| ||||||
|
Một sự việc, nhiều vấn nạn
Đặng đ́nh Tuy
Gia đ́nh tôi cũng như hầu hết các gia đ́nh Việt Nam khác, kinh qua hai cuộc chiến tranh, chịu đựng mất mát, chia cách. Lúc đất nước thống nhất, chúng tôi đă có dịp ngồi lại với nhau, thẳng thắng đối thoại - cuộc đối thoại giữa năm mươi đứa con theo cha lên núi cùng năm mươi đứa theo mẹ về biển - và giật ḿnh nhận ra rằng bi kịch thuở dựng nước không ngờ vẫn c̣n tiếp diễn, sông Gianh chia cách vẫn c̣n nguyên trong ḷng trong trí mỗi con người. Điều đó được nhắc đi nhắc lại măi mà càng nói th́ càng cay đắng chứ không nhạt không vơi. Lẻ ra kẻ chiến thắng phải thấy rằng ḿnh thỏa măn muôn phần, hẳn có một thái độ rộng răi, cười cợt, kiểu đùa cợt của người miền Nam thuở trước. - Nhằm nḥ ǵ ba cái lẻ tẻ … Bỏ đi Tám ! Nhưng không, Tám chẳng chịu bỏ qua ba cái lẻ tẻ, Tám ăn thua đủ và ăn thua một cách hèn hạ : Tháng 5 vừa rồi, trước khi Tổng Thống Indonésia viếng thăm Hà Nội, các chú Tám ấy đă làm áp lực để nước nầy phá bỏ bia tưởng niệm đă được dựng lên để nhớ đến những người Việt Nam bỏ ḿnh trên đường vượt biên mạo hiểm t́m tự do. Tấm bia ấy làm gai mắt các chú Tám ư ? – Tôi không tin như vậy. Đúng ra tấm bia ấy nhắc nhở một nổi nhục, nổi nhục không chinh phục được ḷng dân, dù bằng lừa bịp dối trá, để họ phải bỏ cửa bỏ nhà liều ḿnh ra đi. Con người không sợ ǵ hơn sợ chết, vậy mà nó đă coi thường cả cái chết, hành động nào hào hùng hơn để nói lên thái độ phủ nhận tuyệt đối một chế độ chính trị ? Nhưng điều đó vẫn chưa nói hết được tính cách trâng tráo của chính quyền Hà-Nội v́ cùng một lúc, họ ve vản những kẻ ra đi đó, không ngượng ngùng không e thẹn khi đóng vai nhân nghĩa nhưng kỳ thật chỉ v́ thấy túi tiền của người anh em nặng lắm. Bốn tỷ đô la một năm chứ ít đâu ! Bốn tỷ thu vào không tốn một giọt mồ hôi ! Thời đại nầy làm tiền khó lắm. Bạn muốn có chứng cớ ? Th́ tôi xin đưa ngay ra đây : thí dụ câu chuyện chất độc da cam. Nào thu thập dữ kiện, nào t́m ṭi nhân chứng, chuẩn bị lư lẽ kiện tụng nhưng chưa thấy kết quả ǵ. Dù chưa thấy kết quả, máu tham đă đánh được hơi đồng, bụng xấu đă tính chuyện chia chát đứa nào được đứa nào không, đúng như câu ngạn ngữ của Tây : « chưa hạ được gấu đă toan rao bán da gấu ». Đảng ta không biết mệt đâu, Đảng ta vẫn rất kiên cường. Hôm chủ nhật vừa rồi qua sự nâng đở của đài truyền thanh quốc tế Pháp, đài Radio France Internationale (RFI) cô Thanh-Hà đă giới thiệu cậu Nguyễn thanh Tùng nào đó, một nhạc công khiếm thị chơi đàn bầu, nạn nhân của loại chất độc da cam do Mỹ rải tại VN. Xin thanh minh ngay với quư thính giả, ḷng kính trọng của chúng tôi đối với kẻ tật nguyền, dù tật nguyền v́ bẩm sinh hay v́ tai nạn, để quư vị thấy rằng nếu chúng tôi kể câu chuyện này chỉ v́ muốn tố cáo cách làm tiền vô liêm sĩ của nhà cầm quyền Hà-Nội mà không hề đá động ǵ đến cá nhân cậu Nguyễn thanh Tùng. Theo lối giới thiệu bi thảm của Thanh Hà kiểu các tấm bảng máng trên ngực những kẻ hành khất mà chúng ta vẫn thường thấy trên đường phố hoặc tại các trạm métro, th́ bố Nguyễn thanh Tùng là bộ đội đi chiến đấu ở Miền Nam, nạn nhân của chất độc da cam do đế quốc Mỹ rải, nên những đứa con của ông đều mang tật nguyền. Cho đến nay, chất độc da cam và những tai hại của nó được nói rất nhiều, nhưng để chứng minh hậu quả trên mỗi cơ thể con người, công việc ấy c̣n nhiêu khê lắm và phải được kiểm chứng một cách khoa học với một thái độ tuyệt đối ngay thẳng của đôi bên để không ai t́m cách kéo níu lợi lộc về phía ḿnh. Kẻ viết bài nầy không có tŕnh độ hiểu biết về khoa học nên không dám lạm bàn. Tuy vậy, hắn xin kể một câu chuyện trong gia đ́nh hắn : những điều có thật vẫn thường đơn giản, hồn hậu, khác hẳn thứ miệng lưỡi tuyên truyền. Cách đây không lâu, kẻ hèn này có làm một chuyến quay về VN để thăm bà con anh em. Như tôi có nói trên kia, trong gia đ́nh tôi không thiếu những người lên núi cũng như những người ra bể. Thăm những kẻ c̣n ở lại quê hương là thăm đa sồ những kẻ lên núi, trong số đó có một người cháu gọi tôi bằng chú. Tuy thứ bậc trong gia đ́nh có chia cách, phần tuổi tác hai chúng tôi không chênh lệch bao nhiêu, chúng tôi là những người cùng thế hệ. Ông cháu ấy bỏ nhà lên núi khi được 16 tuổi. Anh ta hiến trọn tuổi xuân cho Đảng chiến đấu một mất một c̣n với đế quốc Mỹ. Anh lội ṃn Trường Sơn và hít mọi hóa chất Mỹ rải dài trên đường ṃn Hồ chí Minh. Khi chiến tranh chấm dứt, anh quay về thân thể đầy thương tích nhưng vẫn c̣n sống và chỉ đến lúc ấy mới nghĩ đến việc xây dựng gia đ́nh. Gần 30 năm sau ngày chiến chinh chúng tôi mới gặp lại nhau. Mùi thuốc súng đă tan loăng từ lâu nên những chia cách ngộ nhận cũng không c̣n nữa. Nh́n nụ cười toe toét của anh tôi thưởng là chỉ dành riêng cho tôi, cho cuộc gặp gỡ hai đứa. Nhưng không. Anh giải thích : « Hôm nay tôi hoàn toàn hạnh phúc, chú biết không ? » Tất nhiên là tôi không biết v́ lư do ǵ khiến anh cảm thấy hạnh phúc cở đó nếu không là việc gặp lại tôi. Tôi cần được anh giải thích. Anh bảo : « Tôi vừa có đứa cháu nội ! » Quả thật, hạnh phúc ấy lớn lắm nhưng tôi vẫn tin rằng phải có một lư do nào khác giúp cho cái hạnh phúc của anh đậm đà, tṛn trặn hơn bất cứ hạnh phúc của một người nào vừa có cháu nội. Nụ cười anh ta rạng rỡ thế kia mà ! Anh vẫn chậm răi, vẫn ung dung, kể lể : « Tôi ở bộ đội 19 năm, ăn uống / nuốt / ngửi không biết bao nhiêu chất hóa học độc địa. Khi lấy vợ, tôi nghi ngờ tự bảo chưa chắc có được đứa con. Khi nhà tôi sinh thằng con đầu ḷng, tôi giật nó trên tay bà nữ hộ sinh, mở mắt to soát khắp thân thể đứa bé xem nó có thiếu bộ phận nào không. Kể từ đó, tôi thấp thỏm ŕnh chờ mỗi ngày dấu hiệu bất hạnh, một phản ứng bất thường, nơi đứa trẻ sơ sinh, nhưng nó lớn lên một cách b́nh thường, nó ngủ b́nh thường, nó có trí khôn b́nh thường, nó học hành b́nh thường. Lúc nó 20 tuổi, tôi mong chờ dấu hiệu sự phát triển của một con vật đục. Cái lối giáo dục của người ḿnh nghiêm khắc, kín đáo quá, tôi chẳng khám phá được ǵ nơi nó cho tới ngày nó từ Sàig̣n trở về thưa với tôi việc nó yêu một người con gái và muốn kết hôn với cô ta. Thú thật với chú, hôm ấy tôi muốn ta hét một ḿnh để tỏ hết niềm sung sướng của một người cha. Nhưng, hạnh phúc tôi là hạnh phúc từng chặng ; tôi không dám nh́n xa. Tôi cho rằng tôi đi t́m hạnh phúc như kẻ trèo núi, qua được chặng nào mừng chặng ấy thôi. Hôm nay khi con tôi có con, tôi tin là tôi đă vượt qua con dốc cao nhất nhưng vẫn chưa hết đâu, c̣n sống là tôi c̣n phập phồng, nghi ngờ. Tôi đă có ba đứa con : một trai hai gái. Bây giờ tôi có thêm cháu nội, đứa cháu b́nh thường đầy đủ tay chân. Tôi lại tiếp tục chờ các đáp số khác, của hai đứa con gái, của con hai đứa con gái và …Sau nữa, không biết tôi c̣n sống không để nh́n thấy các đứa cháu trưởng thành. Người ta c̣n bảo rằng đôi khi chất độc không xuất hiện ở thế hệ đầu mà ở thế hệ thứ hai hoặc thế hệ sau nữa, làm sao biết được. Nhưng chú ạ, ngày nay người ta sử dụng quá nhiều hóa chất trong đời sống hằng ngày trong nông nghiệp, trong công nghệ…nhan nhản khắp nơi. Làm sao biết được do chất độc nào. Riêng tôi, tôi có thể nói là chất độc da cam của Mỹ không có tác động nào trên cơ thể tôi… * Kể câu chuyện trên, tôi không có ư muốn đánh ngă mọi tố giác về tác hại của chất độc da cam. Tôi đă nói rồi, tôi không am hiểu về khoa học, tôi chỉ đề nghị chúng ta cùng suy ngẫm và xin bước sang một vấn đề khác : Trên tựa đề tôi ghi : « Một sự việc, nhiều vấn nạn ». Tôi c̣n một vấn nạn khác về câu chuyện Nguyễn thanh Tùng và đài RFI. Đành rằng trong công tác truyền thông người ta có bổn phận tôn trọng mọi ư kiến dị biệt đến từ bất cứ phe phái nào, nhưng với tư cách người Việt miền Nam ở nước ngoài, đặc biệt là ở Pháp, chúng tôi đă tả xông hữu đột chỉ mong nói lên tiếng nói của ḿnh mà không ai thèm nghe. Có một hiện tượng khá đặc biệt trong giới trí thức Pháp mà tôi cho là một thứ thời thượng hơi lố bịch là nếu người ta tự coi là trí thức th́ bắt buộc phải thiên tả, khuynh hướng ấy có lẽ bắt nguồn từ sau chiến tranh thứ hai, khi các trào lưu tư tưởng gọi là « tiến bộ » được đề cao không phải chỉ trên mặt lư luận mà trở thành một cái « mốt » nhất là khi có những kiện tướng có tài hùng biện như Jean Paul Sartre và lực lượng trẻ quy tụ quanh ông. Cách lư luận « cả vú lấp miệng em » như trường hợp Sartre lên tiếng bênh vực cuộc đ́nh công của công nhân đảng Renault, đă không ngại ngùng thóa mạ những kẻ chống Cộng là đểu cáng, là « salaud » đă khiến đám trí thức hèn nhát co ṿi và từ đó, mọi người có mặc cảm không dám nhận là khuynh hữu v́ sợ mất nhản hiệu trí thức. (1). Hiện tượng này đă kéo dài đến ngày nay đến nỗi dư luận Pháp bị nhào nặn, giật dây, đặc biệt là quan điểm chung của quần chúng Pháp đối với cuộc chiến tranh VN 1945 – 1975. C̣n một lư do thứ hai khiến dư luận Pháp tỏ ra nghiêng về phía Hà Nội là việc Pháp đă từng là đối thủ trong cuộc chiến tranh VN lần đầu, và vết thương Điện Biên Phủ vẫn âm ỉ nhức nhối trong trái tim Pháp dù tả hay hữu do đó, cái nh́n ác cảm đối với sự có mặt của Hoa Kỳ bên cạnh người dân Việt miền Nam là điều dể hiểu. T́m cách phủ nhận thiện ư Mỹ đến VN chỉ để bảo vệ tiền đồn của phe dân chủ trước sự tấn công mănh liệt của đệ tam quốc tế, dư luận Pháp cho rằng Mỹ chỉ muốn hất chân họ để kiếm chút quyền lợi vật chất. Phải nhớ rằng thái độ Hoa Kỳ lúc đó không giống với thái độ của chính quyền Bush hiện tại. Thế cờ đă đổi khác. Điều đau đớn cho miền Nam VN là sự hiện diện của nửa triệu lính Mỹ đă che dấu, đă phủ nhận mọi cố gắng sinh tử của mười bốn triệu người miền Nam, chối bỏ sự áp đặt của chế độ độc tài Cộng Sản Bắc Việt, tương tự như những nổ lực nung nấu, tiềm ẩn của người dân Đài Loan hiện nay, đang và sẽ sống chết cho độc lập của họ trước tham vọng thôn tính dến từ phía Hoa lục. Đài RFI muốn bênh vực Hà Nội, đó là quyền của họ. Nhưng họ quên rằng trên đất nước họ, hàng trăm ngh́n người dân Đông Dương được cấp quyền cư ngụ với danh nghĩa là những kẻ tị nạn chính trị. Nếu chính thể Hà Nội là một chính thể v́ dân + cho dân th́ th́ đă không có hàng triệu người liều lĩnh ra đi, những kẻ « bỏ phiếu bằng đổi chân » như cách diển tả hùng biện của khuôn mặt Cộng sản tiếng tâm ngày trước.
Canne tháng 11 - 2005-11
Đặng đ́nh Tuy
( 1 ) Chính Sartre khi về già, tỉnh ngộ phần nào về thái độ ḿnh, đă can đảm tháp tùng Raymond Aron và André Glucksman vào Elysée để xin chính phủ Pháp bảo trợ “ chiếc tàu cho VN ” nhằm cứu người vượt biển. |
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |