| ||||||
|
Tiếc thương
Ngô Nhân Dụng Báo Người Việt hôm qua đăng nguyên văn một "quyết định" của ông Nguyễn Tấn Dũng về việc thay đổi quyền quản lư khu "Nghĩa địa B́nh An, huyện Dĩ An, tỉnh B́nh Dương." Chúng ta thường gọi là "Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa." Đối với chính quyền cộng sản, bản văn của ông Nguyễn Tấn Dũng chỉ có tính cách một quyết định hành chánh b́nh thường: Một khu đất 58 héc ta đang do quân đội cai quản, bây giờ trao cho chính quyền dân sự địa phương. Nhưng đối với những người dân Việt Nam Cộng Ḥa cũ, và con cháu họ, ở trong nước cũng như đang sống bên ngoài, bản tin này gây nhiều xúc động. V́ trong đó là những tử sĩ đă chiến đấu cho một chế độ, một thể chế quốc gia, bây giờ đă mất. Đây không phải là lúc gợi lại những hận thù, oan khiên mà cuộc chiến quốc cộng c̣n để lại trong ḷng người. Có thể bàn căi ai đúng ai sai vào lúc khác. Không nên v́ quy chế của một khu nghĩa trang thay đổi mà gây thêm tranh luận, xúc phạm sự b́nh an của di hài và hồn thiêng các tử sĩ. Lịch sử sau này sẽ phán xét ai gây ra cuộc chiến huynh đệ tương tàn trong thế kỷ 20; bàn chuyện đó bây giờ không tránh khỏi khơi lên những xúc động chỉ gây thêm thù hận. Cũng không cần phải coi quyết định của ông Nguyễn Tấn Dũng là một cữ chỉ "ḥa giải" như nhiều người gán cho. V́ đó chỉ là một quyết định b́nh thường về việc sử dụng đất đai, một khu đất rất lớn ở một vùng mà giá trị kinh tế của đất đai đang tăng lên, thế nào cũng đến lúc người cần quyền phải thay đổi vai tṛ quản lư. Gán cho một ư nghĩa chính trị như ḥa giải, ḥa hợp th́ thế nào cũng gây ra những phản ứng ngược lại. Người này nói ông Nguyễn Tấn Dũng đang làm một cữ chỉ ḥa giải, người kia sẽ nói chế độ cộng sản đă giam cầm những nấm mồ suốt 32 năm sau khi chiến tranh chấm dứt, bây giờ mới phóng thích cho người chết. Những người vội vàng diễn giải rằng quyết định của ông Nguyễn Tấn Dũng sẽ đưa tới việc trùng tu Nghĩa Trang Quân đội lại càng sai lầm. Bản văn của ông Dũng không nói ǵ đến việc trùng tu nào cả. Cứ xem ngay những nghĩa trang của những người chết trên đường vượt biển t́m tự do mà chính quyền cộng sản vẫn không tha, đ̣i chính phủ các nước Đông Nam Á phải phá bỏ tượng, đài kỷ niệm. Đâu có mong ǵ họ bỗng có ḷng từ bi hỉ xả đối với những chiến sĩ đă đối đầu chống lại cuộc bành trướng của chủ nghĩa Cộng Sản suốt 20 năm? Cho nên, phải b́nh tâm coi quyết định của ông Nguyễn Tấn Dũng như một quyết định hành chánh về sử dụng đất đai. Nhưng những người dân miền Nam Việt Nam và ở nước ngoài không thể không xúc động khi bỗng nhiên được nhắc nhớ đến các tử sĩ, mấy chục ngàn tử sĩ đang nằm trong Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa. Đối với người dân Việt Nam Cộng Ḥa, và con cháu họ bây giờ 40 tuổi trở xuống không nhớ ǵ về chiến tranh, phải thấy trong ḷng dâng lên nỗi tiếc thương, phải tưởng nhớ đến họ, tưởng nhớ với tấm ḷng biết ơn. Những tử sĩ đó đă hy sinh để cho một chế độ tương đối tự do tồn tại thêm được gần 20 năm. Công việc cộng sản hóa miền Nam được hoăn lại, chậm 20 năm. Những người đă chết để người khác được sống tự do đều chết xứng đáng, không ai chết uổng. V́ họ bảo vệ cho những người dân miền Nam được sống và xây dựng cuộc sống chung trong một chế độ tương đối dễ thở. Trong thời gian đó, người dân vẫn sống trong chiến tranh, nhưng vẫn xây dựng một cuộc sống cộng đồng, bảo vệ một lối sống mà sau này mới thấy là tốt đẹp hơn sau khi thay đổi. Trong thời gian 20 năm đó, kinh tế miền Nam phát triển theo lối thị trường, nhiều xí nghiệp mới ra đời, các công nhân học thêm nghề mới, tập dùng máy móc trang bị mới, các nông dân được trồng thử những hoa mầu mới. Nạn tham nhũng có, nhưng không khủng khiếp như về sau. Các nhà văn vẫn sáng tác, nhạc sĩ đặt bài ca, mà không bị "chỉ đạo" bằng các giáo điều; báo chí vẫn được phê b́nh từ ông tổng thống trở xuống; nhiều trẻ em được đi học miễn phí, cha mẹ được dậy dỗ con cái những đạo nghĩa của tổ tiên, mọi người đồng ư nên sống với lễ nghĩa liêm sỉ. Nhờ ơn những tử sĩ nằm trong Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa này mà người dân miền Nam Việt Nam có cơ hội sống trong một nếp sống khác lối cộng sản, không ai lo ḍ xét hàng xóm của ḿnh, trẻ em không phải báo cáo về thái độ chính trị của cha mẹ. Nhờ lối sống tương đối tự do đó mà sinh viên vẫn biểu t́nh đ̣i thêm các quyền tự do khác, các tu sĩ vẫn tự do đi làm việc thiện, các đoàn thể tư được sinh hoạt mà không bị chính quyền kiểm soát. Đó là một cuộc sống b́nh thường đáng quư, sau năm 1975 người ta càng thấy là đáng quư, và thấy tiếc, thấy thương, thương chính ḿnh và thương lẫn nhau khi nh́n quanh thấy tất cả cùng bị mất. Cho nên chúng ta biết ơn, chúng ta tiếc thương và kính trọng những tử sĩ giờ c̣n nằm trong nghĩa trang quân đội cũ. Khi đọc nguyên văn quyết định của ông Nguyễn Tấn Dũng, chúng ta thấy lời văn rất vô t́nh, theo đúng lối văn hành chánh, không thể trách người viết là vô t́nh được. Quyết định này trong điều 1 nói, "chuyển mục đích sử dụng 58 héc ta đất khu nghĩa địa B́nh An... do Quân khu 7... quản lư sang sử dụng vào mục đích dân sự để phát triển kinh tế xă hội tỉnh B́nh Dương." Đoạn sau nói tiếp, "Chỉ đạo việc quản lư khu nghĩa địa B́nh An b́nh thường như các nghĩa địa khác..." Những câu đó nghĩa là ǵ? Thứ nhất, Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa từ tháng Bẩy năm nay sẽ trở thành một nghĩa địa b́nh thường. Thứ hai, chính quyền tỉnh sẽ dùng khu đất đó để "phát triển kinh tế, xă hội." Người dân miền Nam không thể đ̣i hỏi những người thắng trận phải bảo vệ một Nghĩa Trang Quân đội của ḿnh. Chắc chắn là như vậy. Nếu có ai dám đưa ư kiến đó ra, chắc sẽ được công an theo dơi hàng ngày, như tất cả những người đang ngỏ ư đ̣i tự do bầu cử! Mà nhiều người dân Việt ở miền Bắc có thể sẽ phản đối việc bảo vệ nghĩa trang của các chiến sĩ miền Nam, nói lên bây giờ chỉ gây thêm những thù hận mới. Khi chế độ cộng sản c̣n tồn tại, người miền Nam không thể nào giữ h́nh thức một Nghĩa Trang Quân đội cho các tử sĩ Việt Nam Cộng Ḥa được. Nhưng ít nhất, chúng ta có bổn phận bảo vệ không để cho nó bị xóa đi dần dần, bị xâm lấn dần dần đến khi không c̣n vết tích. Những nấm mồ đó nhiều phần đă bị bỏ hoang từ 30 năm nay. Nhiều vụ phá hoại mồ mả đă xẩy ra, v́ không được trông nom. Nhiều bia mộ bằng đá đă bị lấy cắp, khi các tướng tá, sĩ quan quân đội miền Bắc chiếm đất xây biệt thự, những ngôi nhà bây giờ đang lên giá. Nhưng khi khu nghĩa trang c̣n nằm trong tay "quân quản" th́ vẫn c̣n một dấu tích tập thể. Đó là những chứng tích của một cuộc chiến đấu bảo vệ một nếp sống tự do, trước khi cả nước bị cộng sản hóa, kinh tế tư nhân bị dẹp bỏ, đất đai bị quốc hữu hóa, và hàng triệu người phải vượt biển. Mấy trăm ngàn cho tới hàng triệu người chết trên đường t́m tự do để chứng minh ḷng yêu tự do của người Việt Nam là có thật, và cuộc sống trước khi bị cộng sản hóa có tự do thật. Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa là một trong những di tích lịch sử cần phải được giữ ǵn, dù chính quyền cộng sản không muốn. Họ sẽ không giải tỏa khu nghĩa trang đó một cách thô bạo. Nhưng khi khu đất này được coi là một "nghĩa địa b́nh thường như các nghĩa địa khác," th́ số phận cả khu di tích lịch sử này hoàn toàn nằm trong tay chính quyền tỉnh B́nh Dương. Nhất là khi họ nhân danh "phát triển kinh tế xă hội," th́ không ai biết có ngày họ sẽ "quy hoạch" khu đất này lấy mục đích công nghiệp hóa mà xóa bỏ dần dần di tích lịch sử này. Nhiều quan chức cai trị tỉnh B́nh Dương thế nào cũng nhớ những ngày họ là cái đích cho quân đội Việt Nam Cộng Ḥa bắn. Nhiều người có thân nhân bị quân đội Cộng Ḥa giết trên mặt trận. Không thể trách nếu họ c̣n nuôi ḷng oán hận, hoặc không yêu thương ǵ những nấm mồ trong nghĩa trang quân đội, như nhiều người dân miền Nam c̣n thương tiếc. Nếu họ đem dẹp tất cả những nấm mồ không người trông coi th́ sao? Nếu họ giải ṭa dần dần từng khu đất để xây cơ xưởng, mở đường sá th́ sao? Cho nên người Việt ở miền Nam phải nh́n thấy trong quyết định của ông Nguyễn Tấn Dũng hàm chứa rất nhiều mối lo. Ví thử khu đất này c̣n nằm trong tay quân quản, di tích đó vẫn c̣n. Ngay khi họ đối xử tệ hơn, gom khu nghĩa trang lại gọi là "Mả Ngụy" như triều đ́nh nhà Nguyễn đă đối xử với các chiến sĩ đời Tây Sơn, đời sau vẫn c̣n được thấy di tích đó. Nhưng khi khu nghĩa trang được "dân sự hóa," và "quản lư như các nghĩa địa b́nh thường khác," th́ nẩy sinh ra mối nguy cả một di tích lịch sử có thể bị đem xóa sổ. Người dân miền Nam Việt Nam không thể tự do bầy tỏ ư kiến của ḿnh. Ngay báo chí trong nước cũng không đăng tin về quyết định mới của ông Nguyễn Tấn Dũng, th́ làm sao có thể nêu ư kiến phải ǵn giữ Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa như một di tích lịch sử? Nhưng chúng ta vẫn có thể bầy tỏ ước muốn tập thể, bằng hành động. Ngay sau khi Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa được trao cho chính quyền dân sự, tất cả những ai c̣n nhớ ơn các chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă chết để cho ḿnh c̣n sống, hăy đi viếng mộ. Không có cha, anh, con cháu, hoặc thân nhân chôn cất trong nghĩa trang đó, cũng nên đến đó thăm viếng, săn sóc những nấm mồ tử sĩ đang bị lăng quên. Hăy gây nên một phong trào viếng mộ, một phong trào tự động, âm thầm, không có tổ chức, v́ chính quyền cộng sản sẽ không cho phép ai tổ chức. Đấy là một cách bầy tỏ thái độ mà đảng Cộng Sản không thể nào ngăn cản, cấm đoán, cũng không thể nào làm ngơ được. Người Việt Nam ở nước ngoài phải tham gia và hỗ trợ phong trào này. V́ chúng ta càng phải biết ơn và thương tiếc các chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa nhiều hơn các đồng bào trong nước. Đúng là họ đă chết cho chúng ta được sống tự do như ngày nay. Nếu không có họ, chắc miền Nam đă bị nhuộm đỏ sớm hơn vài chục năm, con cái chúng ta chắc đă phải học chủ nghĩa Cộng Sản từ vài chục năm trước khi chiến tranh chấm dứt, không biết có bây giờ c̣n là con cháu ḿnh nữa hay không. Năm 1802 nhà Nguyễn mới lên, Tổng trấn Bắc Thành là ông Nguyễn Văn Thành đă làm lễ chiêu hồn, đọc một bài văn tế ngày nay c̣n truyền tụng. "Cho hay sinh là kư mà tử là quy. Mới biết mệnh ấy yểu mà danh ấy thọ." Phải có một bài văn tế tương tự cho cuộc nội chiến thế kỷ 20, cho những người đă chết ở cả hai miền Nam Bắc. Phải tiếc thương. Phải kính trọng họ. Phải bầy tỏ ḷng kính trọng đó. Trong bài điếu văn của Tổng thống Abraham Lincoln khi khai trương Nghĩa trang Gettysburg, nơi các chiến sĩ hai miền Nam Bắc trong cuộc nội chiến Mỹ đă bỏ ḿnh và được chôn tại chỗ, ông Lincoln nói lên một ước nguyện, "làm sao cho những người chết không chết uổng"..." và một chính phủ của dân, do dân, v́ dân, sẽ không bị tàn lụi trên mặt trái đất." (these dead shall not have died in vain... and that government of the people, by the people, for the people, shall not perish from the earth). Chúng ta hăy trở lại thăm Nghĩa Trang Quân đội Biên Ḥa. Mỗi người hăy thắp một nén nhang trên mỗi nấm mồ, cào sạch cỏ dại, đắp lại những nơi đất đổ sụp, lau sạch những tấm mộ bia, dựng lên một tấm mộ bia mới cho những nấm mồ vô chủ, ghi hai chữ "Biết Ơn." Hăy cầu khấn các vong linh các tử sĩ phù hộ cho nước Việt Nam được b́nh an, người Việt Nam từ nay về sau không c̣n giết nhau nữa. Hăy nhớ, phải làm sao "những người đă chết đều không chết uổng." Ngô Nhân Dụng
|
|
|