| ||||||
|
SÀI G̉N MUÔN NĂM : lư do và lư lẽ.
Đă bao năm nay, ta vẫn thường thấy người CS đặt Đảng CS trên Nhà Nước. Như nói chính sách Đảng, sau đó mới nói tới chính sách Nhà Nước trong các tài liệu chính thức. Khi công bố về thỏa hiệp với Trung Quốc, Đảng cũng được đặt trước Nhà Nước và Nhân Dân, mặc dù trong trên lănh vực ngoại giao đâu có chỗ đứng cho một đảng phái. Trong các buổi lễ hội, như có lần tôi xem đài truyền h́nh về một lễ hội Đà Nẳng, th́ trong các diễn văn, bao giờ người ta cũng xưng Đảng Uỷ trước chính quyền địa phương, và tôi thấy từng ngàn người vỗ tay rầm rộ. Người Đà Nẳng có ư thức đến cái nhục nhă của người Việt Nam trong những trường hợp như vậy hay không ? Người VN b́nh thường xưng hô lễ độ, tôn trọng cấp bậc của một quốc gia, làm sao có thể chịu đựng thái độ ngạo mạn của Đảng cộng sản như vậy ? Người CS không phải chỉ độc tài (như nhiều trường hợp xảy trong lịch sử nhân loại), họ c̣n là loại người vô lễ, khinh miệt danh dự của nước Việt Nam, không thèm đếm xỉa đến thể thống của một quốc gia. Họ không cho những người dân trước mặt họ là người Việt Nam, mà chỉ là nhân dân vô học, vô ư thức, bảo sao nghe vậy. Cái nhục thứ hai cũng sẽ dược hậu lai nhớ măi, là cái tên Thành phố HCM, mà người Sài g̣n phải im lặng chịu đựng từ 30 năm nay. Những lư do khiến chúng ta uất ức không phải chỉ liên hệ đến việc đặt tên hoàn toàn độc đoán, mà c̣n đến cái tâm sự âm ỷ, đau xót của cả một thành phố, của cả một miền đất mà ta gọi là Miền Nam, của cả cộng đoàn người Việt tị nạm. Ôi sau có thể quên được một hiện tượng như vậy ?
Mỗi người có cách suy nghĩ của ḿnh. Có thể chính những người miền Nam trong hàng ngũ cách mạng cũng ư thức được tính cách áp đặt, ngang ngược của cái tên mới, chỉ có nghĩa với những ông cộng sản ngoài Bắc kêu căng, hiếu thắng, khinh rể người miền Nam ra mặt, t́m mọi cách để biểu dương sức mạnh của ng̣i súng.
Mỗi người trong anh em chúng ta phải suy trước nghĩ sau, để t́m trong chính tâm hồn ḿnh những lư do để tranh đấu nhằm bảo vệ danh dự của người VN. Anh em có thời giờ, có kinh nghiệm, có t́nh cảm và ư chí. Là v́ trong việc vận dộng cho danh dự Sài G̣n, ta phải có thái độ dứt khoát. Đă lao vào ṿng chiến là đi đến cùng. Đó là một đ̣i hỏi của danh dự, của tư cách. Lần đầu tiên ta chọn được một địa điểm thuận lợi tức là đă nắm được một nửa phần chiến thắng. Chiến lược nào cũng phải chọn một địa h́nh và một thời cơ. Trong hoàn cảnh hiện nay của đất nước, cuộc vận động phục hồi danh dự Sài G̣n là là một chiến trường thích hợp nhất, trong tầm tay của ta. Bởi v́ người dân Sài G̣n có thể đứng lên hô « Sài G̣n Muôn Năm « và yêu cầu tổ chức một cuộc trưng cầu dân ư. Ngày nào có tin cuộc vận động bắt đầu xuất hiện tại chính Sài G̣n, th́ ta có nói đó là ngày lịch của dân tộc. Nếu người Sài G̣n lên tiếng được, th́ người dân khắp nơi cũng có thể chủ động phát biểu ư kiến của ḿnh. Hiểu như vậy th́ ta thấy vấn đề không phải chỉ là định mệnh tên một thành phố, mà c̣n là sự thể hiện quyền làm người dân, biểu hiện tinh thần tự trọng của chúng ta. Chính quyền cứ việc cứng đầu cứng cổ, ta cứ việc nói lên cái danh dự của ta. Việc yêu cầu tổ chức một cuộc trung cầu dân ư là lư lẽ ta đưa ra, nhân danh tinh thần dân chủ. Lư lẽ đó không có đả động đến vận mệnh quốc gia, không có đụng độ với chính quyền hay Đảng CS. Mọi sự c̣n tùy vào cách phản ứng của chính quyền. Phản ứng thế nào đi nữa cuộc vận động sẽ tiếp tục. Xin quư Anh Chị liên lạc với linh mục Nguyễu Hữu Lễ. Cho đến nay chưa bao giờ anh em chúng ta làm được cái tṛ trống ǵ thực sự có tác động đến đồng bào trong nước. Cái ǵ cũng có lúc khởi đầu. Và lần này chính là cơ hội đương đến với chúng ta. Sài G̣n muôn năm ! Đinh Vinh Phúc, Paris.
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |