“Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Nguyễn Phú B́nh kể
rằng nhạc sĩ Phạm Duy khi tiếp nhận văn bản cho phép ông về định cư và phổ
biến tác phẩm đă nói: 'Thật tuyệt vời. Đất nước đă đổi thay thế nào th́ cùng
lúc một viên tướng (ông Nguyễn Cao Kỳ), một nhà sư (thiền sư Thích Nhất Hạnh)
và một nhạc sĩ lại cùng vế (Cẩm Hà, “Nhiều Con Tim Đă Vui Trở Lại”)
[1]
Trong số “nhiều con tim đă vui trở lại” vừa kể, Phạm Duy quên đề cập đến một
nhân vật nữa - cũng tăm tiếng và tai tiếng chả kém ai - thi sĩ Du Tử Lê. Ông
là tác giả nhiều câu thơ bất hủ, xin đơn cử một:
- “Khi tôi chết hăy đưa tôi ra biển!”
Một phần tư thế kỷ sau, sau khi câu thơ thượng dẫn được phổ biến, nhà thơ của
chúng ta vẫn sống, và hoàn toàn không có triệu chứng ǵ sắp chết hay sẽ chết.
Trong thời gian này, đất nước đă trải qua “những thay đổi lớn lao … và tôi
được đối xử chân t́nh, chu đáo” - theo như lời tâm sự của (cựu) thiếu tướng
Nguyễn Cao Kỳ [2]. Có lẽ v́ “những thay đổi lớn lao”, cùng với sự “chân t́nh
và chu đáo” như thế, thi sĩ Du Tử Lê đă vội vàng mua vé máy bay trở lại Việt
Nam - thay v́ chờ được thả xác, về bằng đường biển.
Quyết định này của nhà thơ hoàn toàn hợp thời và hợp lư. Nó phù hợp với chủ
trương đại đoàn kết dân tộc của nhà cầm quyền đương đại, và cũng đỡ phiền toái
cho rất nhiều người. Nếu ông cứ tiếp tục, thỉnh thoảng, lẳng lặng về chơi,
thăm nhà một chuyến như vẫn thường làm như thề th́ (thật) quí hóa biết chừng
nào.
Cũng như những nhân vật vốn tăm tiếng (và tai tiếng) khác. Du Tử Lê dường như
không thích hợp lắm với một cuộc đời trầm lặng, dù ông sống ở bất cứ nơi đâu.
Mới đây, người ta đọc được một bản tin ngắn - xuất xứ từ VN - về “Thơ T́nh Du
Tử Lê”, toàn văn như sau:
“Nổi tiếng với lĩnh vực thơ t́nh ở miền Nam từ trước giải phóng, Du Tử Lê
c̣n được xem là một trong những tác giả có thơ được phổ nhạc nhiều nhất. Ơn
em, Trên ngọn t́nh sầu (Từ Công Phụng), Khúc Thụy Du (Anh Bằng), Kiếp sau xin
giữ lại đời cho nhau, T́nh sầu Du Tử Lê (Phạm Duy)... đă đi vào ḷng người yêu
nhạc nhiều thế hệ.”
“Sau giải phóng, Du Tử Lê định cư ở nước ngoài (Mỹ) nhưng không nguôi thương
nhớ quê hương. Ông nhắn nhủ người thân khi ông nhắm mắt hăy thủy táng ông trên
biển để theo ư nguyện, thể xác ông xuôi về với quê nhà, "cáo chết quay đầu về
núi". Từ đây, thơ Du Tử Lê đă được giới thiệu rải rác trở lại trong nước qua
các bài viết đặc sắc của các nhà phê b́nh, nhà thơ Thanh Thảo, Phạm Xuân
Nguyên, Trần Mạnh Hảo... gây được chú ư trong công luận.”
“Theo nhà thơ Nguyễn Liên Châu, người được tác giả ủy thác đại diện tác quyền,
cũng như tuyển chọn và thực hiện tập thơ này, nhà thơ Du Tử Lê rất vui mừng
khi được Bộ Văn hóa - Thông tin và Nhà xuất bản Văn Nghệ đồng ư cho xuất bản
tập thơ này. Tuyển tập gồm gần 80 bài, tuyển chọn giai đoạn sáng tác 1956 -
1975, đặc biệt có một loạt phụ bản ảnh, sơn dầu, kư họa, màu nước vẽ chân dung
tác giả của nhiều nghệ sĩ, họa sĩ nổi tiếng như Trịnh Cung, Đinh Cường, Duy
Thanh, Nguyễn Trọng Khôi, Khánh Trường, Phạm Công Thiện, Nguyễn Bá Văn, Hồ
Thành Đức... lần đầu được tập hợp công bố. Ảnh b́a 4 chụp nhà thơ Du Tử Lê
tuổi 60 trở về Hà Nội của nhà nhiếp ảnh Nguyễn Đ́nh Tốn và b́a rất trang nhă,
sang trọng của nhà thơ họa sĩ Nguyễn Trọng Tạo.” [3].
Dư luận ở hải ngoại, nghe ra, hơi khác. Tạp chí Khởi Hành, số 101, phát hành
từ California, số tháng 3 năm 2005, trong mục “Giữa Ṭa Soạn Và Bạn Đọc”, có
đoạn viết như sau:"Để có tác phẩm được cs cho tái bản ở trong nước, không phải
cứ xanh vỏ đỏ ḷng là được. C̣n phải biếu xén quà cáp nhiều lắm. Chẳng vinh dự
ǵ đâu."
Cụm từ “xanh vỏ đỏ ḷng” vừa ghi, có lẽ, đă khiến cho thi sĩ Du Tử Lê cảm thấy
nhột nhạt. Khi được hỏi về những vấn đề có liên quan đến vấn đề này, ông cho
biết:”
“Gần đây, tại Việt Nam, Bộ Văn hóa đă xét duyệt, và bắt đầu cho in lại
những tác phẩm văn học nghệ thuật không có tính cách chính trị, nên anh Châu
đă ngỏ lời với tôi rằng cho phép anh ấy in tập thơ của tôi. Tôi nói “Ừ, cậu
muốn làm ǵ đó th́ làm.” Tôi chỉ nói thế thôi…
Cho tới bây giờ, không có một gịng chữ nào, chữ kư nào ủy quyền, ủy thác cho
ai ở Việt Nam…”
“Mặc dù tôi già rồi, tôi chỉ muốn sống yên, tuy nhiên, nếu tôi bị tấn công, mà
có nguy hiểm đến tính mạng, nhất là vấn đề chụp mũ tôi là Việt cộng, tôi vẫn
dành quyền luật pháp can thiệp. V́ sinh mạng của ḿnh, nên mặc dù tôi nghèo,
tôi vẫn có thể theo đuổi một vụ kiện như vậy (Nguyễn Quang Minh, “Nhà Thơ
Du Tử Lê La Trời,” [4]).
Du Tử Lê nói rơ rằng “nếu tôi bị tấn công, mà có nguy hiểm đến tính mạng, nhất
là vấn đề chụp mũ tôi là Việt cộng, tôi vẫn dành quyền luật pháp can thiệp”.
Tuy nhiên, những người ở trong nước lại hiểu (lầm) rằng thi sĩ sẽ kiện họ v́
ông “không hề cho phép bất cứ cá nhân hay tổ chức nào xuất bản cuốn TTDT L”;do
đó, họ đă cho in phóng ảnh giấy ủy quyền xuất bản tác phẩm này cho mọi người
cùng ... thưởng lăm [5]. Cùng lúc, báo chí trong nước không tiếc lời thóa mạ
thi sĩ của chúng ta là “lật lọng, xảo trá và thiếu nhân cách” [6].
Chuyện đi/về và thơ/thẩn của thi sĩ Du Tử Lê mới c̣n ở giai đoạn “triển khai”
nhưng chỉ nghe tới đây thôi nhiều người (xem chừng) đă... oải. Do đó, phần c̣n
lại của bài viết ngắn ngủi này, xin được đề cập đến những cách hồi hương khác,
của những núm ruột xa quê khác.
Có những kẻ không trở về bằng đường biển, theo như cách mà thi sĩ Du Tử Lê
(từng) đ̣i hỏi. Họ cũng không đi máy bay, theo như lối phổ biến của đời
thường. Họ được thả cho trôi lại quê nhà, bằng đường ... sông - theo như tường
thuật của RFA, nghe được vào hôm 15 tháng 7 năm 2005:
“Bốn thi thể trôi trên sông Sesan thuộc địa phận tỉnh Ratanakiri bên
Campuchia được cho là xác của những người dân tộc Việt Nam. Tin này do một
viên chức thuộc tổ chức Adhoc tranh đấu cho nhân quyền tại Campuchia nói với
hăng thông tấn AFP vào ngày hơm qua…” Theo ông th́ đó là xác của bốn nguời dân
tộc thiểu số Việt Nam v́ được t́m thấy tại khu vực mà truớc kia nguời dân tộc
Tây Nguyên từ bên Việt Nam hay lẩn trốn. Tuy nhiên nguyên nhân tử vong của họ
th́ ông không đuợc rơ.
“Ông Bonnar c̣n cho biết hồi năm 2001, thi thể của hai người dân tộc thiểu số
Tây Nguyên cũng đă được t́m thấy với hai tay bị trói ké sau lưng” [7].
- Ủa, nói vậy không lẽ đồng bào Thượng cũng bỏ đi luôn sao?
- Trời, trong một xứ sở mà cột đèn, nếu có chân, cũng không chịu ở th́ ai mà
không đi - cha nội? Sức người, kể cả người Thượng, có hạn thôi chớ bộ.
Chỉ tiếc là những người dân miền núi đă đi (quá) chậm nên phải chịu thiệt
tḥi. Họ không có quyền đ̣i hỏi người khác mang ḿnh ra biển, sau khi chết. Họ
bị thả trôi sông (với hai tay bị trói ké sau lưng) ngay khi c̣n sống! Hoặc bị
bắt trả về (hàng loạt) bằng đường bộ.
“Theo tường thuật do thông tín viên Kate Woodsome của đài VOA gởi về từ
Phnom Penh sáng ngày thứ tư, cảnh sát Kăm Pu Chia đă phong tỏa con đường dẫn
tới một trại tị nạn của Liên hiệp quốc ở ngoại ô Phnom Penh để ngăn không cho
những người Thượng trốn ra khỏi trại, trước khi họ đưa những người này lên xe
buưt để chở tới cửa khẩu Mộc Bài ở tỉnh Tây Ninh của Việt nam…”
“Theo tin của hăng thông tấn Pháp, một viên chức cao cấp ở cửa khẩu Mộc Bài
xác nhận rằng 107 người Thượng đă được Kăm Pu Chia giao trả cho giới hữu trách
Việt nam, và nhà chức trách Việt nam sẽ dùng xe chở những người này về nguyên
quán của họ…”
“Các tổ chức nhân quyền đă lên án hành động trục xuất này và đả kích Kăm Pu
Chia về việc ép buộc những người Thượng trở về Việt nam…”
“Ông Ny Chakrya, người đứng đầu bộ phận theo dơi của một tổ chức nhân quyền
Kăm Pu Chia, có tên là ADHOC, nói rằng những người Thượng này không được bảo
đảm an ninh khi họ trở về Việt nam” [8]
Tuyệt nhiên, không nghe ai đả động ǵ đến những người dân miền núi đă trở về
bằng đường sông hay đường xe như thế cả. Mọi cơ quan truyền thông, ở trong
nước, đều dồn hết nỗ lực ca tụng những chuyến hồi hương (để “thể hiện t́nh
đoàn kết dân tộc và xây dựng quê hương”) của những người tăm tiếng. C̣n giấy
mực và những diễn đàn, ở ngoài nước, th́ chỉ dùng vào việc mai mỉa hay riếc
móc những tai tiếng mà các nhân vật tăm tiếng đă gây ra - ở quê nhà.
Trong ánh mắt của đại đa số, từ trong ra ngoài, người dân thuộc những sắc tộc
thiểu số ở VN - dường như - không phải là đồng bào của họ. Mai hậu, khi họa
cộng sản đă qua, khi cần đến sự đồng tâm của mọi thành phần dân tộc để xây
dựng lại đất nước, dân Việt sẽ có (rất) nhiều dịp để ân hận về sự vô tâm của
họ hôm nay.
[1]
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=93941&ChannelID=87.
[2] http://www3.thanhnien.com.vn/Kiebao/2005/4/4/103537.tno
[3]
http://web.thanhnien.com.vn/Vanhoa/2005/8/5/118045.tno?SearchTerm="du%20tu%20le"
[4] http://65.45.193.26:8026/cms/acct/vietweekly/issues/vw3n33/duTuLe.html
[5]
http://www.tienphongonline.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=19310&ChannelID=7
[6] http://www.baocongantphcm.com.vn/detail_news.php?a=art07632
[7]
http://www.rfa.org/vietnamese/tintuc/vietnam/2005/05/04/Vietnam_Cambodia_Montagnards/
[8]
http://www.voanews.com/vietnamese/2005-07-20-voa9.cfm