| ||||||
|
Trích Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến NHỮNG
MẢNH ĐỜI RÁCH NÁT(*) … “T́nh ngỡ đă quên đi nhưng t́nh bỗng lại về!” Và nó về rất là không đúng lúc. “Sáng
nay mở e-mail ra đọc, tôi nhận được từ một người không hề quen biết, không kèm
theo một gịng chữ nào, bức h́nh một người đàn ông mà tôi cũng chưa gặp bao giờ.
H́nh chụp người đàn ông đang ngồi trên giường có trải chiếu, đằng sau là bức
tường loang lổ, hoen ố những vết đen mốc. Ông có một bộ ria, tóc dầy và đen, một
mắt to, một mắt nhỏ mà tôi nghĩ là bị hư, chỉ c̣n một con. Ông không c̣n chân
tay. Hai chân bị cụt trên đầu gối. Và hai tay cụt ở trên khuỷu tay, gần nách.” Người viết những gịng chữ mà bạn vừa đọc là kư giả Bùi Bảo Trúc. Ông không biết tại sao bức h́nh như thế đă đến tay ḿnh, c̣n tôi, tôi không hiểu tại sao bức thư của ông viết ngày 24 tháng Giêng năm 2003 mà măi đến bây giờ mới có người chuyển đến cho tôi.Tôi không đọc hết bức “Thư Gửi Bạn Ta” lần này v́ tôi không rời mắt được khỏi tấm h́nh của ông Th́n. Tôi cũng tuổi th́n, Nhâm Th́n, và cũng là một kẻ chiến bại trong cuộc chiến vừa rồi - ở Việt Nam. Sao ông ấy mất hết cả tứ chi và đui luôn một mắt mà tôi lại c̣n được nguyên vẹn cả h́nh hài như thế? Tự dưng sao tôi thấy chân tay của ḿnh thừa thăi quá? Lẽ ra, ít nhất, tôi cũng phải mất bớt một cánh tay để chia sẻ với anh Th́n - để anh ấy có thể “đánh răng rửa mặt buổi sáng, ôm mấy đứa con, xoa đầu chúng, cầm tay chúng, hay thậm chí găi một chỗ ngứa” chứ.Hơn một phần tư thế kỷ qua, có phái đoàn nào ghé thăm ông Th́n không? Có tấm thiệp nào gửi đến số nhà 9/8 đường Bông Sao, ở phường 5, quận 8, Sài G̣n cho ông ấy không? Có ai “đi từng cơ sở thương mại, từng tư gia để nhắc nhở trách nhiệm của mọi người” đối với những phế binh c̣n ở lại quê nhà - như người ta đă làm để đền ơn đáp nghĩa đối với những chiến binh ở Irak - không?
Trước t́nh cảnh thảm thiết của ông Th́n th́ mọi niềm đau và nỗi hận của những
ông “chiến binh một đời lưu lạc” (không biết “c̣n lang thang xứ lạ đến bao
giờ?”) có vẻ đều nhỏ bé và - xem chừng- hơi phù phiếm. Liệu trong những bài diễn
văn sẽ được đọc nhân dịp Ngày Quân Lực 19 tháng 6 năm nay, ở rất nhiều thành phố
trên thế giới, có ḍng chữ nào nhắc đến những phế binh - như ông Nguyễn Văn Th́n
- không nhỉ? Trung Sĩ I Nguyễn Văn Th́n, rơ ràng, là lính “bên ḿnh” mà. C̣n
“lỡ” đơn vị cuối cùng của ông ấy không phải là Sư Đoàn 25 mà là Sư Đoàn Sao Vàng
hay Sao Đỏ ǵ đó th́ sao? Trời, chớ bạn muốn làm sao? Bạn nh́n kỹ ông Th́n lần
nữa đi. Người phế binh đui mắt, mất hết cả hai chân, lẫn hai tay như thế làm sao
có thể móc túi lấy “thẻ căn cước quân nhân”, “chứng chỉ tại ngũ” hay “chứng minh
thư nhân dân” để chứng minh là ông ta “thuộc diện” nào? Đồng đội hay đồng chí?
Bên ta hay bên địch? Trong khi chờ đợi “bên an ninh xác minh lư lịch của đối
tượng”, xin bạn (ráng) tạm thời coi ông ta (nếu không phải là một đồng bào) như
một người đồng loại -được không? Chuyện này, đối với những người đang cầm giữ
quyền bính ở Việt Nam th́ chắc chắn là “không” rồi. Không lẽ chúng ta cũng giống
y chang như tụi nó? Hội Thiện Nguyện Cứu Trợ Thương Phế Binh Bị Lăng Quên Ở Việt Nam: 42
Cardwell St – Canley Vale. NSW, Australia.
P.O. Box 5055 Springfield, 183 Senter Road,
Điện thoại: (408) 365 1743
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |