Hội nghị bàn
tṛn 3 bên hay 2 bên ?
Thưa
quư vị,
Trí
thức hải ngoại và quốc nội đă bàn thảo từ bao nhiêu năm nay rồi nhưng VC không
chấp nhận th́ họ đâu có trách nhiệm ǵ thi hành ?
Nếu bây
giờ cho VC có quyền lên tiếng, lúc ấy họ có trách nhiệm và nếu họ không thi hành
th́ ta có cớ để chửi họ .
Cũng
giống như Bản Tuyên Ngôn QT Nhân Quyền, họ đă nhận và Bộ luật về nhân quyền họ
đă kư, như vậy th́ các nước Mỹ và Âu Châu mới mạnh miệng lên án họ ĐĂ VI PHẠM
NHỮNG ĐIỀU CHÍNH HỌ ĐĂ KƯ .
c̣n nếu
VC không có tiếng nói th́ họ làm như điếc như đui, trí thức trong ngoài nói ǵ
th́ nói họ đâu có "care" ?
Tôi
thấy quư vị đang đi vào cái ṿng luẩn quẩn .
Chuyện
này hoàn toàn khác biệt với việc "thi hành nghị quyết 36".
Nghị
quyết 36 là họ dùng mánh khoé mua chuộc dân hải ngoại đi theo họ để hết vận động
quốc tế phủ quyết các vấn đề "nước đáng quan ngại về nhân quyền" hay "cấm các
chương tŕnh viện trợ không phải là nhân đạo" hay là "phản đối cho vào WTO" hay
là "phản đối cho quy chế tối huệ quốc" hoặc là "phản đối được làm partner buôn
bán với Hoa Kỳ vĩnh viễn mà không cần xét lại hàng năm" vv... và đó là lư do VC
cho ra nghị quyết 36.
Bàn
tṛn 3 bên có nói ǵ tới việc chúng ta ngưng phản đối các vấn đề này đâu ? Chả
có ǵ liên quan đến nghị quyết 36 tại sao quư vị la hoảng ?
Tôi
không biết ông BS Ngăi này là ai và tôi cũng không đồng ư nếu quả là ông HMC bị
ông BS Ngăi phù phép khiến cho ông ta được ông HMC đề cử là đại diện cho trí
thức hải ngoại . Ông HMC đâu có thể nào đặt để ai làm đại diện cho trí thức hải
ngoại một cách bừa băi như thế được - tuy nhiên kết luận rằng ông HMC có nhiệm
vụ giải độc cho hải ngoại hay là giúp đỡ nghị quyết 36 hoặc là trung thành với
chế độ th́ cho thấy một sự suy luận quá hồ đồ và hời hợt !
Thuan
(butvang)

Hoang
Nguyen
Cùng tất cả quư vị,
Tôi xin cám ơn ông Lê văn Ấn đă có một bài phân tích rất đáng mọi người nghiên
cứu và đề nghị đến ôn HMC cùng tất cả những người liên hệ trong vụ việ c nàỵ
Theo ư tôi, việc đề nghị của ông HMC về hội nghị bàn tṛn bàn vuông, 3 bên hay 4
bên ... tựu trung vẫn là đề nghị/ Chúng ta ai cũng có quyền có ư kiến đóng góp
riêng của ḿnh. Mà nếu muốn họ lắng nghe ư kiến của chúng ta, không phải là cứ
hàng tôm hàng cá la lối chửi bới om ṣm là họ nghe! chúng ta phải chứng tỏ chúng
ta đang sống trong một bầu không khí Tự Do Dân Chủ khác xa với chế độ Cộng sản
độc tài đảng trị/
Tôi hoàn toàn đồng ư về đề nghị "bài toán trừ cần thiết" của ông Lê văn Ấn là
chỉ để hai giới Sĩ phu VN trong thời đại nay đólà trí thức trong nước và trí
thức hải ngoại luận bàn phương án đưa đất nước ra khỏi màn đêm tăm tối của chủ
nghĩa CS. Đảng CS nếu c̣n chút lương tri th́ lần này sẽ phải để cho tầng lớp Sĩ
Phu VN đứng lên gánh trọng trách giải quyết vấn nạn đen tối của dân tộc và đất
nước VN mà không gây bất cứ trở ngại nào khác! Toàn thể đồng bào VN trong và
ngoài nước sẽ là trọng tài xem xét cuộc luận bàn cũng như phương án của giới trí
thức nàỵ
Nếu ai từng sống trong chế độ VC trước khi vượt biên chắc hẳn chúng ta sẽ hiểu
tại sao một người như ông HMC luôn phải đề cập đến vai tṛ của đảng CS trong các
chương tŕnh hành động mưu t́m Dân Chủ Tự Do trong tương lai, mà không như chúng
ta mạnh miệng loại trừ tập đoàn này không nghi ngại! Nếu chúng ta đứng hẳn vào
vị thế của ông ấy hay các trí thức yêu nước đầy quả cảm trong nước th́ chắc
chúng ta cũng phải làm tương tự mà thôi!
Tóm tại, hăy tập và chứng tỏ cho mọi người nhất là những người đang sống trong
chế độ CS thấy thế nào là Dân Chủ, thế nào Đa Nguyên trong từng lời tranh luận
từng cách hành xử của chúng ta bây giờ.
Mong lắm thay!
Kính,
Hoàng

--- In HoiNghi@yahoogroups.com, kiemai le Tuần báo Tiếng Dân
Số 172, ngày 01.10.2005
Bài toán trừ cần thiết
Từ khi “Cuộc Họp Mặt Dân Chủ” (HMDC) để “Vận Động Một Phong Trào Dân Chủ Rộng
Lớn cho Việt Nam” được phổ biến, nhất là khi “Phương Án Bàn Tṛn 3 Bên”, c̣n có
tên khác là “Tiểu Diên Hồng” do ông Hoàng Minh Chính (HMC) chủ xướng, một sự
phản kháng mạnh mẽ đă và đang xảy ra khiến nhiều người thực sự lo lắng và tự hỏi
cuộc đấu tranh giành lại tự do và dân chủ của đồng bào trong nước và hải ngoại
không biết đi về đâu? Liệu ông Hoàng Minh Chính có phải là “Lê Lai” cứu chúa
Cộng Sản trong giai đoạn “nửa tang chồng – chia rẻ nội bộ trầm trọng, nửa tiệc
quan – gia nhập WTO” và sự khinh bỉ rộng khắp của thế giới, nhất là khi cuốn
“Sách trắng Nhân Quyền” được Cộng Đảng tung ra, trong đó, Cộng Đảng chối bỏ tất
cả sự thật về đàn áp tôn giáo tại Việt Nam, bằng cách để ông HMC tung ra một mớ
ḅng bong cho người Việt Tị Nạn Cộng Sản Hải Ngoại giết th́ giờ, thay v́ tập
trung đánh mạnh vào những yếu điểm của Cộng Sản, để đem lại tự do dân chủ cho
Việt Nam.
Phương án “Tiểu Diên Hồng” hay “Bàn Tṛn 3 Bên” của ông Hoàng Minh Chính nếu
được thực hiện sẽ là một biểu tượng Ḥa Hợp Ḥa Giải đẹp nhất để thế giới, nhất
là Hoa Kỳ nh́n vào đó như một “road map” tự do dân chủ mà rút tên Cộng Đảng ra
khỏi CPC, ban cấp qui chế tối huệ quốc vĩnh viễn cho Cộng Đảng để đủ điều kiện
gia nhập WTO, đồng thời, vô hiệu hóa cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ của những
nhà phản kháng ở trong nước cũng như của người Việt Tị Nạn CS ở Hải Ngoại, buộc
họ phải “ngưng lại”, trong khi đó, những chính sách độc tài đảng trị của CS vẫn
được chúng thi hành ngày càng hăng say hơn, người dân ngày càng khốn đốn thê
thảm?
Những vấn nạn nói trên khiến cho những kẻ có tâm huyết với đất nước e ngại và
lập tức đứng lên phản đối. Nếu dụng ư của ông Hoàng Minh Chính là vứt ra giữa
hải ngoại một mớ ḅng bong th́ quả thật ông HMC đă thành công, c̣n nếu ông HMC
chỉ muốn đưa ra một giải pháp đem lại tự do dân chủ cho Việt Nam là chuyện cần
bàn cải rơ ràng hơn.
Phương án “Bàn Tṛn 3 Bên” của ông HMC được tung ra khi Cộng Đảng đang nôn nóng
gia nhập WTO. Ông Hoàng Minh Chính đang trên bàn mổ đă vội tung phương án là
những yếu tố khiến cho người ta càng nghi ngờ thêm.
Trước khi bàn về phương án này, chúng ta thử xem tác giả, ông Hoàng Minh Chính
là ai? Ông Hoàng Minh Chính sinh năm 1920, năm nay 85 tuổi, gia nhập Cộng Đảng
năm 19 tuổi, có nhiều công trận, được cử du học Liên Sô từ 1957 đến 1960, về
nước được giữ chức Viện Trưởng, viện Triết Học. Ông HMC cổ vơ cho “Chủ Nghĩa Xét
Lại” theo chính sách của Nikita Khrutshchev. Chủ nghĩa Xét Lại chủ trương “sống
chung ḥa b́nh với các quốc gia khác không phân biệt Cộng Sản hay Tư Bản”. Hệ
quả của chủ trương này đi ngược lại với chủ trương “giải phóng dân tộc để bành
trướng chủ nghĩa Cộng Sản bằng bạo lực” mà Hồ Chí Minh và Cộng Đảng đă thực hiện
từ những năm 30. Khi ông HMC được chỉ định soạn thảo Báo Cáo Chính Trị trong Hội
Nghị 9 cho Trường Chinh, ông đă viết theo Chủ Nghĩa Xét Lại của Krutshchev mà
theo ông cho biết có đến gần nửa số đảng viên Trung Ương, kể cả Hồ Chí Minh đă
chấp thuận bản báo cáo của ông.
Nhưng, ông HMC đă gặp đến 4 cái rủi. Cái rủi thứ nhất là cuộc xích mích v́ chủ
nghĩa xét lại giữa Liên Sô và Trung Cộng đang lúc cao độ mà đồ đệ đắc ư của Hồ
Chí Minh là Lê Duẫn theo Trung Cộng, cái rủi thứ 2 là phe Lê Duẫn và Lê Đức Thọ,
2 kẻ chủ trương dùng bạo lực xâm lăng miền Nam lúc đó đang nắm uy quyền, cái rủi
thứ 3 là những năm sau đó, miền Nam rơi vào hỗn loạn sau cuộc lật đổ Tổng Thống
Ngô Đ́nh Diệm, khiến phe chủ trương dùng vơ lực xâm lăng miền Nam thắng thế. Cái
rủi thứ 4 là cái rủi quan trọng nhất, và cũng là cái lỗi lầm to lớn nhất của ông
HMC là lầm tưởng Hồ Chí Minh đồng quan điểm xét lại với ông ta. HMC đă không
cảnh giác về Hồ Chí Minh để bản thân ông và trên 200 người hưởng ứng “chủ nghĩa
xét lại” phải bị thanh trừng.
