|
| |
Hăy
cổ phần hóa báo chí ở Việt Nam
Thursday, October 06, 2005
NGÔ NHÂN DỤNG
Các nhà báo ở Việt Nam đang bị đe dọa, một lời đe dọa rất tổng quát không nói rơ
nhắm vào ai. Cho nên có nghĩa là nhắm tất cả mọi người, khiến ai cũng chột dạ.
Đây là lúc chúng ta phải giúp những nhà báo ở trong nước bảo vệ tiêu chuẩn nghề
nghiệp họ trước mối đe dọa này. Họ đang được hưởng rất ít tự do, đang cố gắng sử
dụng quyền tự do đó tới mức tối đa mặc dù bị nhốt nằm trong rọ. Nhưng bây giờ
chút quyền tự do đó có thể bị lấy lại.
Chúng tôi sẽ đề nghị những đồng nghiệp ở trong nước phải tranh đấu đ̣i tiến tới
việc cổ phần hóa những tờ báo mà họ đang cộng tác. Cổ phần hóa những tờ báo, tại
sao không? Nhà nước và đảng Cộng Sản đang hô hào phát triển kinh doanh, đă công
nhận nhiều thành phần kinh tế. Và đảng Cộng Sản đă cổ phần hóa rất nhiều doanh
nghiệp nhà nước, cho những quản đốc và công nhân dự phần làm chủ. Tại sao lại kỳ
thị, bỏ rơi những “công nhân viết báo,” không cho báo của họ được cổ phần hóa?
Mối đe dọa đang treo trên đầu những báo nằm trong một bản tin nghe rất giản dị:
Ông thứ trưởng Bộ Văn Hóa Thông Tin cho biết đang có dự án thành lập những tập
đoàn báo chí lớn. Ông nói hiện ở Sài G̣n đă có một tập đoàn thành công cho nên
sẽ tiến tới những tập đoàn khác, mỗi nhóm có một tờ báo lớn với nhiều tờ báo
phụ.
Tại sao dự định trên lại có tính cách đe dọa? V́ chuyện thành lập tập đoàn báo
chí là chuyện cũ rồi, những tập đoàn như nhóm Saigon Times đă tự động thành h́nh
v́ nhu cầu nghề nghiệp, không chờ những ông văn hóa ở trên ban chính sách xuống
mới làm. Nhiều tờ báo lớn cũng đang chuẩn bị mở rộng hoạt động, coi đó là sự
bành trướng b́nh thường của một cơ sở kinh doanh thành công. Bây giờ, bỗng dưng
Bộ Văn Hóa Thông Tin lại ban bố chính sách, với những lời giáo đầu đầy ẩn ư nằm
trong buổi họp báo. Báo Lao Động ngày 1 Tháng Mười viết rằng “mục tiêu là quy
hoạch lại mạng lưới báo chí in... để phát triển toàn diện mạng lưới báo chí
trong cả nước, theo phương châm không chồng chéo về tôn chỉ, mục đích, đối tượng
phục vụ...” Bản tin trên VNExpress cũng nói như vậy: “Bộ Văn Hóa Thông Tin sẽ
tiến hành rà soát, quy hoạch lại những tờ báo hoạt động trùng lặp về nội dung,
đối tượng, lăng phí trong khâu xuất bản, phát hành.” Một thí dụ được ông thứ
trưởng Văn Hóa Thông Tin nêu ra là “tại một số địa phương có tới gần chục tờ báo
trong lănh vực văn hóa, giải trí.”
Nếu quư vị đọc những câu trên mà chưa thấy có cái ǵ đe dọa những nhà báo ở Việt
Nam, th́ tức là quư vị chưa hiểu ngôn ngữ mà đảng Cộng Sản sử dụng từ hơn 50 năm
nay. Khi nào họ nói sắp “rà soát” lại, là nhiều người thấy ngứa ngáy trên cổ,
trên gáy rồi. Nói sẽ “quy hoạch loại” tức là họ đe dọa thật sự. Sau khi rà soát,
sau khi quy hoạch lại, giới báo chí sẽ thấy có báo c̣n, báo mất, có anh nhà báo
c̣n tiếp tục làm việc, có chị sẽ bị mất sở làm.
Đây không phải là chuyện một hai người bị đe dọa mất việc làm, mà có thể nhiều
tờ báo sẽ bị đe dọa. Thí dụ ở Sài G̣n có ba tờ báo cùng “phục vụ một ngành” như
điện ảnh, thể thao chẳng hạn; hoặc mấy tờ cùng chung một đối tượng là “giới
thanh niên trẻ tuổi.” Rà soát lại, quy hoạch lại, rồi sao? Có phải là mấy báo
này “hoạt động trùng lặp về nội dung, về đối tượng,” cho nên “lăng phí,” cần
đóng cửa bớt đi, giữ lại một tờ báo thôi rồi thành lập tập đoàn hay không?
Đó chính là lời đe dọa: Báo nào ngoan ngoăn, dễ bảo nhất, sẽ tồn tại. Báo nào
không ngoan sẽ bị phạt. Từ nay trở đi, báo nào cứng đầu, Bộ Văn Hóa Thông Tin sẽ
thu xếp cho công tác mới. Thí dụ, cho toàn ban biên tập đi làm nghề gói báo, bán
báo, khỏi cần viết báo nữa, trùng lặp nội dung, đối tượng! Để tránh “lăng phí
trong khâu xuất bản và phát hành!” Ngày xưa thời Việt Nam Cộng Ḥa cũng có một
ông tướng trẻ nêu ra ư kiến tương tự. Ông vênh mặt lên hỏi: Tại sao Sài G̣n có
đến 40 tờ báo làm ǵ? Đóng cửa hết đi, in một tờ báo thôi, dân chúng đọc một tờ
báo cũng đủ tin tức rồi. Nhưng sau đó chính ông tướng trẻ con kia cũng bỏ qua
không dám thực hiện ư kiến đó. V́ nó phản dân chủ một cách lộ liễu quá khiến
trong chính phủ của ông ta có nhà trí thức dọa sẽ từ chức bộ trưởng nếu những
báo bị đóng cửa!
Việc công bố dự án “quy hoạch lại báo chí” sẽ có tác dụng là trong mấy tháng
tới, trước ngày Đại Hội Đảng, nhiều tờ báo nhắm cùng một đối tượng độc giả, ở
cùng một địa phương, chia sẻ những nội dung tương tự, sẽ phải nh́n nhau, lo lắng
không biết mai mốt anh nào c̣n, anh nào mất. Nhiều người sẽ nghĩ cách tốt nhất
là ngay từ bây giờ hăy ngoan ngoăn vâng lời, trên bảo sao ḿnh làm vậy. Để bảo
vệ tất cả anh chị em đang viết báo, vẽ báo, bán báo, ngồi thu quảng cáo, đem báo
lên mạng, vân vân. Người đứng đầu tờ báo có thể nghĩ ḿnh có ô dù lớn, cứng đầu
cũng không sợ; nhưng những anh chị em thấp cổ bé miệng khác, họ phải lo bảo vệ
nồi cơm cho chính họ chứ? Thế là “một sự nhịn, chín sự lành!
Một điều đáng nghi ngờ là thời điểm đưa ra dự án “quy hoạch lại báo chí” kể
trên. Tại sao lại đưa ra vào lúc cuối Tháng Chín vừa rồi? Những quyết định có
quy mô như vậy thường phải được Trung Ương Đảng thông qua; mà những ủy viên
Trung Ương hiện giờ c̣n đang lo sang năm họp Đại Hội Mười, đang đoán coi những
sếp lớn ông nào xuống, ông nào lên, lo ai c̣n ai mất, không biết chính ḿnh sẽ
đi hay ở. Họ có bao giờ bàn đến chuyện quy hoạch lại báo chí đâu?
Ư kiến quy hoạch lại báo chí chắc là do Ban Tư Tưởng Văn Hóa chỉ thị cho Bộ Văn
Hóa Thông Tin đưa ra, và đưa ra ngay bây giờ kẻo trễ. Chỉ v́ ông trưởng ban
Nguyễn Khoa Điềm đang cần khép báo chí vào hàng ngũ do ông chỉ huy, trong lúc
ông đang “phấn đấu” ở lại trong Bộ Chính Trị, với tham vọng sẽ lên ngôi quốc
trưởng, nếu không phải là lên tới chức Tổng Bí Thư!
Nếu quư vị độc giả đă đọc báo này, chắc biết những tin hành lang Câu Lạc Bộ Ba
Đ́nh, trong đó có tin ông Nguyễn Khoa Điềm hy vọng lên làm Tổng Bí Thư Đảng Cộng
Sản, thay ông Nông Đức Mạnh. Sau đó, lại có tin là ông Điềm thấy chuyện đó lớn
quá sức ḿnh, khó nuốt quá, nên lui một bước, trù tính chỉ lên làm chủ tịch
nước, thay thế ông Trần Đức Lương thôi. Tổng Bí Thư là Vua có ngai, chủ tịch
nước là Vua không ngai, tiến hay lui chỉ có một bước.
Trong cuộc vận động lên ngôi đó, ông Nguyễn Khoa Điềm trông cậy vào những đồng
chí trong chiến khu của ông, là Ban Tư Tưởng Văn Hóa. Có lúc ban Ban Tư Tưởng
Văn Hóa c̣n làm công việc của công an nữa. Nhiều người Hà Nội nghe tin Ban Tư
Tưởng Văn Hóa đă cho người đi “điều tra tài sản” của ông chủ tịch nước, coi gia
đ́nh ông có bao nhiêu cái nhà, mấy cái xe ô tô, rồi bắt đầu chiến dịch loan tin
đồn. Họ theo dơi và báo cáo cả những nghi vệ do bà chủ tịch nước, tức Đệ Nhất
Phu Nhân, sử dụng khi ông bà sang Trung Quốc. Và họ báo cáo rằng những nghi vệ
đó coi đầy mùi phong kiến, không có vẻ nào là văn hóa vô sản.
Nhưng người Hà Nội cũng biết rằng địa vị của ông Trưởng Ban Tư Tưởng Văn Hóa
đang lung lay. Bằng cớ là trong hai cuộc bầu bán thuộc hai tổ chức ngoại vi của
đảng, mà đáng lẽ chính ông là người quyết định ai được bầu, những ứng cử viên
của ông đều thua. Lần đầu là vụ bầu ban chấp hành Hội Nhà Báo. Lần hai là vụ bầu
trong Hội Luật Gia. Đó là những chuyện hiếm khi xảy ra trong chế độ cộng sản, ở
nước Việt Nam hay nước nào cũng vậy. Một ông trưởng ban thuộc Trung Ương Đảng,
một ủy viên Bộ Chính Trị, uy quyền cao ngất mà không bảo được những đàn em, th́
c̣n bảo được ai nữa?
Có phải là giới trẻ bây giờ khó dạy, không c̣n run sợ trước quyền uy Bộ Chính
Trị như trước nữa? Hay là có tay khác cũng trong Bộ Chính Trị nhúng tay vào, bảo
họ cứ chống lại, cứ làm bừa đi, cốt cho ông Nguyễn Khoa Điềm mất mặt?
Cho nên người ta nghi rằng việc ban bố chính sách rà soát lại, quy hoạch lại báo
chí là một cách để ông Nguyễn Khoa Điềm bảo vệ địa vị chính trị của ḿnh, rồi
tiến lên ngôi vị cao hơn.
Ông Nguyễn Khoa Điềm chắc nghĩ rằng những nhà báo của chúng ta sẽ chịu nép một
bề. Nhưng nếu những nhà báo đều nhát như vậy th́ chắc họ đă chẳng bỏ phiếu ngược
lại với chỉ thị của ông. Cho nên có thể tin là những lời đe dọa “rà soát lại,
quy hoạch lại” sẽ chẳng làm ai sợ hăi, sau cùng sẽ không đi tới đâu hết. Việc
thành h́nh những tập đoàn báo chí nhanh hay chóng, những tập đoàn đó sẽ làm việc
như thế nào, phải do nhu cầu nghề nghiệp hoặc kinh doanh đưa tới, chứ không thể
do chỉ thị từ trên ban xuống. Cái thời chỉ huy những nhà báo bằng chỉ thị, nhất
là bằng lệnh miệng, đă qua rồi, bắt những nhà báo quay trở lại thời tiền sử đó
không phải dễ.
Chúng tôi đề nghị những người làm báo ở Việt Nam hăy đ̣i được quyền b́nh đẳng
với những doanh nghiệp nhà nước khác, là quyền được “cổ phần hóa.” Cổ phần hóa
th́ chính những người đang viết báo, đang vẽ, đang bán báo có thể trở thành cổ
đông, làm chủ một phần xuống ty chủ báo. Những người điều khiển tờ báo, từ tổng
biên tập trở xuống, sẽ tùy theo số năm đóng góp trí năo cho những báo mà được
mua nhiều hay ít cổ phần. Anh chị em lo quảng cáo, phát hành, tŕnh bày, ấn
loát, cũng có quyền như những công nhân viên những doanh nghiệp nhà nước khác.
Cam đoan sau khi cổ phần hóa, những báo sẽ phát triển mạnh hơn, độc giả sẽ thỏa
măn hơn, mà những người làm việc cũng được hưởng xứng đáng với sự đóng góp của
họ. Tại sao bao nhiêu công ty buôn bán, sản xuất được cổ phần hóa mà những công
ty làm báo không được tham dự chương tŕnh đó?
Việc cổ phần hóa báo chí cũng sẽ mang ích lợi cho tất cả mọi người, không riêng
ǵ những người làm báo. V́ khi báo chí phát triển th́ dân trí cũng được nâng
cao. Hiện nay có 62 phần trăm dân số trên thế giới đang được sống trong những
quốc gia mà báo chí có tự do. Số người không được hưởng tự do báo chí c̣n lớn,
v́ những nước đông dân như Trung Quốc (một phần 5 nhân loại), cho tới những nước
nhỏ hơn như Việt Nam vẫn chưa cho dân hưởng quyền tự do báo chí. Mà tỷ số người
dân đọc báo càng cao th́ triển vọng phát triển càng tốt. Cho nên những nước chưa
phát triển cũng t́m cách gia tăng số người đọc báo. Từ năm 1970 tới năm 1996, số
người đọc báo đă tăng lên, từ 29 tờ báo cho 1,000 người dân lên tới 60 tờ báo
cho 1,000 người.
Dân Việt Nam đáng được hưởng quyền tự do đọc báo. Những nhà báo phải là những
người đứng đầu trong việc đấu tranh đ̣i quyền tự do đó. Chúng ta có thể tin vào
những người làm báo có lương tâm chức nghiệp. Cổ phần hóa những tờ báo là một
cách để những nhà báo làm nhiệm vụ của ḿnh một cách hữu hiệu hơn và xứng đáng
với phẩm giá của người trí thức hơn.
| |


|