| ||||||
|
Coi: tui làm xẩy có một con cá chép chừng vài ba kưù (thứ cá này hồ Xuân Hương ở Đà Lạt thiếu mẹ ǵ) mà vợ tui nói hành, nói tỏi đủ chuyện như vậy đó. Nó c̣n nói nhiều điều tàn tệ khác nữa nhưng tui thấy mắc cở quá nên không muốn ghi lại ở đây.
Tui sẽ la lên cho cả nước biết anh là cái thằng … Đúng lúc đó th́ Alexander Yersin xuất hiện. Nói t́nh ngay th́ nhờ chúng tôi lớn tiếng nên ông ta đă khám phá ra được Đà Lạt ngay vào bữa đó;nếu không, chắc cũng c̣n lâu hoặc (rất) có thể là không bao giờ cả. Sau bữa đó chúng tôi ly dị. Tôi không thể chấp nhận ở chung với một người đàn bà mà phu xướng phụ (nhất định) không tùy như vậy, và nàng cũng cương quyết (thôi) không chịu sống với một "thằng đàn ông độc tài, vũ phu, thô lỗ, vô học, khốn nạn, làm t́nh và làm tiền đều dở, câu cá cũng dở khẹc" nên chúng tôi (đành) chia tay - vĩnh viễn. Đường ai nấy đi. Nàng bỏ đi đâu tôi không biết, và cũng không cần biết làm chi. Phần tôi, v́ cũng hơi bị buồn nên đă bỏ Đà Lạt mà đi biệt xứ. Từ cái lúc kêu bằng "bữa đó" đến nay, cả đống nước sông cũng như nước suối (cùng vô số nước mắt, nước mưa…) đă ào ào chẩy qua cầu và qua cống. Người ta không bao giờ tắm hai lần trong cùng một ḍng sông. Tôi bây giờ tóc đă bạc, mắt đă mờ, làm t́nh và làm tiền - cũng như câu cá - vẫn cứ dở y như khi c̣n trai trẻ nhưng tính t́nh th́ khác xưa nhiều lắm: ôn hoà, điềm đạm, nhă nhặn, bặt thiệp, dịu dàng, trầm lắng hơn xưa, và đa cảm th́ (kể như)ø hết biết. Từ một góc trời xa, cách quê nhà (dám) tới nửa ṿng trái đất, mỗi chiều tôi đều hát nho nhỏ bản Thuyền Viễn Xứ cho chính ḿnh nghe ("Chiều nay gửi đến quê xưa, bao là thương là nhớ cho vừa…") mà ḷng bồi hồi nhớ thương cảnh cũ, người xa quá đỗi. Ao ước sao được trở về cố quận, thăm lại cố hương và cố nhân một chuyến nhưng (ngặt nỗi) không … tiền! V́ "bức xúc" quá nên liều, lâu lâu tôi vẫn gọi điện thoại về quê nhà để được nói chuyện cù cưa, mưa nắng với bất cứ ai. Người ở Việt Nam thường rảnh, và ai nghe tôi kể lể t́nh cảnh tha hương cũng đều thương hại nên sẵn sàng tiếp chuyện - ngắn hay dài th́ tùy vào ḷng hảo tâm của người đối thoại. Có bữa, tôi gặp một nhân vật tên Nguyễn Xuân Tụ. Ổng tự giới thiệu ḿnh là một người cầm viết. Kiếm chuyện làm quà, tôi nói đại:
Sau đó, ông Tụ thêm rằng ông ấy là dân Đà Lạt.
Tôi cười mũi. Đến như Alexander Yersin mà c̣n đến Đà Lạt sau tui cả tỉ năm th́ cỡ Nguyễn Xuân Tụ kể như là đồà bỏ. Tôi bỏ qua cho ông ta chuyện này, chuyện giả dạng làm dân Đà Lạt v́ chính tôi cũng vừa giả dạng là người cầm viết - mới cách đây mấy phút. Câu chuyện giữa chúng tôi lại tiếp tục như sau:
Thôi bỏ mẹ, tôi nhủ
thầm, dám thằng chả đang ngồi ở pḥng khách nhà ḿnh
Tôi nghe bên kia đầu giây có tiếng thở dài, dù rất khẽ:
Chả nói cái ǵ mà nghe thấy ghê dữ vậy, Trời? Tôi liên tưởng ngay đến Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Nguyễn Thị Thanh Xuân … - và cả đống những ông, những bà họ Nguyễn khác đă (hoặc đang) khốn khổ, khốn nạn chỉ v́ cái quan niệm sống "tào lao" tương tự - mà sinh ḷng ái ngại:
Nói "thế thôi" sợ cái đầu ḅ của tôi không vỡ, ông ấy kể luôn một câu chuyện nữa, chuyện tiếu lâm, "về cái logic của qui luật" - như sau: Cái anh chàng "cố đấm ăn xôi" trong câu chuyện vừa kể, cũng như những anh chàng "cố đấm ăn xôi" ở làng Ba Đ́nh (Hà Nội) bây giờ, quả là đă lâm vào t́nh cảnh lúng túng và "rơ khổ" - như nhau. Quen thói khoác lác, cứ mở miệng ra là huyênh hoang rằng ta dân chủ của gấp trăm lần thiên hạ … Đến khi bị dân chúng dùng cái lư lẽ của đời thường mà tấn công vào nền dân chủ giả hiệu đó th́ họ … đành lùi, và cứ phải lùi dần như thế. Những bản án nhẹ (như bông) mà các "toà án nhân dân" dành cho Trần Khuê, Trần Dũng Tiến, Phạm Quế Dương … - trong thời gian vừa qua - phải được coi là những bước lùi đáng kể ("và rất đáng khích lệ") của nhà nước CHXHCNVN. Tuy nhiên bước lùi ngoạn mục nhất (và rơ nhất) trong tiến tŕnh - nhất định phải lùi - này được nh́n thấy qua vụ án Nguyễn Hồng Quang. Báo Thanh Niên số ra ngày 13 tháng 11 năm 2004, với tiêu đề "Chống Người Thi Hành Công Vụ Bị Phạt 3 Năm Tù", đă tường thuật sự việc như sau: Báùo Thanh Niên, cũng như hàng chục tờ báo mẹ ruợt tương tự ở Việt Nam, đă copy từ bản tin của Thông Tấn Xă Việt Nam để làm ra (cái gọi là) "bài tường thuật" - như vừa dẫn. Và TTXVN th́ in nguyên văn bản tin theo bản cáo trạng của Viện Kiểm Soát Nhân Dân TP. Hồ Chí Minh (do phó viện trưởng Phạm Văn G̣n kư ngày 12 tháng 10 năm 2004). Và cứ theo như bản cáo trạng này th́ "Nguyễn Hồng Quang và đồng bọn" quả là … tệ thiệt và tệ lắm lận. Sống trong một xă hội công an trị th́ bị theo dơi kể như là chuyện tất nhiên và là chuyện nhỏ. Thế mà họ (dám) mắng mỏ và làm dữ với những nguời đi theo dơi ḿnh đến độ công an phải can thiệp (cùng với sự hổ trợ tích cực của quần chúng như thế) như thế th́ thật là quá quắt. Tuy nhiên, nghĩ cho cùng, vấn đề c̣n có thể tệ hại hơn thế nếu Viện Kiểm Sát Nhân Dân "bào chế" ra một bản cáo trạng khác (nặng nề và nghiêm trọng hơn nhiều) để tuyên phạt mục sư Nguyễn Hồng Quang - như họ đă từng làm, cách đây chưa lâu, với một công dân khác: ông Nguyễn Khắc Toàn. Nguyễn Hồng Quang và Nguyễn Khắc Toàn nếu không cùng tuổi th́ có lẽ cũng suưt xoát tuổi nhau. Họ đều là những công dân ưu tú của đất nước. Luơng tri đă không cho phép cả hai "tảng lờ, dấm dúi trong xó kiếm ăn một ḿnh" trong cảnh nước đục béo c̣ – như hiện cảnh. Họ đă buộc phải"đứng ra giữa nơi sáng sủa, nghiêm túc nói rơ ư kiến của ḿnh với sự huy động cao nhất của ư thức trách nhiệm và trí tuệ" ("Đôi Điều Suy Nghĩ Của Một Công Dân." Tuyển Tập Hà Sĩ Phu. sđd, trang 46). Chung cuộc cả hai đều bị bắt và bị đưa ra xét xử nhưng bằng hai bản án khác hẳn nhau về tội danh cũng như mức độ xử phạt. Ngày 20 tháng 12 năm 2002, nhà đương cuộc Hà Nội đă tuyên xử ông Nguyễn Khăc Toàn mười hai năm tù và ba năm quản chế với tội danh … gián điệp. Chưa đến hai năm sau, chỉ nhờ vào thái độ "thành khẩn khai nhận" nên toà chỉ tuyên phạt Nguyễn Hồng Quang và những tín hữu của ông từ vài tháng đến ba năm tù giam - với những tội danh nhẹ nhàng, vu vơ và … dễ nghe hơn nhiều. Sao chỉ cách nhau chưa đến hai năm mà người CSVN đă chịu đi hia bẩy dặm, và chịu lùi một bước dài (thọng) như thế? Theo ông Nguyễn Xuân Tụ th́ đây chỉ là vấn đề qui luật. Họ không lùi không được. Một số nhân sĩ khác có cách nh́n vấn đề hơi khác. Khi bàn về "Pháp lệnh Tín ngưỡng, Tôn giáo (do Ban Thường vụ Quốc hội ban hành ngày 18 tháng 6 năm 2004 và có hiệu lực ngày 15 tháng 11 năm 2004) Trần Ngọc Báu, Trần Ngọc Vân, Vũ Quốc Dụng và Đỗ Mạnh Triï có nhận xét là "nếu đi vào nội dung th́ ta có thể tóm tắt một cách chính xác như sau:"tất cả những ǵ liên quan đến tôn giáo phải được Đ?ng cho phép. Và những ǵ Đảng không cho phép đều bị cấm hết. Bằng chứng là cách định nghĩa tôn giáo của Pháp lệnh, nơi điều 3, khoản 3:’Tổ chức tôn giáo là tập hợp những người cùng tin theo một hệ thống giáo lư, giáo luật, lễ nghi và tổ chức theo một cơ cấu nhất định được Nhà nước công nhận.’" Cà cuống chết đến đít vẫn c̣n cay. CSVN vẫn chưa bỏ được cái thói khoác lác (theo kiểu con rắn vuông) cố hữu. Tuy nhiên, khi đi vào chi tiết th́ pháp lệnh này (rơ ràng) biết điều hơn. Điều 38 qui định như sau ":trong trường hợp điều ước quốc tế mà Cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt nam kư kết hoặc gia nhập có qui định khác với qui định của Pháp lệnh này th́ thực hiện theo qui định của điều ước quôc tế đó." Về điều này những nhân vật kể trên đă mai mỉa rằng:"Gọt dũa chân người cho vừa với đôi giầy của ḿnh măi rồi cũng có lúc phải sửa đổi đôi giầy của ḿnh cho vừa với chân thiên hạ. Chiếu theo điều 38 này th́ toàn bộ Pháp lệnh phải vất vào sọt rác" ("Một Pháp Lệnh Về Tôn Giáo, Tại Sao?". Viễn Tượng Nov. 2004: 74-79). Mỉa mai như thế không có ǵ là sai nhưng tôi e chưa đủ (và chưa … đă)! Điều 38 của bản pháp lệnh (thượng dẫn) chứng tỏ rằng người Cộng Sản Việt Nam đă bắt đầu (lờ mờ) hiểu ra thế nào là sự "ràng buộc của qui luật". Họ tuy chậm hiểu nhưng đă hiểu, và sẽ hiểu mỗi lúc một tường tận hơn rằng "qui luật là sự ràng buộc vô h́nh nhưng không cho ai trốn thoát và không cho ai ăn gian". Trong tuơng lai gần, không chỉ toàn bộ "Pháp lệnh Tín ngưỡng, Tôn giáo" mà cả đống những thứ pháp lệnh rừng rú khác nữa của nước CHXHCNVN cũng đều sẽ phải vứt vào thùng rác. Cùng lúc, sẽ c̣n nhiều bước lùi ngoạn mục khác nữa, lùi cho đến khi nào "con rắn nói khoác phải vuông chành chạnh mới hết chuyện được". Từ đây đến đó, với nội t́nh be bét như hiện tại ở cung đ́nh Hà Nội, tôi nghĩ rằng thời gian sẽ không dài hơn bản án (ngắn ngủi) mà nhà đuơng cuộc Hà Nội vừa dành cho mục sư Nguyễn Hồng Quang. K Tien |
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |