Ba mươi năm
sau nh́n lại
Mỗi
năm, ngày 30 tháng Tư thường là dịp người Việt ở trong và ở ngoài nước tổng
kết các sự việc về mấy thập niên chiến tranh đă diễn ra trên đất nước.
Trong khuôn khổ một chương tŕnh dành riêng cho ngày 30 tháng Tư năm nay,
Đài Á Châu Tự Do đă trao đổi với nhiều luồng dư luận cả ở trong lẫn ngoài
nước. Dưới đây là bản ghi âm cuộc mạn đàm giữa ông Trần Thanh Hiệp, nguyên
luật sư các Toà Thượng Thẩm Sài G̣n và Paris, hiện định cư tại Pháp và là
Chủ tịch Trung Tâm Việt Nam về Nhân Quyền và ông Phạm Điền, nhà báo nói của
Đài ACTD, về t́nh h́nh đất nước trải qua 30 năm Việt Nam dưới chế độ xă hội
chủ nghĩa Việt Nam. Cuộc phỏng vấn này đă được phát đi trên làn sóng của Đài
ACTD ngày 1-5-2005
Phạm Điền:
Với tư cách một luật sư thâm niên am tường luật và
cũng là một người quan tâm nhiều đến đất nước nhất là các vấn đề nhân quyền,
dân chủ, khi nh́n lại 30 năm qua, nhận định của ông thế nào về đất nước, một
cách tổng quát và riêng về khía cạnh luật pháp tại Việt Nam. Ông có nghĩ
rằng nhà cầm quyền Việt Nam đă để lỡ thêm một số cơ hội để tạo điều kiện cho
Việt Nam tiến bước trong việc hội nhập thế giới không?
Trần Thanh Hiệp:
Cẩu hỏi này rất rộng, bao gồm nhiều mặt của vấn đề. Để cho
câu trả lời của tôi được ngắn gọn và tập trung, tôi sẽ theo những mạch suy
nghĩ mới để nhận định về một số điểm, mà tôi cho là cần được nhấn mạnh, nếu
chúng ta, những người Việt năm 2000, muốn ôn lại một cách có ư nghĩa những
trang sử của đất nước, 30 năm, sau ngày miền Nam bị bạo lực cưỡng chiếm thay
v́ được cùng với miền Bắc hợp nhất trên cơ sở Hiệp định quốc tế Paris 1973.
Nhưng trước khi vào đề, tôi xin được nói lên mối quan tâm của tôi là đă đến
lúc chúng ta, dù ở bên này hay bên kia, mỗi khi nhận định về hiện t́nh đất
nước, cần can đảm để sáng suốt nh́n thẳng vào sự thật và, nói thẳng ra những
sự thật, cho đến nay không ngừng bị che dấu dưới lư do này hay lư do khác.
Tôi sẽ phát biểu vói tinh thần chỉ v́ sự thật như thế.
Phạm Điền:
Như vậy, luật sư sẽ bắt đầu
với mạch suy nghĩ nào?
Trần Thanh Hiệp:
Nói “để lỡ thêm một số cơ hội để tạo điều kiện cho Việt
Nam tiến bước trong việc hội nhập thế giới ” thật ra không phải là nêu
lên một điều mới lạ ǵ. Trước đây nhiều năm, nhiều người đă nói như vậy rồi.
Việt Nam đă hơn một lần lỡ tàu lịch sử, những năm 40, những năm 50, những
năm 70 và những năm 90. Tôi tưởng không ai có thể t́m được lư lẽ xác đáng để
chối bỏ sự thật này. Vậy nếu bây giờ c̣n nhắc tới nó nữa th́ chỉ nên t́m
hiểu xem nguyên do nào đă khiến cho Việt Nam không nối toa được với con tàu
lịch sử của nhân loại là con tàu dân chủ văn minh. Con tàu Việt Nam bị bỏ
lại đằng sau là tại v́ nó bị cái đầu máy độc tài toàn trị kéo chạy quanh
quẩn hoài ở trong sân ga cộng sản gần nửa thế kỷ. Thập niên trước, mặc dầu
loại đầu máy lỗi thời này đă bị cả thế giới phế thải, tập đoàn lănh đạo
chính tri Việt Nam ở Hà Nội vẫn cứ khư khư ôm giữ lấy nó, chỉ sơn phết lại
rồi đem nó ra tiếp tục đóng vai tṛ đầu tầu. Cho nên, không có ǵ đáng ngạc
nhiên, nếu tập đoàn này lại bỏ lỡ cơ hội một lần nữa.
Phạm Điền:
Dù sao, không nên quên rằng Đảng cầm quyền ở Hà Nội từ giữa
thập niên 80 đă quyết định đổi mới với ư thức và ư chí quyết liệt không đổi
mới th́ chết…
Trần Thanh Hiệp:
Tiện dịp, tưởng cũng nên nói cho rơ phải hiểu đổi mới thế nào
cho nó đúng là đổi mới. Theo lẽ năm 1985 khi ông cựu Tổng bí thư Nguyễn Văn
Linh nhận được lời cảnh báo của Đảng đàn anh Liên Xô th́ Đảng Cộng sản đàn
em Việt Nam đă phải t́m đường thay đổi thực sự hay ít ra hăy tạm bắt đầu đi
vào con đường mà Liên Xô đă lựa chọn để tự chuyển hoá dần sang con đường dân
chủ. Nhưng Đảng này lại co cụm mà bám trụ vào mô thức cầm quyền chuyên chính
cũ, chỉ đổi mới Đảng trong chừng mực vừa đủ để vẫn tiếp tục giữ độc quyền
cai trị bằng bạo lực, đàn áp và gian dối có hệ thống. Trong khi đó, mọi
người đều chờ đợi có đổi mới thực sự nghĩa là như ở Đông Âu, Liên Xô cũ,
Đảng cộng sản được dẹp bỏ để cho cả đất nước được đổi mới. Hậu quả tất nhiên
là ở Việt Nam gần 20 năm ồn ào tuyên bố đổi mới rồi mà cả Đảng lẫn đất nước
trong thực chất vẫn chưa đổi mới đựợc cho kịp với đà tiến hóa chung của nhân
loại. Nhân dân Việt Nam vẫn bị áp bức, bị bóc lột - tham nhũng là một h́nh
thức bóc lột tàn tệ - như xưa, nếu không muốn nói là hơn xưa.
Phạm Điền: Mới đây, cựu
Thủ Tướng Vơ Văn Kiệt khi trả lời báo chí trong nước đă có đưa ra một số
nhân định được dư luận xem là tiến bộ về nhận thức nhất là đề nghị khép lại
cuộc chiến cũ, để lại đàng sau lưng, nghĩ đến tương lai Việt Nam trong tinh
thần chung xây. Tinh thần đó có hiện thực được không?
Nếu không là do đâu?
Trần Thanh Hiệp:
Theo tôi, chữ tiến bộ mà dư luận đă dùng để đánh giá mấy lời
tuyên bố chung chung, mơ hồ của ông Kiệt là không xác đáng. Ông Kiệt quả
thật không lặp lại một số luận điệu quen thuộc của phe cộng sản của ông Kiệt
hiện đang cầm quyền ở Việt Nam. Nhưng nếu muốn và có thực tâm và can đảm dám
lấy thái độ tiến bộ th́ ông Kiệt phải nói cho rơ hơn nữa, phải đ̣i hỏi Đảng
cầm quyền của ông từ bỏ chính sách dùng bạo lực để đàn áp đối lập. Tại sao
ông Kiệt không yêu cầu ông Phan Văn Khải bải bỏ Nghị định 31/CP mà chính ông
Kiệt hồi c̣n làm Thủ tướng đă ban hành để cho chính quyền cộng sản được phép
cầm tù tại gia cả nước ? Thật ra ông Kiệt đang t́m cách hô hào b́nh thường
hoá t́nh trạng chuyên chế này bằng những lời lẽ ôn ḥa và đường mật.
Phạm Điền:
Cũng trên khuôn khổ luật pháp, Việt Nam cần
phải chuyển đổi, điều chỉnh những ǵ để phù hợp với xu thế chung của thế
giới trong tinh thần tôn trọng luật pháp, thi hành nghiêm chỉnh luật lệ ,
minh bạch để hội nhập với ṭan cầu.
Trần Thanh Hiệp:
Muốn hội nhập với toàn cầu th́ chỉ có một cách độc
nhất là phải dân chủ và văn minh. Những người lănh đạo cộng sản ở Hà Nội đă
tỏ ra biết rơ điều này từ lâu, nhưng họ chỉ nói mà không làm và c̣n làm
ngược lại, tức là độc tài toàn trị lạc hậu. Và để có thể độc tài toàn trị,
họ đă dùng pháp luật làm công cụ đàn áp dân chủ, dưới chiêu bài ư thức hệ
Mác-Lê-nin có thêm gia vị Hồ Chí Minh. Thủ thuật này người ta gọi là chính
trị hoá pháp luật rồi giả bộ cho pháp luật có quyền lực cao nhất, để có một
Nhà nước gọi là « pháp quyền ». Nhưng Nhà nước này chỉ là công cụ cai trị
công khai của một Nhà nước nằm trong bóng tối là Đảng Cộng sản. Đương nhiên
Nhà nước trong bóng tối như vậy đứng trên cả pháp quyền. Một nước mà chính
quyền được tổ chức như thế sẽ không bao giờ có thể hội nhập được với toàn
cầu. Ơ châu Âu, nếu không dân chủ văn minh, không được gia nhập Liên Hiệp
châu Âu. Ở những nơi khác, độc tài bạo ngược không c̣n đất để sống nữa.
Việt Nam muốn đổi mới thực sự th́ ngược lại phải pháp luật hoá chính trị,
điều mà cho đến bây giờ nhà cầm quyền Hà Nội vẫn kiên tŕ lẩn tránh không
chịu làm
Phạm Điền:
Xin cảm ơn Luật sư Hiệp…