ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

MỘT NGÀY CHO THUONG PHẾ BINH /QLVNCH.

Kính thua:

- Quư Tổng Hội và các Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH.

- Quư vị Niên truởng và quư Chiến hữu.

- Qúi Đại Diện cộng đồng nguời Việt Quốc Gia.

Hằng năm chúng ta tổ chức kỷ niệm ngày 30-4, ngày đau buồn nhất của đất nuớc với mục đích:

- Để nhắc nhở cho toàn thể chúng ta nỗi nhục mất nuớc và bổn phận của chúng ta đối với đồng bào trong nuớc nói chung, cựu QN/QLVNCH nói riêng và đặc biệt là những anh em TPB/QLVNCH.

- Để nhắc nhở những thế hệ mai sau biết nguồn gốc và lư do tại sao họ có mặt và thành công trên đất nuớc Hoa-Kỳ này mà nhớ đến công on của tiền nhân, những nguời đa hy sinh thân xác cho Tự Do của họ, trong đó có các TPB/QLVNCH.

Cùng chung một số phận mất nước, nhung may mắn chúng ta đang có một đời sống ổn định và Tự Do, trong khi nguời TPB/QLVNCH không có ǵ để sống, không có không khí tự do đễ thở.!!! TPB là thua thiệt, mà TPB/QLVNCH bị sống duới chế độ CS th́ là tận cùng của khổ đau.

V́ thế hằng ngày, hằng năm cá nhân và các đoàn thể vẫn gởi một chút quà về cho các Anh cung nhu những nghia cử cứu giúp đồng bào băo lụt, phong cùi, nghèo đói và bệnh hoạn, các em mồ côi bị sinh ra và bỏ roi duới chế độ XHCN, các công dân của XHCN bị chính chế độ đó đem bán làm nô lệ cho nuớc ngoài !.

Nguời TPB/QLVNCH là ân nhân của tất cả chúng ta, họ có quyền đoi hỏi noi chúng ta lời CÁM ON, nhất là những thuợng cấp của họ, nhung họ đa không làm điều đó, chỉ một vài lá thu lẻ loi với thân h́nh tàn tật trên các trang báo.

Thực tế chúng ta không có ǵ uu tiên cho TPB so vói các nạn nhân khác, mà dù có muốn chúng ta cung không thể làm khác hon đuợc về phương diện vật chất. Nhưng về phương diện TINH THẦN chúng ta có thể làm đuợc và cần phải làm đó là một ngày nhớ đến anh em TPB tại quê nhà.

Từ những lư do và suy nghĩ đó, Liên hội Cựu Chiến Sĩ / Dallas-Fort Worth chúng tôi mạo muội kính gởi đến toàn thể quư vị bức tâm thư này để xin quư vị huớng dẫn và góp ư với chúng tôi để làm sao chúng ta chọn ra một ngày trong năm gọi là

NGÀY THUONG PHẾ BINH.

Ư NGHIA và MỤC ĐÍCH:

Chúng tôi chỉ xin tóm gọn trong câu NHỚ ƠN ANH TPB/QLVNCH.

C̣n tất cả những vần đế khác xin đón nhận cao kiến của quư vị.

CHỌN NGÀY NÀO TRONG NĂM ?

Ngày TPB phải là ngày có liên hệ nhiều đến các anh, ngày kết thúc một trận đánh và CHIẾN THẮNG với sự tham dự của liên quân binh chủng cùng ĐPQ/NQ, ngày mà đồng đội các anh hy sinh v́ Tổ Quốc nhiều nhất và chính các anh đa hy sinh một phần thân thể. Chúng tôi chờ đón ư kiến của quư vị, nhất là các cựu quân nhân.

Về phần Liên hội CCS/Dallas-FortWorth chúng tôi mạo muội đua ra một số ngày đáng luu ư để chúng ta đễ kết luận:

1/ Ngày phản công tết Mậu Thân.
2/ Trận B́nh Long An Lộc.
3/ Trận Kontum,
4/ Trận Hạ Lào.
5/ Trận Ban mê Thuột và QL 7B.
6/ Trận tái chiếm cổ Thành Quảng Trị tham du với: Binh chủng NHẢY DÙ, TQLC, Liên đoàn BIỆT ĐỘNG QUÂN, KHÔNG QUÂN, THIẾT GIÁP, PHÁO BINH, SU ĐOÀN I, SU ĐOÀN 3, sau cùng là ĐỊA PHUONG QUÂN và NGHIĂ QUÂN.Cuối cùng ngày 16 tháng 9 năm 1972, chúng ta đă treo ngọn cờ chiến thắng trên CỔ THÀNH QUẢNG TRỊ
7/ Những ngày đáng lứu ư khác..( nếu có xin bổ túc thêm )

KÍNH THUA QUƯ VỊ.

Chúng tôi tha thiết kêu gọi sự góp ư của toàn thể quư vị để chúng ta cùng đồng ư có một ngày nhớ về các anh TPB tại quê nhà, ngày đó mang ư nghia tinh thần hon là vật chất, ngày đó từ trong ḷng mỗi người, tùy tâm gởi một lời cám on, một tấm thiệp về cho bất cứ một TPB nào. Chúng tôi không dám có ư kiến nào về phương diện vật chất, nhung nếu vào dịp đó mà các noi cùng tổ chức gây quỹ dù duới h́nh thức nào th́:

NGÀY THƯƠNG PHẾ BINH/QLVNCH càng có ư nghia hơn về cả hai phương diện.

Trân trọng kính chào.

Dallas & Ft.Worth, ngày 06 tháng 11 năm 2005.

LIÊN HỘI CỰU CHIẾN SỈ /VNCH /D.Ft.W
HỘI VƠ BỊ ĐÀ LẠT HỘI VƠ KHOA THỦ ĐỨC
HỘI KHÔNG QUÂN HỘI HẢI QUÂN.
HỘI NHẢY DÙ HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN
HỘI BIỆT ĐỘNG QUÂN. HỘI NHA KỸ THUẬT.
HỘI QUÂN CẢNH HỘI CẢNH SÁT QUỐC GIA.
HỘI 101 HỘI THIẾU SINH QUÂN.
Mọi liên lạc, xin gọi về: Lạt Nguyễn
Phone: 682 - 472 - 9163 ( trong ngày thứ 7 và chủ nhật )
E mail:
latnguyen2003@yahoo.com

------------------------------------

Viên sạn


Đời sống con người như những ḍ̣ng sông rồi sẽ chảy ra biển cả, những lỗi lầm mắc phải sẽ là những rong rêu măi c̣̣n mắc đọng lại dưới chân cầu.

Đó câu kết cuối của bài viết ‘ RONG RÊU CUỐI ĐỜI ”của NT TIẾN.Xin phép NT cho thằng em tiếp nối.
Câu viết làm ray rứt với lương tâm chính ḿnh. Vâng, tôi không chối căi điều này. Cuộc sống của ai th́ người đó biết nhưng với tôi đầy rẫy tội. Đủ tội và ray rứt nhức nhối những chuyện trong quá khứ cũng như hiện tại c̣n tồn lại.

Nếu nói buồn th́ có vẻ thụ động, c̣n nói bực th́ quá cực đoan.

Trong cuộc chiến, cái tội là có những binh sĩ anh em thuộc cấp đă hy sinh. Có thể là một sai lầm của chính bản thân và ray rứt hơn là những thương binh c̣̣n lại sau cuộc chiến. Riêng bản thân tôi trong những trận chiến cũng bị thương, đó là do tôi, tội qúa khinh địch. Anh em đơn vị cũng v́ tôi mà tử nạn hay thành thương phế binh. Nếu biết đó là TỘI, th́ hăy làm việc ĐỀN TỘI cho xứng.

Trong suốt thời gian 31 năm qua, chúng ta là những chứng nhân, những tội nhân. Chúng ta đă chứng kiến hầu hết những đau thương của cuộc chiến. Những người tội nhân mong một ngày được phán xét của LỊCH SỬ.

Cái khổ ải của các thương phế binh không phải riêng tội của tôi, mà là chung của tất cả. Chúng ta có cầu nguyện ăn chay hay làm nghiă chỉ cao đẹp gây quỹ giúp TPB hằng năm cũng chưa hẳn là đủ sám hối. Thực vậy, sau 31 năm cái co cực không có mạng nào tả hết nhưng họ vẫn sống vẫn thở trên các nẻo đường góc chợ, dưới các hầm cầu hay trong những Địa Ngục kinh tế mới.

Tôi xin tự giới thiệu: Nguyễn văn Út, một thương binh của QL/VNCH.

Bị thương năm 1973 tại U minh ( Cà mau ). Sau đó nằm bệnh viện Nguyễn tri Phương và năm 1974 ra hội đồng y khoa giải ngũ.-

Thưa anh câu chuyện dài như tâm t́́nh của những người lính lâu ngày lại gặp nhau.

Cách đây hai hôm, thằng TU - em cuả tôi
- Anh hai à, ra ngoài quán chị TU có cái nầy hay lắm

Quán café chị TU, để quyết rũ khách có đă.t hai ba máy computer, giá một giờ là 3000 $ và khi mở tên là 20.000$. Vừa choi game hay đọc tin tức khỏi cần đợi hay mua báo mà có café nữa. Vừa đẩy xe cho tôi vừa th́ thào:

- Không rơ có thiệt không, nhưng em thấy cái nầy đăng lâu rồi nhưng không bỏ. Chắc ông nầy giàu lắm nên đăng bài liên tục và các chổ khác cũng thấy.

Tôi thầm nghĩ chuyện ǵ nữa đây. Cả một cuộc đời tan nát rồi cũng chua yên với đám nhỏ nầy. Già đầu rồi cũng nhu ngày xưa, nhưng cũng an ủi nhiều phen.
Đóng 3000 đồng rồi bấm lia lịa, tôi không hiểu tại sao tụi nó rành cái nầy hồi nào.

- Anh Hai kêu café đi, cho em xin cái đen nhỏ.

Liệu chừng người phục vụ đi xa, ÚT bấm vào màn h́nh,

- Coi cho nhanh anh HAI,

tôi thấy bài: KÊU GỌI NGÀY TPB của Liên Hội Cựu Chiến Si /Dallas & Ft.Worth. Qua đó, tôi thấy có số điện thoại và I meo ( dân choi không sợ)
Trời đất, một sự thực, một cảm xúc dâng trào. Tôi không nghi là điều ḿnh mong nay đă có người nghĩ đến. Cám ơn anh thật nhiều, đây không phải một ḿnh anh mà c̣̣n các hội đoàn, có các ông đon vị trưởng và bạn bè cũ.

Vâng đă 31 năm trôi qua mà ḿnh không nghĩ là đă qúa lâu. Trong một tâm trạng chờ đợi - sắp đến -. Một sự thực với 31 năm người trẻ nhất giờ cũng đă 50 ngoài. Những người Lính khi trở về thăm, tôi có dọ hỏi th́ chỉ thấy lắc đầu và câu: không c̣n ǵ nữa.

Cuộc chiến ngày xưa,mà chúng ta tham dự do người ta quyết định thắng bại, th́ ngày nay ḿnh c̣n sống là may lắm. Chua chát.

Đă 31 năm, chúng ta được người khác quyết định cho số mạng sống chết, nhưng TỆ nhất là những TPB không c̣n chỗ dung thân. Cá nhân tôi may mắn c̣n được một người đàn em, tuy không lành lặn nhưng c̣n đi được và nó giúp đẩy xe lăn của tôi đi kiếm sống. Vết thương chiến tranh không c̣n vết tích nơi người khác nhưng hằng ngày vẫn c̣n dầỵ noi thân xác TPB chúng tôi. Chúng tôi không trông chờ vật chất, v́ thực tế bất khả thi, nhưng về tinh thần, nếu các anh cho chúng tôi “MỘT NGÀY TPB” th́ thật là vạn ơn, đó là ngày giỗ của anh em chúng tôi, chúng tôi không hối tiếc những ǵ đă mất mát, v́ các anh đă và đang nghĩ đến nên có một ngày gọi là NGÀY GIỖ CHUNG cho TPB/QLVNCH”.
Anh oi, tôi rất cảm động, tôi không hề hối tiếc gom những đồng tiền để nhờ họ đánh những ḍng chữ nầy đến anh, không mong anh trả lời và cũng không mong anh gởi tiền vi`́ tôi không thể nào biết được là anh có trả lời hay sau đó bị theo dỏi. Có tiền rồi cũng hết nhưng cái danh cái nghiă tồn tại măi trong ḷ̣ng mỗi người thương Binh. Không ai biết những ǵ sẽ đến nhưng tôi nghi là các anh cho chúng tôi NGÀY thương BINH. Ngày giỗ của những người TB/VNCH, chúng tôi không hề bị quên lăng.Cám on đời đă cho chúng tôi có những người chiến hữu.
Kính chúc các anh luôn luôn mạnh khoẻ và phát tài.
Người thương binh VNCH.

--------------------------------------------


Một cái RONG RÊU c̣n mắc đọng lại dưới chân cầu.

Những cái rong rêu nầy mắc đọng rất nhiều trong tâm hồn, tôi không chối bỏ nhưng làm sao rong rêu nầy được trở lại biển cả.?. tôi không power - có thể và không có thể -. Một thân thể nặng 170 pounds nhưng vớí câu chuyện nầy không được killograms nào cả và chất thêm 15 hội đoàn cựu chiến si vùng Dallas va Ft Worth cũng không không làm được một âm vang trong khung cảnh đầy kịch tính. Đau thay cho công vợ nuôi chồng..V́ hôm nay, sống trên xứ TỰ DO mỗi người có một ư nghi, một cách sống. Tôi không dám nói ICH KỶ hay là đầu môi chót lưỡi nhưng sự thực đă chứng minh điều nầy. Không ai dám nhận cái TRÁCH NHIỆM. Một sự lửng lơ ……

Một viên sỏi vất xuống sông c̣̣n tạo được những gợn nước lăn tăn. C̣̣n vất xuống biển, tỏm một tiếng kêu rất nhỏ và không có gợn sóng nước nào. Đó là SỰ THỰC.

Một SỰ THỰC, Sau đây là tiếng rên của con chó sói trong sa mạc.

Tôi chỉ là một người lính thuộc đơn vị Tiểu Đoàn 9 Mănh Hổ, trước kia tôi thuộc LLĐB đóng tại Hồ Ngọc Tảo. Sau đó lực lượng này giải tán, tôi được chuyển về TQLC. Tôi đă theo chân đơn vị kể từ ngày được thành lập tham gia các trận đánh, từ Kampuchia đến Hạ Lào, trong trận rút khỏi Quảng Trị tôi bị thương và giải ngũ vào năm 1972...

Sau 30 năm chiến tranh đă chấm dứt, thử ngồi đếm lại bạn bè ai c̣n ai mất, người đi và bao nhiêu kẻ ở lại. Mắt chợt cay cay nhu một lớp sương mù giăng giăng nơi đỉnh núi của một vùng Hạ Lào heo hút, khóe mắt chợt lạnh như gịng sông Me-Kông lửng lơ tuôn chảy. Nơi đó bao nhiêu người bạn đă nằm xuống vĩnh viễn, xa rời bạn bè, người thân không lời trăn trối. Những cây tùng cây bách vươn cao giữa núi rừng là nhân chứng sống của cuộc chiến tranh khắc nghiệt, của đất nước mà tôi đă sống, những cánh lan rừng bám víu sống nhi thân gởi tầm đă được châm sóc bằng loại phân đă.t biệt, bằng thân xác của bạn bè tôi, được tưới bằng mồ hôi, máu và một phần thân thể của chúng tôi, những người thương binh trong cuộc chiến. Những người con ghẻ, con ngoài gia thú của một chế độ đă bị quên lăng.

Tôi không trách đời, hay trách ai cả, chẳng qua đó là định luật an bài, dám dấn thân vào cuộc choi th́ phải chấp nhận trả giá. Chỉ là một chút h́nh hài mất mát cũng c̣n may mắn hon những người bạn hiện giờ đang nằm noi một đỉnh núi trong dăy Trường Son bát ngát hay một cánh rừng âm u vắng lặng nào đó, c̣n ai nhớ đến, vợ con rồi cũng lăng quên theo thời gian.

Chào anh, chào bạn, chào tất cả những sinh vật trên hành tinh xanh này để khăn gói qua một noi khác, noi đó không có hận thù, chết chóc, không c̣n cảnh con mất cha, vợ mất chồng, noi một cỏi không gian bao la sâu thẫm vô tận... Tôi sợ rằng không nói hết th́ vinh viễn con cháu ḿnh sẽ không bao giờ biết được rằng đất nước đang b́nh yên này đă từng xảy ra cuộc chiến tranh khốc liệt, cuộc chiến giữa cha con, anh em bị chia cắt, người thua kẻ thắng đều là người VN. Và muốn tâm sự th́ nói với ai? đối với mọi người th́ mặc cảm, với xă hội th́ là người lính ngụy, một đon vị ác ôn nợ máu với nhân dân, th́ thôi tốt hon nên im lặng.

Vâng một sự im lặng đáng sợ, ai đa sống trong những khung cảnh thiên đang xă hội chủ nghiă mà không nghi đến cái chiều của xă hội th́ coi nhu không c̣n chổ đứng.Nó có mâu thuẩn nhu thế mà vẫn phải sống, chấp nhận sự thiệt tḥi sự lăng nhục trên thân thể, trên tâm hồn và tinh thần tôn giáo.Không ai ăn ở đời đời kiếp kiếp với cuộc sống bao tủi nhục, Họ tin tưởng ở đấng bề trên sáng suốt mở rộng cửa tâm linh giúp kẻ khốn cùng. Giúp kẻ đui sáng mắt, kẻ tê liệt đi được.Trong khốn cùng họ vẫn tin tưởng cầu nguyện đấng thiêng liêng và tin cậy bạn bè chiến hữu không bỏ anh em. Vâng, trong những lúc khốn khó nguy nan, chúng ta không ai không mong một điều ǵ hon là sự an toàn. Trong khả năng hạn hẹp của chúng ta, kính mong tất cả các Niên trưởng cùng qúy hội đoàn cùng chung sức làm cho anh em một ngày, một ngày trong một năm để mọi người chúng ta tṛ̣n trách nhiệm với đồng ngu.
Một cánh tay đua lên, hằng ngàn cánh tay đua lên quyết đấu tranh cho người thương binh là chúng ta đă làm được cho anh em và cho chúng ta nữa. Vậy kính mời tất cả hăy lên tiếng tạo một âm vang cho tất cả mọi người biết người lính TPB vẫn luôn luôn sống măi với chúng ta trong t́́nh chiến hữu. Hoan hô
Tôi là ai...? chứng nhân sau cuộc chiến hay là người say từ một thế giới khác về, ngồi đây tiếc nuối dĩ văng... cuộc đời... mộng phù du, một đời thấy quá nhanh và tàn nhẫn. Từ một gia đ́nh êm ấm hạnh phúc, giờ th́ là kẻ lang thang không nhà, quay qua quay lại chủ nhà réo đ̣i tiền nhà, điện nước, thôi th́ đủ thứ trong cuộc sống hàng ngày... rồi mai một ai biết và không dấu tích ǵ c̣n đọng lại (email - Tuấn)
Tôi xin đưa ra với hai e mail tâm sự của hai người v́ tôi có đến 1021 cái e mail,, ĐỒNG Ư có, BÀN LÙI có, chưởi tục của các ṭa soạn NHÂN DÂN, CÔNG AN, LAO ĐỘNG và những tên núp dưới váy...
cũng xin nói: Đây không phải là đơn xin tiền, muốn đạo đạt tâm tư của anh em chúng tôi phục hồi DANH DỰ cho anh em thương BINH ở quê nhà.
Chân thành cám ơn qúi vị đă đọc những ḍng chữ nầy
LATMA

 

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06