| ||||||
|
Từ Nhân Quyền Đến Đối Thoại
Ngô Văn Tuấn
Khi bước chân vào thị trường Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO) có sân chơi rộng răi đương nhiên đảng cộng sản Việt Nam phải chấp nhận cuộc chơi mới. Điều đó cũng có nghĩa, từ thay đổi từng bước đến thay đổi toàn diện, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Từ năm 1999 đến nay Liên Hiệp Âu Châu và các nước Âu Châu đă thường xuyên hối thúc, gây áp lực về nhân quyền Việt Nam. Liên Hiệp Âu Châu có “Hiệp ước Quốc Tế về Quyền Công Dân và Chính Trị” (International Covernant on Civil and Political Rights, ICCPR) đă giúp cho Việt Nam gấp rút sửa đổi lại bộ máy chính quyền đă quá lỗi thời. Ngoài ra chính quyền Việt Nam cũng phải thay đổi chính sách phù hợp để có thể vào Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO), và các hội nghị quốc tế khác. Năm 2006 là bước thử thách lớn đối với Việt Nam, đó là muốn tiến lên hay dậm chân tại chỗ ? Rất may mắn là thành phần lănh đạo mới của đảng cộng sản Việt Nam đă nhận chân được quá chậm tiến trước thế giới ngày càng tiến bộ vượt bực… và cũng từ đó quyết tâm cải tiến từng bước. Đến nay đă thông qua mọi thủ tục, và Việt Nam trở nên thành viên thứ 150 của Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO). Khi bước chân vào thị trường Tổ Chức Thương Mại Thế Giới (WTO) có sân chơi rộng răi đương nhiên đảng cộng sản Việt Nam phải chấp nhận cuộc chơi mới. Điều đó cũng có nghĩa, từ thay đổi từng bước đến thay đổi toàn diện, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi. Để sớm có thể thay đổi toàn diện, không cách nào hay hơn là tất cả người Việt Nam nên giúp một tay cho công việc được thành tựu. Hơn 30 năm trôi qua là những chuỗi ngày dài đối với người dân Việt Nam ở hải ngoại và quốc nội… V́ đất nước có thể thay đổi được, nhưng đă bị phủi sạch tất cả để đi vào đường lối độc quyền tai hại. Mà đến nay khi nhận thức được, th́ quá muộn màng… Nhưng dù sao cũng đỡ hơn không !!! Một trong những cách có thể giúp được, là nghiêm chỉnh kêu gọi đối thoại trong tinh thần b́nh đẳng, tương kính. Có tương kính mới có thể đối thoại được, mới có thể vạch ra những ưu và khuyết điểm… Từ đó mới có thể đưa đất nước ra khỏi những bế tắc đang c̣n ứ đọng lại, và cùng tiến bước với thế giới trong đầu thể kỷ 21 này. Do đó từ năm 2006 trở đi, vấn đề ưu tiên nhất là đối thoại. Muốn cho đất nước được tiến lên, bắt buộc chúng ta phải thẳng thắn phê b́nh những vấn đề này. Đó là con đường tiến lên xây dựng tự do, dân chủ và nhân quyền. Từ nhân quyền qua đối thoại là h́nh thành một giai đoạn quan trọng để nhân dân Việt Nam có thể nói ra được những điều uất ức trong ḷng, mà không thể hay không dám nói ra đối với nhà nước cộng sản độc quyền. Và chính quyền Việt Nam có thành khẩn lắng nghe hay không ? Có thực hiện hay không, hay là có thể nghe qua rồi bỏ vào sọt rác... ? Đây là trách nhiệm và bổn phận của những người lănh đạo muốn cho dân giàu nước mạnh, hay ù ĺ chỉ lo bấy nhiêu đó là đủ !!! Tháng 6 năm 2003 Thứ trưởng Bộ Ngoại Giao Việt Nam Nguyễn Đ́nh Bin đă có gặp gỡ trao đổi với một số nhà dân chủ Việt Nam tại Washington Mỹ. Sau lần đó những tưởng có những lần kế tiếp đối thoại trong tinh thần tương kính. Nhưng sau đó ông Nguyễn Đ́nh Bin lại bị xuống chức, và đă cho qua làm đại sứ ở Pháp, nên việc đối thoại lại bị mất đi những dịp tốt. Năm 2006 trở đi sẽ khác hẳn. V́ mọi sự việc đều mới mẻ và quan trọng đối với nhà nước Việt Nam: - những lănh đạo mới của đảng cộng sản Việt Nam; - vào Tổ Chức Thương Mại Thế Giới WTO; - mới tổ chức Hợp Tác Kinh Tế Á Châu – Thái B́nh Dương (APEC) tại Hà Nội; - v.v… và v.v….
Sự hỗ trợ của người Việt Nam ở quốc nội cũng như hải ngoại rất cần thiết, nhất là trong thời điểm này trở đi. Do đó đối thoại là nhu cầu vô cùng cần thiết và rất quan trọng với chính quyền cộng sản Việt Nam, và ngay cả đối với chúng ta - những người Việt Nam tỵ nạn và không tỵ nạn tại hải ngoại. Như vậy, đối thoại giữa người Việt Nam ở hải ngoại và quốc nội, giữa người dân và chính quyền Việt Nam, giữa người bất đồng chính kiến và nhà nước độc quyền, giữa những người có quan điểm, lập trường hay tư tưởng khác nhau, v.v... và v.v... cần nên được phối hợp chặc chẽ, liên tiến và khuyến khích. Phải khuyến khích họ, v́ như vậy mới có thể làm cho cuộc đối thoại trở nên phong phú hơn. Những cuộc đối thoại song phương hay đa diện với chiều hướng hiểu biết, đồng cảm thông, và cùng tiến về phía trước, chứ không phải đối thoại để dậm chân tại chỗ hay thụt lùi... Do đó đối thoại là chất men tốt cho những người có thể suy nghĩ, cảm thông và ngồi lại với nhau. Cuộc đối thoại xảy ra thời gian dài lâu hay ngắn hạn là tùy thuộc những người có c̣n nghĩ đến dân tộc và tổ quốc Việt Nam hay không !!! Đối thoại là điều kiện ắt có và đủ để có thể h́nh thành đối lập thực sự trong tương lai. Một đất nước muốn tiến nhanh, mạnh và vững chắc, bắt buộc phải có đối lập thực sự. Thí dụ muốn chống lại tham nhũng, lăng phí, v.v… nếu có đối lập sẽ dễ dàng ngăn ngừa các tệ nạn này. Những việc tham nhũng, lăng phí, bất công … sẽ không thể tồn tại, hoặc không c̣n đất đứng một khi có đối lập thực sự. Do đó đối thoại và đối lập làm thành mạng lưới liên tiến và tương ứng trong mọi trường hợp, với điều kiện là chính quyền biết tôn trọng và sử dụng nó, v́ nó sẽ làm cho đất nước tiến bộ thực sự. Năm 2006 trở đi chắc chắn sẽ có nhiều thuận lợi hơn trong việc phát triển. Phải nhanh tay bắt lấy cơ hội thuận tiện nhất, và ḥa ḿnh với làn sóng tiến lên của người Việt Nam trong quốc nội đầu thế kỷ 21.
|
|
|