|
| |
Sổ Tay: Tại sao không?
Monday, March 06, 2006
Binh I
Thưa vâng, tại sao không có một đại nhạc hội gây quỹ lớn cho anh em thương phế
binh Việt Nam Cộng Ḥa ở trong nước với tầm mức như đại nhạc hội gây quỹ xây
dựng Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ trong thị xă Westminster trước đây.
Chúng ta đă tưởng niệm vinh danh những chiến sĩ đă hy sinh v́ tự do, v́ chính
nghĩa. Đó là bổn phận của chúng ta với những người đă khuất. Chúng ta đă kiêu
hănh v́ chúng ta đă làm được việc này trước biết bao nhiêu trở ngại, chống đối
của phe phản chiến Hoa Kỳ và của Cộng Sản Việt Nam.
Nhưng c̣n với những người đang sống, đă mất một phần thân thể trong cuộc chiến
bảo vệ tự do và hạnh phúc cho chúng ta, th́ sao đây?
Vẫn hay rằng, trong suốt gần hai chục năm nay đă có hàng chục hội, tổ chức lớn
nhỏ quyên góp giúp cho thương phế binh Việt Nam Cộng Ḥa, nhưng nh́n lại th́
cũng chỉ trong tầm mức hạn hẹp. Số thu không quá vài chục ngàn đô la mỗi lần
trong khi anh em thương phế binh Việt Nam Cộng Ḥa ở trong nước c̣n có đến hàng
trăm ngàn đang phải sống lây lất, bị kỳ thị trong xă hội đang bị Cộng Sản toàn
trị. Hơn nữa những sự cứu trợ ấy cũng chỉ có khả năng giới hạn nơi những thành
phố, thị xă mà hầu như chưa vươn tới được tận các vùng xa vắng, những nơi đèo
heo hút gió, những thân phận người lính Địa Phương Quân, Nghĩa Quân. Những người
lính này, ngay thời Việt Nam Cộng Ḥa cũng có rất ít dịp liên lạc với thành phố,
thị xă huống chi là ngày nay, với chiếc thân tàn phế, với cuộc sống bị quên
lăng, bỏ rơi th́ lại càng có ít dịp hơn nữa nên không thể nào được hưởng những
sự cứu trợ mà chúng ta đă giao trọn cho những người đứng ra tổ chức cứu trợ
thương phế binh.
Thật sự chúng ta có vô t́nh với những người đă xả thân để bảo vệ cho cuộc sống
tự do ấm no của mọi người không?
Chúng tôi nghĩ là không, bởi v́ theo chỗ chúng tôi được biết, bất cứ một cuộc
gây quỹ lớn nhỏ nào cho thương phế binh ở trong nước cũng đều thu được kết quả
không nhiều th́ ít. Chưa có một cuộc tổ chức quyên góp cho thương phế binh nào
lại thất bại cho dù những người đứng tổ chức không có uy tín ǵ trong sinh hoạt
với cộng đồng.
Thế th́ tại sao cho đến nay chúng ta chưa tổ chức được một cuộc cứu trợ có tầm
mức lớn để chúng ta có thể chia sẻ được với những người đă v́ chúng ta mà phải
mất mát, thua thiệt quá nhiều.
Phải chăng là chưa có một tổ chức đủ uy tín để đứng ra làm công việc này?
Phải chăng là đă có những cuộc gây quỹ không trong sạch khiến ai có ḷng muốn
đứng ra làm việc cũng e ngại?
Phải chăng có những người đă không làm được ǵ nhưng thấy ai làm là lại châm
chích, phê phán, nghi ngờ vô căn cớ khiến cho nhiều người cũng e dè, nghi ngại
đóng góp?
Nay, Hội H.O. Cứu Trợ Thương Phế Binh-Quả Phụ Việt Nam Cộng Ḥa, sau bao lần dè
dặt nghi ngại, đă quyết định đứng ra tổ chức một đại nhạc hội “Nhớ Người Thương
Binh” để gây một quỹ lớn. Theo chị Hạnh Nhân, một cựu Trung Tá Quân Lực Việt Nam
Cộng Ḥa, con chim đầu đàn của hội từng âm thầm và miệt mài trên 10 năm nay
trong công việc cứu trợ thương phế binh và cô nhi quả phụ Việt Nam Cộng Ḥa, th́
số đơn của thương phế binh-quả phụ Việt Nam Cộng Ḥa gửi về hội đă lên tới trên
4,000. Cho dù quỹ hội luôn đạt được những con số không nhỏ (nhưng cũng chỉ vài
ba chục ngàn đô la) mà cũng không thể nào đáp ứng được phần nào sự cần phải cứu
trợ nên chị đă cùng anh chị em trong hội quyết định tổ chức một cuộc gây quỹ
lớn. Tâm huyết của chị Hạnh Nhân và anh chị em trong hội đă được nhạc sĩ Nam Lộc
và trung tâm Asia đáp ứng, hứa sẽ tham gia hỗ trợ. Rất nhiều ca sĩ trẻ đang nổi
tiếng với những “ca sê” hàng ngàn đô la đă nhận lời tham gia vào đại nhạc hội
này.
Đây chính là một điều khiến chúng ta phải suy nghĩ. Giới nhạc sĩ, nghệ sĩ trẻ
trong đại nhạc hội của Asia vừa qua với chủ đề “Anh không chết đâu anh” đă chứng
tỏ một t́nh yêu chân thành với những người lính Việt Nam Cộng Ḥa. Sự yêu thương
ấy sẽ là một động lực thúc đẩy cho giới ca nhạc sĩ trẻ tham gia tích cực vào đại
nhạc hội “Nhớ Người Thương Binh”. Chỉ c̣n lại một vế là cộng đồng chúng ta,
những người trực tiếp hay gián tiếp chịu ơn thương phế binh Việt Nam Cộng Ḥa,
có cùng giơ những bàn tay đóng góp tích cực vào không mà thôi.
Chúng ta đă từng có những đại nhạc hội xây dựng tượng đài, cứu trợ thuyền nhân,
giúp nạn nhân Katrina, góp tay cùng hội “Bạn Người Cùi”... lên đến hàng trăm
ngàn, có khi cả triệu đồng, th́ tại sao chúng ta lại không thể có vài ba trăm
ngàn cho Quỹ Cứu Trợ Thương Phế Binh, Cô Nhi Quả Phụ, Tử Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa?
Lập quỹ được rồi, có lẽ chúng ta cũng nên có được tổ chức thực hiện được việc
“Mưa cho đều” đến khắp các thương phế binh và gia đ́nh của họ. Chuyện này lại
phải trông vào tổ chức Tập Thể Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa. Với danh xưng hợp
pháp của những người nay đă là công dân Mỹ này, chúng ta có thể đế nghị chính
phủ Hoa Kỳ chính thức yêu cầu phía nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam để chúng ta
làm một công việc nhân đạo, hoàn toàn nhân đạo là cứu trợ thương phế binh. Chúng
ta có thể nhờ ṭa đại sứ và các ṭa lănh sự Hoa Kỳ ở Việt Nam giúp cho chúng ta
đi thăm viếng, cứu trợ thương phế binh ở bất cứ vùng xa xôi hẻo lánh nào có
thương phế binh Việt Nam Cộng Ḥa. Một văn pḥng đặc biệt có thể được thành lập
như kiểu văn pḥng H.O./ODP trước đây nếu như Cộng Sản Việt Nam có thật tâm muốn
ḥa hợp ḥa giải dân tộc, muốn cho người dân được hưởng chút hạnh phúc như khẩu
hiệu “Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc” của ông Hồ đưa ra hàng mấy chục năm nay.
Thái độ như thế nào của hai chính phủ Hoa Kỳ và Cộng Sản Việt Nam trước vấn đề
nhân đạo này sẽ cho dư luận thế giới hiểu rơ hơn về ư nghĩa Cuộc Chiến Tranh
Việt Nam trước năm 1975.
| |


|