| ||||||
|
Môt Lần Nữa Năm Dậu Ra Đi: Bao giờ người Việt sẽ thấy Thái B́nh? Stephen. B. YoungMới đây Zhang Yi Mou làm phim “Hero” kể lại chuyện thật của lịch sử Tàu – một cuộc âm mưu ám sát Vua Nước Tần do Ching Ke (Kinh Kha) thi hành. Cuộc ấy không thành và Vua Nước Tần trở thành Hoàng Đế đầu tiên – Tần Thủy Hoàng Đế. Trong phim “Hero” Zhang Di Mou cho kịch sĩ Jet Li – hiệp sĩ trong phim - giải thích tại sao không giết Vua lúc có cơ hội. Jet Li trả lời cơ bản bằng ba chữ thôi. Ba chữ ấy là: “ B́nh Thiên Hạ.” Ư của phim nầy là người Tàu phải làm chủ Thiên Hạ. Họ dựng lên một người làm Hoàng Đế để hoàn thành việc làm chủ thiên hạ. Như vậy, không nên giết con người trước mắt ḿnh có thể sẽ trở thành Hoàng Đế. Đảng và Nhà Nước Trung Quốc cho tiền để Zhang Yi Mou làm phim này. V́ sao? Ư của phim là bây giờ Đảng Cộng Sản Trung Quốc đóng vai tṛ Hoàng Đế. Vậy phảI biết, không nên giết Đảng v́ chính Đảng sẽ cho người Tàu làm chủ Thiên Hạ một lần nữa. Phim nay tiếc lộ nguyện vọng cao quí của Đảng Cộng Sản Trung Quốc đúng theo lời Đại Tướng Vơ Nguyên Giáp đă viết trong thư gữi Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việtnam hồi Tháng Giêng. Trong thơ ĐT Giáp bảo rằng nước Tàu đang bành trướng vượt qua khỏi biên giớiViệtnam và Nước Việtnam là một phần địa hạt ấy. Ngày nay, Trung Quốc nuôi dưỡng chính phủ quân phiệt Miến Điện và đổi lại, Tàu thiết lập được hai căn cứ hải quân bên Ấn Độ Dương – đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Hán Tộc họ có cả cơ quan quân sự ở Miến Điện và Ấn Độ Dương. V́ có sự nuôi dưỡng của Bắc Kinh, các Tướng Tá Miến Điện không tôn trọng những đ̣i hỏi của ASEAN, Mỹ hay Âu Châu nên vẫn quản thúc Bà Ang San Suu Kyi. Ở Lào, phe Cộng Sản Lào nhờ được Trung Quốc ủng hộ nên nắm ưu thế và phe của Hànội đương đương bị yếu thế. Ông Samsavong Langsavat, phó chủ tịch Đảng Cộng Sản Lào và lănh đạo phe thân Trung Quốc là người Hoa nói tiếng Lào. Ở Cao Miên, bọn Tam Giác Tàu đă mua nhiều người chung quanh Heng Sam Ren và giúp người Miên làm ăn. Nhờ đưa ra nhiều tiền bạc, người Tàu có ảnh hưởng ở Phnom Penh quan trọng hơn mọi nước khác, đặc biệt hơn Việtnam. Ở Tháilan, Ông Thủ Tướng Taksin Shinawatra là người Hoa nói tiếng Thái. Ông không phục Vua Thái và Ông đang xây dựng một chế độ độc quyền bằng tiền bạc. Ở Việtnam không cần nói nhiều về cuộc xâm lược của Bắc Triều, v́ ai cũng biết, Bắc Triều đưa ra ư muốn, Đảng Cộng Sản Hà nội chấp hành ngay. Đảng Cộng Sản Việtnam đă chia cắt một phần lănh thổ cho Bắc Triều rồi; Bắc Triều vẫn đ̣i nữa và đă chiếm hết một phần lănh hải Việtnam. Trước đây không lâu, quân đội Trung Quốc đă chiếm Trường Sa và Hoàng Sa. Trong nội bộ Đảng Cộng Sản ởViệtnam bây giờ, ai giúp Trung Quốc bành trướng ở vùng Đông Nam Á và ai là phe chống? Chỉ có dân Chúng Việtnam chống. Thái độ đó là tâm hồn của Dân Tộc Việt từ 4,000 năm nay. Ở Hà nội có một số, ít lắm, nhưng có chức quyền trong nghành An Ninh Đảng và Công An làm việc bên cạnh Trung Quốc để đưa Vietnam vào vai tṛ hổ trợ Trung Quốc làm chủ Thiên Hạ. Cách làm của Trung Quốc không phải giống hệ thống thuộc địa của Pháp cách đây 150 năm. Cách làm của Trung Quốc bây giờ khéo hơn, mới hơn. Trung Quốc thơa măn tham vọng của một phe phái Cộng Sản ở Hà nội để tạo ảnh hưởng tâm lư và chính trị trong Đảng Cộng Sản Việtnam. Dưới áp lực của Trung Quốc, Đảng Cộng Sản Hà nội lần lần đóng vai tṛ làm ngụy cho Bắc Triều. Việc nầy không lạ ǵ. Hồi xưa, Nhà Mạc và Vua Lê Chiêu Thống, kể cả VNQDD gần đây, đă nhờ thế của người Tàu khi không có đủ thực quyền ở Việtnam. Thường thường, nhà lănh đạo nào mà không đủ uy tín th́ phải nhờ thế để ngoại bang tạo quyền bính cho ḿnh. Nếu không tạo được thế mạnh nhờ sự ủng hộ của dân, th́ họ nhờ đến thế của ngoại bang giúp họ. Thời chiến tranh Quốc Cộng, người Quốc Gia và miền Nam đă nhờ thế của Hoa Kỳ để chống lại sự xâm lăng của Cộng Sản Bắc Việt. Trong chiến tranh đó, Chính Phủ Hoa Kỳ qua 4 lớp chánh quyền khác nhau và dân chúng Mỹ đă hy sinh giúp Dân Tộc Việt. Người Mỹ không bao giờ đ̣i hỏi một xu nào, không đ̣i hỏi một tất đất nào, không đ̣i hỏi một giọt dầu hỏa nào để bảo vệ một Nước Việtnam có được tự do dân chủ. Và Người Mỹ đă hy sinh 58,000 con em trên chiến trường Việt chỉ v́ mong muốn một nước Việtnam thật sự tự do, không có bóng cộng sản ! Trong 4,000 năm vừa qua người Trung Hoa đă hy sinh ǵ cho Việtnam? Hiện tại, nếu Việtnam không có chế độ Đảng trị độc quyền của Đảng Cộng Sản, th́ không có nguy cơ Việtnam làm một thứ thuộc địa tâm lư của Bắc Triều. Ngược lại, nếu Việtnam có dân chủ thực sự, th́ dân tộc Việt mới có độc lập, tự do, hạnh phúc. Sự dân chủ hóa miền nam Việtnam, bằng sự ra đời bản Hiến Pháp 1967, đưa đến sự rút lui của quân đội Hoa Kỳ, miền nam được tạm yên đến mùa hè đỏ lửa năm 1972. Hai cuộc dân chủ hóa Việtnam và cuộc chống ngoại xâm, bảo vệ và xây dựng đất nước, thăng tiến dân tộc, là một con đường phát triển phúc đức của người Việt. Ai thiết tha dân chủ hóa Việtnam th́ muốn dân tộc Việt vươn lên, tức yêu Việtnam. Ai chống dân chủ hóa Việtnam th́ chống sự mưu cầu hạnh phúc cho dân tộc và cố ư làm Việtnam bị tụt hậu. Năm 1946 chính Hồ Chí Minh đă biết sợ ảnh hưởng của Trung Quốc tại Việtnam. Tháng Ba năm ấy, Ông Hồ thương lượng với Jean Sainteny và Tướng Pháp Leclerc để đưa quân đội Pháp về Trung Kỳ và Bắc Kỳ để làm giảm bớt ảnh hưởng của Trung Quốc. Nhiều đồng chí – kể cả Vơ Nguyên Giáp - bắt măn khi họ thấy quân Pháp trở vào Hànội. Ông Hồ giải thích rằng người Pháp sẽ không ở Việtnam bao lâu, nhưng nếu quân đội Hoa tới, họ sẽ ở một ngh́n năm. Ông Hồ định nghĩa mục đích của cuộc kháng chiến cứu dân tộc rất là rơ. Có ba điều kiện nói trên: độc lập, tự do, hạnh phúc. Bây giờ, sau 60 năm – từ năm Ất Dậu đến năm Ất Dậu – dân tộc Việt vẫn chưa được độc lập, tự do, hạnh phúc trọn vẹn. Từ lâu có người Việt thông minh, học sử, biết trời, biết đất, biết ḷng người, tranh đấu để đem lại dân chủ cho dân tộc Việtnam. Tôi nghĩ đến cố Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy chẳng hạn và nhiều anh em Đại Việt, Việt Quốc nữa. Năm 1993 – năm Quư Dậu – sau khi Cố Giáo Sư Huy nằm xuống, anh em thành lập Phong Trào Thống Nhất Dân Tộc và Xây Dựng Dân Chủ để khởi đầu một giai đoạn mới phát triển Việtnam. Mục đích của Phong Trào là đưa ra một quan điểm mới về dân chủ, thay đổi chế độ theo tự do một cách ôn ḥa không đỗ máu, không xáo trộn hàng ngũ cán bộ. Đảng CSVN đổi thể chế chính trị, từ bỏ ư thực hệ Mác-Lê, và trở về với cộng đồng dân tộc. Đồng thời, Phong Trào cùng đưa ra một quan điểm mới cho người Việt Quốc Gia đề nghị rằng chính họ nên t́m cách gặp gỡ, không hận thù, những người CS phản tỉnh về quyền lợi tổ quốc, có đầu óc tiến bộ, cỡi mở và thật sự yêu dân tộc. Phần tôi tôi đă đưa ra một chương tŕnh thay đỗi chế độ CS bằng 6 bước hay 6 giai đoạn. Chương tŕnh này Chính Phủ Mỹ thích lắm. Có ngườI trong Bộ Chính Trị Đảng CSVN không chống v́ thấy rất dễ thực hiện. Tiếc thay, Bắc Kinh không bằng ḷng !. Bắc Kinh kêu gọi một nhóm CS Việtnam để chống “diễn biến ḥa b́nh” và đi sát với nhu cầu chiến lược của Trung Hoa. Tướng Lê Đức Anh, Đỗ Mưới, Dương Thông nghe theo. Để thi hành chánh sách chống dân chủ hóa Việtnam, họ thành lập Tổng Cục 2. Sau Lê Đức Anh họ đưa Tướng Lê Khả Phiêu lên làm Tổng Bí Thư Đảng. Nguyễn Đ́nh Huy, Phạm Thái Nguyễn Ngọc Tân, Phạm Tường và nhiều ngườI nữa bị bắt, bị kết án mấy năm tù đày. Một mặt, chánh sách của Trung Quốc thành công. Phong Trào không hoạt động được, Đảng Cộng Sản không thay đổi đường lối độc tài chuyên chính. Các Cục an ninh liền được tăng cường quyền lực. Nhưng mặt khác về phía tâm lư, văn hóa, dư luận, sự tự tin của đảng viên , Phong Trao thành công lắm. Trong Đảng CS xuất hiện một phong trào chống ư thức hệ Mác-Lê đ̣i hỏi dân chủ bắt đầu lớn lên. Nguyen Hộ, Tướng Trần Độ, và các anh em của họ – mỗi người đều có nhiều tuổi Đảng –bắt đầu viết các bài phê b́nh phổ biến trong Đảng và ngoài Đảng chống lạI sự độc đoán của Đảng, theo lư tưởng vô sản, những nguyên tắc căn bản của chế độ. Qua các năm 1990, số người trí thức và có chức tước trong Đảng hay chính quyền do Đảng CS lập ra, bỏ Đảng hay công khai chống đường lối của phe nhóm thân Tàu Lê Đức Anh mỗi ngày mỗi đông đăo hơn. Phía Quốc Gia, nhiều anh em hợp tác với những người như các ông Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, vân vân. Lần lần người CS chổ nầy chổ kia, bắt đầu nói chuyện, trao đổi ư kiến với người không Cộng Sản một cách cỡI mở , tin tưởng nhau hơn. Trong nước, ở cấp địa phương và tư nhân , áp lực Đảng và Công An bớt hoặc không c̣n nữa để dần dần dân chúng được hưởng nhiều điều kiện sống tự do hơn trong đời sống và việc làm nhỏ. V́ vậy, kinh tế Việtnam phát triển. Mặc dù được tự do xây đền, chùa, nhà thờ, Ḥa Hảo vẫn tổ chức biểu t́nh lớn. Luật hội đồng nhân dân địa phương được quốc hội biểu quyết. Luật nầy không khác ǵ mấy luật hành chánh địa phương của Việtnam Đệ Nhị Cộng Ḥa ở Saigon thời Nguyễn Văn Thiệu. Luật này không nói ǵ về Chủ Nghĩa Xă hội hay lư thuyết Mác-Lê hay tư tưởng Hồ Chí Minh. Năm nay Bộ Chính Trị đưa ra Nghị Quyết 36 nói cho cán bộ rằng: nhu cầu ưu tiên là không chia rẽ dân tộc, không nên có chiến tranh giai cấp, không nên phân biệt Quốc Cộng nữa. Đảng CS bây giờ muốn làm đại diện cho toàn dân, không phải riêng cho người vô sản. Nghị Quyết 36 nay có một phần bắc chước đường lối “ 3 đại diện” của Tổng Bí Thư Đảng CS Trung Quốc Giang Trạch Dân . Như vậy là có tính cách tiến bộ lắm rồi. Về hiện đại hóa quan điểm chính trị của Đảng CS Việtnam. Nghi Quyết 36 cũng có chánh sách “3 đại diện” công nhận rằng lư thuyết Mác-Lê không hợp thời nữa. Trước đây Ông Đặng Quốc Bảo phúc tŕnh cho một số cán bộ Đảng CS Việtnam đưa ra kết luận của Ông là lư-thuyết Mác-Lê là “vô lư và vô nghĩa”, không nên lấy lư thuyết ấy làm chủ thuyết cai trị cho một quốc gia tiến bộ hay cho một đảng chính trị nào. Đặng Quốc Bảo là em họ của Trường Chinh, nhà ư thức hệ Mác-Lê nỗi tiếng trong Đảng CS Việtnam. Ông Bảo năm nay lớn tuổi, là một cán bộ trí thức có uy tín trong Đảng. Sau khi chúng ta đọc bài diễn văn dài 29 trang của Ông Bảo, chúng ta phải kết luận rằng Đảng CS Vietnam đă gặp một biến cố về tâm lư, đường lối, chính nghĩa và chánh sách. Chính Ông Bảo hỏi: nếu Đảng ta không có chính nghĩa, tại sao chúng ta có phép cai trị đất nước Vietnam ? Theo Ộng, th́ Đảng CS phải tiếp tục cầm quyền để thực hiện nền ổn định xă hội chính trị. Nhưng theo sự mong muốn của nhiều cán bộ hiện tại, lư do mà Đảng phải cầm quyền là giúp họ làm ăn yên ổn. V́ vậy, nạn tham nhũng một ngày một mở rộng thêm trong hàng ngũ Đảng và Nhà Nước. Nhiều cán bộ không thấy lư do nào mà họ phải hy sinh; chức cán bộ là công ăn việc làm của họ. Cán bộ sống như vậy không có uy tín đối với dân. Cán Bộ không có uy tín và đảng không có chính nghĩa hợp thời, th́ chính Đảng không có uy tín luôn. Đành phải nhờ thế của Công An và tiền bạc để tồn tại từ hôm nay qua ngày mai. Về mặt t́nh cảm, dân chúng Việtnam đă bỏ Đảng Cộng Sản rồi và chính những người lănh đạo Đảng biết vậy. Ông Đặng Quốc Bảo nói đúng: xă hội chủ nghĩa không hợp thời. Như vậy, trong 12 năm từ 1993 đến 2005, từ năm Quư Dậu qua năm Ất Dậu, t́nh h́nh chính trị Việtnam diễn tiến theo sự định hướng của Phong Trào TNDT va XDDC. Dân Tộc Việtnam được thống nhất trong ư chí sắt đá cùng cất tiếng là không muốn Đảng Cộng Sản cầm quyền nữa. Và chính nhiều nhà trí thức có uy tín trong Đảng đ̣i hỏi dân chủ hóa Đảng và Nhà Nước. Cương Lĩnh của Phong Trào TNDT và XDDC đă trở thành lập trường chung của đa số dân Việtnam. Tháng hai năm nay, Ông Nguyễn Đ́nh Huy, Chủ Tịch Phong Trào TNDT va XDDC, được tha về. Ông thấy việc làm của Phong Trào đă thành công một phần lớn về tư tưởng quân chúng và đă thuyết phực nhiều cán bộ CS theo nguyên tắc dân chủ. Ông Huy nói với anh em rằng ngày nay không có nhu cầu tiếp tục tranh đấu theo kiểu Phong Trào nữa. Ông cũng lớn tuổi và đi tù cải tạo và tù gần 30 năm, gần hết nửa cuộc đời. Nếu Ông không thấy c̣n sức lực và tinh thần tiếp tục hoạt động tích cực nữa, th́ ông có quyền nghỉ ngơi, an dưỡng tuổi già. Chúng Ta nên thông cảm. Rồi nếu Đặng Quốc Bảo đúng và nếu Phong Trào TNDT và XDDC đă làm được chính cái việc chuyển biến của giai đoạn 1993 đến 2005, và nếu chỉ có được rất ít cán bộ CS có uy tín, trong khi đó Đảng chỉ cầm quyền bằng vơ lực và tham nhũng mà thôi, th́ từ đây tiến tŕnh tiếp tục dân chủ hóa Việtnam sẽ ra sao, có thực hiện được không? Theo Tôi, h́nh thức hoạt động chính trị bằng đảng phái không c̣n hợp thời nữa. Tưởng nên chọn tranh đấu cho quan đ́ểm tự do dân chủ bằng h́nh thức “networking” là hay hơn. Nếu công cuộc tranh đấu được tổ chức theo dạng phong trào th́, Công An va gián điệp Bắc Triều sẽ phá. Đảng hay Phong trào phải có lănh đạo, phải có đảng viên, cán bộ, tiền bạc. Khi nào Công An và người làm tay sai cho Bắc Triều biết được ai là ai, họ sẽ làm khó làm dễ để phá uy tín hay công ăn việc làm hay hoàn cảnh gia đ́nh của người mà họ sợ sẽ có thêm uy tín và ảnh hưởng trong quần chúng. Không phá được, thi chúng sẽ mua chuộc người chung quanh các lănh đạo phía phe dân chủ. Rơ ràng là Trung Quốc không muốn Vietnam dân chủ hóa đứng vững trước mặt lịch sử cũng như các nước tiến bộ và có tự do khác. Sức ép của Trung Quốc trong Chính Trị Đảng CS Việtnam không phải là nhẹ đâu. Người cấp Bộ Chính Trị phải biết sợ và phải làm việc cẩn thận mới được. Có lẽ lúc nầy trong giai đoạn 2005 trở đi, văn hóa sẽ phảI thay chính trị Đảng va Phong trào. Phát Triển Tinh Thần Dân Tộc vừa làm khó cho Bắc Triều vừa xây dựng tinh thần dân chủ. Điều đáng mừng là có nhiều cán bộ CS c̣n biết giữ tinh thần dân tộc thực sự. Họ nênt́m quay về nguồn cội gốc rễ để mở rộng sự hợp tác với dân và những người có uy tín. Như thế họ mới chứng tơ với dân họ là những người c̣n biết yêu nước yêu dân. Stephen B. Young Tháng Chạp Năm Ất Dậu 2005 |
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |