ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

ĐI T̀M MỘT H̀NH THÁI ĐẤU TRANH MỚI

Bác Sĩ Nguyễn Tiến Cảnh

 

Lịch sử nhân loại luôn luôn biến đổi. Bản tính con người có khuynh hướng tiến lên. Người làm chính trị luôn luôn hô hào, cổ vơ cách mạng. Cách mạng là đạp đổ những cái xấu, xây dựng những cái mới tốt đẹp hơn. Lịch sử thế giới đă phô bày biết bao cuộc cách mạng, nhưng chua có cuộc cách mạng nào hoàn toàn và đúng nghĩa của nó. Từ cuộc cách mạng 1789 của Pháp tới cuộc cách mạng cộng sản Nga Marx-Lenin đă làm đảo lộn hoàn cầu, nhưng thế giới và con người vẫn chưa đạt được mục đích HẠNH PHÚC. Hồ chí Minh đă đem chủ thuyết cộng sản vào Việt Nam, hô hào làm cách mạng. Người quốc gia cũng hơn một lần làm cách mạng, từ lúc khởi nghĩa đánh đuổi thực dân Pháp đến thời đệ I, đệ II Việt Nam Cộng Ḥa. Biết bao nhiêu máu đă đổ trải dài trên quê hương thân yêu hơn 50 năm trường để có ngày hôm nay, một guồng máy cai trị tàn ác nhất, thối nát nhất. Chính quyền cộng sản Việt Nam.

 

Thế rồi, việc phải đến đă đến. Cộng sản toàn cầu tan ră, thế giới lưỡng cực đă biến thái. Đảng cộng sản Việt Nam cảm thấy không thể cưỡng lại được bánh xe tiến hóa của thế giới đă hô hào đổi mới kinh tế, ḥa hợp ḥa giải để xây dựng đất nước. Người Việt hải ngoại, một số đảng phái chính trị có vẻ cũng hồ hỡi chờ ngày về nước xây dựng quê hương. Nhưng xây dựng thế nào, làm sao cùng nhau sát cánh xây dựng để đất nước được nhờ, toàn thể đồng bào, nhất là đồng bào nghèo đói thấp cổ bé họng nơi những làng quê hẻo lánh bùn lầy nước đọng và những xóm nghèo lao động nơi thị thành được hưởng mới là quan trong. Phải chăng chúng ta cần phải làm một cuộc cách mạng thực sự.

 

ĐI T̀M MỘT H̀NH THÁI ĐẤU TRANH MỚI

Với 100 năm nô lệ, kéo thêm 50 năm chiến tranh dành độc lập và nội chiến Quốc – Cộng, một thời gian quá dài chỉ cổ vơ đấu tranh hận thù, chém giết tàn phá, sự nghi kỵ chia rẽ đă ăn sâu vào tâm thức mỗi người chúng ta, vào nếp sống của cả dân tộc. Chúng ta nổi tiếng khắp thế giới là những người giỏi chiến tranh phá hoại, can trường đối kháng, nhưng lại rất dở phải đoàn kết để xây dựng.

 

Chúng ta có quá nhiều kinh nghiệm đau đớn với tệ trạng này. Sau khi đấu tranh thành công, đạp đổ được một cơ cấu chính quyền thối nát, chính quyền mới đă mau chóng đưa chúng ta vào một t́nh trạng tồi tệ hơn trước. V́ không phá vỡ được ṿng kiểm tỏa của những tàn tích tiêu cực này, ta đă phải làm đi làm lại cùng một cuộc cách mạng. Càng những lần về sau càng đắt giá hơn những lần trước.

 

Sau khi đă góp rất nhiều xương máu giúp cộng sản đoạt chính quyền, lần này dân tộc ta đang phải đối diện với một guồng máy cai trị tàn ác nhất, thối nát nhất. Đó là chính quyền cộng sản. Chưa lần nào tệ hại như lần này. Dân tộc ta đang trải qua cơn quốc nạn thập tử nhất sinh.

