http://groups.yahoo.com/group/Nuoc_VIET/message/61112
Kính
thưa quư vi. độc gia? trên diễn đàn,
Gần đây chúng ta thấy xuất hiện những bài viết của những người trong nước từ
trước đến nay được xem như những người trong phe dân chủ, đấu tranh cho dân chu?
nhưng lại đa? kích nhau một cách thậm tê.
Không những thế cuộc tranh căi này đôi khi lại mang ca? những người mà trên thực
tế không liên quan ǵ đến chu? đề cua? những cuộc tranh căi ấy và đưa ra những
sư. việc thiếu chính xác. V́ vậy, "nhóm ĐàLạt" gồm các ông Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ
Phu, Mai Thái Lĩnh và Tiêu Dao Bảo Cư. có thư ngo? này gửi đến chúng ta.
Trong bất cứ cuộc tranh luận nào, tinh thần đối thoại là quan trọng. Nếu giữ
được sư. tôn trọng lẫn nhau, tôn trọng sư. thật, lời lẽ ôn hoà với một tinh thần
phục thiện, không thành kiến... th́ dù vấn đề có khó khăn đến đâu chúng ta cũng
có thê? t́m được những điểm đồng thuận.
Xin mời quư vi. xem trong văn bản dưới đây.
Kính thư,
Quản Mỹ Lan
----------------------------
TRANH LUẬN CẦN DỰA TRÊN TINH THẦN ĐỐi THOẠI
(THƯ NGỎ GỬI CÁC THÂN HỮU)
Gần đây, trong một số cuộc tranh luận, các bên tham gia tranh luận có đề cập đến
chúng tôi và những ư kiến được gán cho chúng tôi - hoặc với thiện ư hoặc với ác
ư. Mặc dù đă chủ trương không tham gia vào các cuộc tranh luận như thế, nhưng để
tránh sự hiểu lầm và những tác hại đă và có thể sẽ c̣n xảy ra, chúng tôi buộc
ḷng phải công bố một số điểm liên quan đến lập trường của chúng tôi như sau :
1) Tranh luận trước hết phải bảo đảm tính trung thực, v́ vậy nguyên tắc đầu tiên
là phải dựa trên những điều có thật và chính xác.
- Đối với những người cầm bút, chỉ những ư kiến đă được viết thành văn bản công
khai mới có thể được coi là ư kiến chính thức. Đă có t́nh trạng người này đem
một câu nói trong lúc uống rượu, hay lấy một lời nhắn tin trao đổi qua điện
thoại đưa vào văn bản, rồi nghiễm nhiên xem đó như ư kiến chính thức của người
khác để làm hậu thuẫn cho ḿnh. Đó là trường hợp một vài câu nói của Bùi Minh
Quốc mà ông Hoàng Tiến đă sử dụng, hoặc một vài ư kiến của Hà Sĩ Phu mà ông
Thanh Giang đă sử dụng. Nghiêm trọng hơn, người “trích dẫn” lại c̣n tô vẽ thêm
để nhấn mạnh theo ư đồ của ḿnh (chắc hẳn mấy chữ “quá thô tục và vô văn hoá” mà
ông Thanh Giang thêm vào ư của Hà Sĩ Phu đă khiến bà Dương Thu Hương nổi giận).
Về một bài kư tên Hùng Phong, Hà Sĩ Phu đă thận trọng khuyến cáo rằng cần thẩm
tra lại v́ chưa thể xác nhận là của ai; nhưng lại được “diễn giải” rằng “Hà Sỹ
Phu từ Đà Lạt đă Email bài viết đó cho ông Giang và cho biết của Hoàng Tiến
gửi”. Cách thông tin thiếu thận trọng ấy cũng nên tránh v́ rất dễ gây hiểu lầm,
làm cho t́nh h́nh càng thêm phức tạp.
Qua trao đổi trực tiếp chúng tôi mới biết chúng tôi bị “đánh” v́ bị nghi là ủng
hộ ông Thanh Giang, trong khi ông Thanh Giang trước đây lại rất lấy làm buồn v́
h́nh như chúng tôi thuộc phía ông Hoàng Tiến! Thực ra chúng tôi chỉ là người
đứng giữa muốn có sự công bằng giữa các bạn bè và mong cứu văn sự đoàn kết..
C̣n nhớ trước đây nhiều vị đă tẩy chay Nguyễn Khắc Toàn, v́ “biết đích xác Toàn
là người của công an”. Bây giờ Khắc Toàn đang chịu cái án oan 12 năm, nặng nhất
trong các anh em dân chủ, th́ những vị ấy nghĩ sao? Khổ thân Khắc Toàn bị oan cả
từ hai phía! Cái cách buông ra những lời phán quyết chắc như đinh đóng cột mà
không thèm đưa ra bất cứ một dẫn chứng đáng tin cậy nào hiện nay đang được lặp
lại. Sự cảnh giác là đúng nhưng nếu mục tiêu cụ thể không trúng th́ hậu quả thật
khó lường!
- Ngay cả những ư kiến đă được tŕnh bày bằng văn bản cũng đ̣i hỏi người sử dụng
phải thận trọng, nếu không sẽ dùng phải tư liệu giả, v́ với kỹ thuật thông tin
hiện nay, việc sửa chữa, thêm thắt, thậm chí lấy bài của người này đề tên người
khác là việc thực hiện không mấy khó khăn. Kẻ xấu có thể dùng cách này để kích
động những người nông nổi, nhẹ dạ nhằm gây chia rẽ, ly gián giữa những người
cùng đấu tranh cho dân chủ nhưng thiếu ḷng tin đối với nhau.
Đặc biệt nghiêm trọng là trường hợp bà Dương Thu Hương đă gán ghép cho chúng tôi
những ư kiến không phải của chúng tôi, ví như trong một bài gần đây, bà viết
rằng Hà Sĩ Phu đă “trích dẫn những lời lẽ đầy bay bướm của một ông văn sĩ hay
thi sĩ nào đó rằng : “ Đi là chết….”. Sự gán ghép này nhằm để kết tội Hà Sĩ Phu
“xui ” cụ Hoàng Minh Chính chết, để ví Hà Sĩ Phu với Lư Thông, để phỉ báng Hà Sĩ
Phu “là ác là hèn là tham”, là “đố kỵ”,”ghen tị” với vai tṛ của cụ Chính ! Dựa
trên một cơ sở hoàn toàn sai, hoàn toàn không có thật, mà thản nhiên quy kết
những điều nặng nề tệ hại chết người, th́ thật chẳng c̣n ǵ để nói. (Nếu chúng
tôi không lầm th́ những ḍng trên đây là do bà Dương Thu Hương đă “trích nhầm”
từ một lá thư của Ninh B́nh!) (*)
2) Bây giờ đến chuyện Ninh B́nh. Từ giữa tháng 9. 2005 cho đến gần đây, có một
loạt bài viết dưới dạng thư ngỏ kư tên B́nh Minh Ninh B́nh được phổ biến khá
rộng răi trong và ngoài nước. Không rơ v́ lư do ǵ, đă xuất hiện những lời đồn
đại gán ghép những bài viết đó cho chúng tôi. Nay chúng tôi xin công bố chính
thức : B́nh Minh Ninh B́nh không phải là bất cứ người nào trong chúng tôi, cũng
không có liên quan ǵ đến chúng tôi.
Bất cứ ai, nếu không có thành kiến, không có ác ư, với một chút b́nh tâm suy
nghĩ, đều dễ dàng nhận ra trong những bài viết đó, bên cạnh những ư kiến gần gũi
c̣n có những khác biệt căn bản với quan điểm của chúng tôi, đặc biệt là thái độ
đối với cụ Hoàng Minh Chính. Cách nh́n nhận của chúng tôi đối với trường hợp cụ
Chính, đă được thể hiện trong một số thư và bài viết của Hà Sĩ Phu, khác rất xa
quan điểm của B́nh Minh Ninh B́nh. Mặt khác, từ xưa đến nay, mỗi người trong
chúng tôi đều thể hiện một lập trường nhất quán, công khai, rơ ràng, không bao
giờ là lập trường nước đôi, hai mặt, lá mặt lá trái. Trong chuyến thăm Hoa Kỳ,
những điều cụ Chính phát biểu phù hợp các quan điểm vốn có của cụ tuy có đôi chỗ
chưa thật chặt chẽ nhưng về căn bản là tốt. Chỉ một vài điều khác lạ phát sinh
trong chuyến đi (như việc thành lập tổ chức và tự coi là người lănh đạo phong
trào , rồi tự ư cử người đại diện này, người đại diện khác mà không có sự bàn
bạc thống nhất, hay phát ngôn về phương pháp “lật đổ”…) đều là sai lầm có tính
nguyên tắc hoặc là sơ hở nguy hiểm. Trong thực tế, mặc dù cụ Chính đă phải tự
điều chỉnh đi điều chỉnh lại nhiều lần, những thiếu sót ấy đă gây phiền phức
không nhỏ cho cụ Chính và cho cả phong trào, mà hậu quả cho đến nay chưa hẳn đă
hoàn toàn chấm dứt. Theo chúng tôi, cụ Chính chỉ chịu trách nhiệm một phần về
những sai lầm ấy, c̣n phần lớn là do những người khác. Nhưng dẫu có thế nào,
ḷng quư trọng cụ Chính và tiếng nói bênh vực của chúng tôi đối với cụ là trước
sau không thay đổi, chỉ những ai nông nổi hoặc có suy nghĩ một chiều cứng nhắc
mới có thể hiểu là chúng tôi ganh ghét, đố kỵ.
Do đó, bất cứ một sự gán ghép nào nhằm làm lẫn lộn giữa B́nh Minh Ninh B́nh với
chúng tôi đều không thể hiện thiện ư mà chỉ nhằm mục đích gây chia rẽ, tị hiềm
giữa những người cùng chung lưng đấu cật trong sự nghiệp dân chủ hoá đất nước.
Những việc làm này không có lợi cho phong trào dân chủ nói riêng, càng không có
lợi cho sự phát triển đi lên của đất nước ta trong giai đoạn hiện nay.
3) Chúng tôi không đồng ư với quan niệm cho rằng dân chủ có nghĩa là bất cứ vấn
đề ǵ cũng nên phơi bày một cách công khai trước mọi người, hoặc mọi cuộc tranh
luận đều có giá trị như nhau.
Quan niệm của chúng tôi về sự tranh luận đă được Tiêu Dao Bảo Cự thể hiện phần
nào trong các bài viết đă đăng trên các diễn đàn Talawas và Đàn Chim Việt. Nay
chúng tôi xin phép bổ sung thêm một số điểm để làm rơ vấn đề :
Tranh luận đ̣i hỏi mỗi bên tham gia phải tôn trọng các nguyên tắc của dân chủ,
tôn trọng lẫn nhau; phải công bằng, không thành kiến, và nhất là phải sử dụng
ngôn ngữ của đối thoại. Những cuộc “tranh luận” dựa trên ngôn ngữ của độc thoại,
chỉ nhằm giành phần thắng về cho ḿnh, đè bẹp đối thủ bằng mọi giá (kể cả bằng
những thủ đoạn thiếu lương thiện); “tranh luận” mà người tham gia không chịu
lắng nghe ư kiến người khác, không cho phép người khác phản biện, t́m cách ghép
tội cho người khác không căn cứ vào những bằng chứng xác thực mà chỉ dựa vào
những suy đoán chủ quan; những cuộc tranh luận như thế rốt cuộc chỉ dẫn đến bế
tắc, gây nghi kỵ, gieo rắc hận thù vào ḷng người. Chúng tôi tự dành cho ḿnh
quyền không tham gia vào bất cứ cuộc “tranh luận” nào nếu xét thấy việc tranh
luận đó không dẫn đến kết quả tích cực mà chỉ có tác dụng gây chia rẽ, phá hoại
phong trào dân chủ.
Ngôn ngữ của đối thoại không bao giờ là ngôn ngữ của dao búa hay của quyền lực.
Nếu chúng ta đă từng là nạn nhân của sự vu khống, chúng ta đừng nên vu khống lẫn
nhau. Nếu chúng ta đă từng là nạn nhân của việc kết tội vô căn cứ mà không được
phép tự bào chữa hay bào chữa một cách công bằng, th́ chúng ta cũng không có
quyền chụp mũ lẫn nhau. Mỗi tập thể hay mỗi con người bao giờ cũng mang trong
ḿnh những mâu thuẫn, có sáng có tối, có đúng có sai, có đen có trắng, và những
yếu tố ấy không ngừng biến động. Kẻ độc tài xử lư quan hệ phức tạp ấy theo
nguyên tắc “giết lầm hơn bỏ sót”, c̣n người dân chủ , do cần liên kết, cần bao
dung, cần tiến về cái Thiện phía trước nên bao giờ cũng đinh ninh một tấm ḷng
“thà bỏ sót chứ nhất định không được hại lầm nhau”. Đó chính là sự khác biệt căn
bản giữa những người yêu dân chủ và những người đă ít nhiều nhiễm phải thói độc
tài.
Bạn bè khắp nơi đang rất lo lắng, bởi dễ dàng nhận thấy kiểu “tranh luận” giữa
một vài anh chị em như đang diễn ra chỉ đem lại vui mừng cho những kẻ chống dân
chủ và làm buồn ḷng những ai thiết tha với việc dân chủ hóa đất nước. Một lần
nữa, chúng tôi mong mỏi tất cả những người Việt có lương tri, yêu nước, yêu dân
chủ ở trong và ngoài nước hăy cùng nhau góp phần chấm dứt những cuộc tranh căi
vô bổ như thế. Chúng ta đă từng chịu đựng biết bao đau thương ly tán do chiến
tranh và ư thức hệ, vậy chúng ta hăy cố gắng làm gương tốt cho các thế hệ kế
tiếp bằng cách góp phần xây dựng một môi trường văn hoá dân chủ, b́nh đẳng, công
bằng với mọi người, không phân biệt lập trường chính trị, tín ngưỡng tôn giáo,
hay nguồn gốc sắc tộc.
Dân chủ hóa đất nước là một sự nghiệp đấu tranh chẳng những lâu dài mà c̣n phức
tạp. Hiện nay chúng ta đang ở giai đoạn mỗi người nói lên tiếng nói lương tri
của riêng ḿnh. Các tiếng nói ấy ngày càng nhiều, và do sự “đồng thanh tương
ứng, đồng khí tương cầu” mà tự nhiên kết lại ngày càng rộng răi hơn và được gọi
chung là “phong trào dân chủ”, chứ chưa phải là một tổ chức ǵ cả. Vậy mà những
dị biệt về phương pháp và động cơ, nhất là tính cơ hội, cũng đă xuất hiện.
Chúng tôi mong muốn các diễn đàn dân chủ ngày càng vững vàng trước các diễn biến
phức tạp ấy, chủ động dành ưu tiên cho những cuộc trao đổi ư kiến mang tính xây
dựng nhằm góp sức t́m ra và vun đắp một con đường hợp lư nhất, khả thi nhất đưa
đất nước ḿnh vào nền văn minh dân chủ pháp trị và phát triển thịnh vượng. Con
đường tốt đẹp ấy chỉ có thể h́nh thành từ con tim và khối óc của hết thảy mọi
người kết hợp lại trên tinh thần đối thoại. Con đường ấy không có chỗ cho những
tính toán cá nhân, cho những cách làm tùy tiện, bè phái, gia trưởng, áp đặt, độc
đoán, phi dân chủ, mà chỉ có chỗ cho những ai thật sự yêu nước, yêu dân chủ,
biết tôn trọng và lắng nghe nhau.
Đà Lạt những ngày cuối năm 2005
Bùi Minh Quốc – Hà Sĩ Phu Mai Thái Lĩnh – Tiêu Dao Bảo Cự
http://groups.yahoo.com/group/Nuoc_VIET/message/61112