ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

Thánh Gióng và con ngựa què

 

Phan Kiến Quốc  (VNN)

 

Vào cuối tháng 5/2005 và trung tuần tháng 7/2005, báo Tuổi Trẻ đă giới thiệu và cho đăng hai nhật kư chiến tranh là "Măi măi tuổi hai mươi" của Nguyễn văn Thạc và cuốn nhật kư của Đặng Thùy Trâm. Cả hai đều là những cán binh cộng sản miền Bắc đă tử trận vào thập niên 70. Riêng chị Đặng Thùy Trâm c̣n là một bác sĩ y khoa. Cả hai cuốn nhật kư này viết lại tâm trạng của hai người lính xa nhà, những nỗi niềm, ưu tư trong những tháng ngày gian lao trên chiến trường miền Nam. Gạt qua những khác biệt về chính kiến th́ những lời lẽ trong hai cuốn nhật kư toát lên một sự kiên tŕ, gian nan chịu đựng trong những ngày tháng khắc nghiệt nhất của cuộc chiến, khi mà cái chết lúc nào cũng ŕnh rập cận kề. Sau khi hai cuốn nhật kư được phổ biến th́ ṭa soạn đă nhận được nhiều thư từ phản ánh của độc giả trong và ngoài nước, và theo những thư được chọn đăng th́ mọi người đều cảm nhận được sự hy sinh của hai người lính và thấy đó là những tấm gương sáng cho lớp trẻ ngày nay noi theo. Hai cuốn nhật kư đă được in thành sách và đến cuối tháng năm th́ nghe đâu đă in đến xấp xỉ 100 ngàn cuốn (một con số kỷ lục). Một cuộc vận động xây một bệnh xá mang tên Đặng Thùy Trâm cũng đă gom được khoảng 1 tỷ rưỡi (100 ngàn USD).

 

Thanh niên ngày nay sống không lư tưởng Sau khi đăng hai nhật kư nói trên, báo Tuổi Trẻ mở ra một diễn đàn mang tên "Diễn đàn tuổi 20 của chúng ta" để độc giả góp ư. Gọi là diễn đàn chứ thật ra ṭa soạn cũng không dám đăng những câu hỏi hơi "phạm thượng". Nhưng cho dù thế, qua những ǵ được đăng người ta cũng thấy rơ ràng một ưu tư đang ngày đêm lởn vởn trong đầu óc thanh niên Việt Nam: tại sao đất nước ta măi nghèo và đứng trước sự tụt hậu này thanh niên phải làm ǵ. Câu hỏi tại sao đất nước ta măi nghèo xin để cho các nhà kinh tế, nhưng nhiệm vụ của thanh niên, hay nói cao đẹp hơn, lư tưởng của thanh niên đúng là một trăn trở lớn lao của các bạn trẻ ngày hôm nay. Hiện tượng này được anh Vũ Minh Khương, một tiến sĩ Harvard đang giảng dạy tại Mỹ ví von:"Đây là nguồn năng lượng cực lớn của đất nước. Tuy nhiên họ đang tản mạn, lúng túng và bị ḱm nén. Tôi cho rằng đó là những đứa trẻ c̣i cọc chưa biết nói, biết cười, ẩn ḿnh sau lũy tre làng. Nhưng nếu vua gọi đến th́ đó là những Thánh Gióng." Ngay sau khi phát biểu trên báo, TS Khương đă được tổ chức giao lưu với bạn đọc quanh suy tư của ḿnh. Cho dù chỉ trả lời được một ít trên số 600 câu hỏi trực tuyến, nhưng người đọc Tuổi Trẻ lại càng thấy rơ bầu nhiệt huyết của thanh niên đang bị lăng phí một cách đáng tiếc. Nếu Thánh Gióng ngày xưa đợi vua th́ ngày nay thanh niên đang loay hoay không biết phải làm ǵ ngoài chờ đợi những "chính sách của nhà nước về ưu đăi nhân tài" hoặc được "thoát khỏi những trói buộc về tư duy và quan niệm đă trở nên lạc hậu theo thời gian." Trà lời độc giả, TS Khương nói:"tôi th́ thấy các bạn trẻ bây giờ khá bơ vơ. (...) Thế hệ các bạn bây giờ đang đối mặt với nỗi đau đớn của đất nước tụt hậu, và trong thâm tâm nhiều người tự hỏi không biết bao giờ chúng ta mới thực sự giải quyết được điều đó". (...) Dư luận nhân dân mà tôi được biết vô cùng bức xúc là tiềm năng hội nhập và phát triển của nước ta c̣n bị ḱm nén và thực sự lo lắng về sự thui chột của những tiềm năng này và sự thua kém của nước ta so với thế giới, đặc biệt là Trung Quốc. Rơ ràng là thanh niên đang bơ vơ không biết phải chọn con đường nào cho ḿnh để phục vụ đất nước. Và đây đúng là một cái tát nẩy lửa vào mặt Đảng Cộng Sản, vào nhà nước, vào các cơ quan thông tin, giáo dục, vào Mặt Trận Tổ Quốc... không hơn không kém, v́ không có ǵ có thể bào chữa cho trách nhiệm của họ. Ngay từ khi tập tễnh bước vào nhà trường, vào các lớp mầm, chồi, lá; các em nhỏ đă được uốn nắn, được giáo dục theo đường lối và suy nghĩ của Đảng: "Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi đồng", hoặc "Hôm qua em mơ gặp Bác Hồ...". Lớn lên một tí th́ vào Đội, vào Đoàn. Việc gia nhập vào các tổ chức này nghe ra th́ không bắt buộc nhưng trên thực tế ít gia đ́nh nào tránh khỏi. Lên tới bậc đại học, cái việc nhồi sọ lại càng gắt gao hơn nữa cho dù khối lượng bài vở ngập đầu. Hết Chủ nghĩa Xă hội khoa học đến Lịch sử Đảng, rồi mới đây là Tư tưởng Hồ Chí Minh, các môn học mà cả thày lẫn tṛ đều đọc và học như con vẹt. Hết đạo luật nhân quyền sang đến phong trào thanh niên ba sẵn sàng rồi cứu lụt Cuba... thanh niên suốt ngày được lôi vào những cuộc hoan hô đả đảo mà các em chẳng biết đang phục vụ cho đối tượng nào. Với tất cả những ràng buộc, những uốn nắn, những hướng dẫn từ buổi sơ cấp cho đến khi tốt nghiệp đại học, vị chi là 20 năm với biết bao tư tưởng, bao nhiêu chính sách, để rồi đến bây giờ các em bơ vơ không biết tương lai ḿnh sẽ đi về đâu để bây giờ mới sực tỉnh giấc: "Nh́n ra xă hội bây giờ, chúng ta không tránh khỏi xấu hổ: quan chức tham nhũng thuộc vào hàng nhất nh́ châu Á; cơ sở vật chất hạ tầng yếu kém, môi trường ô nhiễm, đường đầy bụi bặm, rác rưởi; công nhân đi lao động nước ngoài bị trả về; giáo dục th́ nhồi nhét, chạy thành tích, chạy điểm, đủ thứ "c̣, phe vé"; hầu như ở đâu cũng thấy gian lận (...) Sau cái phồn vinh giả tạo mốt này mốt kia, chất lượng cuộc sống bị hạ thấp thảm hại. Và cay đắng là chúng ta biết xấu hổ, biết ngượng nhưng vẫn cứ làm. Lên án th́ cứ lên án nhưng lười biếng, cẩu thả, chạy điểm, đưa hối lộ vẫn tiếp tục. Dần dần những cái xấu đó biến thành chuyện b́nh thường, chuyện "tặc lưỡi" cho qua. Mỗi cá nhân đều hiểu rằng trong cuộc đấu tranh chống lại hoàn cảnh, ḿnh không đủ sức. (...) Hoàn cảnh xă hội không giúp cho người thanh niên sống tốt sống đúng đắn, và đó là chỗ khác biệt giữa hôm nay và hôm qua". Sự hoang mang c̣n lên đến đỉnh điểm khi tờ báo đăng bài phỏng vấn Thủ tướng Phan văn Khải và nguyên Tổng bí thư Lê Khả Phiêu về hai cuốn nhật kư này. Ông Khải nói: "Thủ tướng đề nghị học tập, noi gương hai liệt sĩ Thùy Trâm và Văn Thạc, tôi thấy tinh thần đó phải được thể hiện rơ trong sự gắn bó giữa ḷng yêu nước và yêu chủ nghĩa xă hội, xây dựng con người mới, con người Việt Nam xă hội chủ nghĩa". Câu này chắc chắn làm nhiều bạn trẻ thất vọng, v́ họ mong cống hiến cho đất nước chứ không riêng ǵ cho bất kỳ chủ nghĩa nào, họ mong xây dựng con người Việt Nam, chứ không phải con người Việt Nam xă hội chủ nghĩa. C̣n ông Phiêu th́ nói một câu rất chung chung: "Đó là sự cống hiến sức lực, trí tuệ, tài năng của ḿnh cùng cả dân tộc đưa Việt Nam bước vào một kỷ nguyên mới, đưa vinh quang, hạnh phúc cho mọi người, của mọi người". Rơ ràng là ngay cả đến các lănh tụ tối cao cũng chẳng có được điều ǵ cụ thể để nói (hay đúng ra là có nhưng không dám nói?!). Sự hoang mang, mất định hướng trong thanh niên được tóm tắt trong một lá thư độc giả vốn là một nhân viên của Phân viện Báo chí và tuyên truyền Hà Nội: "Thầy giáo tôi kể: một buổi tối, thầy đèo một người bạn Thụy Điển bằng xe máy từ khách sạn về nhà thầy. Qua bờ hồ Hoàn Kiếm, người bạn này rất ngạc nhiên v́ thấy đường phố đông ngh́n nghịt: "Các bạn trẻ này đang đi đâu thế?" Thầy trả lời: "Đi một đoạn nữa tôi sẽ nói cho ông biết!" Ba, bốn lần hỏi đáp như vậy, biết không thể lần lữa được nữa thầy tôi đành bảo: "Thú thật với ông là tôi cũng chẳng biết họ đang đi đâu nữa!" Làm sao thầy tôi trả lời được, bởi có lẽ ngay các bạn trẻ này chưa chắc đă biết ḿnh đang đi đâu..." Giới trẻ muốn ǵ? Muốn được lắng nghe và hăy giao việc cho chúng tôi. "Tôi cũng là một người Việt trẻ, mong muốn được sống, được khám phá những cái hay, cái mới mẻ, mong muốn được khẳng định ḿnh một cách tích cực. Và tôi tin vào nhiều lớp người Việt trẻ hiện nay. Nếu chúng tôi được trang bị tốt hơn nữa về đời sống văn hóa th́ không bao giờ phải cấm, phải răn đe, chúng tôi tự biết được ḿnh phải làm ǵ và sống như thế nào cho tốt. Nói như vậy để thấy rằng, trước khi áp đặt cho giới trẻ phải sống như thế nào, hăy lắng nghe chúng tôi nói." Trên đây là ư kiến của một độc giả nhân buổi hội thảo tháng 11/2004. Buổi hội thảo này rơ ràng với chủ đề "Ảnh hưởng của văn hóa nước ngoài đến giới trẻ TP.HCM", đến khi được bày tỏ ư kiến về nội dung hai cuốn nhật kư chiến tranh, hầu hết các bạn trẻ cũng đều mong được lắng nghe họ. Biết bao nhiêu lần các lănh đạo đă khẩn khoản gào lên: "Các bạn trẻ, các đồng chí hăy mạnh dạn lên để tố cáo những cái xấu nhằm hoàn thiện xă hội...". Câu này giống y chang câu: "bà con nào tự ư ứng cử xin giơ tay...". Nói là nói cho vui chứ mọi người đều biết rơ những ư kiến "không sắp xếp trước" cũng bay vào hư vô hoặc tệ hại hơn nó lại quay lại hại chính ḿnh nên phần lớn đều giữ thái độ "mũ ni che tai". Thái độ giả ngơ giả điếc này trong nhiều năm đă làm cho con người trở nên thụ động, chẳng ai buồn bày tỏ tư tưởng, xúc cảm của ḿnh một cách công khai, mà chỉ đến khi có dịp (như hai cuốn nhật kư này) mọi người mới có dịp "xả xú bắp" để nói lên hết uẩn khúc của ḿnh. Lúc ấy mọi người mới thấy có cùng chung ưu tư: "Xin đừng hiểu rằng thanh niên chúng tôi cần trang bị tiện nghi, đầu tư vốn hay sự chăm sóc kèm cặp nào đó. Thật ra tất cả những thứ đó chúng tôi đều đang có nhiều và rất nhiều so với thế hệ cha anh. Hơn nữa, bản chất tinh thần của tuổi trẻ là thích được cống hiến, được trao tặng để khẳng định sự có mặt của ḿnh chứ không phải là thích nhận sự bảo trợ hay ban phát. Chúng tôi cần xă hội tin ở giới trẻ. Hăy giao việc, giao trọng trách cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ làm hết sức ḿnh với sự trong sáng, chân thành nhất để thực hiện những nhiệm vụ đó" (Nguyễn Ngọc Điệp, giảng viên đại học). Thực t́nh tôi không hiểu nổi, nếu ở vào vị trí các lănh đạo Đoàn, Đảng, các tổ chức thanh niên, sinh viên, các cơ quan văn hóa tư tưởng nghĩ ǵ khi đọc những ḍng tâm huyết trên. Các vị đă làm ǵ để giới trẻ ngày nay vừa tự ti vừa mất định hướng đến như thế: "Ḷng tự hào dân tộc, nỗi hổ thẹn khi thấy ḿnh thua người và quyết tâm, hoài băo làm được một điều ǵ đó lớn lao hơn cuộc sống cá nhân, là những nhân tố tối cần thiết cho sự phát triển của đất nước ḿnh. Lớp trẻ chúng tôi không thiếu hoài băo, không phải không có ḷng tự tôn dân tộc, không phải không khao khát cống hiến. Chúng tôi không muốn măi là "những đứa trẻ c̣i cọc, suy dinh dưỡng", chúng tôi muốn đi theo hào khí Thánh Gióng" (Lê Minh Khôi, Leipzig). Sau cùng, xin trích hai lá thư gói ghém tất cả những trăn trở của tuổi trẻ hôm nay, một trăn trở kèm theo biết bao xót xa, bất lực. Nhà nước sau bao năm huênh hoang về mức tăng trưởng xấp xỉ 8% từ 20 năm sau khi đổi mới nhưng tại sao ḿnh vẫn nghèo? "Đă 30 năm thống nhất đất nước, chiến tranh đă là dĩ văng, thế nhưng sao cùng khoảng thời gian ấy, Đức và Nhật Bản sau thế chiến thứ 2 lại giàu lên nhanh chóng? Nh́n sang Hàn Quốc, sau chiến tranh Triều Tiên khoảng năm 1953, đến thập niên 80 đă trở thành một nước công nghiệp đáng nể mà thế giới cũng thường nhắc đến như một hiện tượng. Việt Nam cũng cùng thời gian là 30 năm sau chiến tranh, nhưng sao Việt Nam lại nghèo đến như vậy? V́ lư do ǵ chúng ta tụt hậu đến như vậy? Người Việt ḿnh chắc không nói đến nhưng ai cũng biết rồi, dân trí và tŕnh độ không thua bất kỳ ai. Dân trí th́ như vậy, vậy tại sao chúng ta lại nghèo? Có phải có vấn đề ǵ đó nằm ở cung cách quản lư? (Hung Truong) "Tại sao học sinh Việt Nam học không đến nỗi nào, nhân dân Việt Nam cần cù chịu khó, tài nguyên Việt Nam cũng không phải không có ǵ (so với Nhật Bản, diện tích bằng ta, dân số gấp rưỡi, tài nguyên hầu như không có ǵ) mà chúng ta vẫn nghèo? Có tới ít nhất trên 30% hộ gia đ́nh thu nhập dưới ngưỡng nghèo đói của Ngân Hàng Thế Giới (1USD/người/ngày). Phải có nguyên nhân chứ! Tôi đă chứng kiến người nông dân miền núi cả tháng chỉ chi tiêu 5.000 đồng (năm 2001) để mua muối và dầu hỏa, c̣n mọi thứ tự cung tự cấp hết. Đi về nông thôn, lên miền núi thấy rơ cái nghèo dồn lên người dân. Tại thành phố th́ ngoài các khu phố lớn và khu đô thị (chỉ dành cho người giàu và quan chức), c̣n lại cũng rơ ràng cảnh nghèo. Rơ ràng chúng ta có vấn đề về công bằng xă hội, thể hiện ở h́nh ảnh người nông dân, đồng bào thiểu số, người thu nhập thấp ngày càng bị bỏ xa. Đất canh tác ngày một mất đi, công cụ sản xuất người dân ngày càng hiếm hoi. Đă có cơ quan nào của Chính phủ làm phép số cộng đơn giản xem bao nhiêu hecta ruộng canh tác bị biến thành nhà ở, làm nhà máy, trong khi nước ta đồi núi là chủ yếu? V́ thế, nguyên nhân cái nghèo ở đâu chúng ta có lẽ ai cũng biết mà lại khó chỉ ra. Xin các bạn chỉ hộ xem sao!" (Khôi Nguyên)

 

* * *

 

Riêng cá nhân tôi (người viết bài này), tôi hoàn toàn không có ǵ ngạc nhiên trước những trăn trở trên. Sống trên đất nước này hàng ngày hàng giờ tôi chứng kiến được những sự kiện, những h́nh ảnh chỉ đem lại cho ḿnh bi quan về tương lai đất nước. Đi đâu tôi cũng nghe ta thán, than thở, trong số đó đảng viên và cán bộ cấp cao chiếm một tỷ số không nhỏ, thậm chí tôi c̣n có thể nói nếu muốn nghe chửi chế độ, cứ đi t́m cán bộ! Chỉ có một nơi người ta nghe nói đến một "tương lai tươi sáng" hoặc "Việt Nam sẽ thành một con rồng châu Á" là trên ti-vi, trên báo, đài. Các thắc mắc của tôi th́ lại rất nhiều: Nếu một "tương lai tươi sáng" không xa, tại sao nhà nước lại phải khua chiêng đánh trống, phải dựng nên hai h́nh ảnh đă khuất từ hơn 30 năm nay? Phải chăng tương lai đất nước không xán lạn như nhà nước đă từng tô vẽ? Phải chăng đại đa số thanh niên không c̣n một chút tin tưởng vào "con đường mà Đảng và Bác Hồ đă chọn?" Tại sao lại chọn những biểu tượng trong chiến tranh trong khi giới trẻ quan tâm đến kinh tế, đến kỹ thuật, đến hội nhập? Theo một cán bộ Đoàn Thanh Niên Cộng Sản th́ sau anh Thạc chị Trâm rồi sẽ đến Lư Tự Trọng, Nguyễn văn Trỗi...? Phải chăng là khó t́m được một tấm gương thành đạt một cách chính đáng trong xă hội ngày hôm nay? Tại sao chỉ một thiểu số "lắc" mà cho rằng cả một thế hệ thanh niên sa đọa cũng như một thiểu số truy cập các trang websex mà kiểm soát gắt gao bằng bức tường lửa? Nếu nói như thế tại sao không cấm giao thông khi hàng năm có khoảng 20000 người bị chết và gần 100 ngàn bị thương và gây biết bao thiệt hại về vật chất? Tại sao không cấm thuốc lá khi hàng năm có trên 30000 người bị chết v́ khói thuốc? Một du sinh Việt Nam tại Pháp đă viết trên Tuổi Trẻ: "Tôi tự hỏi tại sao giới trẻ các nước cũng ăn chơi, cũng vũ trường, quán bar mà tại sao dưới bàn tay họ, đất nước họ vẫn đi lên từng giờ; trong khi một số bạn trẻ chúng ta cũng bắt chước họ và kết quả là làm mất đi bao nhiêu là hạt giống của đất nước? Tôi có thể khẳng định rằng tuổi 20 chúng ta thật sự không hề thua kém họ trên từng b́nh diện riêng biệt, nhưng tại sao đất nước họ lại hơn hẳn chúng ta? Dù chơi thế nào, họ cũng chỉ nghĩ để giải quyết những nhu cầu khuây khỏa thiết yếu, đối với họ công việc là quan trọng nhất v́ từ trong học đường, từ trong gia đ́nh, họ luôn luôn được giáo dục rất sớm, rất chú trọng ư thức về sự tự lập và trách nhiệm". Phải chăng phong trào "thanh niên làm theo lời Bác" và "vững tin vào sự lănh đạo tuyệt đối và toàn diện của Đảng" là những khẩu hiệu nói cho vui? Một thắc mắc khác: đă hơn một tháng kể từ ngày diễn đàn được mở, dễ có đến 50 ư kiến được chọn lọc và nêu lên trong hàng ngàn thư độc giả gởi về. Tất cả đều có chung ưu tư như về vận mệnh đất nước, về lư tưởng sống, về những trăn trở, thao thức của thanh niên, nhưng tuyệt nhiên chẳng có một câu trả lời cụ thể nào được đưa ra ngoài những lời kêu gọi chung chung, huề tiền kiểu ông Khải Ềgắn bó giữa ḷng yêu nước và xây dựng con người mới ". Trời ạ! ḷng yêu nước tôi có thừa nhưng cụ thể là chúng tôi phải làm ǵ bây giờ hở ông? hoặc lời dạy của ông Phiêu: "cống hiến sức lực trí tuệ cho đất nước!..." trong khi rất nhiều lá thư đến từ những độc giả có tŕnh độ, đang công tác, đang cống hiến chứ đâu phải dân vô công ngồi rồi. Rơ ràng là đang rối nghe mấy "thầy bàn" phán kiểu này càng mù mịt hơn. Và tôi dám cam đoan sau khi diễn đàn đóng lại sẽ có những bài tổng kết rất lạc quan, cứ như là anh Thạc và chị Trâm đă soi cho tuổi trẻ những ǵ phải làm, nhưng tôi cũng chắc chắn rằng những câu hỏi kiểu TS Vũ Minh Khương: "Tôi tự hỏi ḿnh rằng điều ǵ đă ràng buộc ḿnh trong suy nghĩ và hành động. Tại sao tôi không thể tự ḿnh suy nghĩ và tự ḿnh xây dựng mơ ước của chính bản thân ḿnh. Phải chăng những suy nghĩ và ước mơ của tôi đang bị một điều ǵ đó ràng buộc" sẽ vẫn là những câu hỏi không có câu trả lời và cả một thế hệ thanh niên lại phải tiếp tục nuốt mối nhục tụt hậu vào trong ḷng để ḍ dẫm tự đi t́m cho ḿnh một niềm tin, một lư tưởng. Và đó quả là một sự hoang phí lớn lao cho đất nước.

 

Sài G̣n, Phan Kiến Quốc.

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06