| ||||||
|
Tuần báo Tiếng Dân
Số 183, ngày
17.12.2005
Một cơi đi về
Lê Văn Ấn
hân ngày Quốc Tế Nhân
Quyền, ngày 10 tháng 12 năm 2005, Phong Trào Dân Chủ trong nước đă ra mắt tờ
báo Điện Tử, cơ quan ngôn luận của Phong Trào có tên là TIẾNG NÓI DÂN CHỦ. Rất
nhiều cá nhân, đoàn thể đă chúc mừng, góp ư. Bài vở ban đầu hẳn chưa được sắp
xếp chu đáo, có nhiều cái cần sửa chữa, có nhiều cái cần bổ túc… nhưng điều
đáng ghi nhận là MỘT CƠ QUAN NGÔN LUẬN TƯ NHÂN ĐĂ RA ĐỜI TẠI VIỆT NAM.
Sự kiện này không phải chỉ là thành công của Phong Trào Dân Chủ, mà c̣n là sự
thành công của tất cả mọi người Việt Nam, kể cả những người Cộng Sản.
Đă 60 năm qua, đă mấy
lần Nhà Nước Cộng Sản Việt Nam thay đổi Hiến Pháp, mà Hiến Pháp nào cũng có
ghi rơ người dân có quyền tự do ngôn luận (HP 1946: Đ 10, HP 1959: Đ 25, HP
1980 Đ 67, HP 1990: Đ69) thế nhưng, chưa bao giờ có một cơ quan ngôn luận của
tư nhân được góp mặt với các cơ quan ngôn luận của Nhà Nước Cộng Sản. Sáu, bảy
trăm tờ báo, mấy chục đài phát thanh, truyền h́nh v.v… nhưng tất cả đều là của
Nhà Nước, tất cả đều có một lập trường, một luận điệu, một kỹ luật: Đảng biểu
nói th́ y như mọi báo, mọi đài đều nói, Đảng không ra lệnh th́ không báo nào
dám lên tiếng, tất cả đều im lặng. Sự kiện ông Hoàng Minh Chính bị quấy nhiểu
tại Saigon khi từ Mỹ mới về nước. Ông bà Hoàng Minh Chính bị khủng bố tại Hà
Nội, ở ngay thủ đô, trước mũi của tất cả các báo, các đài địa phương, nhưng
tất cả đều im lặng, không báo nào đăng lấy một hàng, không đài phát thanh nào
nói đến một chữ, không đài truyền h́nh nào chiếu lấy một giây!!! Thực là thê
thảm cho những người làm truyền thông trong nước.
Hai tuần trước khi tờ
báo Điện Tử của Phong Trào Dân Chủ lên NET, vị Đặc Sứ Ṭa Thánh Vatican đă
đích thân xin với Phó Thủ Tướng Nhà Nước Cộng Sản Vũ Khoan, cho phép Giáo Hội
Công Giáo Việt Nam được phép ra một tạp chí. Nếu ở một nước khác, như những
nước tại Châu Mỹ hay Châu Phi chẳng hạn, mà một vị Hồng Y Đặc Sứ Vatican nói
điều đó, chắc chắn ông Phó Thủ Tướng sẽ đỏ mặt và trả lời: “Tôi không biết
ngài nói ǵ. Đất nước chúng tôi chưa bao giờ ngăn cản bất cứ cá nhân hay đoàn
thể nào ra báo. Xin Hồng Y Đặc Sứ rút lại lời nói”. Nhưng, ở Việt Nam th́
khác, Vũ Khoan đă không nói chấp thuận hay không mà chỉ hứa sẽ liên lạc, trao
đổi thêm. Đây là bằng chứng mạnh mẽ nhất xác định tại Việt Nam không có một tờ
báo, một cơ quan ngôn luận nào của tư nhân. Nhục nhả cho Hiến Pháp nước Cộng
Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam biết bao. Nhục nhă cho những ai đang giữ những
chức vụ lớn lao trong cái Nhà Nước Việt Nam hiện nay, bị người ta mắng vào mặt
như vậy mà không chống đối được, phải nuốt hận làm vui.
Tuy nhiên, kể từ ngày
10.12.2005, sự nhục nhă đó qua đi rồi. V́ một tờ báo của tư nhân đă xuất hiện
tại Việt Nam, dù chỉ là tờ báo điện tử. Sự ra đời của tờ báo Điện Tử này chẳng
những là sự thành công của Phong Trào Dân Chủ mà Đảng và Nhà Nước Cộng Sản
cũng thành công. Tự do ngôn luận của đất nước Việt Nam đă bắt đầu.
Sáu mươi năm với 2 cuộc
kháng chiến, ông Hồ Chí Minh cũng chỉ yêu cầu mọi tầng lớp nhân dân hy sinh
xương máu để đ̣i cho được tự do dân chủ, không làm nô lệ cho bất kỳ ai. Nhưng
so ra, thời Pháp thuộc tư nhân cũng đă có báo. “Không Có Ǵ Quư Hơn Độc Lập Tự
Do”. Nói câu đó, “cụ Hồ” đă ư thức độc lập và tự do rất qúy và cụ đă cất kỹ
vào ḥm (rương) buổi sinh thời, chết đi, cụ lại giao cho đồng đảng cất giữ.
Chuyện khó tin nhưng có thật. Chuyện khó tin khi một đoàn thể chiếm 7, 8% dân
số mà xin ra một tờ Thông Tin măi không được, phải nhờ một vị Đặc Sứ xin, mà
cũng chưa biết được hay không!!!
Không biết ông Hồ Chí
Minh nằm giữa Ba Đ́nh tức giận hay vui mừng khi hay tin một tờ báo của tư nhân
đă ra đời trong ḷng Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam? Nhưng, để người chết lo chuyện
chết, những người sống tại Bắc Bộ Phủ nghĩ ǵ khi một cơ quan ngôn luận xuất
hiện trên đất nước Việt Nam? Những kẻ chủ trương tờ báo phải được trừng trị v́
không xin phép? Không, phép đă cho sẵn rồi. V́ họ làm đúng theo Hiến Pháp hiện
hành. Hay Đảng sợ tờ báo sẽ nói lên những điều không đúng chính sách của Đảng
như những lời ông Hoàng Minh Chính đă nói khi ở hải ngoại? Đă có 6, 7 trăm cơ
quan ngôn luận của Đảng trải dài từ Bắc chí Nam với những cây bút lăo luyện,
được tốt nghiệp từ Liên Xô, Trung Quốc sẽ dùng kiến thức của Đảng để bẻ găy
những luận điệu của tờ báo đơn độc, để cho quần chúng thấy rơ họ “phản động”
chỗ nào. Dĩ nhiên là phản động với Đảng chứ họ làm đúng theo Hiến Pháp th́ tất
nhiên không phạm pháp, không phạm pháp tức là không phản động với Đất Nước. Họ
là những người ngoài Đảng, đă ly khai hay bị khai trừ khỏi Đảng, làm sao bắt
họ giữ kỹ luật Đảng? Ngoài “chức phận Đảng viên” họ c̣n có “chức phận công
dân” cơ mà? Một công dân có quyền tự do ngôn luận theo như Hiến Pháp đă qui
định là điều dĩ nhiên. Đất nước này đâu phải của riêng đảng Cộng Sản? Ngoài
một lực lượng truyền thông hùng hậu, Nhà Nước c̣n có ṭa án. Nếu họ phạm pháp
hăy đưa họ ra ṭa, căn cứ vào Hiến Pháp và luật pháp để “xử lư” họ. Dĩ nhiên,
luật pháp phải phù hợp với Hiến Pháp chứ không thể bắt Hiến Pháp phải phụ
thuộc luật pháp do Đảng đẻ ra.
Một điều then chốt đáng
lưu ư những ai lănh đạo Đảng là đừng sợ. Nếu Đảng làm chuyện ngay chính th́ sá
ǵ một tờ báo mà Đảng không dám công khai đối đầu? C̣n nếu Đảng c̣n có những
khuyết điểm, khuyết tật th́ tờ báo này sẽ giúp Đảng có dử kiện để “tự kiểm, tự
phê” một cách hiệu quả. Tóm lại, có một tờ báo tư nhân như vậy, mặc nhiên
chúng đă chấm dứt quá tŕnh độc quyền ngôn luận của Đảng - điều mà ở quốc nội
cũng như hải ngoại và các nước trên thế giới hằng lên án Đảng là kẻ nói dối,
kẻ phản bội Hiến Pháp do chính Đảng và Nhà Nước đẻ ra.
Ngoài công dụng xóa bỏ
khuyết tật độc quyền ngôn luận của đảng Cộng Sản ra, tờ báo sẽ là diễn đàn của
tất cả mọi người Việt Nam yêu chuộng dân chủ tự do. Nếu tờ báo trung thành với
đường lối vạch ra từ đầu, nó sẽ là ngôi nhà để cho những ai yêu chuộng tự do
dân chủ trú ngụ, ghé thăm. Nói trắng ra là góp ư xây dựng dân chủ. Các đảng
viên Cộng Sản cũng có quyền góp bàn dân chủ với mọi người, những ai chưa bao
giờ biết đến dân chủ, sẽ có cơ hội hiểu biết. Bao năm qua, v́ không biết giá
trị của dân chủ, đảng Cộng Sản đă đi từ cái lầm này đến cái lầm khác, mà những
cái lầm tai hại nhất là cái lầm đem hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của tổ
quốc dân hiến cho ngoại bang của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng vào năm 1958.
Năm 2000 đảng Cộng Sản lại cắt cho Trung Cộng một phần lănh thổ và lănh hải là
hai hành động đại phản nghịch. Cái lầm nữa là tuân lệnh của Mao Trạch Đông,
thực hiện Chiến Dịch Cải Cách Ruộng Đất, giết hại mấy trăm ngàn dân vô tội.
Phạm những tội ác tày trời này chỉ v́ đảng không có tiếng nói khác, mà Đảng
chỉ có một tiếng nói đúng cũng hoan hô, sai cũng ủng hộ. Nhiệm vụ cao quư và
cần thiết của tờ báo tư nhân này là vạch cho Đảng Cộng Sản, cho cơ quan Nhà
Nước thấy cái sai lầm, tham nhũng, phản bội tổ quốc của Đảng, để họ sửa sai.
Cái cần sửa sai trước
tiên là bải bỏ cái tật xấu xa “Đảng cử dân bầu” Quốc Hội và Hội Đồng Nhân Dân
3 Cấp, cấp Tỉnh, cấp Huyện và cấp Xă mà Nhà Nước cứ định kỳ 4, 5 năm lại dọn
bánh vẽ ra cho dân chúng “ăn” một lần. Dân phải ăn bánh vẽ v́ sợ tù tội, thủ
tiêu, c̣n Đảng ép buộc dân chúng mấy chục năm trời rồi cũng thấy nhục cho Đảng
chứ. Nhiệm vụ thiết yếu của cơ quan ngôn luận này là hô hào dân chúng đừng
giúp đảng Cộng Sản làm điều lường gạt trắng trợn như vậy nữa. Nếu đảng Cộng
Sản không sửa đổi th́ dân phải sửa đổi Đảng, phải một là không có Quốc Hội,
hai là đảng tự đẻ ra Quốc Hội mà dùng, đừng bắt dân kư giấy cho Đảng bán nhà,
bán nước.
Trang báo sẽ là cơi đi
về của mọi người Việt Nam, những ai có thiện chí soi rọi ánh sáng Dân Chủ xin
hăy góp ư, góp bài, những ai cho rằng quan niệm dân chủ của tờ báo không đúng
càng mong có sự phê phán trong tinh thần xây dựng dân chủ, những ai chưa biết
dân chủ hăy coi đây là một cơi đi về, ghé vào tham khảo, t́m hiểu. Điều mong
mỏi là trang báo sẽ không bao giờ là tiếng nói của một “Đảng Cộng Sản thứ
hai”, lớn lên rồi cũng … chui vào Đảng để thành “Hồn Trương Ba, da hàng thịt”.
“Câu Lạc Bộ Kháng Chiến” là một kinh nghiệm đau thương.
Chúc Tiếng Nói Dân Chủ
sẽ phát triển nhanh để có tờ báo in, để đưa Đảng Cộng Sản về đường thật thà,
dân chủ, để đưa dân chúng đến chỗ ư thức trách nhiệm “dân chủ” để chẳng những
cho ḿnh mà cho các thế hệ tương lai, để xứng đáng là “Một Cơi Đi Về” cho
những ai yêu chuộng dân chủ, tự do.
Lê Văn Ấn
|
|
Xin vui ḷng liên lạc với butvang@yahoo.com về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương Copyright © 2004 Anh Duong Online Last modified: 08/10/06 |