 

Đến đây, một vấn đề quan trọng cần được đặt ra là làm sao để một khi thoát khỏi cơn quốc nạn cộng sản, chúng ta không phải ch́m ngập vào một cơn quốc nạn khác như những lần trước. Hay nói cách khác: Ta phải t́m một h́nh thái đấu tranh mới cho lần này, để đây là lần chót, cách mạng không trở thành phản cách mạng nữa. Sau lần này, dân tộc ta phải có được một nền ḥa b́nh vĩnh cửu, phúc lợi toàn dân, tự do dân chủ nhân quyền tràn lan. V́ cứ theo đà kinh nghiệm cấp tính, nếu thêm một lần phản cách mạng nữa, chắc chúng ta sẽ rơi xuống hố diệt vong.

 

SỰ ĐỐI NGHỊCH GIỮA CHÍNH TRỊ VÀ ĐẠO ĐỨC

Tại sao cách mạng lại trở thành phản cách mạng? Tại sao những người làm cách mạng thành công lại sớm bị hủ hóa? V́ cách mạng không thuần túy chỉ là những hoạt động thuộc phạm vi chính trị và quân sự, mà c̣n có một chân đứng trong cơ sở đạo đức. Cách mạng là nơi chính trị và đạo đức phải gặp nhau. Người làm cách mạng chân chính luôn luôn phối hợp chính trị với đạo đức, dùng đạo đức hướng dẫn chính trị, coi chính trị là phương tiện để giúp người dân có được hạnh phúc, coi quốc gia và dân tộc là chính và là trọng.

 

Nhưng thực tế, đạo đức và chính trị là hai sinh hoạt biệt lập. Mỗi bên có đối tượng riêng, phương pháp riêng, nhu cầu riêng. Trọng tâm của chính trị là tranh dành quyền lực trong quốc gia bằng mọi phương tiện và thủ đoạn. Đạo đức trái lại  là những đ̣i hỏi giá trị cao đẹp trong đời sống con người; nhưng thực tế lại chỉ thu hẹp vào các sinh hoạt tôn giáo, cho các bậc tu hành. Trên nguyên tắc, ai cũng có những bổn phận đạo đức. Trên thực tế, càng những người cầm quyền cao càng ít đạo đức hơn những người khác. Giai cấp bị trị luôn luôn có một đời sống đạo đức hơn giai cấp thống trị. Các người làm chính trị hay nói: Nhân đức vặt thường làm hỏng việc lớn. Theo ư họ, việc lớn là việc chính trị, việc quốc gia “đại sự”, c̣n tất cả những đ̣i hỏi đạo đức được gắn nhăn hiệu là nhân đức văt5. Thông thường những người làm chính trị không bận tâm tới vấn đề đạo đức.. Họ là những người tham danh, tham quyền, tham lợi. Thực tế cũng chứng minh: không thủ đoạn quỷ quyệt, không tham danh quyền lợi một cách mạnh mẽ, không thể thành công trong chính trị. Một người với ư chí cường quyền mạnh mẽ, vừa tranh đoạt được quyền bính, lại là thứ quyền chuyên chính như chế độ cộng sản, th́ con đường đưa tới phản cách mạng cũng chỉ là chuyện tất nhiên.

 

Như trên đă nói đạo đức và chính trị đi hai con đường khác nhau. Đạo đức đặt vấn đề tốt xấu, chính trị chủ ư tới lợi hại. Do đó đạo đức và chính trị thường ḱnh chống nhau. V́ độc  quyền nắm quyền lực, chính trị thường lấn lướt đạo đức.. Chính trị lộng hành, trùm lấp mọi sinh hoạt quốc gia, cho đạo đức là những ǵ lẩm cẩm. Nhưng mỗi khi chính trị và đạo đức giao thoa nhau là mỗi lần chính trị bị đạo đức đánh bại. Tất cả những chế độ độc tài thối nát, đi ngược lại những giá trị đạo đức đều lần lượt theo nhau xup đổ.

 

Lịch sử chỉ chứng kiến những cuộc khởi nghĩa nhân danh giá trị đạo đức đạp đổ chính trị bạo ngược, không có trường hợp ngược lại. Chỉ có chính trị mạo danh đạo đức, chưa bao giờ thấy đạo đức mạo danh chính trị. Chính trị và đạo đức gặp nhau trước khi thành công, chính trị và đạo đức là bạn. Gặp nhau sau khi thành công, chính trị và đạo đức là thù. Khi đạo đức chưa đứng lên, chính trị mạnh. Khi đạo đức đứng lên, sức mạnh của chính trị như ṭa nhà xây trên cát. Đạo đức như nước, chính trị như lửa.

 

Sau khi một cuộc cách mạng thành công, chính là thời kỳ giao thoa của đạo đức và chính trị. Ở thời kỳ này, nếu chính trị đi ngược đạo đức sẽ bị đạo đức quật ngă. Đất nước chúng ta hiện đang ở thời điểm chính trị và đạo đức giao thoa.

Vậy th́ muốn tránh những vết xe đổ trước đây, nghĩa là khởi nghĩa lần này chúng ta phải để chính trị và đạo đức giao thoa nhau sớm hơn. Chính trị và đạo đức phải gặp nhau, phối hợp hành động ngay trong thời kỳ đấu tranh, trong phương pháp đấu tranh, lúc thành công, sau khi thành công và trong cung cách trị dân. Đấy chính là trọng tâm của vấn đề t́m kiếm một h́nh thái đấu tranh mới.

 

CHIẾN LƯỢC NHÂN H̉A

ThẾ nào là h́nh thái đấu tranh mới? Người làm chính trị dung Phương châm: Cứu cánh biện minh cho phương tiện. Họ tự cho phép dùng bất cứ phương tiện ǵ, miễn đạt được mục đích, thông thường là những phương tiện phản đạo đức. Tại sao t́nh trạng này lại có thể xẩy ra một cách ngang nhiên, rộng răi và có tổ chức như trong thời đại chúng ta?  V́ chính chúng ta đă đặt sai vấn đề đạo đức ngay từ đầu khi quan niệm rằng CHÂN THIỆN MỸ là cứu cánh của con người. Thật ra HẠNH PHÚC mới là cứu cánh của con người. Chân Thiện Mỹ chính là phương tiện thích đáng nhất để đạt hạnh phúc. Dùng một phương tiện phản đạo đức để đạt một cứu cánh đạo đức là quan niệm sai lầm phát xuất từ tiền đề giả tạo  nêu trên

 

Đưa chính trị trở về gặp đạo đức, chính là t́m những phương tiện đạo đức để đạt những mục tiêu chính trị. Tức là để đạo đức và chính trị gặp nhau ngay từ điểm khởi hành.

 

Ngay từ khởi hành ta cần xác định mục tiêu và phương tiện rơ ràng. Mục đích tối hậu của ta không phải là chống cộng. Chống cộng chỉ là một chặng đường phải qua để đạt tới mục đích là xây dựng một nước Việt Nam tự do, dân chủ, an b́nh, thịnh vượng. Chống cộng chỉ là một phương tiện, một giai đoạn ngắn trên con đường cứu nước và dựng nước. Cộng sản là một trở ngại lớn cần phải vượt qua, nhưng c̣n nhiều trở ngại lớn hơn nữa, khó vượt qua hơn nữa: Tàn tích của sự chia rẽ, phân hóa, đố kỵ, tham lam, vị kỷ, mất niềm tin, đánh phá lẫn nhau….đă ăn sâu trong đáy ḷng mỗi người chúng ta. Muốn thắng những trở ngại này,  chỉ có hai phương pháp: đối nội dùng TU THÂN, đối ngoại dùng NHÂN H̉A. Không thể xử dụng nổi đạo đức làm phương tiện hành động nếu không có tu thân và nhân ḥa. Tu thân là bước một, nhân ḥa là bước hai, sau đó là đoàn kết, sau nữa mới là chống cộng…. và phải nhiều bước khác nữa mới đạt được tự do dân chủ.

 

Cổ vơ chống cộng ngay ở bước khởi hành là một việc làm không những vô ích mà c̣n có thể gây phản tác dụng, tạo ra thêm những tranh chấp không cần thiết về chính kiến, đường lối. Giai đoạn đầu không là huấn luyện quân sự, không phải là quyên góp tiền bạc mua vũ khí mà là TU THÂN. Mỗi người tu sửa thân ḿnh để ḥa được với nhau, đoàn kết với nhau, rồi mới đi tới những giai đoạn khác.

 

Ở thời đại chúng ta, tu thân không c̣n là một việc làm riêng rẽ, chủ quan, nội tâm như thời Khổng Tử, nhưng là một vận động liên đới nhân ḥa. Cái TÔI đi gặp cía ANH, cái CHÚNG TA. Từ đó, tu thân tạo ra sức mạnh đạo đức.

 

Tu thân dẫn tới nhân ḥa. Ta lại tin tưởng lẫn nhau. Hàng ngũ lại xiết chặt. Ngọn cờ nhân ḥa dựng lên ở đâu, niềm tin tụ về nơi đó. Nhân ḥa là nền tảng sức mạnh của ta, là phương pháp chỉ đạo mọi hoạt động. Nhân ḥa trở thành chiến lược căn bản. Cuộc chiến đấu của ta trở thành cuộc chiến đấu nhân ḥa.

Chiến thuật ḥa hợp ḥa giải do cộng sản đưa ra sẽ bị ḥa tan trong chiến lược nhân ḥa của ta. Ḥa của cộng sản là thủ thuật chính trị.  Ḥa của ta là cả một cuộc chiến rộng răi, bao hàm từ phương pháp tới mục đích, từ chủ quan tới khách quan, từ cá nhân tới tập thể, từ bạn tới thù. Ḥa của ta là ḥa từ hậu cứ tới tiền phương, ḥa theo long người cả nước, ḥa như ngọn triều dâng lên cuốn hết rác rưởi của chế độ độc tài thù hận. Ḥa giúp ta nắm được trọn vẹn yếu tố nhân ḥa của tam tài: Thiên thời, Địa lợi, Nhân ḥa, đưa cuộc tranh đấu của ta tới thắng lợi hoàn toàn.

 

Mong ước thay.

 

Bs. Nguyễn Tiến Cảnh

 

 

ABSTRACT

 

Every Vietnamese wants Vietnam to see better days. However, how can there be improvement in today’s deplorable conditions?

 

Revolution is only worthwhile if it ultimately brings happiness to the people. A true revolutionary uses politics tempered with the morales and the virtuous teachings of the sages. He sees happiness as mankind’s purpose and views politics only as means to achieve this goal. On the contrary, those who do not put the welfare of the people first and foremost are false revolutionaries. They only seek to gain for themselves and their party power such as the totalitarian power that the communists now exercise in our country. Naturally this selfish and dictatorial behavior is anti-revolution. Vietnam today is in such a predicament.

 

To avoid history repeating itself, this time, revolution must have politics and morales going hand-in-hand: during the struggle, in its strategy, upon its success and in the post-revolution government. This is the central objective of our search for a new form of struggle.

 

To achieve this, we all must train ourselves to be virtuous to promote the spirit of accord, trust and unified cooperation making a general strategic harmony that will give us all the elements of success: Heaven, Earth, Mankind. Everyone works together to make this revolution a complete and lasting victory.

__________________________

 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06