Câu
Chuyện Thời Sự Của Little Saigon Radio ngày 16/11/05
Trong Câu Chuyện Thời Sự hôm nay, chúng tôi xin trích đọc lại bài “những người
làm thuê số 1 và văn hóa tính khôn ngoan của nước”, của tác giả Hà Thư Sinh đă
đăng trang Việt Tide số 226 mới nhất. Ông Bùi Thư Sinh thuộc lớp tuổi 7X. Ông
viết cho các vị cao niên cùng tuổi hiện đang đi làm thuê cho các Công Ty nước
ngoài ở Quê Nhà từ 100 – 2000 Mỹ Kim 1 tháng. Với số lương này tác giả gọi Quí
Cụ là “những người làm thuê số 1”. Chúng tôi chỉ xin trích đọc đoạn nói về “văn
hóa tính khôn ngoan của nước” đặc biệt dành cho giới trẻ ở Quê Nhà và ở Hải
Ngoại, (nước đây là chất lỏng như nước uống, nước sông, nước suối..) Chúng tôi
xin bắt đầu.
Văn hóa Việt là một nền văn hóa lẩn tránh vấn đề, thay v́ đối diện trực tiếp vấn
đề để giải quyết nó. Chúng ta thường nghe âm vang đâu đây lời các đồ đệ của Lăo
Tử ca ngợi, “tính khôn ngoan của nước”. Nước chỉ đi ṿng mà bao giờ cũng ra đến
biển. Đó là triết lư sống của một bộ phận người Việt trẻ. Bên cạnh đó, năo trạng
“thần dân” cũng đă bao nhiêu năm bén rễ trên đất nước này..
Người Việt quen với nếp sống giữ phận “thần dân”, tránh đụng trạm đến quyền lực
của vua quan. Né tránh, phục tùng, nương theo đó mà sống. Lo lót cho quan mà làm
ăn. Vua quan th́ xem dân chúng trong nước như một lũ nô lệ, tôi tớ trong nhà,
muốn làm ǵ họ th́ làm. “bắt phanh trần th́ phải phanh trần / cho may ô mới được
phần may ô”. Tâm lư và hành sử trong quan hệ giữa vua quan và dân chúng dưới các
triều đại phong kiến, hay dưới thời đại xă hội chủ nghĩa, cũng đều thế cả.
Cả ngh́n năm nay, chúng ta có một hệ thống thưởng phạt rất hiệu quả. Văn hóa
Việt giáo dục trẻ em theo cách ép chúng vào một cái khuôn và đề cao tính ngoan
ngoăn vâng lời. Ở nhà th́ phải nghe theo lời bố mẹ tuyệt đối. Bố luôn luôn đúng.
Khi đă biết suy nghĩ rồi th́ cũng chớ có nói bố sai, nếu không sẽ biết ngay. Đi
học th́ phải nghe lời thầy. Bố đưa nào dám nghĩ khác thầy, nói thầy sai th́ dám
phủ định thầy. Sẽ nếm mùi ngay. Ngày xưa th́ ăn tát, ăn roi. Nay th́ lo mà chuẩn
bị tinh thần để hiểu thế nào là bị thầy đ́ nhé.
Khi bạn lớn lên th́ xă hội cũng có những áp lực tương tự. Ra đời rồi, đố anh nào
căi quan, căi vua. Nhẹ th́ bị cách chức cho về vườn. Nặng th́ mắc vào tội khi
quân, khó mà giữ được cái đầu trên cổ.
Thời Việt Nam xây dựng xă hội chủ nghĩa cũng y vậy. Chỉ v́ một bài phát biểu vào
năm 1956, Nguyễn Mạnh Tường đă biết thế nào là dân chủ thời xă hội chủ nghĩa.
Ông đă nói ǵ? “Dầu sao ở Việt Nam chúng ta đă xẩy ra những việc như sau đây, ta
cần ghi lại để con cháu ta cười muôn thuở: khi chọn một người lái xe ô tô, ta
không hỏi người ấy có bằng vặn lái bao năm, ta chỉ hỏi: “Có lập trường không?”
kết quả là: từ hai năm nay, riêng trong thủ đô Hà Nội, hàng trăm tai nạn xảy ra,
do những người vặn lái ô tô có lập trường mà không nắm chuyên môn. Khi đưa tới
bệnh viện một bệnh nhân cấp cứu, vấn đề mang ra thảo luận trước tiên là: “ bệnh
nhân thành phần giai cấp nào”.
Sau đó đời sống gia đ́nh Nguyễn Mạnh Tường ra sao? Ông đă viết lại trong hồi kư
cho chúng ta đọc:
“Nhà tôi ước mơ bán thuốc lá trên vỉa hè, nhưng không làm sao kiếm nổi vốn liếng
và tiền đấm mơm cho công an và cán bộ thu thuế để bọn họ cho chúng tôi được yên
thân”..”Tôi phải làm ǵ bây giờ? Tôi không thể đạp xích lô như vài đồng nghiệp
trẻ, không phải v́ sợ những lời thị phi, nhưng chỉ v́ tôi đă già rồi”..”Trong
chế độ này đói kém là chuyện thường. Nước da nhà tôi và con gái tôi xanh mét,
tấm thân gầy g̣. Nhưng cả hai cắn răng chịu đựng, họ sợ làm tôi buồn nên chỉ
khóc thầm trong đêm khuya. Tôi biết lắm nhưng giả vờ không biết. Tôi cũng không
ngăn được giọt lệ xót xa khi thấy vợ con cắn răng chịu dựng bao nỗi cực khổ,
không có hạt cơm lót bụng”.
