ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

Rửa Tội Bằng Máu


Ngày 7 tháng 10 năm 2005.

H.,

Không đầy 2 tháng trước, chiều ngày 18 tháng 8 năm 2005, tại Việt Nam, Thứ Trưởng Bộ ngoại giao Việt cộng Lê Văn Bàng[1] đă tổ chức giới thiệu cuốn “Sách trắng[2] về nhân quyền” do Bộ Ngoại giao nước Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam công bố. Sách dày 80 trang được Bàng trân tráo gọi “...đây là thành tựu bảo vệ và phát triển quyền con người ở Việt Nam nhân dịp 60 năm thành lập nước”.

Sáu mươi năm (60) thành lập nước, theo cách nói của Cộng sản Việt Nam, cũng là 60 năm dân tộc Việt Nam trầm luân trong biển khổ. Do đó, chưa cần đọc qua quyển “Sách Trắng”, hầu như mọi người ai cũng biết nội dung của nó không có ǵ ngoài mục đích tuyên truyền cho thế giới thấy vấn đề nhân quyền ở Việt Nam được Việt cộng lếu láo dàn dựng thành công tŕnh bảo vệ và phát triển như thế nào; hẳn nhiên nó phải khác với sự lên án của toàn thế giới về những vi phạm trầm trọng mà Đảng và Nhà nước áp đặt lên toàn dân cả nước, trong suốt 60 năm qua; vấn đề từng cản trở mọi vận động quốc tế viện trợ cho Việt cộng; đồng thời cũng là chướng ngại trông thấy trên đường gia nhập tổ chức WTO của chúng, nhứt là chướng ngại khiến Mỹ chưa thể tháo gỡ được lưỡi dao CPC vẫn c̣n treo lủng lẳng trên cổ họng Đảng và Nhà Nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

V́ vậy, ngay sau đó, dư luận cả trong lẫn ngoài nước dấy lên nhiều phản ứng chống đối lại cái gọi là “thành tựu bảo vệ và phát triển quyền con người Việt Nam” của Việt cộng đó; v́ suốt 60 năm qua, có nghĩa là hơn nửa thế kỷ đến 1 thập niên, chẳng những quyền con người Việt Nam không được bảo vệ và phát triển; mà ngược lại, c̣n bị Việt cộng đàn áp tàn tệ, tàn tệ hơn cả thời một ngàn năm nô lệ giặc Tàu và bị thực dân Pháp cai trị cả trăm năm.

Dưới sự cai trị độc đảng độc tài của Cộng sản Việt Nam, bằng chứng về những ngược đăi người dân phải gánh chịu bị coi như hiển nhiên ai cũng có thể thấy, từ những tài liệu chính xác được ghi lại trong những văn bản của những chánh quyền đương nhiệm[3], đến sách vở ở cả hai phía chống đối nhau, lẫn người ngoài cuộc; cho đến những vật chứng c̣n tồn tại và những nhơn chứng c̣n sống, nhứt là từ thời cải cách ruộng đất ở cải hai miền Nam Bắc, cho đến cuộc tàn sát Tết Mậu Thân năm 1968, và những người tù không tội trong các trại tù cải tạo, các nông công trường Xă hội Chủ nghĩa, các vùng kinh tế mới, sau ngày 30-4-1975; ngay cả bây giờ, thời “kinh tế thị trường theo định hướng Xă hội Chủ nghĩa”...



Cảnh trại tù cải tạo của Việt cộng được dựng lại trong phim "Journey From The Fall'

Gần đây là những cuộc đàn áp các nhà bất đồng chánh kiến, các tu sĩ thuộc các tổ chức tôn giáo bên ngoài hệ thống tôn giáo bị gọi là “quốc doanh” do Nhà nước lập ra. Cũng không nên quên xă hội đa dạng của Quốc gia Việt Nam hải ngoại, với dân số tạm dung cả 3 triệu người, trên hơn 90 lănh địa của thế giới tự do, mà mọi đàn áp tinh vi thế mấy cũng không thể che giấu trước dư luận, nhứt là đối với những người lưu cư từng sống ở các quốc gia cựu cộng sản, như Đức quốc, Tiệp Khắc, Ba Lan...

Với cách dụng ngữ sở trường trong việc tuyên truyền, bọc lụa xanh những trái tim đỏ, của nhà ngoại giao cộng sản chuyên nghiệp ở Bộ Ngoại giao của Nhà Nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, Thứ trưởng Ngoại giao Lê Văn Bàng, tưởng đă dùng được quyển “Sách Trắng” nầy làm nước rửa sạch tội lỗi của cộng sản đối với dân tộc Việt Nam trong suốt 60 năm qua; nhưng chúng không ngờ “Sách Trắng” đă trở thành cuồng lưu mang nước dơ trút lên đầu lên cổ chúng, gội cho dơ thêm những tội lỗi càng lúc càng ngập ngụa.

Phản ứng gây thành tệ hại tắm nước dơ qua “Sách Trắng” đă hiện ra gần như trên khắp các lănh vực, ở khắp các quốc gia tự do, đặc biệt là đối với các quốc gia từng dành cho Việt cộng nhiều thiện cảm, dành cho Việt cộng nhiều trợ giúp, trong suốt thời gian Cộng sản Bắc Việt gây thành cuộc chiến xâm lăng Miền Nam Việt Nam, cả sau thời gian chúng cai trị cả nước bằng độc đảng độc tài; điển h́nh là các quốc gia ở Âu Châu.

Mới đây, ngày 12-9-2005, Quốc hội Châu Âu, có trụ sở ở thủ đô Brussels của Bỉ quốc, lần đầu tiên tổ chức điều trần về t́nh h́nh dân chủ và nhân quyền tại 3 nước Đông Dương, mà chủ yếu là Việt Nam, gây nhức nhối toàn thân Cộng sản Việt Nam.

Theo lời tường thuật ngày 21-9-2005 của Ỷ Lan, trên đài phát thanh Á Châu Tự Do, th́ Nhà Nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đă phản ứng mạnh mẽ và t́m cách ngăn cản cuộc điều trần nầy, nhưng đă thất bại. Sau đó, chúng muốn được tham gia và lên tiếng phát biểu tại cuộc điều trần, đồng thời phân phát “Sách Trắng” về nhân quyền, nhưng tất cả đều bị bác bỏ.

Chúng đành ngậm miệng dơ nh́n hàng trăm Dân biểu thuộc Phân ban Nhân quyền và Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội Châu Âu lũ lượt đến nghe, khác với hồi đầu năm nay, 2005, khi Nguyễn Văn An, Chủ tịch Quốc hội Việt cộng, cầm đầu một phái đoàn đông đảo đến đây nhưng không được Chủ tịch Quốc hội Châu Âu tiếp. Dịp nầy, Quốc hội Châu Âu cũng từ chối tổ chức cho phái đoàn Hà Nội thuyết tŕnh. Cuối cùng, Nguyễn Văn An xin cho chúng được gặp Phái đoàn Quốc hội Châu Âu liên hệ các quốc gia Đông Nam Á mới được chấp nhận, nhưng chỉ có 5 Dân biểu đến gặp; điều nhục nhă hơn nữa là giữa buổi thuyết tŕnh có 3 Dân biểu rời pḥng họp, chỉ c̣n 2 người ở lại cho đến phút chót.

Trở lại với cuộc điều trần, ngay từ đầu, điều sĩ nhục Quốc hội Âu châu dành cho Việt cộng là lời tuyên bố của Bà Hélène Flautre, Chủ tịch Phân ban Nhân quyền, Chủ tọa cuộc điều trần, khi Bà vừa đưa cao cuốn “Sách Trắng” về Nhân quyền của Hà Nội, do Thứ trưởng Lê Văn Bàng phổ biến, vừa nói:

“Tuần trước, tôi đă tiếp ba Đại sứ Cam Bốt, Lào và Việt Nam. Hôm nay, trong pḥng hội này có mặt bà Nguyễn, Cố vấn Đại sứ quán Cộng sản Việt Nam, bà ngỏ ư muốn được phát biểu và phân phát tập tài liệu ‘Sách Trắng’ về Nhân quyền. Nhưng tôi phải dùng quyền hạn của ḿnh cùng những quy tắc của Quốc hội Châu Âu bác bỏ việc đó. Một trong những lư do bác bỏ là ngay dưới mắt tôi đây, Chương IV của ‘Sách Trắng’, mà Nhà Nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam gửi đến cho tôi, là một mẩu mực của sự dèm pha, bôi nhọ những tổ chức nhân quyền. Quốc hội Châu Âu không thể là diễn đàn cho một sự phỉ báng[4] như thế”.

Được biết, trước đó, từ Hà Nội, Tôn Nữ Thị Ninh, nhân danh Phó chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội Việt cộng, viết thư yêu cầu Quốc hội Châu Âu hủy bỏ cuộc điều trần, nhưng cuộc điều trần vẫn cứ diễn ra. Đă vậy, Phan Thúy Thanh c̣n nhân danh Đại sứ Hà Nội tại Vương quốc Bỉ và Liên hiệp Châu Âu, xin được tham dự và phát biểu, nhưng cũng bị thẳng thắn từ chối, v́ mọi người cần nghe sự thật về t́nh trạng nhân quyền ở Việt Nam qua những nạn nhơn bị ngược đăi và những chứng cớ cụ thể chớ không ai muốn nghe giọng điệu tuyên truyền qua cửa miệng Phan Thúy Thanh, người đă từng là phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt cộng có cái miệng trên dơ hơn miệng dưới, nói láo không biết ngượng, nói hôi không biết thúi.

Tham dự cuộc điều trần, Bà Monica Frassoni thuộc Đảng Xanh cũng dơng dạc tuyên bố:

“Tôi không có chân trong Phân ban Nhân quyền, nhưng vẫn đến tham dự điều trần để nói lên lời mắt thấy tai nghe. Tháng tư vừa rồi tôi đến Việt Nam trong khuôn khổ công tác của Quốc hội Châu Âu và tôi vô cùng xúc động khi được dịp gặp nhà ly khai nổi danh vừa được nhắc đến trong cuộc điều trần này, Ḥa thượng Thích Quảng Độ, nhà lănh đạo số hai của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất. Tôi cũng t́m cách gặp một nhà ly khai quan trọng khác là ông Hoàng Minh Chính. Cả hai vị được xem như ‘đang được tự do’. Sau khi tôi gặp Ḥa thượng Thích Quảng Độ, th́ tức khắc sau đó ngôi chùa của Ngài bị phong tỏa, công an canh gác cẩn mật, không c̣n ai được đến thăm Ngài nữa. C̣n trường hợp ông Hoàng Minh Chính, người đă bỏ suốt đời đấu tranh và bị tù tội, th́ 5 công an đă chận trước hẽm không cho tôi vào thăm... Ở đây tôi muốn nói lên sự chứng kiến của tôi và xác nhận sự may mắn lớn cho tôi khi được diện kiến Ḥa thượng Thích Quảng Độ, một con người tuyệt đối tự tại vô ngại, một con người mang những khả năng vô biên. Ḥa thượng biết rơ những rủi ro đang gặp phải, những hiểm nguy mà Giáo hội ngài đối diện. H́nh ảnh ngài mang lại cho tôi niềm hy vọng tột cùng”.

Phần Bà Ana Maria Gomes, Phó chủ tịch Phân ban An ninh và Quốc pḥng, thuộc Đảng Xă hội, cũng cho biết:

“...Tôi chẳng ngạc nhiên tí nào với những điều đang xẩy ra tại Việt Nam, là quốc gia mà tôi biết rất rơ. Hai năm trước đây tôi đến tham dự một cuộc hội thảo chuyên đề do Bộ Ngoại giao tổ chức. Khi tôi phát biểu về quyền tự do giúp đỡ nhân đạo hay một số can thiệp của Việt Nam tại Cam Bốt, th́ phía nhà cầm quyền Việt Nam tỏ vẻ giận dữ kinh khủng. Bởi v́ điểm trúng huyệt mà họ khư khư bảo vệ, cái mà họ không ngừng ngăn cấm bất cứ ai ‘xâm phạm vào lĩnh vực nhân đạo và nhân quyền’... ta hăy chất vấn trực tiếp các chính phủ liên hệ, phải chất vấn các chính phủ, bởi v́ các chính phủ này chứ chẳng ai khác là tác giả của t́nh trạng nhân quyền tồi tệ...”


Được mời điều trần với tư cách nạn nhơn bị Nhà Nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ngược đăi, ông Phạm Văn Tưởng, tức cựu Tăng sĩ Thích Trí Lực, cho biết:


“...Ngày 2-10-1992 tôi bị chính quyền Cộng sản bắt với nhiều Tăng sĩ khác. Mấy tháng sau được thả ra nhưng bị đưa về quản thúc tại chùa Già Lam rồi Pháp Vân ở Saigon.

“Ngày 6-11-1994 tôi bị bắt lại, v́ tham gia đoàn Cứu trợ nạn nhân lũ lụt tại đồng bằng sông Cửu Long do Ḥa thượng Thích Quảng Độ tổ chức.

“Ngày 15-8-1995 ṭa án nhân dân thành phố HCM ra án quyết phạt tôi 30 tháng tù giam và 5 năm quản thúc sau khi măn hạn tù với tội danh ‘phá hoại chính sách đoàn kết’ và ‘lợi dụng các quyền tự do, dân chủ để xâm phạm quyền lợi Nhà nước’.

“Ngày 13-2-1997, măn hạn tù tôi rời khỏi Trại cưỡng bức lao động Z30A ở Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai và tiếp tục thi hành án lệnh quản thúc. Mỗi tháng phải đến tŕnh diện công an, bị hạch xách đủ điều. Cho đến ngày 13-2-2002, lẽ ra tôi được măn hạn quản thúc theo pháp lư, thế nhưng đảng Cộng sản đương quyền vẫn tiếp tục quản thúc tôi mà chẳng cho biết lư do. Mọi sinh hoạt của tôi đều bị kiểm soát nghiêm ngặt. Ṛng ră suốt mười mấy năm qua, thật sự tôi chưa hề có được một ngày sống trong không khí tự do. Bởi thế cho nên, tôi chẳng c̣n sự chọn lựa nào khác, đành ḷng phải ra đi lánh nạn Cộng sản.

“Tôi vượt qua biên giới và đến được Vương quốc Cam Bốt ngày 19-4-2002. Sau khi được phủ Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp Quốc tại Phnom Penh xem xét hồ sơ và phỏng vấn, ngày 28-6-2002 tôi được hưởng quy chế tị nạn dưới sự bảo vệ của Liên Hiệp Quốc.

“Thế nhưng vào khoảng 19 giờ ngày 25-7-2002, khi tôi đang rảo bộ trên đường số 185 đối diện chợ Russey, th́ bất ngờ bị một toán công an mật vụ Việt Nam mặc thường phục và Cam Bốt bắt cóc đẩy lên xe, đánh đập tôi và tịch thu thẻ tị nạn của Liên Hiệp Quốc cấp cho tôi. Sáng hôm sau họ chở tôi về Việt Nam qua cửa khẩu Mộc Bài, tỉnh Tây Ninh. Ở đây đă có các viên chức Bộ công an chờ sẵn. Từ đây họ đưa tôi về trại giam B34, tọa lạc tại số 237 đường Nguyễn Văn Cừ, quận 1, thành phố HCM thuộc cơ quan an ninh điều tra (A24) của Bộ Công an.

“Suốt 13 tháng trời, tôi bị giam giữ nghiêm ngặt trong tù và biệt vô âm tín với người thân. Họ không biết tôi sống hay chết. Ngay cả sau này khi tôi được trả tự do nhà cầm quyền không bao giờ chấp nhận chuyện họ bắt cóc tôi. Nếu như thế th́ làm sao Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp Quốc lại cấp thẻ tị nạn cho tôi tại Nam Vang?

“Ngày 12-3-2004, ṭa án nhân dân thành phố HCM mở phiên ṭa xét xử. Công an hăm dọa tôi không được tiết lộ việc tôi bị họ bắt cóc tại Nam Vang, nếu không nghe sẽ bị kết án nặng nề. Ṭa tuyên phạt tôi 20 tháng tù về tội ‘trốn đi nước ngoài nhằm chống chính quyền nhân dân’. Tôi đă ở trong tù 19 tháng, nên được trả tự do vào ngày 26-3-2004. Liên Hiệp Quốc xác nhận tôi vẫn nằm dưới sự bảo trợ của Liên Hiệp Quốc, nên đă làm thủ tục cho tôi đi định cư tại Vương quốc Thụy Điển ngày 22-6-2004.

“Từ khi đến Thụy Điển tôi mới thực sự hít thở được không khí tự do, bỏ qua đi những tháng ngày đen tối, ṃn mỏi trong ngục tù Cộng sản.”

Hết cuộc điều trần, Ông Michael Gahler, Phó chủ tịch Ủy ban Phát triển, thuộc Đảng B́nh dân Âu châu và Dân chủ Âu châu, thuộc đảng đa số, nói rằng:

“Nghe xong cuộc điều trần mới thấy điều khoản nhân quyền trong Hiệp ước hợp tác song phương giữa Liên hiệp Châu Âu và Việt Nam chỉ là mảnh giấy loại! Chúng ta có cơ chế nào không để ngăn cản những vi phạm nhân quyền? Chúng ta có điều khoản nào không để cắt bỏ viện trợ? Việt Nam và Lào sống dưới chế độ độc đảng, y như là bản nháp của rừng rú. Thật khác với Đông Âu ngày nay. Ở Saigon ngày nay có đủ mọi thứ, nào cờ cộng sản, nào làm ăn tự do, nào tư bản được phép làm giàu... Thế nhưng công cuộc đổi mới kinh tế đang cữơng lại v́ thiếu một cuộc cải tổ chính trị[5]”.

Sau đó, ngày 22-9-2005, trả lời cuộc phỏng vấn của Ỷ Lan, đài Á châu Tự do, Dân biểu Charles Tannock, Phó chủ tịch Phân ban Nhân quyền của Quốc hội Châu Âu, thẳng thắn nói:



“Tôi bị cú sốc với tập “Sách Trắng” về Nhân quyền của chính quyền Việt Nam vừa công bố, mà căn bản là sự bác bỏ tuyệt đối bất cứ sự xâm phạm nào vào chuyện nội bộ chủ quyền quốc gia trên lĩnh vực nhân quyền. Sách Trắng đặt Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vào hàng số dách, ở vị trí nhất thế giới, trên lĩnh vực luật pháp quốc tế, luật pháp nhân đạo, nhân quyền, quyền thiểu số, vân vân và vân vân...



Từ đó, ông cũng nêu thắc mắc:

“Mười năm qua, hàng trăm triệu đồng Euros đổ vào ba nước. Nhưng người ta thấy được ǵ từ số tiền ấy?”



Dân biểu Charles Tannock

Nh́n lại vấn đề, người theo dơi thời cuộc thấy ngay sự mâu thuẫn của Cộng sản Việt Nam trong việc đối phó với Diễn Biến Ḥa B́nh đang đẩy chúng lùi gần tới chân tường chuyển hóa, mà nói theo cách Linh mục Nguyễn Văn Lư đă phát biểu khi đ̣i hỏi tự do tôn giáo, qua câu nói khẳng khái “tự do hay là chết”, người ta có thể bảo Cộng sản Việt Nam “chuyển hóa hay là chết”.

Bởi, không có ǵ nghịch lư và bực ḿnh nào bằng nghe chúng lếu láo phô trương không ngượng miệng “thành tựu bảo vệ và phát triển quyền con người ở Việt Nam” ngược với sự thật chúng đang không ngừng mạnh tay đàn áp các người bất đồng chánh kiến, các nhà lănh đạo tôn giáo bên ngoài hệ thống quốc doanh, từ Tin Lành, Ḥa Hảo, Cao Đài, Thiên Chúa, đến Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất... và cứ tiếp tục giam cầm các “người tù không tội”... trong vô số nhà giam...

Từ đó, thoạt tiên, dư luận nghĩ rằng “Sách Trắng” chỉ là thứ cuồng lưu đổ nước dơ lên đầu Cộng sản Việt Nam; nhưng càng về lâu về dài, nh́n rộng ra nhiều lănh vực khác, “Sách Trắng” đă trở thành biển máu tanh Cộng sản Việt Nam dùng tẩy rửa tội lỗi suốt 60 năm qua của chúng.

V́ vậy, ngày Thứ trưởng Lê Văn Bàng phổ biến “Sách Trắng” cho toàn thế giới biết, cũng là ngày chúng tự thú tội lỗi đă hùa nhau tắm máu đồng bào, suốt cả 60 năm dài, giữa nghĩa trang bao la, bất tận, trải dài từ Ải Nam Quan cho tới Mũi Cà Mau, kể cả phần lănh thổ và lănh hải chúng đă hiến dâng cho kẻ thù phương Bắc, mà chúng đang hèn hạ tuân phục như một thứ gia nô hèn hạ nhứt lịch sử dân tộc Việt.


Hẹn con thư sau,

Giáo Già



--------------------------------------------------------------------------------

[1] Người nổi tiếng vi phạm luật pháp địa phương Hoa Kỳ chẳng những không biết xin lỗi c̣n ăn gian nói dối, ngay cả chuyện nhỏ nhặt như ṃ ṣ lậu.

[2] Việt cộng thường có thói quen, hể người Quốc gia dùng chữ Hán th́ chúng dùng chữ Nôm. Ngược lại người Quốc gia dùng chữ Nôm th́ chúng dùng chữ Hán. Do đó, người Quốc gia dùng “Bạch thư” th́ chúng gọi là “Sách trắng”. Điều nầy khiến người viết v́ nhu cầu phải dùng đúng chữ dùng của đương sự đă làm cho người đọc bực ḿnh. Xin lỗi v́ sự khó chịu bất khả kháng nầy.

[3] Thực dân Pháp, Cộng sản Việt Nam, Quốc gia Việt Nam...

[4] Người trích gạch dưới để lưu ư.

[5] Như trên.
 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06