B́nh
luận của Nguyễn Gia Kiểng về bản Báo cáo chính trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam
"...Đảng
cộng sản không c̣n nhiều th́ giờ. Câu hỏi mà những người cộng sản lương thiện
phải đặt ra trong dịp đại hội 10 này là đảng cộng sản có ích lợi ǵ khi nó không
có giải đáp cho những thách thức lớn của đất nước, không bảo đảm được tự do,
công lư và môi trường, và cũng không bảo vệ được sự toàn vẹn của lănh thổ."
TRÔI DẠT
Nguyễn Gia Kiểng
Báo cáo chính trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam c̣n được chính họ gọi là cương
lĩnh. Đúng ra là phải như thế. Đây là một tài liệu có mục đích kiểm điểm những
thành quả của giai đoạn 5 năm vừa qua, nhận định bối cảnh quốc gia và thế giới,
và tŕnh bày chương tŕnh chính trị cho giai đoạn sắp tới. Nó phải là một cương
lĩnh chính trị.
Nhưng lần này, c̣n rơ ràng hơn những lần trước, báo cáo chính trị không phải là
một cương lĩnh chính trị, mà cũng không có ngay cả giá trị của một bản báo cáo
b́nh thường.
Trước hết, hăy nói sơ qua về bố cục và cách hành văn. Báo cáo chính trị dài 27
trang khổ A4, gồm 14 phần. Hai phần đầu là để kiểm điểm kết quả 5 năm qua (7
trang) và đánh giá 20 năm đổi mới (1,5 trang). Phần thứ ba có tiêu đề : "Mục
tiêu và phương hướng phát triển đất nước 5 năm 2006-2010 và đến năm 2020" (2
trang). Mười một phần sau nói về các chính sách cụ thể. Không có dẫn nhập và
cũng không có kết luận. Người ta có thể phân vân về bố cục. Các phần này được
xếp ngang hàng với nhau và đánh số La Mă, từ I đến XIV, thay v́ đặt các chính
sách chi tiết vào phần ba. Ngay cả tiêu đề của phần thứ ba này cũng được viết
một cách luộm thuộm. Đó là mục tiêu và phương hướng cho 5 năm hay cho 15 năm ?
Ngay tiêu đề đă không chỉnh như vậy th́ những câu văn tối nghĩa, dài ḷng tḥng,
bất chấp văn phạm đầy rẫy trong tài liệu. Bản dự thảo sửa đổi điều lệ của đảng
cũng không khác. Không thiếu những câu như (điều 36, nguyên văn): "Để tăng cường
trách nhiệm quản lư của chi bộ đối với tất cả đảng viên, kể cả cấp ủy viên các
cấp, đảng viên là cán bộ diện cấp ủy cấp trên quản lư khi vi phạm về phẩm chất
chính trị, tư tưởng, đạo đức, lối sống, sinh hoạt đảng, thực hiện nhiệm vụ đảng
viên (trừ nhiệm vụ do cấp trên giao).".
Dù chỉ là h́nh thức, nhưng một đảng có tới hai triệu rưỡi đảng viên và đă cầm
quyền trong 60 năm, trong đó có 30 năm ḥa b́nh, mà diễn đạt như vậy th́ thật là
khó hiểu. Càng khó hiểu khi người chủ tŕ ủy ban soạn thảo các văn kiện là ông
Nguyễn Phú Trọng (ủy viên bộ chính trị, chủ tịch ủy ban lư luận trung ương, cựu
tổng biên tập Tạp Chí Cộng Sản, cựu giám đốc Học Viện Chính Trị Quốc Gia Hồ Chí
Minh), có học vị "giáo sư tiến sĩ" về môn Văn ! Điều này đặt ra một dấu hỏi lớn
cả về tŕnh độ của những người lănh đạo cộng sản lẫn về giá trị của các học vị.
Về nội dung, bản báo cáo chính trị hoàn toàn không có những phân tích,
cũng chẳng có tầm nh́n nào. Nó giống như một bản liệt kê mẫu hàng, thấy cái ǵ
tốt, nên làm th́ cứ ghi vào, không biện luận tại sao phải làm, có làm được
không, làm như thế nào, theo thứ tự ưu tiên nào, v.v.
