Một Ư Kiến
về bài luận văn lớp 11.
Nguyễn Mỹ Kim
đă gửi báo Tuổi Trẻ Tiền Phong và các nơi.
Thưa quí báo Tiền Phong và các bạn đọc giả,
Tôi đang làm việc th́ được thày giáo tôi gửi đến cho một bài viết đăng
trên báo Tuổi Trẻ Điện Tử ngày 13-5-05. Tôi không có thời gian đọc ngay
lúc đó nhưng, hiển nhiên, cái tựa đề “Bài thi văn gây chấn động……” này đă
cuốn hút sự hứng thú của tôi. Tôi đă in tất cả các bài viết đó ra, đem về
nhà và đọc chúng với tất cả sự chú tâm của tôi trong thinh lặng của buổi
sáng hôm nay (28-5-05).
Qua bài viết của
em Thanh, tôi chỉ thấy có một điểm để khen em Thanh đó là ḷng can đảm,
gạt bỏ thành tích lấy điểm, lấy giấy khen để thổ lộ ra những ḍng suy nghĩ
riêng và sự không thích của em trong phạm vi bài thi “Em
hăy giới thiệu vẻ đẹp của tác phẩm
Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc...”
của nhà thơ
Nguyễn Đ́nh Chiểu. Sự can đảm này, phải công bằng mà nói, trong đám “cựu
học tṛ” chúng ta từ trước tới nay hầu như không có - nếu có chăng nữa th́
chỉ là sự vùng vằng và than thở với nhau hoặc với cha mẹ. Chúng ta không
dám viết ra và, tôi tin, nếu có viết th́ ngày đó, không báo nào đăng cho
hoặc không dám đăng. Đây là một điểm tích cực mà chúng ta nên học tập em
Thanh – Dám nói những điều ḿnh suy nghĩ! Hy vọng “sự cởi trói tư duy” này
sẽ đi xa hơn và được Đảng bật đèn xanh cho phép đang tải trên các báo?
Tôi không phân tích hay nhận định tác phẩm nào của Cụ Đồ Chiểu ở bài viết
này. Nhưng hầu như trong chúng ta đều biết Nguyễn Đ́nh Chiểu là một nhà
thơ, một nhà giáo và cũng là một trong những nhân vật tiêu biểu chống thực
dân Pháp xâm lược trong thời kỳ đầu ở Nam Bộ. Ông được biết đến bằng cái
tên rất gần gũi là Cụ Đồ Chiểu. Năm 21 tuổi ông đậu tú tài, đến năm 26
tuổi th́ bị mù 2 mắt. Tuy ông không nh́n thấy sự việc bằng con mắt b́nh
thường như những ngựi sáng mắt, nhưng Ông đă nh́n đất nước xă hội đồng
bào của Ông lúc ấy bằng tâm hồn ông, chí khí và tinh thần yêu nước của
ông- Và dĩ nhiên rất cao đẹp:
“Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà”
Quay trở lại với bài văn của em Thanh, ngoài sự cam đảm ra, tôi thấy sự
suy nghĩ và cái nh́n trong bài văn của em Thanh là phiến diện - “lấy
việc thích và không thích làm thước đo chung cho giá trị của tác phẩm văn
học”(Le Ngoc Tra) và áp dụng điều em nghĩ cho các bạn học sinh
khác là không đúng. Câu hỏi là tại sao sự suy nghĩ của em phiến diện? Em
Thanh thấy bài văn tế khô khan, không truyền cảm – theo tôi nghĩ - là v́
số lượng văn từ cổ xưa của em giới hạn. Sự giới hạn đó chính là một trong
những điểm chính làm em không hiểu. Từ sự không hiểu dẫn đến em không có
sự xúc động, xót thương và cảm thông tới những người đă ngă xuống cho đất
nước. Em đă không nh́n thấy cái đẹp trong sự hy sinh của người dân Nam Bộ
chất phác “Côi cút làm ăn, Toan lo nghèo khó”. Hơn nữa em không nh́n thấy
vẻ đẹp tâm hồn của Cụ Dồ Chiểu trong vấn đề nêu cao đạo lư chính nghĩa,
nêu cao ḷng yêu nước, căm thù giặc.
Cái lỗi đầu tiên, khách quan mà nói, không phải ở tác giả mà cũng chẳng
phải ở người đọc v́ cả hai người ở hai điểm thời gian khác nhau và ngôn từ
dùng cũng khác nhau. Cái lỗi ở đây, tôi nghĩ, là ở các nhà giáo dục và các
nhà lănh đạo - họ đă không có giải nghĩa và điển chế các văn từ “cổ xưa”
nhằm trau giồi kho tàng ngữ vựng cho các em học sinh mà chỉ bắt các em học
theo các bài mẫu, kiểu “Sao Y Bản Chính”. Than ôi! Cụ Đồ Chiểu ơi! Có lẽ
cái đẹp của điện thoại di động SamSung, LG, xe máy Spacy và các người mẫu
Đại Hàn đẹp hơn cái đẹp trong bài văn tế của cụ mất rồi!
Qua bài văn mà em Thanh đă viết, tôi có cơ hội đọc các ḍng suy nghĩ phản
hồi của các bậc phụ huynh và của các bạn đọc gần xa. Có nhiều bậc phụ
huynh và bạn đọc cho là một số bài văn ở trong sách giáo khoa có nhiều chữ
khó hiểu không ăn nhập ǵ tới cuộc sống. Điều này là đương nhiên - xin
thưa với quí vị - tất cả mọi việc đều khó hiểu khi ta thiếu "kiến thức" -
và luôn luôn khó hiểu đối với những tâm hồn nghèo nàn không chịu học hỏi -
Chính v́ thế mà nhân loại mới phải đặt trọng giáo dục, mở trường, các ban
ngành nghiên cứu chuyên môn để mọi người cần phải học để hiểu và
truyền đạt "sự hiểu biết khó khăn" này qua từng thế hệ và măi măi.
Một trong những mục đích quan trọng, lư do hiện hữu của môn Sử, là để tạo
sợi giây thông cảm, hiểu biết giữa hiện tại và quá khứ; và của ngựi
học sử là học để vượt qua cái khó khăn do khác biệt thế hệ để
hiểu biết và nối kết chính hiện tại bản thân của ḿnh và quá khứ
của chính ḿnh! (Dĩ nhiên nếu chấp nhận sự kiện cuộc đời là một sự
nối dài của những thế hệ, cái hôm nay, xấu hay đẹp, có cái gốc từ hôm
qua.)
Riêng đối
với ngôn ngữ, phương tiện cao cấp nhất của văn hóa một dân tộc nói riêng,
và của loài ngựi nói chung, th́ cần phải có hàn lâm viện để điển chế văn
từ, để đặt chữ, đặt tên cho những sự vật, sự việc, ư nghĩ mới - nhất là
những từ khoa học và điện toán trong môi trường hôm nay. V́ “Ngôn
ngữ văn tự là đại biểu then chốt và cao nhất của văn hoá...”
(Lời của thày giáo tôi).
V́ thế, nếu nói như một số qúi vị th́ ḿnh cần ǵ học toán và khoa học làm
ǵ – v́ chúng khó “chết luôn” và có ăn nhập ǵ tới cuộc sống hiện tại của
nhiều ngựi (không hiểu biết) đâu? V́ nếu hiểu biết th́ chẳng có cái ǵ là
không ăn nhập cả! Và nếu nói như một
số quí vị đă góp ư "khen" em Thanh, th́ giới hạn ở văn chương là các bài
Cáo B́nh Ngo, Hịch Tướng Sĩ, Truyện Kiều v.v cần ǵ học v́ nhiều từ khó,
không truyền cảm và rung động, chẳng ăn nhập ǵ đến hiện tại bằng nghe
nhạc rock và tiếng chuông điện thoại di động đời mới?
Đất nước chúng ta bất hạnh trải qua 100 năm đô hộ của thực dân Pháp với
chiêu bài “khai phá văn minh”- Chúng đă phá hủy nền văn hóa chữ viết “cổ
xưa” “khó học” để thay vào đó là chữ “Việt hiện đại” ngày nay cộng vào đó
là cái lỗi của các nhà giáo dục, lănh đạo đang cầm quyền hiện tại đă dẫn
đến bài văn “gây chấn động” của em Nguyên Phi Thanh – Nó “chấn động” v́
khi đọc bài văn cổ em Thanh đă không hiểu cha ông ḿnh nói cái ǵ! (Đó là
chưa nói đến việc đi vào các đển chùa, miếu mạo nh́n thấy chữ nho, chữ nôm
của thế hệ cha ông viết trên bia đá, chuông đồng v.v ) v́ "bị mù chữ tổ
tiên".
Một số bạn đọc ở Hoa Kỳ và Châu Âu th́ lấy ví dụ cách dạy văn ở bên đó để
so sánh – Thưa với quí vị là, trong giới hạn của bài thi giỏi văn của học
sinh lớp 11 năm nay ở Viêtnam, th́ cái việc qúi vị đưa ra mới thật sự
"chẳng ăn nhập" ǵ tới văn hóa và lịch sử , nhu cầu của Việt
nam hết - văn hóa và lịch sử Tây Phương khác với Viêtnam và Á Đông! Mong
các bạn đừng có viết theo kiểu “té nước theo mưa” như vậy.
Sự suy nghĩ và cái nh́n trong bài văn của em Thanh quả thật là phiến diên.
Nó, có thể, phản ảnh tính ích kỷ, sự hạn hẹp về tâm hồn và nghèo nàn về
văn từ của một học sinh giỏi văn toàn thành phố. Phải chăng bài viết của
em Thanh là đại diện tiêu biểu cho nền giáo dục “siêu Viêt, trí tuệ, đậm
đà bản sắc dân tộc” của thế hệ trẻ Viêt nam hôm nay?
Bài văn của em Nguyễn Phi Thanh chắc chắn sẽ không có “gây chấn động” như
báo tuổi trẻ đă đăng tin, nếu như đề tài thi học sinh giỏi văn khối 11,
thay v́ là “Văn Tế Nghĩa Sĩ Cần Giuộc” của Cụ Nguyễn Đ́nh Chiều, mà là vào
tác phẩm “Khóc Lê Nin” của Tố Hưũ, hay "Nhật Kư Trong Tù" của Hồ Chí
Minh, những bài này mới thật sự "khô khan và chẳng ăn nhập"
ǵ đến hiện tại của tuổi trẻ Việt Nam hôm nay, và chắc chắn chẳng em nào,
thầy nào dám có "can đảm, sự độc lập tư duy" để viết ra ư
nghĩ của riêng ḿnh cả!
Nguyễn Mỹ Kim
28 - 05 - 05
00000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000000
Cam on ban NK da
chuyen cho mot bai "co ly" nhu vay. Khong ro la bao chi co dam dang bai cua
ong Nguyen My Kim nay khong? Toi cung xin gop mot vai y theo day.
Hieu
*******
Kính thưa quí vị:
Bài viết của ông
Nguyễn Mỹ Kim này có những lư luận rất xác đáng.
Tôi thấy một điểm tích
cực nữa qua sự kiện này là nhờ đó mà chúng ta biết thêm về tŕnh độ và tư
duy của các em học sinh giỏi văn tại Việt Nam như thế nào.
Nhớ lại những ngày c̣n
học bậc trung học trước năm 75, chúng tôi theo ban C (văn) nên học "văn
chương, ngoại ngữ và triết học" nhiều hơn học sinh thuộc các ban A (khoa
hoc) và B (toán). Vậy mà khi vào lớp Đệ Tam (10) nghe giáo sư dạy rất hay
môn cổ văn th́ cũng có rất nhiều học sinh thấy nhàm chán và xa cách với môn
học này. Một hôm học đến bài "Văn tế Trận vong Chiến sĩ" của tác giả là Tiền
tướng quân Nguyễn Văn Thành soạn sau khi vua Gia Long b́nh định sơn hà
(1802); với giọng Huế nhẹ nhàng đầy truyền cảm, giáo sư cất giọng diễn đọc:
"Than ôi,
Trời Đông Phố vọng ra Sóc Cảnh,
Trải bao phen gian hiểm mới có ngày nay,
Nước Lô Hà chảy xuống Lương Giang,
********
Vậy mới biết,
Mạng ấy yểu mà
danh ấy thọ!"
Biết rằng bài thơ do
một danh tướng trong một cuộc nội chiến mà tổ tiên ḿnh không rơ đă từng
thuộc về phe nào (Tây Sơn hay Triều Nguyễn? Mà là dân vùng Nghĩa B́nh th́
có lẽ thuộc về phe Tây Sơn nhiều hơn?), vậy mà ḷng ḿnh cũng nỗi lên một
nỗi niềm cảm khái vô biên! Các từ ngữ như Đông Phố, Sóc Cảnh, Lô Hà, Lương
Giang, v.v. tuy rất xa lạ nhưng bỗng trở nên vô cùng thân thiết. (Tiền
tướng Nguyễn Văn Thành cũng đă từng bị hôn quân bạo chúa bức hại theo "kiểu
được chim bẻ ná" phải dùng độc dược quyên sinh.)
Vậy mà cùng lúc đó
cũng có nhiều bạn học nghe bài này lại ngao ngán lắc đầu. Họ cũng ráng học
cho thuộc và cố xem trong các sách b́nh giảng đă nói những ǵ để học lấy ư
cho bài kiểm vào tuần sau. Những bạn này sau đó có khi ra khỏi lớp là "chửi
đổng cả thầy, cả sách giáo khoa, cả Bộ Quốc Gia Giáo Dục, và cả tác giả vi`
dda~ làm chi bài văn tế ma` nhàm quá vậy".
Tôi suy nghĩ nhiều về
những trường hợp nêu trên. Tại sao những áng văn hay như vậy mà trong lớp
không mấy ai thích? Ngoài xă hội không mấy ai biết? Bạn có bao giờ tự hỏi
là bạn có nhớ được nội dung (chứ chưa hỏi đến lời) của các bài như "Hịch
tướng sĩ" của Trần Hưng Đạo hay "B́nh Ngô đại cáo" của Nguyễn Trăi? Thử hỏi
có bao nhiêu giáo viên dạy sử hay văn, hay bộ trưởng hay tướng tư lệnh vùng
thuộc cả 2 bên quốc cộng, thuộc các bài này? Chưa ư? Th́ làm sao mà con em
của bạn thuộc và thích cho được? Th́ làm sao mà đất nước ḿnh khá cho được!
Làm sao mà dân ḿnh thoát cảnh lầm than, thoát nạn độc tài đảng trị được!
Đọc các quyển "Vẻ vang
dân Việt" của kư giả Trọng Minh ở Nam California hay đọc bảng vinh danh 30
gương mặt quan trọng của cộng đồng người Việt ở Nam California do tuần báo
Viet Times vu+`a ro^`i th́ chúng ta không trách được quá khứ hay tương lai
của dân tộc sao măi đen tối. Bạn có thấy có ai là những người được Trọng
Minh và Viet Times vinh danh v́ hoạt động cho tự do dân chủ nước nhà? Không
ư? Tại sao vậy? Nước ta và dân ta đang vẫn c̣n lầm than v́ mất tự do kia
mà! Cộng đồng ta là cộng đồng mất nước kia mà! Những người xuất sắc trong
học vấn, trong chuyên môn hay trong các lănh vực xă hội tuy đáng khen thật
nhưng cũng không thể nào bỏ qua việc tán dương và hỗ trợ cho những người đấu
tranh cho tự do dân chủ.
Có lẽ phải rà soát lại
toàn bộ suy nghĩ và hành động của chúng ta để biết đâu là phải, là quan
trọng, là chung. Chúng ta không thể trách các em học sinh nếu không trách
các bậc thầy cô và phụ huynh cũng như chính sách hay chương tŕnh giáo dục
của nước nhà. Hồ Chí Minh từng mượn lời người xưa nói, "Trồng cây 10 năm,
trồng người 100 năm". Nay chế độ na`y đă cai trị miền Bắc ít nhất là 50 năm
và miền nam 30 năm th́ có lẽ chưa đủ để thấy hết kết quả trồng người nhưng
cũng đủ để thấy đất nước VN hiện nay quan lại và cường hào ác bá thối nát
thế nào, phụ huynh lạc hậu ra sao, và con em ḿnh th́ hoặc cố học như con
vẹt tuân theo chế độ, hoặc thấy những bài như "Văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc" xa
lạ như thế nào!
Không rơ em học sinh
này có đủ can đảm viết như em đă viết nếu đề bài là "Nhật Kư Trong Tù" của
Hồ Chí Minh? Hay em muốn mượn cớ viết bài chê cụ Đồ này để chê người "Cha
Già" của CSVN và nền giáo dục VN hiện tại?
Kính,
Ngô Văn
Hiếu