Những thảm kịch ở Đài Loan
Bùi Bảo Trúc, 5/8/04
Tại buổi gây quĩ ở Houston để giúp một số người Việt gặp nạn ở Đài Loan, người ta đă được thấy một cái nh́n khác hơn về những người này. Trong khi hội trường đông đảo những người đến để đóng góp phần nào giúp làm dịu bớt những bất hạnh của một số phụ nữ Việt ở Đài Loan, th́ một hai ư kiến cho rằng không cần phải giúp những người đó, v́ họ rời VN là để t́m một cuộc sống tốt đẹp hơn. T́m không thấy th́ mặc kệ ho.. Không ai có bổn phận phải giúp những người này hết.
Thực ra th́ cũng có một số chọn đi Đài Loan là có nguyên do kinh tế thật. Nhưng không phải là tất cả. Những người t́m được đời sống tốt đẹp hơn th́ không phải là những trường hợp cần giúp đỡ. Những người không t́m được là những người đang cần được giúp đỡ.
Và trong số những người này, chuyện đi Đài Loan của họ cũng không hoàn toàn là để đi t́m một cuộc sống kinh tế tốt đẹp hơn, mà dẫu cho là nếu có như vậy, th́ họ cũng chỉ làm công việc hệt như tất cả chúng ta, đó là mưu cầu hạnh phúc cho ḿnh. Ai cũng có quyền đi t́m hạnh phúc cho ḿnh.
Nhưng những cảnh tuyển lựa để được đi "mưu cầu hạnh phúc" đó, có nhiều trường hợp trông không khác ǵ cảnh mua nô lệ ở Baltimore cách đây hơn hai trăm năm, khi các chủ đồn điền đến lựa những người phụ nữ da đen, chọn lấy người cơ thể c̣n trẻ để có thể đẻ được những nô lệ mới, và chọn những người đàn ông da đen răng lợi c̣n tốt, bắp thịt nhiều để làm việc trong các nông tra.i.
Ở VN, phía môi giới trung gian cũng tổ chức những chợ mua người như thế cho những người Đài Loan đến xem chân, xem cẳng các phụ nữ Việt, những trường hợp không khác ǵ hoàn cảnh của Kiều trong hơn hai ngàn câu lục bát của Nguyễn Du.
Cảnh Nhà băng đưa mối t́m vào lầu trang / Ghế trên ngồi tót sỗ sàng / Buồng trong mối đă dục nàng bước ra vẫn thấy tại một số thị trấn ở miền nam.
Cảnh bọn môi giới mối lái bán các phụ nữ này chúng ta cũng đă thấy trong một đoạn Kiều ngay ở đoạn dưới: Mối càng vén tóc bắt tay / Nét buồn như cúc, điệu gầy như mai/ Đắn đo cân sắc, cân tài/ Ép cung cầm nguyệt, thử bài quạt thơ... hay C̣ kè bớt một thêm hai cũng có.
Một số phụ nữ đi Đài Loan đă làm đúng việc mà Kiều đă phải làm trong cơn gia biến để cứu lấy cha me.. Họ hy vọng kiếm được tiền để chữa bệnh cho người cha, sửa căn nhà cho người mẹ, giúp những đứa em có tiền ăn học.
Nhưng họ bị đẩy vào một cái bẫy khổng lồ của những con ác quỉ táng tận lương tâm để mất hết không c̣n nhân phẩm, danh dự và cũng có trường hợp, mất luôn mạng sống.
Những người này bị đưa sang Đài Loan để làm vợ những người đàn ông già bạo dâm như cảnh trong phim Đậu Cúc của Củng Lợi, hay để bị dầy ṿ thể xác bởi những người đàn ông dị dạng, không t́m được người để kết hôn do t́nh trạng gái thiếu trai thừa, hay để làm điếm không công cho tất cả những người đàn ông trong gia đ́nh, bất kể là anh em, chú cháu, bố con gom được tiền để mua họ về, rồi c̣n bị đánh đập tàn nhẫn như súc vật.
Và khi quả chanh bị vắt kiệt nước, hay khi chịu hết nổi, các phụ nữ này phải trốn đi, th́ xứ Đài Loan, quốc gia từng là bạn của chúng ta trong những năm 50, 60, 70 quay ra đối xử với các phụ nữ này c̣n tồi tệ hơn ai hết. Luật pháp rất dễ bị bẻ queo để đứng về phía những kẻ bạo hành, phạm pháp, ngược đăi những người Việt, chẳng cứ các phụ nữ này, mà luôn cả những người công nhân bị chủ hăng ăn quịt tiền lương, không một đồng bồi thường cho những người bị tai nạn đến tàn phế.
Những trường hợp như thế làm sao chúng ta nhắm mắt làm ngơ cho được. Dẫu cho là một số, khi chọn đi Đài Loan là tự ư, là muốn cải thiện đời sống quá cơ cực, bất hạnh ở trong nước.
Đây là lần đầu tiên người Việt đến lănh thổ của người Hoa sinh sống và làm việc. Trong khi người Hoa sang sống ở VN đă từ lâu.
Nhưng cộng đồng người Hoa ở VN lúc nào cũng được người Việt đối xử hết sức tử tế. Người Hoa ở VN không bao giờ gặp cảnh "cáp duồn" như người Việt ở Căm Bốt hồi cuối thập niên 60 hay mới cách đây vài năm.
Người Hoa ở VN không bao giờ bị cảnh tàn sát, cướp bóc, ngược đăi, đuổi đi như họ đă bị tại Indonesia hồi 1964 hay gần đây hơn là năm 1999.
Họ cũng không bao giờ bị đuổi thẳng cánh khỏi một số nước ở Phi châu như cộng đồng người Ấn đă bị hồi thập niên 60.
Người Hoa cũng không bị coi rẻ như người Triều Tiên sống hai ba đời tại Nhật vẫn bị coi là gaijin, ngoại nhân, năm năm phải chụp h́nh, lăn tay làm căn cước một lần.
Người Hoa sang sinh sống tại VN luôn luôn được người Việt đối xử nhân đạo trong khi chính người Hoa, một số, cũng không tử tế lắm khi sống tại VN. Họ vẫn có một thái độ khinh miệt đối với chủ nhà, như không gả con gái cho người Việt hay bỏ tiền ra mua lần đầu tiên của các phụ nữ Việt để làm ăn may mắn vân vân.
Ở Đài Loan, theo một linh mục VN, những người Việt bị ngược đăi c̣n bị chính phủ Đài Loan gây đủ mọi khó dễ.
Và đại diện ngoại giao VN ở Đài Loan th́ c̣n tệ hại hơn nữa.
Thứ nhất, nhà cầm quyền Hà Nội để mặc cho công dân bị đem bán ra nước ngoài, nhắm mắt thông đồng với bọn buôn người.
Thứ hai, là khi các công dân VN ở nước ngoài gặp khó khăn, th́ đại diện ngoại giao của Hà Nội không hề nhấc một ngón tay để giúp những người này, nếu không có một ít tiền lót tay.
Và sau bao nhiêu trường hợp thương tâm như thế xẩy ra, Hà Nội vẫn để cho các công dân bị đem bán cho bọn bất lương.
Chính quyền mà như thế th́ không thể gọi bằng một từ ngữ nào khác hơn là một chính quyền chó đẻ.
Đem con bỏ chợ cũng chưa khốn nạn đến như vậỵ Chúng ta phải giúp những nạn nhân cùng tổ quốc của chúng ta bất kể họ đă rời đất nước trong trường hợp nào đi chăng nữạ Bởi v́ chúng ta là những người tử tế, tử tế hơn bọn môi giới, bọn con buôn, bọn phi cầm phi thú ở Đài Loan và bọn chó đẻ ở Hà Nô.i.