Một tiến sĩ luật ở Pháp về nước theo cụ Hồ, mang văn hóa dân chủ về Việt Nam, đă
nhận được phần thưởng như thế đấy. C̣n biết bao nhiêu vụ khác nữa trong hơn 50
năm xây dựng chủ nghĩa xă hội vừa qua mà ai cũng biết.
Sự trung thực, sáng tạo, óc suy nghĩ độc lập, đặt câu hỏi, chỉ trích và đ̣i thay
đổi hệ thống không có chỗ đứng ở Việt Nam. Do Đó, việc nuôi dưỡng và vỗ béo năo
trạng “thần dân”, văn hóa “ca ngợi tính khôn ngoan của nước” cũng là điều dễ
hiểu. Bố mẹ đă từng trải sự đời khuyên con ḿnh chớ có dây vào những chuyện tầy
d́nh. Lo mà giữ lấy thân con ạ.
Thông điệp hiện nay của báo chí trong nước gửi đến giới trẻ là: Hăy cố gắng phấn
đấu đi, lo mà làm giàu chứ đừng làm khó các nhà cầm quyền. Đừng đặt những câu
hỏi về hệ thống. Đừng làm những cuộc cách mạng “hoa tulip”, “hoa hồng”..Xấu xa,
phản động!
Tôi không chê tiền, không có tiền th́ làm sao chúng ta có thế sống được trong
thế kỷ 21 này. Không cần tiền mặt th́ ít ra cũng cần thẻ nhựa. Tôi chỉ có một đề
nghị nhỏ là, bên cạnh việc kiếm tiền, 7X chúng ta cũng nên cùng nhau góp một tay
gây dựng một hệ thống mới, một nước Việt mới do chính chúng ta và con cháu chúng
ta. Với t́nh h́nh hiện nay, giải pháp tất cả người Việt đều bỏ đất nước ra đi có
thể là một giải pháp khả thi. Nước nào sẽ đồng ư nhận tất cả 82 triệu người
Việt?
Có một nước như vậy. Đó chính là nước Việt mới.
Nhiều lúc tôi cũng muốn bỏ quách cái xứ sở nhố nhăng này sang Bắc Âu sống cho
xong. Nhưng chắc chả ai nhận nên đành ở lại mà ngớ ngẩn đặt những câu hỏi tại
sao, và đi t́m lời giải đáp. Mọi chuyện đều nằm dưới mái tóc của mỗi người.
Người Việt suy nghĩ như thế, hành động như thế, thói quen như thế, th́ Việt Nam
phải là một đất nước như thế thôi.
Muốn thay đổi th́ bạn phải thay đổi cái nằm dưới mái tóc của bạn trước. Chứ
không phải đi cắt tóc ngắn, cạo trọc, để tóc dài, uốn cong hay nhuộm vàng là
xong.
Con tôi sắp đến tuổi đi học. Nếu một ngày kia về nhà nó bảo: “ Bố ơi, con thấy
ông Marx xếp loại các loại người trong xă hội buồn cười lắm bố ạ. Thay v́ phân
loại theo tài năng, đạo đức, có học vấn hay không, th́ lại phân theo có tài sản
hay không có tài sản (chắc nó muốn nói giai cấp tư sản và vô sản đây). Cứ có tài
sản là xấu bố ạ. Anh không có tài sản phải đánh cướp anh có tài sản mới là đúng,
là hợp qui luật..”
Rồi một ngày khác:
“ Con thấy ḿnh có luật chống độc quyền kinh doanh mà sao không có luật chống
độc quyền điều hành đất nước hả bố?”
Chà, rắc rối to rồi đây. Tôi biết trả lời thế nào. Bắt một đứa trẻ phải im miệng
sao?
Đất nước này không có chỗ đứng cho một đứa trẻ có những câu hỏi như vậy. Thế th́
tương lai của người Việt ở đâu?
Chúng ta đang sống trong một hệ thống được thiết kế sai lầm, phi nhân, thiếu tôn
trọng con người. Ở đó, cái đểu giả lên ngôi, nắm quyền lực. Việc cần làm là phải
thiết kế lại hệ thống, gây dựng những giá trị văn hóa mới, vượt qua thời Nho
giáo lẫn thời chủ nghĩa xă hội thống trị.
Hỡi những 7X, 8X, nếu chúng ta không thức tỉnh, không làm điều đó th́ ai sẽ làm?
Những giải pháp cá nhân, luẩn quẩn bên trong cái hộp, không phải là những giải
pháp bền vững cho tương lai ngướ Việt. Hăy bước ra khỏi cái hộp. Đưa nó vào
viện bảo tàng cho những thế hệ tương lai đến chiêm ngưỡng, để hiểu về một thời
kỳ đau thương, điên rồ và ngu xuẩn nhất của dân tộc này.
Hăy làm nên lịch sử!
Chẳng lẽ Việt Nam cứ măi là một dân tộc làm thuê số 1 cho cả thế giới sao?
Hà Thư Sinh
02-09-05
Nguon: Talawas.org.2005
Trân Trọng cám ơn tác giả Hà Thư Sinh
(7X, 8X: lớp tuổi 70,80)