Cụ Hoàng Minh Chính đi Mỹ
Tường
thuật của nhà văn Hoàng Tiến
Con người kiên cường, bất khuất trước uy vũ, 26 năm tù đầy (cả thời tây lẫn thời
ta), nguyên tổng thư kư đng Dân Chủ Việt Nam, nguyên viện trưởng Viện Triết học
Mác-Lênin, từ nhiều năm nay đă trở thành biểu tượng cho công cuộc đấu tranh dân
chủ tại Việt Nam; và hệ quả đă trở thành cái gai trong con mắt nhà cầm quyền,
chỗ ở luôn luôn bị bao vây, gây hăi hùng cho những ai muốn đến thăm hỏi, đi đâu
cũng bị bám sát 24/24; ấy thế mà vừa rồi cụ Hoàng Minh Chính lại được đi Mỹ.
Một sự xuống thang của chính quyền chăng? Một điều tiến bộ về nhân quyền chăng?
Và cũng có thể là kết qu của sự việc ông thủ tướng Phan Văn Khi sang Mỹ gặp tổng
thống Bush tháng 6 vừa rồi, để chứng tỏ sự thay đổi thái độ của những người lănh
đạo đối xử với những người bất đồng chính kiến. Vậy th́ ta nên hoan hô chính
quyền về việc làm này, và mong rằng sẽ tiếp tục có những việc làm khác tốt đẹp
hơn cho nhân quyền ở Việt Nam, trước mắt là hăy trả tự do cho tất cả những tù
nhân bất đồng chính kiến c̣n bị giam giữ trong các trại giam (trong đó có 3 nhà
dân chủ trẻ là các anh: Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Hồng Sơn và Nguyễn Vũ B́nh).
Nguyên nhân dẫn đến việc cụ HMC đi Mỹ là do một trận ốm thập tử nhất sinh, phi
đi cấp cứu ở bệnh viện Hữu Nghị Hà Nội. Bệnh viện xác định ung thư tiền liệt
tuyến. Khối u bị vỡ. Cái chết chỉ c̣n trong chớp mắt. Nhờ sự chữa chạy tận t́nh
của các y bác sĩ, và cũng do số cụ Chính chưa tận (Giời Phật chưa cho cụ đi),
nên cụ đă từ cơi chết hồi sinh. Và Việt kiều nước ngoài đă ngỏ ư mời cụ Chính ra
chữa bệnh, trong đó có bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi, phụ trách một trung tâm tim mạch
ở San José cùng các đồng nghiệp của ḿnh sẽ chữa trị và chịu mọi phí tổn từ A
đến Z.
Việc này gây xôn xao trong anh em dân chủ, trong bè bạn cách mạng lăo thành với
cụ Chính, trong gia đ́nh con cháu cụ. Liệu nhà nước có cho cụ đi không? 95% đều
nghĩ là nhà nước quyết không để cụ Chính ra đi. Chỉ có 5% lại cho rằng, t́nh thế
này nhà nước sẽ để cụ Chính đi, mà đi một cách dễ dàng. Rồi mà xem!
Sự việc diễn ra đă rơi vào phỏng đoán hai. Số ít đă thắng số đông. Công an cử
người đến thăm hỏi cụ Chính tại bệnh viện, hứa giải quyết hộ chiếu một cách dễ
dàng, thời gian ngắn nhất, để cụ kịp đi chữa bệnh ở nước ngoài.
Công việc c̣n lại thuộc về phía Mỹ có cấp visa hay không? Nhanh hay chậm? Quả
bóng đă được đá về chân đối phưng. Tham tán chính trị Đại sứ quán Mỹ đă đến thăm
cụ Chính tại nhà riêng, và hứa sẽ giải quyết visa nhanh chóng. Và visa đă được
cấp dễ dàng.
Bây giờ c̣n lại phụ thuộc vào sức khoẻ của cụ Chính. Ngồi máy bay đường dài hàng
chục tiếng đồng hồ có chịu được không? Cụ Chính quyết tâm tập đi. Ngày nào cũng
chống ba-toong đi quanh nhà, quanh ngơ.
Những ngày sắp đi thật là rộn rịp. Người người đến thăm hỏi đầy nhà, các bạn bè
cùng lứa cụ Chính, các phu nhân của những bè bạn bị quy oan là Xét lạI - Chống
Đảng đă mất, các anh em dân chủ ở Hà Nội, cùng đông đảo họ hàng các con các
cháu. Có cả hai cán bộ Sở Công an Hà Nội (đại tá Hùng và thượng tá Tiến) đến
thăm, mang những quả đào trường thọ hồng hào to bằng cái bát ăn cơm cùng lê và
nhăn.
Có nhiều người đến thăm là quư, nhưng làm các cụ mệt. Đến mức gia đ́nh phải đề
nghị tắt đèn sớm, đi ngủ sớm, để bảo vệ sức khoẻ cho hai cụ. Cụ bà được đi theo
để chăm sóc sức khoẻ cho cụ ông dọc đường.
Theo dự kiến là ngày 22 / 8 sẽ bay. Nhưng ngày đó phía ông Ngăi chưa mua được
vé, nên hoăn đến 30 / 8. Vé đă về, loại vé 2.300 đô cho các VIP. Bà con Việt
kiều ở Mỹ mời cụ Chính loại vé sang để tỏ tấm ḷng thịnh t́nh và trọng thị. Mọi
người cứ xít xoa, giá đi loại vé 1.500 đô th́ cũng tới Mỹ, mà lại tiết kiệm được
800 đôla/ người. Đúng là suy nghĩ của những anh em quen sống trong nghèo khổ.
Xin đừng cười. Thông cảm cho nhau.
8 giờ 30 sáng 30-8-2005 đoàn người đưa tiễn cụ Chính xuất phát từ 26 Lư Thường
Kiệt. Hai xe ô tô. Một xe con 4 chỗ và một xe 15 chỗ. Cũng phải ngồi lèn v́ số
người đông.
Đi bộ ra khỏi cổng ngơ nhà cụ Chính sâu hun hút trong khu tập thể Viện Triết cũ,
đang bắt tay nhau tạm biệt, th́ ông Phan Vịnh anh ruột ông Phan Diễn uỷ viên Bộ
Chính trị thường trực Ban Bí thư, đến chúc mừng và tạm biệt cụ Chính xuất dương.
Tới sân bay, trong lúc ngồi chờ đợi, cụ Chính giở thư của ông Phan Vịnh cho
chúng tôi cùng xem. Lá thư đánh vi tính như một tờ công văn, lời lẽ thân mật
chúc mừng chuyến đi của cụ Chính. Vài đoạn có ư như dặn ḍ, quyền lợi đất nước,
đoàn kết Việt kiều ...v.v ...
Chúng tôi hiểu là, lời nhắn gửi của Đảng, Nhà nước muốn chuyển tới cụ Chính
trước khi đi. Cụ Chính nói: “Người dân chủ bắt tay với tất cả mọi người, thừa
nhận những chính kiến khác nhau, những phe cánh khác nhau, miễn là cùng chung
mục đích xây dựng một đất nước dân chủ và phát triển ....”
Mọi người mời ra chụp ảnh. Ông Trần Khuê thay mặt anh em dân chủ cả nước tặng
hoa cụ Chính, nói lời chúc mừng chuyến đi hy hữu có thể coi là lịch sử của phong
trào dân chủ nước nhà. Cụ Chính nói lời đáp từ, hứa sẽ xứng đáng không để mất
ḷng tin cậy của anh em cùng đồng bào trong và ngoài nước, hứa sẽ chữa bệnh cho
khoẻ, để có sức c̣n tiếp tục đóng góp cho sự nghiệp dân chủ Việt Nam.
Vỗ tay râm ran. Và chụp ảnh. Chụp tập thể, rồi từng tốp, từng người. Nhiều người
lần đầu tiên trong đời đến sân bay quốc tế Nội Bài, cũng muốn ghi một tấm h́nh
làm kỷ niệm.
Khâu lâu nhất là khâu khám xét của hải quan. Chắc được lệnh từ trên, họ khám rất
kỹ những hành lư mang theo. Những thư từ nhờ gửi đều bóc ra đọc hết. Bà Chính
phải vào có mặt để chứng kiến sự kiểm soát của hải quan.
Thỉnh thoảng những tin tức cuộc khám xét do các con truyền tới cụ Chính ngồi
trên xe lăn trong đại sảnh nhà ga, vây quanh là họ hàng và anh em dân chủ đi
tiễn:
- Những giấy tờ họ xem kỹ lắm. Sợ như có mật khẩu.
- Họ đang vặn hỏi cuốn “Nhận diện những quan điểm sai trái và thù địch” của Ban
Tư tưởng – Văn hoá Trung ưng xuất bản. Họ hỏi mang đi để làm ǵ?
- Lại cả cuốn “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch”. Sách tái bản
nhiều lần. Nhưng họ cứ hỏi.
Bà em gái cụ Chính bảo ông anh:
- Chiếc cặp ông cầm trong tay kia, có những giấy tờ ǵ th́ bỏ lại tất cả đi.
Đừng để họ làm phiền.
Con gái cụ Chính phụ hoạ:
- Họ có thể làm lỡ giờ bay đấy.
Và cả hai liền làm nhiệm vụ kiểm soát chiếc cặp, kỹ lưỡng hơn cả hải quan, giữ
lại những giấy tờ tuy chẳng có ǵ quan trọng hay vi phạm. Cả những giấy ghi thứ
tự những số thuốc phải uống trong một ngày. Dào ôi! Cho nó đỡ phiền phức lúc
này. Sang bên ấy tính sau. Cụ Chính chỉ cười và vẫn lạc quan:
- Họ không dám làm lỡ chuyến bay của tôi đâu. Tôi không đi được th́ họ thiệt
nhiều, chứ tôi thiệt ít thôi.
Cuối cùng th́ cuộc khám xét cũng xong. Hải quan thu lại cuốn sách của Ban Tư
tưởng-Văn hoá Trung ưng “Nhận diện những quan điểm sai trái và thù địch”, với lư
do v́ có hàng chữ “Chỉ lưu hành nội bộ”, cho nên không để cho người ngoài Đảng
biết. (Thế mà lại cứ bán đầy trên các quầy sách báo ở Hà Nội. Lối làm ăn ở nước
ḿnh nó kỳ thế đấy!)
Gia đ́nh có đề nghị, nếu không cho mang đi th́ chúng tôi mang về, đỡ phải làm
biên bản mất thời gian. Nhưng không đựợc. Cứ phải làm biên bản giữ lại, rồi
chuyển lên cấp trên giải quyết. Một người đọc và một người viết, cặn kẽ đến từng
chữ. Cho nên lâu là v́ thế. Bà Chính bị ghi là đă vi phạm về văn hoá phẩm. Luật
lệ Việt Nam là như vậy. Ai làm ǵ được họ.
Cuộc khám xét của hải quan mất một tiếng rưỡi đồng hồ. Vẫn c̣n hai mươi phút nữa
mới đến giờ bay. Các cụ phải đi vào pḥng đợi bên trong, chờ lên máy bay. Tất cả
chúng tôi đều đứng cả lên, dơi theo cô nhân viên hàng không áo dài thiên thanh
đẩy xe lăn các cụ vào, c̣n phải qua một cửa xuất tŕnh giấy tờ nữa, qua được cửa
ấy vào đến trong kia, mới coi là ổn. Những người đă đi nước ngoài, họ gọi qua
cửa ấy là qua biên giới. Chắc chắn là bay rồi, không ai làm ǵ được ḿnh nữa.
Nghĩ cũng lạ, qua biên giới ở ngay trên đất của ḿnh (!).
C̣n độ mươi phút nữa th́ máy bay cất cánh. Mọi người giục nhau về thôi. Xong
rồi. Ở đây vô ích. Chúng tôi ra xe trở về Hà Nội. Ô tô chạy được một quăng, th́
nghe tiếng máy bay cất cánh. ổn rồi! Lúc này mới thật là ổn rồi!
Hôm sau nhận được điện thoại từ Mỹ gọi về, một Việt kiều báo tin cụ Chính đă
sang đến nơi, hiện ở phi trường San Francisco. Hai cụ khoẻ mạnh. Cụ Hoàng Minh
Chính đă nhận lời sẽ đến tham dự Lễ khai mạc Đại hội thế giới kỳ 7 của Mạng Lưới
Nhân Quyền Việt Nam vào 6 giờ tối ngày 2-9-2005, cùng với bác sĩ Nguyễn Xuân
Ngăi, người bảo trợ và chi phí cho chuyến đi và chữa trị đối với cụ Hoàng Minh
Chính.
Thế là con cháu các vua Hùng, những người đấu tranh nhân quyền trong nước và
ngoài nước, sau hơn 30 năm cách biệt, không hẹn mà lại gặp nhau ở bên Mỹ, đất
nước có bản Tuyên ngôn Nhân quyền sớm nhất thế giới và nổi tiếng nhất thế giới.
Cứ như là Trời sắp xếp vậy.
Đất thiêng Thăng Long ngày 1 – 9 – 2005
Hoàng Tiến, nhà văn