Không thể giải thích một cách giản dị là những người soạn thảo các văn kiện này
thiếu văn hóa. Bất cứ một nhà báo trung b́nh nào cũng có thể viết, và viết hay
hơn, báo cáo chính trị này trong ṿng một hai ngày. Lư do là cả Nguyễn Phú
Trọng lẫn các phụ tá của ông không biết phải viết ǵ, v́ chính họ cũng không
biết đảng có định hướng nào. Cuối cùng họ đă viết cho có, viết tất cả những
ǵ mà họ thấy không gây ra vấn đề với bất cứ ai, bất chấp những điều đó có hợp
lư hay không.
Thí dụ : "Tiếp tục xây dựng và hoàn thiện đồng bộ kinh tế thị trường định
hướng xă hội chủ nghĩa; đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa; giải quyết tốt
các vấn đề xă hội; phát triển văn hóa, giáo dục và đào tạo, khoa học và công
nghệ; phát triển nguồn nhân lực, chăm sóc và nâng cao sức khỏe nhân dân, bảo vệ
môi trường sinh thái; tăng cường quốc pḥng và an ninh; mở rộng quan hệ đối
ngoại. Xây dựng hệ thống chính trị vững mạnh, có hiệu lực cao; gắn kết chặt chẽ
xây dựng và chỉnh đốn Đảng, nâng cao năng lực lănh đạo và sức chiến đấu của Đảng
với xây dựng nhà nước pháp quyền xă hội chủ nghĩa, phát huy vai tṛ Mặt trận Tổ
quốc và các đoàn thể nhân dân." (Báo cáo chính trị, tr. 10).
Đây không phải là một đoạn đặc biệt. Toàn bộ tài liệu được viết như thế.
Nhưng viết mà không có ư kiến và ḷng tin th́ không tránh khỏi những câu ngây
ngô : "Thế trận quốc pḥng toàn dân gắn với thế trận an ninh nhân dân tiếp
tục được củng cố" (tr. 4), hay "đẩy mạnh xây dựng các khu vực pḥng thủ
tỉnh, thành phố" (tr. 18). Tại sao lại phải đẩy mạnh, quân thù nào đe dọa
đánh chiếm thành phố Biên Ḥa hay tỉnh Đồng Nai ?
Có những câu được viết một cách văn hoa để che đậy một sự thực không tiện nói
thẳng ra : "Việc kết hợp phát triển kinh tế với quốc pḥng ở một số địa bàn được
thực hiện có hiệu quả". Vấn đề được đề cập ở đây là quân đội làm kinh
doanh. Quân đội có khách sạn, có công ty du lịch, công ty xây dựng, vận
tải, may mặc, v.v. Đây là một t́nh trạng cần phải chấm dứt. Một quân đội làm
kinh tế là một quân đội kinh doanh dở nhưng không c̣n khả năng chiến đấu. Chính
câu vừa dẫn cũng nh́n nhận quân đội kinh doanh bê bối bởi v́ chỉ có "ở một số
địa bàn" là có hiệu quả.
Cũng cần lưu ư là Việt Nam ngày nay không phải chỉ có bốn dạng sở hữu (nhà nước,
tập thể, tư nhân, hỗn hợp) thể hiện qua các công ty tư nhân, công ty nhà nước,
công ty hợp doanh như bản báo cáo chính trị viết ở cuối trang 11. Cụm từ "công
ty nhà nước" được dùng để chỉ ngay cả những công ty không thuộc nhà nước.
Đó là những công ty kinh tài của đảng cộng sản, của công an, của quân đội.
Các công ty này chỉ đóng thuế lấy lệ cho nhà nước. Đảng, công an, quân đội trên
thực tế là những nhà nước trong nhà nước ; riêng đảng cộng sản c̣n khống chế
luôn nhà nước.
