Đâm
Sau Lưng Chiến Sĩ
Tác Giả: Huỳnh
Quốc B́nh
(Tôi viết bài nầy để xin được tri ân những ai đă từng chiến đấu cho sự tự do của
tôi trước năm 1975, và những ai đang can đảm dấn thân v́ đại cuộc giải phóng dân
tộc, đang cam chịu cay đắng của cuộc đời, chỉ v́ quyền lợi tối thượng của Tổ
Quốc Việt Nam. - HQB)
Tôi không rơ cụm từ "đâm sau lưng chiến sĩ" có tự bao giờ? Nhưng tôi nhớ là tôi
đă từng nghe người lớn đề cập vào thời quân dân miền Nam VN ra sức chống chọi
lại sự xâm lược của miền Bắc. Đó là cái thời mà trong khi những Chiến Sĩ của
Quân Lực VN Cộng Hoà phải ngày đêm chiến đấu gian khổ ngoài mặt trận, giành từng
tấc đất từ tay quân xâm lược, th́ có những người sống êm ấm tự do tại thành thị
lại chuyên tâm làm những việc có lợi cho kẻ thù việt cô.ng.
Thời đó, có nhiều người được sống yên lành ở hậu phương, biết tri ân người lính
chiến đă cho ḿnh cơ hội được tự do cắp sách đến trường, hầu sau nầy có thể trở
thành người khoa bảng, phục vụ đất nước. Nhưng lẫn trong số người được may mắn
đó, cũng có người lại phủ nhận công ơn nầy, bằng cách sử dụng kiến thức mà họ
học được ở nhà trường, để luồn lánh với mục đích duy nhất là t́m cho ḿnh một
địa vị cao trọng trong xă hộị Họ ăn lương chính phủ, nhưng lại tích cực chống
chính phủ. Họ tự cho rằng họ mới là người yêu nước chân chính, c̣n kẻ khác là
bán nước. Họ hô hào chống cộng nhưng thực sự họ chỉ ra sức chống chính quyền
quốc giạ Họ chống chính quyền không thua ǵ kẻ thù việt cộng cố tiêu diệt những
ai nằm ngoài đảng và đi ngược lại chủ trương của chúng. Những người nầy luôn
luôn khai thác triệt để những khuyết điểm nhỏ của người quốc gia và đồng hoá các
khuyết điểm ấy với những tội ác tày trời của giặc cộng... Tháng 4 năm 1975, khi
giặc cộng tiến vào ngoại ô thành phố, họ đă yên tâm rằng họ có sẵn phương tiện
thoát thân trong tay, biết chắc là những người lính chiến VNCH vẫn c̣n đang kiên
tŕ ngăn giặc... Nên sau khi thưởng thức no nê năm ba kư yến với rượu Mỹ rượu
Tây, rồi mới sử dụng phương tiện của quốc gia, đem gia đ́nh của họ thoát thân.
Giặc chiếm quê hương, chúng ta bỏ nước ra đi là chuyện b́nh thường. Nhưng chúng
ta cũng không khỏi nghiêng ḿnh kính phục những chiến sĩ của Quân Lực VN Cộng
Hoà đă tự sát v́ không giữ được thành được nước. Chúng ta lại càng phải biết
ngưỡng mộ hành động của những người sau khi di tản ra hải ngoại, đă t́m cách trở
lại quê hương, đấu tranh giải phóng dân tộc. Có người v́ hoàn cảnh không cho
phép trở về quốc nội, nhưng đă công khai, hoặc âm thầm hỗ trợ những người dấn
thân v́ đại cuộc... đều đáng cho chúng ta mến tro.ng.
Tuy nhiên, bên cạnh những h́nh ảnh đẹp đó, cũng không thiếu những h́nh ảnh xấu
của những kẻ chỉ xem danh lợi, tiếng tăm của ḿnh là tro.ng. Thay v́ góp phần tố
cáo tội ác của việt cộng trước công luận thế giới, th́ họ lại nhẫn tâm sử dụng
những phương tiện sẵn có, và quyền tự do ngôn luận để vu khống, miệt thị, tấn
công những người quốc gia chân chính bằng những lời lẽ thật cay độc. Họ thực
hiện thư rơi, thư rớt, những tấm bích chương nặc danh với lời lẽ khiếm nhă, thô
tục. Họ truyền tai những tin đồn thất thiệt, dựng đứng những mẩu truyện xấu xa,
có tính cách trả thù cá nhân hơn là xây dư.ng. Họ t́m cách dàn dựng danh xưng
của hội nầy, nhóm kia, để phổ biến bừa băi những "báo động xám, báo động đỏ" với
những dữ kiện không đúng sự thật., bất chấp việc gây tổn thương đến niềm tin của
đồng bào cho công cuộc đấu tranh. Họ xem thường quyền lợi và danh dự của cộng
đồng người Việt, nhưng họ lại cho rằng họ là người yêu nước... Đối với tôi, đây
là những thành phần xấu trong cộng đồng VN hải ngoạị Nếu thành phần nầy không
biết ăn năn, không sớm nhận ra những việc làm của họ là chỉ có lợi cho kẻ thù
việt cộng, và nếu t́nh trạng vu khống, mạ lỵ nầy cứ kéo dài măi, tôi cho là một
"bất hạnh" cho dân tộc chúng ta sau nầỵ
Không phải chỉ những chiến sĩ quốc gia ngày xưa mới bị "đâm sau lưng", mà những
nhà tranh đấu tại hải ngoại ngày nay cũng bị "ném bùn vào người".
Những người tranh đấu chân chính luôn luôn thể hiện ḷng yêu nước, thương ṇi
bằng hành động cụ thể chứ không chỉ nói suông bên ly cà phê hay chén trà. Tại
hải ngoại, những người chống chộng đích thực phải hy sinh việc nhà, việc sở, để
đến tận các trường đại học, tận các nơi mà phái đoàn việt cộng thường lui tới,
để vạch mặt chúng một cách hợp pháp trước cử tọa ngoại quốc, trước giới trẻ VN
không kinh nghiệm về những gian manh của cộng sản, trước những người vẫn c̣n mơ
hồ về cộng sản.
Ngược lại, những người chuyên tâm phá rối cộng đồng th́ ra sức miệt thị những
người đấu tranh chân chính bằng những vu cáo ngụy tạọ Họ c̣n trịch thượng lên án
những tổ chức đấu tranh có thành tích giữ vững ngọn cờ chống cộng tại hải ngoại
suốt hơn hai thập niên qua, là "tội đồ dân tộc". Thậm tệ hơn, khi họ chụp lên
đầu những nhà đấu tranh bằng cái nón cối dơ bẩn của kẻ thù việt cô.ng.
Không biết có bao nhiêu người tin tưởng những thành phần phá rối cộng đồng nầy,
nhưng theo dơi th́ ta thấy họ cứ liên tục làm một việc duy nhất là dùng chiêu
bài "chống cộng" để đánh phá những người chống cô.ng. Nhóm trẻ nào, hội đoàn nào
khác có tinh thần chống cộng, nhưng không nằm trong sự lèo lái của họ, th́ họ
lập tức lên án là bị mặt trận nầy, tổ chức kia giựt dây hay "tiếp thu". Họ dựng
chuyện vu khống, chụp mũ hết người nầy đến người khác mà không sợ bị phản công,
v́ chính họ cũng biết những tổ chức có thực lực chỉ nhắm vào kẻ thù việt cộng mà
tấn công, chứ không quay lại đôi co với những người cùng chiến tuyến.
"Nửa ổ bánh ḿ vẫn là bánh ḿ, nhưng phân nửa sự thật không là sự thật." Câu nói
này rất đúng trong một xă hội mà người dân có ư thức cao về chính trị và độc lập
về tư tưởng. Trong một xă hội tiến bộ như thế, kẻ gian khó mà lừa gạt được dư
luận bằng thứ luận điệu chỉ gồm phân nửa là sự thật và nửa c̣n lại là ngụy tạọ
Tuy nhiên những thành phần phá rối th́ không hiểu như thế. Họ luôn luôn áp dụng
cách thức tuyên truyền của cộng sản là "nói hoài, nói măi, phải có người tin".
V́ họ nghĩ rằng những người chân chất thường dễ dàng chấp nhận câu "không có
lửa, sao có khói", và nếu có ai nhận ra những điều gian trá vừa nêu, cũng khó mà
lên tiếng bênh vực cho những nạn nhân, v́ không ai muốn trở thành mục tiêu tấn
công của ho..
Nhớ hồi c̣n ở trong nước, trước tháng 4-75. Tôi thấy có người rất thờ ơ với thời
cuộc, ai chết mặc ai, miễn sao cha mẹ, anh em, con cái của họ b́nh an là được.
Đối với họ, chuyện ngăn chận giặc cộng là trách nhiệm của quân độị Sau khi chạy
ra hải ngoại họ cũng "khôn ngoan" hơn là lo cho ḿnh một lá bùa pḥng cho hậu
vận, bằng cách lớn tiếng tuyên bố "tôi không làm chính trị". Khi việt cộng mở
cửa để kêu gọi đầu tư, để củng cố chế độ, th́ những người nầy t́m cách làm ăn
với Việt cô.ng. Họ chủ trương "dùng kinh tế để chuyển hoá chính trị". Họ xúi dục
giới Trẻ nên quên đi quá khứ, hăy lo cho tương lai chính ḿnh, đừng nghe lời kêu
gọi tham gia đấu tranh... Trước khi giặc cộng chiếm quê hương, những người nầy
đă có hành động "đâm sau lưng chiến sĩ", nay chạy ra hải ngoại họ lại công khai
phản bội những chiến sĩ đang bị giam cầm trong các nhà tù của chế độ việt cô.ng.
Nói tóm lạị Kẻ gian hay dựa vào một phần của những sự việc có thật để tưởng
tượng, thêu dệt thêm những điều hoàn toàn sai sự thật, hầu tạo sự hoài nghi
trong ḷng những người không có cơ hội, hay không thường xuyên theo dơi thời
cuộc. Kẻ gian t́m đủ cách đánh phá những tổ chức đấu tranh, về thiện chí của
những ai hoạt động tích cực tại hải ngoạị Họ cố tạo tạo ấn tượng tiêu cực trong
ḷng mọi người về những vấn đề mà người dân b́nh thường thiếu phương tiện kiểm
chứng, để rồi mọi người nh́n đâu cũng thấy toàn người xấu, ngó đâu cũng thấy
toàn kẻ gian.... Theo tôi, kẻ gian chỉ có thể làm vẩn đục cộng đồng, nhưng kẻ
gian khó làm cho những người yêu nước nản ḷng. Tuy nhiên, để giảm thiểu những
hành động "đâm sau lưng chiến sĩ", hầu cho sinh hoạt của cộng đồng ngày càng
khởi sắc, cho t́nh đoàn kết giữa những người Việt yêu chuộng công bằng và nhân
ái, ngày càng rơ nét. Tôi xin mạo muội kêu gọi mọi người nhất quyết không tiếp
tay đồn đăi những nguồn tin mà chính chúng ta không thể kiểm chứng. V́ hoàn cảnh
chúng ta không thể tham gia tranh đấu hay sinh hoạt cộng đồng, nhưng không có
một hoàn cảnh nào bắt buộc chúng ta chỉ v́ thờ ơ để rồi vô t́nh ruồng bỏ những
người có ḷng, mà lại đi ủng hộ việc làm bất chính của những kẻ luôn có hành
động phá hoại công sức và quyền lợi của dân tộc VN. Bằng mọi cách, chúng ta phải
cùng nhau tẩy chay, cô lập thành phần nầy trong các sinh hoạt của cộng đồng và
đấu tranh.
Để tạm kết thúc bài viết nầy, tôi xin gửi đến mọi người lời phát biểu của một
thanh niên VN được trưởng thành tại Hoa Kỳ, mà tôi đă từng nghe, để chúng ta
cùng hănh diện về những người bạn trẻ có cái nh́n trong sáng: "Tôi tham gia các
công tác trong cộng đồng và đấu tranh, không phải là do sự thúc đẩy của những
bài diễn văn nẩy lửa, những lời tuyên bố hùng hồn mà tôi có dịp nghe hoặc thấy
trên báo chí. Tôi tham gia v́ có những người đă nêu gương sáng cho tôị Họ là
những Chiến Sĩ của Quân Lực VN Cộng Hoà từng chiến đấu cho sự tự do của tôi và
mọi người trước năm 75. Họ là những người ra đến hải ngoại mà c̣n can đảm trở về
quốc nội chiến đấu giải phóng dân tộc. Họ là những người biết dành th́ giờ tham
gia sinh hoạt đấu tranh, tham gia sinh hoạt cộng đồng. Đó là những người mà tôi
cảm phục. Ngược lại, tôi cũng xin nói thật: Tôi rất bất măn những ai chẳng muốn
dấn thân, mà chỉ biết xuyên tạc việc làm của người khác, làm mất t́nh đoàn kết
trong cộng đồng, làm những điều có lợi cho việt cô.ng."
Lời phát biểu của người bạn trẻ nêu trên đă cho chúng ta có một nhận xét đúng
đắn: Dù kẻ gian có t́m cách đánh phá những người quốc gia chân chính, dù cho kẻ
gian có t́m đủ mọi cách để "đâm sau lưng chiến sĩ" nhưng không phải v́ đó mà
khiến cho người chiến sĩ nản ḷng. Đă là chiến sĩ th́ phải biết: Hễ chấp nhận ra
trận là chấp nhận thương đau, chấp nhận hứng chịu tên đạn của kẻ thù. Dù biết
trước những phũ phàng, khốn nạn đang chờ đón, nhưng người chiến sĩ vẫn phải xông
pha. V́ đó là cái dũng của những người không ngại bị đâm sau lưng. Họ không ngại
v́ họ biết đó là bổn phận thiêng liêng của những con dân VN chân chính đă từng
thể hiện trong cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc.
Huỳnh Quốc B́nh
P.Ọ Box 20361, Salem, Oregon 97307, USẠ
Tel (503) 249-9333.
E-mail: huynhquocbinh@yahoo.com