 100% ra ŕa (dù có cho ứng cử tự do). Sau một đợt bầu cử
các loại, ai cũng cảm thấy ngày hôm qua và hôm nay không có ǵ
khác nhau; thậm chí quên luôn mất ḿnh đă bầu ai!
Đảng phải tự do báo chí, tự do
ngôn luận, tôn trọng quyền con người, tự do cư trú, tự do bầu cử
ứng cử thực sự, bỏ lối đảng cử dân bầu: h́nh thức, tốn kém. Những
người trúng cử là đại biểu thực sự của dân chứ không phải là đại
biểu của Đảng. Trong 82 triệu + 3
triệu ở nước ngoài th́ 3 triệu Việt kiều được hưởng tự do dân chủ
hơn 82 triệu dân trong nước.
2. Vấn đề đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, độc quyền
lănh đạo.
Xă hội tiến lên là nhờ ở nhiều yếu tố, trong ấy: yếu tố trí
thức, trí tuệ, phát minh sáng tạo; yếu tố đoàn kết tạo nên sức
mạnh của cộng đồng dân tộc, yếu tố tư hữu xuất phát từ yêu cầu đáp
ứng nhu cầu về vật chất ngày càng cao; yếu tố đấu tranh giai cấp
có tác dụng hạn chế bóc lột, hạn chế áp bức, cũng có tác dụng thúc
đẩy xă hội tiến lên ở từng ni, từng lúc... nhương người theo chủ
nghĩa Mác cường điệu yếu tố đấu tranh giai cấp đưa lên là "sợi chỉ
đỏ xuyên suốt" có tác dụng thúc đẩy xă hội tiến lên.
Từ quan điểm trên dẫn đến: đường lối thành phần, chủ nghĩa lư
lịch, độc quyền lănh đạo, dẫn đến chuyên chính vô sản, liên minh
công nông... Cũng từ quan điểm trên, đă tạo ra:
- Nhiều đối xử bất công trong xă hội tạo nên sự thiếu công bằng,
văn minh.
- Làm chia rẽ mất đoàn kết trong xă hội, trong nội bộ nhân dân,
trong nước, ngoài nước.
- Ḱm hăm sự phát triển của xă hội, của con người.
- Không tôn trọng trí thức, không sử dụng nhân tài, triệt tiêu tài
năng, khống chế tài năng, khống chế ḷng yêu nước là quyền thiêng
liêng của con người; Đảng nắm quyền cho con người được yêu nước,
nhiều hay ít tuỳ theo thành phần giai cấp, bằng cách không cho sử
dụng người, không cho lên cấp, không cho lên lương, không động
viên khen thưởng.
"Nhân chi sơ, tính bổn thiện" con người sinh ra vốn hiền lành,
nhương đường lối giai cấp và chủ nghĩa cộng sản đă dạy con người
là suốt đời phải đấu tranh giai cấp. Giai cấp vô sản phải dần dần
tiêu diệt các giai cấp khác, để cuối cùng không c̣n giai cấp, chỉ
c̣n có giai cấp vô sản một ḿnh sống với nhau trong một thế giới
đại đồng. Thật là o tưởng, thật là không tưởng kỳ lạ.
Chủ nghĩa Mác nêu tiêu chí đấu tranh giai cấp là một yếu tố để
chống sự bất công của xă hội, đem lại công bằng văn minh, đưa đến
một xă hội lư tưởng tốt đẹp, nhương một số lănh tụ, một số nhà lư
luận quá khích, giáo điều, nêu lên thành "sợi chỉ đỏ xuyên suốt"
thúc đẩy xă hội tiến lên, làm cho giữa cái Thiện và các ác, người
theo chủ nghĩa cộng sản luôn được khuyến khích đến cái ác, trái
với các đạo giáo khác trên thế giới luôn giáo dục con người ḷng
Từ bi, Bác ái, tương thân, tương ái, hạn chế sự độc ác của loài
người với nhau.
V́ vậy mà: - Đạo Phật (thế kỷ V TCN) tồn tại đến nay là 2.500 năm
- Đạo Thiên chúa (8-4 TCN) tồn tại hơn 2.000 năm.
- Đạo Hồi (370-620 SCN) tồn tại đến này là 1.500 năm.