Sự mâu thuẫn và vô lư của cái gọi là "kinh tế thị trường định hướng xă hội chủ
nghĩa" được bộc lộ rơ ràng ngay đầu phần IV dành cho khái niệm này : "Nhà nước
tôn trọng những yêu cầu khách quan của nền kinh tế thị trường và định hướng sự
phát triển bằng các chiến lược, quy hoạch, kế hoạch, cơ chế, chính sách và luật
pháp" (Báo cáo chính trị, tr. 11). Thị trường bị g̣ ép bằng một loạt những
chiến lược, qui hoạch, kế hoạch, cơ chế, chính sách th́ c̣n được tôn trọng ở chỗ
nào? Đây không phải chỉ là câu viết cho có lệ của người không biết phải viết
ǵ mà c̣n là một đe dọa cho hoạt động kinh doanh. Nhà nước muốn kiểm soát
hoạt động kinh doanh bằng những chiến lược, qui hoạch, kế hoạch, cơ chế, chính
sách nhưng lại chưa biết ḿnh muốn ǵ. Như thế có nghĩa là các doanh nghiệp
bị chi phối bởi những qui hoạch và kế hoạch mà họ không được biết trước.
Ông Vơ Văn Kiệt đă lưu ư rất đúng là không thể vừa nói không có phân biệt đối xử
giữa các thành phần kinh tế vừa khẳng định "kinh tế nhà nước giữ vai tṛ chủ
đạo" (Báo cáo chính trị, tr. 12).
Toàn bộ chính sách "kinh tế đối ngoại" chỉ có một câu "tăng nhanh tổng kim ngạch
xuất khẩu và chất lượng hàng xuất khẩu, đặc biệt là những mặt hàng có thế mạnh
và tiềm năng lớn". Ai không muốn tăng nhanh, nhưng làm thế nào để tăng nhanh ?
Cả báo cáo chính trị lẫn dự thảo sửa đổi điều lệ đảng khẳng định quyết tâm không
đổi mới về chính trị. Vẫn kiên tŕ chủ nghĩa Mác Lênin và "tư tưởng Hồ Chí
Minh", vẫn kiên tŕ xây dựng chủ nghĩa xă hội như một chặng đường tiến lên
chủ nghĩa cộng sản, vẫn độc quyền lănh đạo. Nhưng chủ nghĩa xă hội này là ǵ th́
vẫn chưa rơ rệt v́ sau 75 năm hoạt động và 60 năm cầm quyền và nhờ nhiều cố gắng
học tập Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ mới nhận xét : "nhận thức của đảng ta về chủ
nghĩa xă hội và con đường đi lên chủ nghĩa xă hội ngày càng sáng tỏ hơn". Một
cụm từ đă đi vào dĩ văng từ khá lâu rồi lại được tái sinh và nhắc lại nhiều lần
: "dân chủ xă hội chủ nghĩa". Khái niệm này không được định nghĩa nhưng người
đọc giữa hai ḍng chữ có thể hiểu nó mô tả sự lấn cấn giữa một mặt là trào lưu
dân chủ hóa không thể chống lại và mặt khác là sự ngoan cố giữ lấy độc quyền
chính trị bằng lư cớ "chủ nghĩa xă hội". Cũng phải ghi nhận là so với những báo
cáo chính trị của các đại hội trước, những đoạn chống xét lại, hữu khuynh, cơ
hội chủ nghĩa đă giảm hẳn. Chủ trương chống "diễn biến ḥa b́nh" và các "âm mưu"
lợi dụng các vấn đề dân chủ, nhân quyền, tôn giáo đă chỉ được nói tới ngắn ngủi
trong vài ḍng.
Bản báo cáo chính trị đă không vạch ra những vấn đề lớn của đất nước và những
giải pháp phải có, và cũng không đưa ra được một cái nh́n nào về những vấn đề
này. Giải thích hợp lư nhất là không có đồng thuận trong đảng.
Ba vấn đề quan
trọng nhất của đất nước hôm nay là dân chủ hóa, thực hiện ḥa giải dân tộc và
chống tham nhũng. Trên cả ba vấn đề này, Đảng Cộng Sản Việt Nam đều không có
giải đáp.
Dân chủ là điều
bắt buộc phải tới
v́ là xu thế không thể đảo
ngược được của thế giới và cả ngay tại Việt Nam. Xă hội dân sự dần dần tự cởi
trói. Các phương tiện truyền thông và sức công phá phối hợp của nhân dân Việt
Nam và dư luận thế giới đă chọc thủng, dù chưa làm sập hẳn, bức tường bưng bít
từ lâu vẫn là thành lũy bảo vệ chế độ. So sánh lực lượng giữa đảng cộng sản và
xă hội dân sự ngày càng bất lợi cho đảng cộng sản. Điểm thăng bằng có lẽ đă được
vượt qua, dù chưa được nhận thức. Khi không c̣n đủ sức duy tŕ sự khống chế nữa
mà vẫn cố duy tŕ th́ chỉ là một sự dại dột. Đa số đảng viên cộng sản biết như
thế nhưng ban lănh đạo đảng vẫn chưa thể quyết định dân chủ hóa. Họ sợ những hậu
quả.
Sự lo sợ này là đúng v́ Việt Nam đă tích lũy quá nhiều hận thù sau 30 năm chiến
tranh và 30 năm phân biệt đối xử.
Đảng cộng sản cũng đă phạm
quá nhiều sai lầm, kể cả những sai lầm đẫm máu.
Việt Nam cần, và đảng cộng sản c̣n cần hơn, một chính sách ḥa giải dân tộc thực
sự và quả quyết. Nhưng điều này đảng cộng sản không thể làm một ḿnh v́ không
thể tự ḿnh ân xá cho chính ḿnh. Nguyên nhân của cả hai cuộc chiến này, làm gần
5 triệu người thiệt mạng, cũng như những sai lầm nghiêm trọng khác - thủ tiêu vô
số đảng viên Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt, Cải Cách Ruộng Đất, Nhân
Văn-Giai Phẩm, tập trung cải tạo đối với quân nhân và công chức miền Nam, đánh
tư sản, tổ chức vượt biên bán chính thức - là tham vọng độc quyền thống trị. C̣n
duy tŕ chế độ độc đảng là c̣n tiếp tục ngoáy dao vào những vết thương phải được
hàn gắn này.
Chống tham nhũng không thể chỉ giản dị bằng những biện pháp hành chính và kỷ
luật như được tŕnh bày trong báo cáo chính trị. Tham nhũng là lợi dụng công
quyền cho lợi ích cá nhân. Nó là hậu quả tất nhiên của một chế độ độc tài độc
đảng, không đối trọng và mất lư tưởng. Ngoan cố duy tŕ chế độ độc tài và khư
khư giữ lấy một chủ nghĩa Mác-Lênin không c̣n thuyết phục được ai, kể cả các ủy
viên bộ chính trị và ban chấp hành trung ương, là nuôi dưỡng tham nhũng. Và hiện
nay c̣n chức vụ nào, dù là trong bộ máy đảng hay trong bộ máy nhà nước, mà không
phải mua mới có được ? Những người có chức vụ nhờ tham nhũng làm sao có thể
chống tham nhũng? Thực tế là tham nhũng tiếp tục gia tăng một cách đáng sợ.
Tất cả những vấn đề này ban lănh đạo cộng sản đều hiểu, và hiểu rất rơ. Nhưng họ
không dám và cũng không có đủ đoàn kết nội bộ để có những giải đáp thực sự. Từ
chỗ không muốn giải quyết họ đă đi đến chỗ không thể giải quyết.
Tất cả những ǵ đảng cộng sản có thể làm một ḿnh là chống đỡ để kéo dài càng
lâu càng hay. Đảng cộng sản như một con tàu không la bàn trôi dạt trên một biển
đầy sóng gió.
Đảng cộng sản không c̣n nhiều th́ giờ.
Câu hỏi mà những người
cộng sản lương thiện phải đặt ra trong dịp đại hội 10 này là đảng cộng sản có
ích lợi ǵ khi nó không có giải đáp cho những thách thức lớn của đất nước, không
bảo đảm được tự do, công lư và môi trường, và cũng không bảo vệ được sự toàn vẹn
của lănh thổ.
Nguyễn Gia Kiểng