Tuy thất bại, ông HMC vẫn phân phát bản báo cáo cho các đảng viên Trung Ương, hy
vọng sẽ có ngày “vùng lên”. Năm 1967, trong khi Hồ Chí Minh và bè lũ Cộng Đảng
đang muốn ăn tươi nuốt sống miền Nam bằng trận đánh bất ngờ và bỉ ổi Tết Mậu
Thân, ông HMC lại cho phổ biến một tài liệu 200 trang nói “Về Chủ Nghĩa Giáo
Điều ở Việt Nam”, do đó, ngày 27.7.1967 ông bị bắt giam, vụ án bọn “Xét Lại
Chống Đảng” ra đời và hơn 200 đảng viên gộc bị thủ tiêu, bị giết gián tiếp hay
trực tiếp trong tù. Trong số này, tay chân của Vơ Nguyên Giáp rất nhiều, chính
Vơ Nguyên Giáp cũng bị bứng ra khỏi Trung Ương Đảng và cho giữ “Kế hoạch cai
đẻ”. Ông HMC c̣n viết cuốn “Bệnh Ấu Trỉ” cho rằng Cộng Đảng Việt Nam là kết tinh
sự tàn bạo của Stalin và Mao Trạch Đông. Vụ này ông HMC bị một năm tù.
Ông HMC gặp vận “trung vũ hoa khai” như Đặng Tiểu B́nh, nhưng Đặng Tiểu B́nh c̣n
có lúc “nhị độ mai”, c̣n ông HMC lần xuất ngoại này coi như trận chót cho ông
góp mặt với thời cuộc để đi vào lịch sử trước khi buông tay nhắm mắt. Qua quá
tŕnh hoạt động của ông HMC, chúng ta phải công nhận ông là người có thiện tâm,
thiện chí. Những kẻ khác chỉ khi nào ngả ngựa hay “xuống chó’ mới đấu tranh, c̣n
ông HMC trong lúc hưng thời, được trọng dụng mà dám đưa ra đường lối đấu tranh
có lợi cho dân tộc, hoặc ít ra, nếu thành công, cuộc xâm lăng của Cộng Sản Bắc
Việt vào miền Nam có thể tránh khỏi. Cũng v́ ông là người có thiện tâm, thiện
chí, có tâm huyết với dân tộc, với đất nước nên chúng ta phải khách quan t́m
hiểu “phương án bàn tṛn 3 bên” hay là “Tiểu Diên Hồng” ra sao, có thể sửa đổi
để phù hợp với t́nh thế, không làm lợi cho Cộng Sản, và góp phần vào cuộc đấu
tranh giải thể chế độ Cộng Sản hay không? Và qua cuộc t́m hiểu này con người
thật của ông HMC sẽ lộ ra trước ánh sáng là một nhà đấu tranh cho một Việt Nam
tự do dân chủ hay đă mỏi gối chồn chân, trở nên một người làm lợi cho Cộng Đảng?
Chúng tôi không t́m “ẩn số” của phương án này, chúng tôi chỉ căn cứ vào những ǵ
mà tác giả phương án này đưa ra áp dụng vào thực tế có được không, nếu được th́
lợi cho Cộng Đảng hay cho Dân tộc.
Phương án “Bàn Tṛn 3 bên” ông HMC đưa ra lúc này lại cũng gặp lúc “trung vũ hoa
khai”, hoa nở trong mưa. Cộng Đảng đang nỗ lực chạy chọt để được vào WTO, Hoa Kỳ
là nước đang cầm ch́a khóa cái cửa này, những điều kiện để mở cánh cửa này Cộng
Đảng Việt Nam c̣n thiếu rất nhiều: nằm trong danh sách CPC của Hoa Kỳ, chưa được
Tối Huệ Quốc vĩnh viễn, những cam kết với Hoa Kỳ về tự do tôn giáo tại Việt Nam
ngày càng bị VC coi thường, đàn áp khốc liệt, các điều kiện khác về luật lệ, về
thi hành luật, v.v… chưa có ǵ gọi là “coi được”. Trong khi đó, nội bộ đảng công
khai xâu xé nhau một cách mănh liệt chưa từng có. Bên cạnh đó, phong trào chống
đối, phản kháng trong nước ngày càng cao, càng nhiều, nhất là dân chúng đă bắt
đầu t́m hiểu tại sao đất nước ḿnh phải ở trong t́nh thế hiện tại. Trước kia c̣n
sợ sệt, nhưng bây giờ, các nhà phản kháng đă công khai bày tỏ thái độ, bất chấp
tù tội. Ở hải ngoại, chuyến Mỹ du của Phan Văn Khải bị Hoa Kỳ đối xử quá bỉ mặt,
khiến cho những tên tay sai cũng phải ngậm ḅ ḥn làm ngọt mà “chống Cộng kịch
liệt”, cả thế giới đang nh́n Cộng Đảng Việt Nam như một con quái vật sau khi đọc
được cuốn “Sách Trắng Nhân Quyền”, trong đó, Cộng Đảng chối bỏ mọi cuộc đàn áp
tôn giáo và nhân quyền một cách trắng trợn. Giữa lúc này th́ ông HMC được xuất
ngoại và đưa ra phương án “Bàn Tṛn 3 Bên”.