- C̣n Đạo Mác (tuyên ngôn ĐCS của Mác ra đời 1848) chỉ tồn tại 150
năm th́ sụp đổ.
Thống kê trên nói lên một cách hùng hồn v́ sao đạo Mác không tồn
tại được lâu? Chỉ v́ những người lănh đạo vận dụng chủ nghĩa Mác
không theo đúng quy luật phát triển xă hội của loài người, của
ḷng người. Chủ nghĩa Mác như ngọn đèn pha sáng chói ở cuối thế kỷ
19 đầu thế kỷ 20 đă thức tỉnh nhân dân lao động, phong trào công
nhân đứng lên chống áp bức bóc lột của chế độ tư bản... Chủ nghĩa
Mác đă thức tỉnh các dân tộc thuộc địa đứng lên chống chủ nghĩa đế
quốc. Nhờ có chủ nghĩa Mác đă xuất hiện Cách mạng tháng Mười Nga,
sự chiến thắng của Hồng quân Liên Xô chống chủ nghĩa phát xít. Từ
phong trào chống đế quốc, Cách mạng Việt Nam đă thành công, Việt
Nam đă chiến thắng đế quốc Pháp, Mỹ, kéo theo là sự sụp đổ của chủ
nghĩa thực dân trên toàn thế giới.
Nhưng qua thử thách của xây dựng trong hoà b́nh sau chiến tranh,
những người lănh đạo theo chủ nghĩa Mác đă làm cho chủ nghĩa Mác
trở nên lạc hậu, đă thành một sức cản đối với sự tiến hoá của xă
hội, v́ vậy đă đưa đến sự sụp đổ của Liên Xô, của các nước trong
khối Đông Âu (1991).
Chủ nghĩa Mác hiện nay như một
ngọn đèn đă cạn dầu, trở thành một đốm lửa nhỏ leo lét. Ở Châu Âu
và phần lớn trên thế giới ngọn đèn ấy đă tắt ngúm.
Ở Việt Nam, một số người lănh đạo cộng sản c̣n luyến tiếc chủ
nghĩa Mác, họ muốn duy tŕ nó, đặt lên đầu nhân dân Việt Nam - ông
Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Hội đồng lư luận, con người được coi là
nhà lư luận của Đảng, đang muốn dùng đốm lửa ấy để soi đường cho
cả dân tộc Việt Nam. Ông định đưa dân tộc ta đến bao giờ mới lên
đến chủ nghĩa xă hội?
Những người lănh đạo cộng sản Việt Nam muốn chủ nghĩa Mác tồn tại
như một tôn giáo. Họ muốn chủ nghĩa Mác thành một quốc đạo. Họ bắt
các trường học từ trung học, đến đại học trong cả nước, đều phải
lên lớp về chủ nghĩa Mác, không cho học các (học thuyết) lư luận
khác. Trong Hiến pháp có nói: ở điều 4, Nhà nước Việt Nam công
nhận sự lănh đạo của Đảng cộng sản, mà Đảng cộng sản Việt Nam đi
theo chủ nghĩa Mác, tức là công nhận chủ nghĩa Mác.
- Dân tộc ta hiện có hơn 82
triệu dân trong nước và 3 triệu Việt Kiều, trong ấy có hơn 2,6
triệu là đảng viên cộng sản, 2 triệu 6 đảng viên ấy theo đạo Mác
là tất nhiên, c̣n lại hơn 80 triệu người Việt Nam khác và 3 triệu
người Việt Nam ở nước ngoài tại sao Đảng cộng sản Việt Nam lại bắt
họ phải theo học thuyết Mác?
- Có nên chăng, để hợp t́nh hợp lư, tránh mâu thuẫn trong nội bộ,
dựa theo Luật pháp của nước Việt Nam đă ban hành về tự do tín
ngưỡng: có nên để Quốc hội thông qua cho thành lập một "đạo Mác" ở
Việt Nam. Đạo Mác có kinh thánh riêng, có tín đồ riêng (là các
đảng viên cộng sản), các tín đồ có quyền đặt ảnh Mác lên bàn thờ,
hàng ngày tụng kinh gơ mơ. Đạo Mác có Giáo hoàng là Tổng bí thư
hiện nay, có các Hồng y giáo chủ tức các Uỷ viên Bộ Chính trị, có
nhà thờ nhà chung, có trường học là hội trường, trụ sở đảng,
trường Đảng hiên nay. Giáo hoàng và Hồng Y giáo chủ có chế độ đặc
biệt riêng; ăn mặc toàn màu vàng, màu đỏ, đi xe có cờ vàng, cờ
đỏ... từ xa ai cũng trông thấy để tôn vinh; được hưởng chế độ cộng
sản chủ nghĩa suốt đời.
Nếu được như vậy, dân tộc Việt Nam thật là hạnh phúc. Ai muốn theo
ông Thích Ca, ông Giê Su, ông Mahômet, ông Mác th́ cứ đi theo ông
nào mà ḿnh thích; không thể bắt người đi theo ông Thích Ca, ông
Giê Su, ông Mahômet lại phải chạy theo ông Mác.
Tôi nói lên điểm này, không có
ǵ là mỉa mai, mà là một thực tế mong muốn của những người lănh
đạo Đảng cộng sản hiện nay - để toàn dân xem xét và cho phán quyết
giải quyết một mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân Việt Nam ta.
3. Vấn đề tham nhũng và chống tham nhũng.
Nước nào, chế độ nào, thời điểm nào cũng có tham nhũng, nhưng đặc
biệt ở Việt Nam ta, tội tham nhũng lại được xếp vào loại hàng đầu
trong những nước có nhiều tham nhũng của thế giới! Tham nhũng trở
thành một quốc nạn, có nguy cơ làm sụp đổ chế độ. Ông chủ tịch
nào, ông tổng bí thư nào, thủ tướng nào, chủ tịch quốc hội nào...
lên bục cũng đều nói chống tham nhũng, chống quyết liệt thế mà
tham nhũng vẫn cứ tăng, cứ phát triển, thế mới là chuyện lạ trên
đời. Câu chuyện có nguồn gốc là:
Đảng cộng sản Việt Nam đề ra
chế độ độc quyền lănh đạo, lănh đạo toàn diện, trực tiếp nắm một
bộ phận quy tŕnh của đất nước vào trong tay, nắm toàn bộ quyền
sinh quyền sát, không có một tiếng nói thứ hai ngược với tiếng nói
của Đảng, độc quyền về mọi mặt nên khi kinh tế bắt đầu phát triển,
khi có điều kiện tham nhũng, th́ cũng nắm độc quyền tham nhũng
luôn.
Những người có chức có quyền mới tham
nhũng được, mà có chức có quyền hầu hết phải là đảng viên, mà đă
là đảng viên cao cấp th́ được đảng nuông chiều bao che. Bởi vậy
đảng viên tham nhũng được bao che, được nằm trong tổ chức, được
pháp luật bảo vệ. Việt Nam
hiện nay có thể gọi là đất thánh của bọn tham nhũng.
Tôi đă ở trong bộ máy Nhà nước này trên 35
năm, tôi hiểu rất rơ không có chế độ quản lư nào dễ tham nhũng như
chế độ hiện hành ở Việt Nam hiện nay. Sở dĩ tôi không tham nhũng
của Nhà nước v́ theo lời Bác (chỉ trung với nước, chỉ hiếu với
dân, cần kiệm liêm chính), nếu tôi tham nhũng tôi đă trở thành tỷ
tỷ phú. Nếu Đoàn Duy Thành nói "Làm người là khó",
tôi có thể nói "làm nghèo là khó"
(c̣n làm giàu kiểu tham nhũng th́ quá dễ).
Gần đây Quốc hội Việt Nam ra Luật về chống tham nhũng. Chính phủ
ra những Quyết định về thành lập các ban bệ chống tham nhũng, chỉ
định những thành viên lănh đạo. Tôi nghĩ: tại sao ở các nước tư
bản lớn, họ không có luật chống tham nhũng, không có tổ chức ban
bệ chống tham nhũng mà họ chống được tham nhũng?!
Nếu nhiều thành viên của các ban bệ
chống tham nhũng, lại c̣n là Hội viên tích cực của phong trào tham
nhũng, th́ làm thế nào Nhà nước này chống được tham nhũng?
Cho đến nay chưa thấy một chi bộ đảng nào nói đến phát hiện đảng
viên tham nhũng trong chi bộ ḿnh, tố cáo đảng viên ấy ra pháp
luật, chỉ có báo chí, quần chúng nhân dân phát hiện, tố giác là
nhiều. Tất cả đảng viên ở bất cứ cấp nào, đều phải tham gia là
đảng viên trong một chi bộ cơ sở. Tại sao Đảng có chủ trương chống
tham nhũng, lại không dùng ngay tổ chức chi bộ cơ sở làm trung tâm
chống tham nhũng? Chi bộ có thể thường xuyên bắt đảng viên phải kê
khai tài sản, báo cáo sự hoạt động tài chính của ḿnh, chi bộ có
thể chất vấn một đảng viên là thủ tướng, là tổng bí thư, là bộ
trưởng, là chủ tịch nước, chủ tịch tỉnh, là tổng giám đốc v.v...
Tại sao lương anh chỉ có
100-200 đô mà anh có thể xây nhà hàng tỷ đồng, có trang trại hàng
chục tỷ, có xe cộ hàng tỷ, có biệt thự hàng chục tỷ, cho con cháu
đi học tốn 2000-3.000 đô mỗi tháng...
chi bộ sẽ biết rơ ngay nguồn gốc bất chính của đảng viên ấy, báo
cáo lên cấp trên, đưa ra pháp luật. Chỉ sợ Đảng không cho làm việc
này mà v́ đảng sợ mất hàng vạn đảng viên đă trung thành với Đảng,
đă được đảng bồi dưỡng cất nhắc từ thấp lên cao qua bao năm tháng.
Chế độ độc đảng đă có tác dụng giữ được sự ổn định chính trị trong
những thời gian nhất định. Nhưng lại đẻ ra mâu thuẫn: đẻ ra độc
tài, chuyên chế, thủ tiêu đấu tranh phê b́nh, tự phê b́nh là quy
luật phát triển của xă hội. Tại sao các nước họ thực hiện đa đảng
mà người ta vẫn giữ được sự ổn định chính trị? Tại sao Đảng cộng
sản Việt Nam hiện nay không áp dụng kinh nghiệm của bác Hồ đă
dùng: cho thành lập Đảng Xă hội, Đảng Dân chủ, thêm một số đối
trọng làm cho đất nước được phát triển cân đối, hài hoà.
Chống cho kỳ được nạn tham nhũng là sự sống c̣n của đất nước Việt
Nam hiện nay, không chống được tham nhũng th́ không thể nói đến
chủ nghĩa xă hội, không thể nói đến thực hiện những điều tốt đẹp
nêu trong báo cáo của Đại hội Đảng khoá X. Tại sao thời Bác Hồ
không có tham nhũng, chỉ có Trần Dụ Châu đă bị đưa ra bắn, ngày
nay có hàng triệu Trần Dụ Châu!
Có thể dễ hiểu là: "Thượng bất chính,
hạ tắc loạn" - trên phải nghiêm, nói dưới mới nghe.
Vậy làm thế nào trên phải nghiêm đi, phải trong sạch đi, để nói
cho dưới nghe theo.
III. Kết luận
Đoàn kết là sức mạnh
- Phe bảo thủ phải bớt bảo thủ đi.
- Phe tiến bộ phải không câu nệ câu - chữ
Tất cả v́ đất nước, tất cả v́ sự phồn vinh của dân tộc.
- Cái ǵ có lợi cho đất nước, cho dân tộc, th́ cùng chung sức xây
dựng, phát huy.
- Cái ǵ có hại cho dân tộc, cái ǵ đi ngược với quy luật, phải
cùng nhau loại bỏ, không thương tiếc.
Không ai muốn lật đổ, xoá bỏ
Đảng cộng sản Việt Nam, trừ phi Đảng cộng sản Việt Nam cứ ôm ấp
cái hủ bại lỗi thời, đi ngược với quy luật phát triển của xă hội
loài người để tự ḿnh tự lật đổ ḿnh, tự ḿnh rời bỏ vai tṛ lănh
đạo, tự ḿnh rời bỏ cái ghế lănh đạo của ḿnh.
