THÁNG TƯ,
30 NĂM NGOẢNH LẠI
Tháng Tư 1975 - Tháng Tư 2005. 30 năm trôi qua như một cơn ác mộng. Mới ngày
nào quân dân miền Nam Việt Nam buông súng, bỏ lại một quá khứ oai hùng với
những chiến công oanh oanh liệt liệt trong mấy chục năm trời chiến đấu chống
cộng quân để bảo vệ Tự Do cho quê hương xứ sở, bỏ lại ruộâng vườn, nhà cửa,
bạn bè , người thân , mồ mă ông cha ra đi với hai bàn tay trắng trên những
chiếc thuyền mong manh, nay nhớ lại mà tưởng như mọi chuyện vừa mới xăy ra
ngày hôm qua, một ngày đau thương nhất cũng là cái ngày ghi dấu ấn sâu đậm
nhứt trong kư ức mỗi người chúng ta. Người dân Miền Nam Việt Nam qua bao mùa
chinh chiến đă đổ bao nhiêu xương máu và đă hy sinh biết bao nhiêu mạng
ngựi trên biển cả để mưu cầu hai chữ Tự Do.
30 năm Miền Nam sụp đổ và 30 năm bỏ nước đi t́m Tự Do, thử hỏi chúng ta được
ǵ và mất ǵ? Đối với những quân cán chính không may bị cộng sản bắt giam tù
mà chúng gọi là cải tạo th́ sự mất mát quả thật quá to lớn, sự nhục nhả và
đau khổ không bút mực nào tả cho hết. Một Tạ Tỵ, một Phạm Quang Giai, một Hà
Thúc Sinh, một Linh mục Nguyễn Hữu Lễ với những tác phẫm viết về tù cải tạo
cũng chỉ nói lên được một phần nào cái đau khổ cùng cực của người tù cải tạo
mà họ có thể biết và nh́n thấy được. Người tù cải tạo đă chết đói, chết
bệnh, chết v́ bị hành hạ nhục nhă trong tù. Ông bà ḿnh nói “ Nước mất nhà
tan “. Cộng sản Miền Bắc vào Miền Nam như những con thú đói đă không buông
tha bất cứ một thứ ǵ mà chúng có thể ngấu nghiến được. Thế cho nên chúng ta
đă mất hết vào tay chúng : nào nhà cữa , đất đai, nào ruộng vườn, xe cộ, cơ
sở kinh doanh; nào vợ con phải chết bệnh, chết đói trong những vùng kinh tế
mới, và c̣n bị chúng bắt ép làm vợ…Nói đến tiền đồ của Tổ Quốc, sau 30 năm
cai trị của đảng cộng sản đọâc tài, quê hương chúng ta đă mất đi cái di săn
quí báu nhất của Tổ Tiên để lại, đó là nền văn hóa cỗ truyền của dân tộc
Việt từ ngàn xưa. Cộâng sản đă thay thế bằng cái gọi là văn hóa xă hội chủ
nghĩa và đă đưa dân tộc chúng ta đến bờ vực thẵm của sự băng hoại đạo đức
gây nên bởi sự dối trá lừa lọc, gạt gẫm, tham nhũng hối lộ, x́ ke ma túy, đĩ
điếm, buôn người làm nô lệ t́nh dục. Nạn tham nhũng, bè phái, vô trách nhiệm
của quan chức nhà nước đă đưa đa số đồng bào đến cảnh nghèo đói khổ cực.
Sau 30 năm lưu vong trên xứ người, người Việt hải ngoại chúng ta đă được ǵ
và mất ǵ. Trước hết là chúng ta đă mất, từ những ngày đầu đi t́m Tự Do,
những người thân nhất đă bỏ ḿnh trên biễn cả, đă chết trong tù cải tạo,
những người c̣n sống th́ mất hết Tự Do dưới chế độâ cai trị độc tài của cộng
sản. Và, sau 30 năm sống lưu vong tại hải ngoại, người Việt tỵ nạn chúng ta
đă được những ǵ. Trước nhất là chúng ta đă thở được cái không khí tự do mà
chúng ta đă đánh đổi bằng mạng sống của chính ḿnh. Cuộc di cư vĩ đại của
hơn 2 triệu người Việt chạy trốn chế độ cộng sản và định cư trên khắp thế
giới là một tiếng thét chống cộn g đanh thép, hùng hồn, và hiệu lực nhất làm
cho nhân dân thế giới phải cảm phục ḷng can đảm và tinh thần bất khuất của
người Việt quốc gia. Chúng ta và con em chúng ta ở thế hệ thứ hai đă đóng
góp tích cực vào sự phồn thịnh và nền văn minh của đất nước mà chúng ta đang
dung thân. Con em chúng ta đă đóng góp nhiều chất xám cho nền kỷ nghệ khoa
học ở xứ người, nhất là ở Hoa Kỳ, trong đũ mọi nghành nghề. Nhưng điều thắng
lợi đạt được quan trọng và ư nghĩa nhất đối với chúng ta là lá cờ vàng ba
sọc đỏ, lá cờ biểu tượng cho người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộïng sản đă được
nhiều tiểu bang và thành phố ở Hoa Kỳ công nhận.
30 năm. Một thế hệ đă đi qua, phần th́ chết, phần tuổi đă cao, phần sức khỏe
kém. Đó là thế hệ đă sinh ra và sống trong chiến tranh. Họ có nhiều kinh
nghiệm đấu tranh với cộng sản để truyền lại cho con cháu ở thế hệ thứ hai mà
họ kỳ vọng. Chính thế hệ thứ hai nầy là lớp người sẽ đem tài năng phục vụ
cho quê hương thứ hai của ḿnh, trong mọi lănh vực như chính trị, kinh tế,
khoa học, và văn học nghệ thuật. So với các sắc dân di cư lâu đời khác như
Nhật, Tàu…, người Việt chúng ta đă bước được một bước khá dài trên ḍng
chính của lịch sử nước Mỹ. Đây là một niềm hảnh diện về truyền thống sinh
tồn của dân tộc Việt. Thế hệ trẻ Việt Nam ở hải ngoại 30 năm sau kể từ hôm
nay sẽ làm được ǵ cho quê hương đất nước. Đây là câu hỏi thực tiễn được đặt
ra trong thời điểm này. 30 năm là một thời gian khá dài đũ để kiến tạo đất
nước trở nên phồn vinh và hùng mạnh. Nhưng mộât khi chếù độ cộng sản c̣n ngự
trị trên đất nước, liệu thế hệ trẻ -con cháu chúng ta có thểơ làm được ǵ
cho quê hương xứ sở ?
Người Việt hải ngoại đang đấu tranh để bảo vệ lá cờ vàng ba sọc đỏ biểu
tượng cho người Việt Quốc gia, họ đang tranh đấu để góp phầøn lật đổ chế độ
độc tài cộng sản
đang cai trị 80 triệu dân trong cảnh nghèo khó và đạo đức suy đồiù. Những
kinh nghiệm sống trăi qua dưới chế độ cộng sản độc tài đă nung nấu tinh thần
đấu tranh bất khuất của họ. Giải pháp “ Ḥa Giải Dân Tộc “ khó có thể chấp
nhận v́ bản chất gian dối lừa lọc của cộng sản. Vă lại người Việt quốc gia
khó ḷng quên được quá khứ, một quá khứ chết chóc, đau buồn, đầy căm phẩn.
Hăy khuyến khích con cháu chúng ta học thuộc bài học quá khứ của ông cha để
dứt khoát đoạn tuyệt với chủ nghĩa cộng sản, với chế độ cai trị độc tài cộng
sản đă làm cho nước Việt Nam thân yêu của chúng ta càng ngày càng bước tới
bờ vực thẳm của băng hoại đạo đức và nghèo khó.
30 năm ngoảnh lại nh́n về quá khứ để ngậm ngùi thương tiếc những ǵ đă mất.
Nhức nhối nhất là chúng ta đă đánh mất cái ǵ cao quí nhứt đó là nền văn hóa
đạo đức cỗ truyền của dân tộc Việt. 30 năm dưới chế độ xă hội “xă hội chủ
nghĩa”, xă hộâi Việt nam đă đi thụt lùi 30 năm với nghèo khó, bệnh tật, và
đạo đức suy đồi. Kể từ hôm nay, nh́n về tương lai của 30 năm sau, hy vọng
rằng quá khứ đen tối sẽ chỉ c̣n là những gịng chữ mờ trên trang giấy của
lịch sử. Và, những trang sử mới sẽ được viết lên bởi những thế hệ trẻ tài
năng đầy nhiệt huyết hôm nay và ngày mai ở trong nước cũng như ở hải ngoại
cho một Việt Nam Tự Do và Nhân Quyền.
Để kết thúc , chúng tôi xin mượn bài thơ “ Cô Bán Sầu Riêng” sau đây của nhà
thơ Từ Phong để nói lên tâm tư của tất cả chúng ta trong ngày 30 Tháng Tư
của 30 năm về trước.
CÔ BÁN SẦU RIÊNG
Cô bán sầu riêng nhẹ gánh rồi
Sầu chung có lẽ cũng chưa vơi
Trông cô nét mặt buồn man mác
Aét hẳn tâm tư giống mọi người.
Từ Phong
30-4-1975
Lê Quang Sinh
Dallas, 30-4-2005