Bàn Tṛn 3 Bên: Đại diện trí thức trong nước, đại diện trí thức hải ngoại và đại
diện của Việt Cộng. Phương án này do ông Hoàng Minh Chính là tác giả, nhưng câu
ông Chính viết: “Cái ǵ 3 bên đă đồng ư và nhất trí th́ chuyển qua cho chính phủ
thực thi” cho chúng ta biết ông HMC phải là Chủ Tịch Nước kiêm Tổng Bí Thư Đảng
mới có cái quyền uy “chuyển cho chính phủ thi hành”. Rất tiếc, ông HMC không có
chức vụ này. C̣n nếu đây chỉ là sáng kiến của ông HMC, một lănh tụ Xét Lại Chống
Đảng th́ chắn chắn Cộng Đảng không bao giờ ngó ngàng đến những “quốc kế dân
sinh” mà Hội nghị này “chuyển qua”. Ông Chính cần có một “quyền lực” mạnh đến
nỗi Cộng Đảng sợ mà phải thi hành quốc kế dân sinh của Bàn Tṛn Ba Bên, điều này
ông Chính không có. Ông Chính phải đồng ư rằng chỉ có Đảng mới có quyền lực
chuyển những đồng thuận của đảng qua cho chính phủ thực thi. Ngoài Đảng ra,
không ai có quyền này. Ở địa vị “Tiểu Diên Hồng” không thể có quyền lực làm cho
Cộng Đảng sợ hay kiêng nễ.
Đại Diện trí thức trong nước, đại diện trí thức hải ngoại là những ai? Cách
tuyển lựa ra sao? Cá nhân hay tập thể? Không có tiêu chuẩn nào cho mọi người
đồng thuận về những người được đề cử, ứng cử hay tự phong cho ḿnh làm đại diện
trí thức trong nước và cả hải ngoại. Kiến thức th́ có người dám nhận, nhưng trí
thức th́ ít ai dám tự cho ḿnh là nhà trí thức, v́ nếu cho ḿnh là “nhà trí
thức” th́ họ không phải trí thức. Nếu chỉ đại diện của trí thức th́ các giới
khác bị bỏ ra ngoài. Vấn đề này sẽ là một “cơ duyên” để có sự tranh chấp bất
tận. Trong khi đó th́ “trái đất vẫn quay” và Cộng Đảng vẫn tiếp tục cai trị, mà
cai trị có bằng cấp, có giấy phép, v́ trong khi “chờ đợi quốc kế dân sinh của
Tiểu Diên Hồng”, VC tạm thời “xử lư thường vụ”!
Giả sử như 2 điều kiện trên vượt qua được, Hội nghị sẽ bàn về “quốc kế dân sinh”
nhưng:
Quốc kế dân sinh hiện nay tại Việt Nam là những ǵ? Cái ǵ ưu tiên một cần được
bàn căi? Nói đến dân sinh tức là phương tiện sinh sống của người dân. Cơm ăn, áo
mặc, nhà ở, an ninh. Đó là phương tiện vật chất. Quyền được nghe, được biết,
được nói lên ư kiến của ḿnh được tóm gọn trong mấy chữ: tự do ngôn luận. Quyền
chính trị: người cầm quyền ḿnh phải là người do ḿnh bầu lên, những ai có khả
năng ra ứng cử. Trong tất cả vấn đề dân sinh này, quyền tự do ngôn luận là quyền
ưu tiên một. Có tự do ngôn luận, nhà cầm quyền mới biết được họ đă phục vụ dân
chúng như thế nào, nơi nào bị áp bức, bóc lột, cán bộ nào tham ô, tham nhũng, tệ
trạng nào đang hoành hành trong xă hội v.v… được phơi bày trên báo chí, truyền
thông. Nếu không có tự do ngôn luận th́ không có quyền nào được an toàn, người
dân hiện nay ở trong nước chỉ được nói những ǵ Cộng Đảng nói, đồng ư những ǵ
Cộng Đảng đồng ư v.v… Nếu “Bàn Tṛn Ba Bên” đưa vấn đề tự do ngôn luận ra bàn
thảo th́ chắc chắn đại diện Cộng Sản sẽ không bao giờ đồng ư. V́ bưng bít tin
tức là lẽ sống của Cộng Đảng.
Thứ đến là vấn đề tự do tôn giáo. Ai cũng biết tôn giáo là một đời sống tâm linh
không thể thiếu trong “quốc kế dân sinh” của mỗi con người. Nhờ tôn giáo con
người hy vọng sẽ có một cuộc sống đời sau tốt đẹp hơn nếu ḿnh ăn ngay ở lành
đời này. Cộng Sản cấm tất cả chỉ để lại một tôn giáo duy nhất là đạo Cộng Sản.
Vấn đề khác nữa, đó là tự do lập đảng. Đây cũng là một vấn đề sinh tử đối với
Cộng Sản, v́ Cộng Đảng chủ trương độc đảng. Ngay cả việc đảng chống tham nhũng
cũng không được chấp thuận.
Qua cuốn “Sách Trắng Nhân Quyền” cả thế giới đều thấy rơ đó là một cuốn sách nói
láo trắng trợn, cho đến nỗi nhiều người đọc nó đă bị “sốc”. Cộng Sản có một thứ
ngôn ngữ riêng, nhất là về vấn đề nhân quyền, dân quyền, dân sinh và dân chủ tự
do.
Qua ư kiến nhỏ mọn nói trên, chúng ta, nhất là ông Hoàng Minh Chính đă thấy rơ
“Bàn Tṛn Ba Bên” hay “Tiểu Diên Hồng” không thể thực hiện được, hay có thực
hiện th́ cũng tạo một diễn đàn để Cộng Đảng tuyên truyền, để những người Quốc
Gia nói với những người điếc. Trong khi đó, dư luận thế giới được giới thiệu như
là một sự “hai phía ngồi lại với nhau, ḥa giải, ḥa hợp dân tộc “với tinh thần
tương thân tương ái, đại đoàn kết dân tộc, cùng nhau bàn bạc quốc kế dân sinh
(sic)”. Nhà Việt Nam đă được dập lửa, những ai chữa cháy hăy trở về nhà, để
“người Việt Nam tự giải quyết lấy vấn đề của họ” như cố Tổng Thống Ford đă nói
vào cuối tháng Tư năm 1975.
Rất tiếc, ông Hoàng Minh Chính đến Hoa Kỳ chưa được mấy ngày đă vội đưa ra một
phương án KHÔNG THỂ THỰC HIỆN ĐƯỢC. Nếu ông HMC mang hoài bảo đem lại tự do dân
chủ cho dân chúng, mà ông HMC c̣n cổ vơ cho “Bàn Tṛn Ba Bên” chắc chắn chuyến
đi hải ngoại của ông không mang lại lợi ích nào cho công cuộc đấu tranh cho tự
do dân chủ, trái lại, làm cớ cho cuộc đấu tranh của Người Việt hải ngoại xáo
trộn, cho Cộng Đảng có cơ hội bêu rếu người Quốc Gia hiếu chiến, không ḥa hợp,
ḥa giải dân tộc.
Tại sao ông Hoàng Minh Chính không cổ vơ cho một hội nghị 2 bên, giữa những
người Quốc Gia chống Cộng và những nhà phản kháng ở trong nước, tạo nên một thế
liên hoàn để có một “quyền lực” trước dư luận quốc tế và nhất là để giúp đồng
bào trong nước có cơ hội tham gia cuộc đấu tranh dân chủ, hô hào đồng bào không
làm “công cụ dân chủ” cho Cộng Đảng bằng những tṛ hề “Đảng cử dân bầu”. Lúc đó,
chủ trương không dùng bạo lực của ông Chính vẫn được duy tŕ và 20 năm tù của
ông Chính cũng giúp được lợi ích cho dân cho nước? Có sức mạnh này rồi, bắt buộc
Cộng Sản phải “xét lại” chính sách của chúng.
Ông Hoàng Minh Chính là người chủ xướng “Chủ Nghĩa Xét Lại” mô phỏng theo “Chủ
Nghĩa Xét Lại của Nikita Khrutshchev”, hậu quả là hơn 200 đảng viên đă bị thanh
trừng dă man cho đến bây giờ chưa ai được giải oan, những người đă chết, những
kẻ thân tàn ma dại, bệnh tật, đói nghèo đang chờ “Đảng giải quyết”. Tại sao ông
Hoàng Minh Chính không nhân cơ hội ở hải ngoại, lúc mà tiếng nói của ông sẽ vang
vọng khắp nơi, sẽ được “quốc tế hóa”, mà yêu cầu Cộng Đảng giải quyết “vụ án Xét
Lại Chống Đảng”? Trách nhiệm này hoàn toàn do người chủ xướng gánh vác, người đó
là ông Hoàng Minh Chính. Vụ án “Chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất” đă được giải
quyết, dù giải quyết qua loa, dù chỉ mấy tiếng khóc sụt sùi của Hồ Chí Minh. Vụ
Nhân Văn Giai Phẩm cũng đă được giải quyết. Tại sao vụ án “Xét Lại Chống Đảng”
cho đến bây giờ không được giải quyết? Nếu vụ án “Xét Lại Chống Đảng” được giải
quyết th́ vụ án “Siêu Nghiêm Trọng” của tướng VC Vơ Nguyên Giáp mặc nhiên được
giải quyết.
Ông Hoàng Minh Chính có đầy đủ tư cách cũng như trách nhiệm để đưa vụ án “Xét
Lại Chống Đảng” ra trước ánh sáng dư luận. Tại sao ông HMC không làm? Cộng Đảng
đă vu oan cho ông Hoàng Minh Chính cũng như những người theo ông. Lúc đó, quư vị
“Xét Lại” chứ đâu có “Chống Đảng”? Trong khi đó, Cộng Đảng đă “xét lại” cuộc xâm
lăng Căm Bốt mà rút lui, đă “xét lại” kinh tế Cộng Sản để chạy theo kinh tế tư
bản, đă “xét lại” đánh Mỹ cút mà rước Mỹ trở lại. Những loại xét lại này mới
thực là chống Đảng, chống Chủ Nghĩa, chống thánh tổ Mac Lê, chống luôn “Bác”.
Mười lăm năm c̣n lại của cuộc đời, xin ông Hoàng Minh Chính “xét lại”. Đây là
canh bạc cuối đời, nhưng chớ đặt vào mặt “Tiểu Diên Hồng”, cứ để cho Cộng Đảng
“nửa tang chồng, nửa tiệc quan”. Mặt ăn trọn gói của ông Hoàng Minh Chính chính
là đưa vụ án “Xét Lại Chống Đảng” ra trước ánh sáng.
Một bài toán trừ rất cần thiết: trừ bỏ đại diện của VC để c̣n 2 bên, trong và
ngoài nước hợp tác đối đầu với CS.
Lê Văn Ấn