Trước mắt tôi đề nghị.
- Làm tốt công tác nhân sự, t́m chọn người tốt, người có năng lực,
có công tâm, có bản lĩnh, dám đổi mới làm xoay chuyển t́nh thế,
chuyển bại thành thắng, Đảng cho sớm công bố danh sách các đại
biểu dự kiến vào Trung ương, yêu cầu các đại biểu được dự kiến cho
vào Trung ương làm kê khai tài sản sớm.
Con người quyết định, cán bộ quyết định tất cả Đảng và nhân dân ta
cần một Chu Văn An (như trước đây Trung Quốc cần một Đặng Tiểu
B́nh).
- Bỏ chế độ Thái thượng hoàng.
- Bỏ cách lănh đạo: Đảng chiếm đoạt quyền lănh đạo của Quốc hội,
của chính quyền, bao biện vượt lên quyền hành của tổ chức quốc hội
và Chính phủ, chính quyền của nhân dân đă bầu ra.
Tôi đă từng nói:
Ghế quan ai ngồi xin chớ thờ
Thương dân, dân lập đền thờ
Hại dân dân đái ngập mồ thối xương!
Thương cho ông Lê Đức Thọ đă có cuộc đời hiến dâng cho cách mạng,
nhưng phạm vào tội ác: d́m người này, ép người kia, bè cánh, nhiều
mưu đồ thủ đoạn, gây khổ cực, oan ức cho bao đảng viên, cán bộ vô
tội. Nên sau khi chết được Đảng và Nhà nước cho chôn cất tử tế vào
nơi khô ráo, sang trọng, tưởng là mồ yên mả đẹp, thế mà những gia
đ́nh bị oan ức hàng ngày cứ vứt những gói quà xú uế đến ngập cả
mồ. Con cháu phải vội bốc ông đi, để hài cốt của ông khỏi bị thối
rữa...
Bài học nhỡn tiền về "cách làm
người" của Lê Đức Thọ viết chưa ráo mực.
Nay tôi xin nhắc thêm lời khuyên giữ nước của vua Thành Thái của
cụ Nguyễn Khắc Niêm khi cụ đỗ Hoàng giáp. Cụ Niêm chỉ biên 4 câu
thơ:
"Tôn tộc đại quy
Tôn lộc đại nguy
Tôn tài đại thịnh
Tôn nịnh đại suy"
Tức:
- đề cao họ tộc, truyền thống gia đ́nh th́ quy tụ được họ hàng,
đoàn kết rộng răi trong họ, ngoài nhân dân.
- đề cao bổng lộc, khuyến khích hưởng thụ, khuyến khích tham
nhũng, thật là nguy.
- đề cao tài năng, trọng người tài, biết sử dụng tài năng, làm cho
đất nước chóng phồn vinh, thịnh vượng.
- đề cao nịnh hót, thích của ngọt, chế thuốc đắng, thích nịnh bợ,
là con đường đi đến suy vong.
Bài học (ông Lê Đức Thọ) sáng như ban ngày, xin nhắc nhở cho ai
đang tề gia, trị quốc, b́nh thiên hạ.
Là dân xứ Nghệ, là hậu duệ các vua nhà Trần, là chắt cố Đông các
Đại Học sĩ Cao Xuân Dục, là cháu nội cụ Hoàng giáp Đặng Văn Thuỵ
nguyên Tế tửu Giám đốc trường Quốc Tử Giám, là con trai cụ Đặng
Văn Hướng nguyên bộ trưởng trong Chính phủ đầu tiên của nước Việt
Nam Dân chủ Cộng hoà.
Việt này không biết cách nói ṿng vo, không quen uốn ba tấc lưỡi
nịnh bợ ai.
Việt này không bao giờ chống lại Đảng, đi ngược lại quyền lợi của
nhân dân.
Việt này không sợ bất cứ một cường quyền nào, chỉ sợ ḿnh làm sai.
ĐẶNG VĂN
VIỆT
Xong lúc 16 giờ 15, ngày 9/2/2006
Mục Thời sự Tạp chí Dân chủ & Phát
triển điện tử:
www.dcpt.org
hay
www.dcvapt.net