Cuộc đời đầy
đau khổ và bất công. Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra. Hồi thế kỷ 19 khi
tiến tŕnh kỹ nghệ hoá diễn ra mạnh mẽ ở Âu Châu, đặc biệt là ở Anh, Pháp và
Đức, xă hội nhanh chóng chia thành giai cấp tư sản thiểu số giầu có và giai
cấp vô sản, nghèo khó đông đảo. Theo Mác, thủ phạm gây ra là quyền tư hữu.
Và Mác đưa
phương pháp giải quyết: Muốn hết khổ th́ huỷ bỏ quyền tư hữu. Tài sản
cộng chung (viết tắt là CS), làm được bao nhiêu chia đều cùng hưởng. Thế là
hết cách biệt giầu – nghèo, xă hội công bằng. Đúng là thiên đường. Mới nghe
thấy có lư.
Giai cấp thợ
thuyền đông đảo, có sức mạnh chân tay, chỉ thiếu cái đầu. Nếu vơ trang cho
họ chủ nghĩa CS th́ động viên được bạo lực vô sản ghê gớm này, có thể lật đổ
tư sản hay chiếm chính quyền từ tay phong kiến nhiều nơi trên thế giới.
“Quốc Tế ca” vang lên các nơi.
Áp dụng chua
biết sao, lư thuyết hấp dẫn được nhiều người, trong đó có Hồ Chí Minh.
Nhung chủ
nghĩa này đă không lên ở Anh, Pháp, Đức như Mác tiên đoán v́ giai cấp tư sản
ở đây mạnh và khôn khéo, biết cách cải tiến đời sống công nhân, giảm bớt bóc
lột qua các chính sách thuế khoá, phụ cấp, nghỉ hè, lương tháng 13, …
1917, phong
kiến Nga quá thối nát. Tư sản lật Nga Hoàng, song c̣n non yếu, không có hậu
thuẫn quần chúng và không biết làm ǵ. Lê-nin trở về từ Thụy Sĩ, mang lư
thuyết CS ra hoạt động, phong trào công nhân lên rất nhanh, đoạt chính quyền
trung ương từ tay tư sản, thành lập chính quyền nhân dân (các xô viết) ở
khắp nơi thuộc đế quốc Nga cũ, cho ra đời Liên Bang Xô Viết.
Trong thế
chiến, Nga sát nhập thêm các nước vùng Baltic. Sau thế chiến, Đông Âu nằm
dưới ảnh hưởng của Liên Bang Xô Viết.
Cuối năm
1949 CS lên ở Hoa Lục, 1953 CS lên ở Bắc Hàn, 1954 CS lên ở Bắc Việt Nam.
1975 CS chiếm miền Nam Việt Nam, nhân dân ta 2 miền Nam-Bắc nếm mùi chủ
nghĩa CS, với kinh nghiệm của Liên Xô và Trung Quốc.
Cuối thập
niên 1980, CS cáo chung ở Liên Xô và Đông Âu sau khi tồn tại chưa đầy 1 thế
kỷ, thời gian không phải là dài đối với lịch sử.
CS c̣n lại
tại Trung Quốc, Việt Nam, Lào, Bắc Hàn, Cuba trong hiện trạng rời rạc, không
kết thành một khối và mạnh nước nào nước ấy lo đi theo thị trường tự do, vốn
là nguyên tắc chính của chủ nghĩa Tư Bản.
Sở dĩ chủ
nghĩa CS thất bại khi đi vào thực hiện là v́ không hủy bỏ được quyền tư hữu
dù chính quyền mạnh mấy; và phương cách chia đều (tiêu chuẩn khẩu phần, tem
phiếu mua đồ) không ổn, v́ thiếu kích thích nên nền kinh tế bị duy tŕ mức
tối thiểu, phần chia ít dần, ai cũng nghèo khổ. Quần chúng t́m đủ mọi cách
moi lại tiền nhà nước và buôn bán chợ đen với nhau, song hành với quốc
doanh. Tuy đời sống quá thấp, nhưng v́ không có so sánh với Tây phương và
nh́n quanh thấy ngang ngang nhau nên không cảm nhận bất công. Cuối cùng kết
quả tổng hợp là xă hội phát triển kém. Đấy là chưa kể mặt đầu óc, những suy
tư xă hội đều bị điều kiện hóa và hạn chế bởi chủ nghĩa.
Cuối thập
niên 50, Liên Xô bắn vệ tinh đầu tiên lên không gian. Hơn ai hết Liên Xô
biết rơ cách mạng vi điện tử sẽ diễn ra, qui mô lớn gấp bội so với kỹ nghệ
hóa. Và đây mới thực sự là lư do và lối thoát đi lên để Liên Xô sẵn sàng từ
bỏ chủ nghĩa CS.
Trung Quốc
cũng đang thay đổi tại quốc nội sau khi đă đạt được thế quốc tế vững chắc:
1971 trở thành hội viên thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc; 1972 kư
thông cáo chung Thượng Hải với Hoa Kỳ, chấm dứt đối đầu đi vào hợp tác, dĩ
nhiên c̣n nhiều khó khăn phải giải quyết.
Việt Nam
không có được thế quốc tế như Trung Quốc, trong nước quần chúng chán ghét,
bị động trong cơn lốc toàn cầu hoá. Khi quay, mà không có chân nào làm trụ,
th́ té ngă là khó tránh.
*
Chủ nghĩa Tư
Bản công nhận quyền tư hữu, ngược nguyên tắc căn bản của chủ nghĩa CS.
Để thi hành
hiệp ước thương mại Mỹ-Việt (BTA) và rồi đây vào Cơ Quan Mậu Dịch Thế Giới
(WTO), Việt Nam phải sửa luật theo những tiêu chuẩn quốc tế, nghĩa là phải
công nhận quyền tư hữu. Chính BTA và WTO tạo sân chơi mới giúp dân tộc ta
đ̣i lại quyền tư hữu. Cùng với nắm thẩm quyền kinh tế, khi giao thương những
giá trị văn hóa, nhân quyền và dân chủ cũng xâm nhập, sáng giá và có sức hấp
dẫn quần chúng mạnh mẽ.
Quyền tư hữu
hiện là điểm đảng Cộng Sản Việt Nam đang rất lúng túng trên phương diện chủ
thuyết, đặc biệt là trong 2 lănh vực quốc doanh và quyền sở hữu đất đai.
Quốc doanh
Để tránh phe
bảo thủ chỉ trích xa rời Xă Hội Chủ Nghĩa, Bộ Chính Trị vẫn phải tiếp tục
xác quyết khu vực quốc doanh là chủ đạo, nhưng nhà nước vô sản ‘ta’ nhập
nhằng là nay công nhận có nhiều thành phần sở hữu trong đó: vốn nhà nước, cổ
phần, bán, khoán, cho thuê. Nhưng khi bàn thảo viết thành luật đầu tư, luật
xí nghiệp, luật thương mại không sao chỉ ra được tiêu chuẩn cùng nguyên tắc
nào để giới hạn vốn của mỗi thành phần không trở thành tư bản bóc lột!
Hầu hết quốc
doanh làm ăn thua lỗ, nhưng v́ tập trung trong tay sản phẩm do quốc doanh
làm ra giúp Bộ Chính Trị nắm bao tử và nhu cầu người dân. Ai cũng biết tư
nhân hóa th́ làm ăn hiệu quả hơn nhiều, nhưng bọn chóp bu không muốn mất
công cụ kềm kẹp lợi hại này; và thành phần đảng viên ṇng cốt ăn theo quốc
doanh chống đối mạnh mẽ, dựa lư do bảo vệ chủ nghĩa, bảo vệ thành quả cách
mạng.
Trong khi đó
khu vực quốc doanh bị giới hạn đủ thứ, vừa không được vay vốn, không ưu đăi
ngoại tệ vừa thuế cao, lại sản xuất đến 40% tổng sản lượng quốc dân. Đặc
biệt là Saigon với hạ tầng và kinh nghiệm làm ăn tư bản, vốn đầu tư đổ vào
nhiều, và vị trí địa lư gần Bangkok, Jakarta, Manila, Singapore, khiến Hà
Nội mới đây phải tính đến dành cho Saigon qui chế đặc biệt để làm đầu tầu
cho cả nước; thủ đô Hà Nội vốn rất tự hào về chính trị nhưng đành mất mặt
làm cái đuôi. Miền Nam nói chung và Saigon nói riêng, giữ vai tṛ lănh đạo
đi vào BTA & WTO là chuyện hợp lư và bắt buộc phải như vậy, dù Bộ Chính Trị
đảng Cộng Sản Việt Nam muốn hay không cũng thế thôi. Và ảnh hưởng xoay cũng
đang chuyển dịch sang phe người Nam trong Bộ Chính Trị; phe Bắc (Nông Đức
Mạnh) và phe Trung (Trần Đức Lương) có muốn đảo ngược cũng muộn rồi.
Trong cuộc
đấu tranh cho Việt Nam, phải đánh bại hệ thống quốc doanh, tư doanh cần tiến
chiếm vai tṛ thống lĩnh trong nền kinh tế quốc dân. Một khi nắm tiền trong
tay, người ta bạo hơn và tiếng nói có trọng lượng hơn.
Quyền sở hữu
đất đai
Cộng Sản coi
đất đai là sở hữu nhà nước, không công nhận người dân có quyền sở hữu 1 mảnh
đất, 1 thửa ruộng. Do đó dân không được tự do chuyển nhượng. Nhà nước quản
lư hết, rồi giao cho nông dân cầy cấy hay tư nhân xử dụng trong thời gian ấn
định. Tham lam ôm đồm mà cán bộ năng lực quá kém dẫn đến t́nh trạng là chẳng
quản lư được ǵ cả trên thực tế.
Ngày
2-12-1998, nhà nước ra luật đất đai, khi áp dụng gặp không biết bao nhiêu
khó khăn trong giao đất, cho thuê đất, thu hồi đất, định giá đất, chuyển
nhượng, đền bù giải phóng mặt bằng và mới đây (6-2001), phải đưa ra quốc hội
sửa đổi. Càng bàn càng rối rắm, nhiều đại biểu cảnh cáo v́ không rơ ràng mà
đă xẩy ra va chạm giữa nhà nước và nông dân. Nông dân ở Thái B́nh, An Giang,
Đồng Tháp, đồng bào Tây Nguyên kéo nhau đi biểu t́nh đ̣i tăng giá, chống
giải tỏa ngày càng nhiều và càng gay gắt.
Đấy là chúng
ta chưa đi vào vấn đề xử lư đất đai đối với đầu tư ngoại quốc hay đối với
doanh nghiệp nhà nước trong quá tŕnh cổ phần hoá; chính sách đất đai đối
với các nông lâm trường, hợp tác xă nông lâm nghiệp; chính sách đất đai đối
với các loại h́nh kinh tế trang trại; đất hương hỏa; đất tôn giáo.
Nhà nước
muốn nói ǵ th́ nói, nông dân (80% dân số) vẫn cứ xem đất đai là tài sản
riêng của họ, cứ chuyển nhượng với giá thỏa thuận và giấy viết tay. Các
văn bản liên quan mới nhất cho thấy chính phủ buộc phải “mềm hóa” trong 1 số
chỉ thị, mặc nhiên xác nhận quyền sở hữu nhưng vẫn không chính thức.
*
Chủ nghĩa CS
ra đời với bản tuyên ngôn CS 1848 chủ trương hủy bỏ quyền tư hữu. 1945 Hồ
Chí Minh hăm hở mang vào Việt Nam với tin tưởng quốc tế trở thành vô sản.
Hơn nửa thế
kỷ sau, nhân dân ta đang đánh bại CS bằng khẳng định nhân quyền này để đi
vào toàn cầu hóa kinh tế.
Trong khung
cảnh mới do hiệp ước thương mại Mỹ-Việt BTA mang lại, chúng ta đấu tranh
buộc Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản Việt Nam phải tư hữu hoá quốc doanh thua lỗ
và phải trả lại nông dân:
quyền sở
hữu mảnh đất của họ.