| ||||||
|
Biết bao lâu làm trễ chuyến hành tŕnh ? Lê Hùng Bruxelles. Việc ǵ đến th́ cũng phải đến. Đó là những sự sắp đặt và sự thành h́nh trong đại hội Đảng IX lần thứ 14 đă khai mạc hôm nay 20/3 tại cung đ́nh Hà nội. Nhiều câu hỏi đă được đặt ra xung quanh vấn đề nhân sự và hiến chế, nhưng vẫn chưa t́m được giải đáp. V́ sao ? Theo phương pháp luận tâm lư về con người đứng trước đoàn lũ có thể do 3 nguyên nhân khác nhau : Trước hết là do tâm lư cuả bất cứ nhà chính trị nào khi đă « lên ngôi » th́ muốn nắm giử măi « ngôi vị ». Cho nên, dù cho ông Nông đức Mạnh tự nhận ḿnh thiếu khả năng quyết định trong việc lănh đạo nhà nước, ông Nông đức Mạnh cũng không dại ǵ nhường ngôi vị Chủ tịch Nhà nước cho bất cứ ai. Thứ đến số lượng người lớn tuổi nắm quyền hành mấu chốt thực sự trong đảng và trong chính quyền Hà nội chiếm phần đa số. Cứ liếc mắt vào trong ban Bí thư và Bộ Chính trị Đảng CSVN từ Trung Ương đến Tĩnh, Thành, Quận, Xă hiện tại, hầu hết là lớp người cao tuổi. Họ cũng không dại ǵ để cho lớp trẻ mới xen vào chiếm cứ. Sau cùng là khả năng liên hệ giửa đời tư chính trị gia và quy chế ưu đải đối với chính trị gia. Dù là lư do sau cùng nhưng cũng là mấu chốt cuả vấn đề trong đại hội lần thứ 14 hôm nay. Những ông Khoan, Trọng, Điềm, dù thua ông An về mọi mặt (khả năng cai trị, khả năng ngoại giao, khả năng đạo đức,...) nhưng người ta sợ ông An lên chức Chủ tịch đảng và chủ trương Nhà Nước Pháp quyền, thi sẻ có nhiều xáo trộn trong nội bộ đảng CSVN, nhất là vấn đề tham nhũng và bao che suốt cả mấy chục năm nay. Từ đây chúng ta xin quy ra hai vấn đề trọng đại, có thể là tốt mà cũng có thể là xấu, đă thúc dục các chính trị gia cương quyết « đóng cọc » nguyên vị trí. Trước hết là v́ nhiệt t́nh về lư tưởng (idéalisme passionné) cuả người tham gia làm chính trị. Thói thường th́ nhà chính trị gia đó tin tưởng cách thành khẩn đường lối chủ trương và mục đích cần phải theo đuổi cuả ḿnh. Cho dù mục đích và chiến thuật chiến lược đó có ngốc nghếch chăng nữa, họ cũng cố dành phần thắng khi ư định họ đă đưa ra. Điều nầy rất dễ nhận ra tại Hà nội giửa hai phe thân Tàu và thân Tây phương hôm nay. Nếu thân Tàu th́ chỉ duy tŕ được điều 4 trong Hiến pháp, và Đảng cộng sản khống chế được Nhà nước và nhân dân hầu tiếp tục bóc lột, tham nhũng. Như thế th́ Đất nước chỉ kiệt quệ và nhân dân chỉ nghèo nàn như hôm nay. Trái lại nếu thân Tây phương th́ Đảng cộng sản phải hy sinh đặt ḿnh nằm dưới quyền Hiến pháp. Như vậy th́ Chính quyền mới độc lập không bị Đảng khống chế và lúc đó người dân mới được b́nh đẳng trong sinh hoạt và dễ tạo nên một sinh khí tốt cho Đất nước tiến nhanh và giàu mạnh. Tiếp đến là trên phương diện sinh hoạt chính trị, phần đông các chính trị gia đă chiếm được địa vị, rất ít khi chương tŕnh mà họ đă đề ra đi đến giai đoạn kết thúc ngay lúc măn nhiệm kỳ. Do đó, họ phải tạo ra những « thái tử » hầu tiếp tục sứ mạng hoặc để bảo vệ cho chính họ khi bị mất quyền. Hiện tượng nầy rất dể thấy tại Hà nội hôm nay qua những bài báo trong nước nói về hai Thái Thượng hoàng Đỗ Mười và Lê đức Anh. Những vụ án siêu nghiêm trọng tại Hà nội sẻ không bao giờ có thể xẩy ra được, nhờ sự tổ chức chặt chẻ cuả các thái tử do hai nhà chính trị Đỗ Mười-Đức Anh đă thiết đặt trước khi đáo hạn tuổi về hưu. Cách đây không bao lâu một giáo sư tâm thần (psychiatre) đại học Liège đă dựa vào một tiểu luận cuả Montaigne khi bàn về « Bản năng vô biên sự kéo dài cuộc sống cuả con người » đă phát biểu như sau : « Tại đây người ta chạm đến vấn đề sợ hăi cuả con người trước giờ bạc mệnh. Tôi gặp rất nhiều bệnh nhân không con cái đă khiếp sợ bởi ư nghỉ không người thừa tự. Nhu cầu cần thiết kéo dài cuộc sống cuả bệnh nhân vốn là cố hữu trong bản chất con người. Trong trường hợp biết rằng không c̣n kẻ thừa tự th́ chi bằng chính bệnh nhân đó tự nguyện kéo dài đời sống cuả chính họ » (on touche ici à l’angoisse de l’homme face à la mort. J’ai rencontré beaucoup de patients sans enfants, terrorisés par l’idée que personne n’allait leur succéder. Ce besoin d’allonger son être est inhérent à l’homme. Si on ne sait pas s’allonger via sa descendance, on décide de s’allonger soi-même. – Trois réserves méthodologiques, G.Hougardy.) Đây là trường hợp những nhà chính trị lănh đạo không đủ thời gian tạo ra « thái tử », nhưng họ muốn chương tŕnh cuả họ được thực thi từ A đến Z..Do đó, họ có thể bày ra những tu chỉnh luật hay những quy chế đặc cách giúp họ thêm thời gian lưu nhiệm. V́ vậy, trong Đại hội lần 14 hôm nay, rất có thể sẻ xẩy ra những tu chỉnh luật về tuổi tác và quy chế đặc biệt về chính sách. Những ông Mạnh, Diễn, Trọng, Khoan và số đông nhân vật trong Bộ Chính trị Trung ương Đảng có thể ở lại nắm giử quyền hành nếu điều kiện tuổi được hủy bỏ hay được đặc cách do chính sách sắp bày ra. Lẻ dỉ nhiên, chuyện Đất nước qúy vị chẳng cần nghỉ đến. Ngoài những nguyên do trên c̣n một căn bệnh hoang tưởng (narcissisme pathologique) lạm phát trong tư duy cuả nhiều con người đang hoạt động chính trị. Đây là những con người tự tin rằng những ư kiến và những sự chọn lựa cuả họ là chí lư, là tuyệt đích. Mọi người phải phục tùng và tôn trọng. Họ cũng là những người ưa thích bợ đỡ , xu nịnh cuả thuộc cấp. Họ cũng là người hay huênh hoang rằng ḿnh đă đi ăn với ông Tổng giám đốc nầy, với ông Bộ trưởng kia hay với ông Đại sứ nọ. Trong số người nầy chúng ta nhận diện được nhiều nhất dưới bất cứ chế độ nào từ xưa đến nay, từ trong nước ra đến hăi ngoại. Sau ngày 30/4/75, đất nước Việt nam đă thống nhứt và độc lập. Tôi xin miễn bàn về t́nh trạng kiệt quệ và tụt hậu của xứ sở khi đảng cộng sản nhất thiết sống chết với tư tưởng Mác-lê và v́ tự ái dân tộc không cần đặt quan hệ với các nước phương Tây, nhất là với nước Mỹ. Tôi không dám so sánh t́nh trạng khốn khỗ nghèo đói cuả người dân với t́nh trạng toàn xă hội Việt nam sau thời kỳ thiết lập bang giao với các nước tự do dân chủ tây phương, nhất là với nước Mỹ. Tôi chỉ thắc mắc và chỉ nghỉ đến dân tộc Việt nam xưa nay là một dân tộc rất thông minh, rất nhạy cảm hơn các dân tộc lân cận. Thế mà sao các nước Thái, Cao miên, Lào c̣n sung sướng, hưởng được quyền tự do hơn dân Việt nam ḿnh cả chục lần ?. Đảng cộng sản Việt nam cũng là người Việt nam sao lại gây nên nhiều khỗ sở cho dân Việt nam như vậy ? Thiết tưởng trong lần đại hội lần thứ 14 nầy mà Đảng không nghỉ đến việc cải tổ Nhân sự sâu rộng, th́ đất nước và dân tộc sẻ thế nào ?. Có những cựu đảng viên nói với tôi rằng, nhiều nơi xa thành thị, nhân dân vẫn không dám mở miệng nói đến chữ « nước ngoài ». V́ chữ « nước ngoài » đồng nghĩa với CIA, với địch. Bắn bỏ ! Tôi nghỉ rằng v́ hơn 30 năm mọi quyền hành đều nằm trong tay cuả Đảng, do đó mới có t́nh trạng tham nhũng đại họa hôm nay. Đúng như một vị thức giả nào đó đă phát biểu có vẽ hài hước nhưng rất thâm thúy: «Quyền lực là tầm vóc cuả bàn giấy (taille du bureau) và là vị trí trên băi đậu xe (parking) ». Thật vậy, phần đông các đảng viên có chức quyền suốt cả 30 năm nay chỉ liên nghỉ quyền lực với tiền bạc. Cứ kiểm điểm những ngôi nhà lầu, những biệt thự to lớn trong các thành phố Hà nội và Saigon nay thuộc về cuả ai, nếu không phải là cuả những vị lănh đạo trong Đảng và trong chính quyền Cộng sản Hà nội và Saigon ?. Khi tôi đọc danh sách các chính khách Cộng sản Hà nội có tiền bạc tỷ đô la trong ngân hàng Thụy sỉ, do nhà Ngân hàng Thế giới tại New York đă phơi bày trên báo, mà phát sợ !. Khi những kiều bào về từ Việt nam nói với tôi là có nhiều phát triễn tại các đô thị, nhưng nếu đi ra xa thành phố khoảng 2 cây số th́ có cảnh đói khỗ lạ lùng !. Quả thật chức càng lớn th́ tấm vóc bàn giấy cuả vị lănh đạo càng to. Nhiều kiều bào tham quan Việt nam c̣n cho tôi biết những anh công an phường xóm hay tên cảnh sát gác đường chỉ cần hút một hồi c̣i là có tiền bạc triệu! Không hiểu những sự kiện nầy Đảng và quan chức chính quyền Hà nội có biết hay không ? Nói về quyền thế, th́ chính quyền thế lại giúp cho chính trị gia cuả Đảng cách bành trướng phạm vi địa hạt (expansion territoriale) không thể tưởng nỗi. Một vị Giám đốc bộ Giao thông Vận tải lại có quyền kiểm soát những dự án đầu tư xí nghiệp, dù cho xí nghiệp đó không nằm trong phạm vi bộ Giao thông Vận tải. Chuyện ông Giám đốc PMU 18 là tỷ dụ. Ai đời đặt đễ một ḿnh ông Giám đốc đại diện toàn chính phủ trong mọi dự án đầu tư! Nhờ vậy mới có chuyện ông Giám đốc đốt hàng tỷ đồng trong việc cá độ với nước ngoài. C̣n thêm chuyện một ông thanh tra ngành Hàng hăi (trụ sở tại Hà nội) lại không đi thanh tra tàu bè trong nước, nhưng thường xuyên có mặt tại Úc (quận Fairefield, NSW) đă mua nhà tậu cữa cho vợ con buôn bán. Chưa hết, một phái đoàn kinh doanh thành phố Saigon, trong những tháng vừa qua, đă du lịch sang Londres để « rữa tiền » bằng cách đầu tư vào các Khách sạn. Ôi quả thật phạm vi địa hạt cuả các quan chức Hà nội và Saigon đă bành trướng quá xa !. Chính đây là hậu quả cuả Đảng đă ngồi ĩa lên trên Hiến pháp và Hành pháp. Phải chăng đây là chính sách cuả Đảng muốn hủ hoá đảng viên để tạo ra thế mạnh cuả một lớp « đồng thuyền đồng hội », một lớp người « áo đă vấy chàm » chuyên lo phục vụ Đảng, nghĩa là cho các quan to mặt lớn cuả Ban Chấp Hành Trung ương Đảng và Bộ Chính trị, Bí thư trung ương ?. Thử hỏi trong lâu nay ai là người kiểm soát những chuyện « đi đêm » giửa mấy ông Giám đốc, Bộ trưởng và các doanh gia có vốn đầu tư tại nước ngoài ? Tôi nghỉ rằng khó mà t́m được, cũng v́ chủ trương cuả Đảng cộng sản Việt nam đă bày biện ra hàng chục năm nay. Phần đông các vị lănh đạo Cộng sản Hà nội lại c̣n một căn bệnh nhiêu khê, không đủ sức xác tính rằng đă đến lúc phải ra đi. Họ đă mang phải cái văn hoá tưởng tượng rằng chỉ có sự d́u dắt cuả Đảng, cuả chủ nghỉa Mac-Lênin và tư tưởng Hồ chí Minh mới gặt hái được mọi kết quả mong muốn. Sự tin tưởng cường điệu nầy đă dẫn đến ngỏ bí tắc, mất lối thoát hoặc làm tŕnh trệ sức tiến xă hội. Tôi tin rằng trong cuộc họp thứ 14 chuẩn bị cho Đảng X vừa mới khai trương hôm nay « cũng sẻ không chọn được thành phần ưu tú đứng ra gánh vác việc cai trị » như nhân dân mong muốn. Hơn 30 năm chính cuộc « vũ điệu tưởng tượng » nầy đă làm cho nhiều vị lănh đạo Hà nội một thời không nghỉ đến chuyện đào tạo « thái tử » và v́ vậy hôm nay họ đă ra ŕa. Tôi tin rằng những lời phát biểu cuả các ông Kiệt, Phiêu, Minh Chính, Giáp, Nam Khánh, Nguyễn Hoà... không đủ sức lực để cải tổ Đảng cộng sản Hà nội được, dù cho có bị sức ép cuả giải pháp Thị trường chung. Nói khác, bộ Chính trị và Ban chấp hành trung ương Đảng thừa sức để bám víu lấy quyền hành trong ṿng 5 năm tới. Đây cũng là đ̣n thế thủ tâm lư cuả những con người đứng trước cái chết. Họ đang « cười trong sợ hăi ». Cách đây hơn 3 thế kỷ, nhà văn hào La Fontaine đă dàn dựng một câu chuyện « Tử thần và người bạc mệnh » (La Mort et le mourant) nói lên thái độ con người quyết chống trả việc « đầu quân » vào thế giới bên kia. Dù cho « Tử thần có lư rằng Thần mong (đơị) tuổi đó. Bạn lià đời ra đi chẳng khác nào như (bạn ra đi) sau bữa tiệc. Hảy cám ơn gia chủ và chuẩn bị hành trang. Bởi lẻ biết bao lâu bạn làm chậm trễ cuộc hành tŕnh » (La Mort avait raison : je voudrais qu’à cet âge. On sortit de la vie ainsi que d’un banquet. Remerciant son hôte, et qu’on fit son paquet. Car de combien peut-on retarder le voyage). Sao lời cuả vị Tử thần êm ngọt đến thế mà con người vẫn cự tuyệt ?. Con người chớ nên theo Tử thần v́ ở cỏi chết bên kia chẳng c̣n ai có thể giúp sức cho chính con người. Đây cũng là trạng thái « sợ hăi » cuả những nhân vật cấp cao trong đảng cộng sản Việt nam hiện tại trong lư do bám víu quyền hành. Lê Hùng Bruxelles.(nhân cuộc khai mạc đại hội khóa 9 lần thứ 14 ngày 20/3/2006 tại cung đ́nh Hà nội) |
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |