ĐT. 714-541-9859, 714-423-0577                      THONG THIEN HOC

Google

Trang Chính

English

Việt Nam


Hoa Kỳ

Sinh Hoạt Cộng Đồng


Thế Giới
Diễn Đàn

Văn Học

B́nh Luận

Kinh Tế
Câu Chuyện ThờiSự

Chuyện Lạ 4Phương

Khoa Học

Sức Khỏe

Ẩm Thực

Nhân Vật

Người / Ngợm

Vui Cười


Biếm Thi

Linh Tinh

Rao Vặt

Nhạc Hoàng Vân

VNCH Foundation

Ca Dao Việt Nam

Thơ Hà Huyền Chi

Hà Phương Hoài

Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

OVERSEAS
FREE VIETNAMESE
COMMUNITIES

RADIO
SAIGON-HOUSTON

 

Cụ Hoàng Minh Chính lại bị khủng bố

 

Tường thuật của Hoàng Tiến

 

Chiếc xe ô tô du lịch 15 chỗ ngồi, có điều hoà nhiệt độ, bon bon qua cầu Thăng Long, thẳng đường cao tốc đến sân bay Nội Bài trưa ngày 1-12-2005.

 

Hôm nay trời đẹp, nắng hanh vàng. Cảnh trời hợp với cảnh ḷng người vui vẻ đi đón cụ Hoàng Minh Chính từ Sài G̣n trở ra Hà Nội. Ngoài các con và các cháu cụ, có hai anh em dân chủ là bác Trần Dũng Tiến và tôi. Chúng tôi không muốn đi đông v́ tránh gây sự hiểu lầm cho chính quyền và công an. Ḷng mọi người vui vẻ v́ nghe được thông tin, báo chí thôi không công kích cụ Chính nữa, việc khủng bố cụ Chính ở Sài G̣n ngừng lại. Ông tổ trưởng dân phố hẻm Lê Thị Riêng - Sài G̣n đă tươi cười làm lành với gia đ́nh con gái cụ Chính, nơi hai cụ tạm trú vừa qua. Nhiều người điện thoại hỏi thăm và xin lỗi. Khi hai cụ ra máy bay, ông tổ trưởng và bà con dân phố thân ái chia tay, c̣n chúc hai cụ đi đường mạnh khoẻ.

 

Như thế là chính quyền đă nhận ra sai lầm, uốn nắn cách cư xử đối với cụ Chính. Đơn tường tŕnh khẩn cấp số 1 của cụ Chính, cùng sự lên tiếng của dư luận trong nước và thế giới đă có tác dụng.

           

Đó là dấu hiệu đáng mừng. Buổi đón tiếp hai cụ ở sân bay Nội Bài diễn ra cũng rất tốt đẹp. Mọi người có sốt ruột tư chút v́ thấy hai cụ ra sau cùng. Có bị khám xét ǵ không? Thu giữ ǵ không? Anh con rể út cụ Chính tháp tùng hai cụ từ Sài G̣n ra Hà Nội bảo không có chuyện ǵ cả. Lúng túng v́ ḿnh anh với 4 chiếc va-ly, thế thôi. Nhưng ra muộn cũng hay. Chúng tôi tha hồ bày tỏ những t́nh cảm xa nhau lâu ngày gặp lại. Ôm nhau, cọ má, vỗ vỗ lưng nhau. Tặng hoa. Chụp ảnh kỷ niệm. Không phiền phức ai cả.

           

Rồi tất cả ra xe. Dưới cái nắng hanh vàng của tháng trọng đông (mồng 1 tháng 12 dương năm 2005, cũng là mồng 1 tháng 11 âm năm Ât Dậu. Sự kiện trùng ngày đầu tháng khá hiếm trong Âm Dương lịch), chiếc xe du lịch 15 chỗ ngồi lại bon bon trên con đường cao tốc chạy về Hà Nội.

 

Chuyện nở như ngô rang. Bà Chính kể chuyện bên Mỹ. Việt kiều đón ông Chính ra sao. Ăn ở thế nào. Đi thăm họ hàng bà con, đường giao thông rất thuận tiện. Bà là người vui nhất. Chồng khỏi bệnh. Xa cách lâu ngày được gặp các con các cháu. Nom bà trẻ ra đến chục tuổi.

           

Nhưng không ai ngờ. Thật không thể ngờ. Trước ngơ nhà cụ Chính ở 26 Lư Thường Kiệt có một số người tụ tập trên vỉa hè. Đều trạc khoảng 40—50. Có vài người tóc bạc. Hai cụ Chính xuống xe bước vào ngơ th́ họ xô lại. Một người nói:

 

-          Ông Chính về rồi, chúng tôi đến nói chuyện với ông.

-          Không nói chuyện, đến để hỏi tội.

-          Đồ phản bội!

-          Đồ bán nước!

 

Ôn ào. Huyên náo. Kịch bản như đă được chuẩn bị sẵn. Có tiếng hét:

 

-          Đánh bỏ mẹ nó đi!

-          Cho nó ăn cà chua thối!

 

Một túi to cà chua để ở đầu ngơ từ bao giờ, được lấy ra ném về phía cụ Chính. Mấy người cầm những chai nước LaVie đập vào người cụ Chính, vào đầu cụ Chính. Hai đứa cháu cụ Chính là những thanh niên to khoẻ vội xô đến che chắn cho ông. Một cháu bị du đẩy ngă vào chiếc xe máy dựng trên hè. Chiếc xe đổ làm cháu ngă theo. Một người trong đám đông đá cháu vào hạ bộ.

 

Ầm ĩ. Loạn xạ. Hai cụ Chính ôn tồn: “Các bác muốn nói chuyện, xin mời vào nhà. Không nên làm như thế.”

 

Các con cụ Chính nói to: “Bố mẹ chúng tôi vừa đi chữa bệnh về, c̣n yếu mệt. Tội lỗi ǵ đă có luật pháp. Các ông không được làm thế. Muốn nói chuyện mời vào nhà.”

 

Cụ bà d́u cụ ông đi vào ngơ. Đám đông vẫn tiếp tục ném cà chua. Có người chạy lên trước chụp ảnh. Có đến bốn, năm chiếc máy quay phim cầm tay, có cả máy quay phim vác vai chuyên nghiệp.

 

Nhà cụ Chính ở sâu trong ngơ. Đám đông vẫn đi sau la ó và ném cà chua. Đến khúc quành một số người xô lên, chặn cụ lại:

 

-          Chúng ta nói chuyện ở đây. Không vào nhà. Ông là lăo thành cách mạng sang Mỹ ăn nói thế à? Chúng tôi đến hỏi tội ông.

-          Đồ phản bội!

-          Đồ bán nước!

 

Lại xúm xít. Náo loạn. Các con cháu gạt đám đông, đẩy hai cụ về nhà: “Không nói chuyện ở đây. Ngoài đường không phải chỗ nói chuyện”.

                       

Đám đông theo đến trước nhà. Chiếc cổng sắt kéo ra. Họ ồ vào, đứng chen chúc trong chiếc sân chật hẹp bày cây cảnh, có hai chiếc xe máy dựng ở đấy. Lại ḥ hét. Rất huyên náo.

           

Cửa vào nhà được mở ra. Đưa hai cụ Chính vào rồi chốt ngang lại.        Ba người con rể và hai cô con gái đứng chắn trước cửa ra vào. Cuộc đấu lư diễn ra. Các con cụ Chính nói:

 

-          Các ông muốn nói chuyện mà như thế này th́ nói chuyện sao được. Các ông không có thiện ư.

-          Mở cửa để các ông ùa vào đập phá nhà chúng tôi th́ ai chịu trách nhiệm.

-          Có thể gây ra án mạng nữa.

-          Chúng tôi không mở. Có chết chúng tôi cũng không mở.

 

Ḥ hét. Hăm doạ. Rồi thương lượng. Để 5 người vào, c̣n tất cả đứng ngoài. Con gái cụ Chính đề nghị 5 người cho biết tên tuổi và chỗ ở. Một số người giơ thẻ thương binh và thẻ cựu chiến binh. Con gái cụ Chính ghi tên tuổi vào một tờ giấy và chuyển vào trong nhà. Lại ḥ hét:

 

-          Chúng tôi đă đổ máu cho đất nước này. Ông Chính đă nói xấu đất nước, phản bội tổ quốc.

-          Chúng tôi đến hỏi tội ông Chính.

-          Đánh bỏ mẹ nó đi.

 

Một chốc, như được ai mách nước, họ đ̣i lại tờ giấy, nhất quyết đ̣i lại kỳ được. Họ sợ để lại những dấu vết, có thể rồi thành tang chứng vật chứng.

 

Thấy vậy, con cháu cụ Chính cũng nhất quyết không cho vào. Con cháu cụ bị đám đông đánh, nhưng không đánh lại. Con cháu cụ gồng người chịu đựng. Một người con rể bị đám đông túm lấy cổ áo, lại có người đạp một cái thật mạnh vào bụng, khiến anh sụp xuống. Một người con gái cụ Chính bị một phụ nữ cầm gậy túm lấy tóc giật xuống, giơ gậy lên. May mà người rể chồng cô gái giằng ra được. Sau đó chính người phụ nữ cầm gậy này đă đập tan cửa kính ra vào, mảnh vỡ tung toé đầy nhà và hàng hiên.

 

Lúc bấy giờ tôi đứng ở ngoài, không vào được trong sân, tay c̣n ôm một bó hoa to và tay kia xách một túi những chai nước khoáng, đồ uống dự trữ ở sân bay. Không vào được mà cũng không lùi được, v́ đàng sau chật ních người. Có ai đó giật bó hoa trong tay tôi ném xuống đất. Tôi đành chịu, giương mắt nh́n. Ôi ! Lúc này tôi ước có một Vơ Ṭng, một Lỗ Trí Thâm cao cường vơ nghệ đầy t́nh nghĩa hiệp, xông vào giữa đám người kia tả xung hữu đột cho họ một bài học nhớ đời. Họ cậy số đông uy hiếp hai ông bà già bệnh tật, cùng các con cháu thuần những trí thức chỉ biết đọc sách không biết đụng chạm tay chân.

 

Đám đông ḥ hét ngày càng thấy đông. Có cả những người hiếu kỳ đến xem. Con số ước đến hơn trăm, làm tắc nghẽn con đường của khu tập thể Viện Triết thường phải đi qua cửa nhà cụ Chính. Tôi lùi phía sau quan sát hết cả cảnh tượng, rồi đi vào khu tập thể Viện Triết, tới nhà một người bạn ở sau nhà cụ Chính, nghe rơ cả tiếng ḥ hét quát tháo ngoài kia. Nhờ thế mà tôi được biết, không có ai trong khu tập thể này tham gia vào việc ḥ hét đập phá ấy. Toàn những người lạ ở đâu kéo đến. Bà con trong khu nhận mặt được hai công an mặc thường phục trong đám người ḥ hét, tay cầm điện thoại di động.

           

Ở trong nhà, tận dụng thời gian đấu lư kéo dài bên ngoài, cụ bà Hoàng Minh Chính đă gọi điện cầu cứu các nơi. Chính quyền phường và công an phường. Chính quyền quận và công an quận. Sở công an Hà Nội. Cảnh sát 113. Họ có trả lời qua điện thoại, hứa sẽ cử người xuống ngay. Nhưng không thấy xuống. Đám người ḥ hét ra tối hậu thư, hẹn đến 2 giờ chiều không mở th́ họ phá nhà.

 

Cho đến khi những bóng sắc phục áo màu rêu ngù vai đỏ xuất hiện, th́ cửa kính đă bị đập phá tan tành. Những vệt mắm tôm vẩy khắp mặt tiền ngôi nhà và nhơ nhớp đầy sân chậu cảnh. Chiếc xe con vịt của tôi để nhờ trong sân đi đón cụ Chính cũng bị nhem nhuốc mắm tôm.

           

Công an 113 (tổ chức công an phản ứng nhanh, dẹp rối loạn) măi rồi cũng đến. Có 3 người. Một người tên là Quân. Một người tên là Ngọc. C̣n người kia gia đ́nh không nhớ tên.

 

Gia đ́nh yêu cầu làm biên bản th́ công an hứa rằng sẽ làm, sẽ có người làm. Nhưng rồi không thấy ai làm cả.

 

Như thế cuộc vây nhà cụ Chính, đập phá phía ngoài nhà, kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Đến gần 3 giờ chiều đám người mới bỏ đi. Không có ai bị công an bắt giữ.

 

Tại sao vẫn tiếp tục khủng bố nhà dân chủ Hoàng Minh Chính? Nhằm mục đích ǵ? Nhằm làm cụ Chính suy sụp tinh thần ư? Th́ rơ là vô vọng rồi. Tôi đă gặp cụ Chính ngay sau cuộc đập phá ḥ hét đó. Quanh vùng mắt trái c̣n bị bầm đỏ, áo vét ngoài và áo sơ-mi bê bết những vệt cà chua, cụ vẫn b́nh tĩnh nói: “Tôi sẽ tố cáo trước dư luận. Chiều nay, như đă hẹn từ trước, sẽ có cuộc phỏng vấn của đài BBC, tôi sẽ tố cáo chuyện này với thế giới.”

           

Con người thép Hoàng Minh Chính không hề bị giảm sút tinh thần. Đă là chất thép th́ càng bị đập nó càng rắn chắc lại.

           

Việc làm này ai cũng thấy là có chỉ đạo rơ ràng. Cà chua. Chai nước. Mắm tôm. Quay phim chụp ảnh. Điện thoại di động. Lộ quá rơ sự bật đèn xanh của chính quyền và của công an.

 

Dư luận bàn tán rằng: Chính quyền phải dùng đến biện pháp này để đối phó với những người bất đồng chính kiến, càng không che giấu nổi sự yếu kém của chính quyền, sự bất lực trong những biện pháp an ninh. Làm thế là chính quyền đă nuôi dưỡng sự khủng bố, gây rối loạn trật tự xă hội. Đáng buồn thay !

 

Những vụ việc đàn áp nhân quyền vẫn cứ tiếp tục xảy ra th́ ta không vào được WTO cuối năm nay là cầm chắc. Cái khuynh hướng thân Trung Quốc ở Việt Nam sẽ lấn lướt, Việt Nam ngả vào ṿng tay Trung Quốc là rơ ràng.

 

Tiền đồ đất nước sẽ ra sao nếu chúng ta không vào được WTO? Mong các vị lănh đạo hăy đặt quyền lợi đất nước trên hết, sự no ấm của nhân dân trên hết, th́ hăy ra lệnh ngừng ngay những cuộc khủng bố đàn áp nhân quyền và tự do tôn giáo, trừng phạt những kẻ cố t́nh vi phạm.

 

Dư luận bàn tán c̣n nhiều lắm, có cả những khía cạnh tưởng cũng nên cảnh báo với các vị lănh đạo. Dân oan khiếu kiện ngày càng nhiều, nếu những cuộc khủng bố như trên không bị dẹp đi, họ có thể noi gương cũng làm như thế với các vị chức quyền. Con cháu các vị đi học trong nước, ngoài nước, chắc đâu đă được yên thân. Rồi Việt kiều ở hải ngoại lấy việc ủng hộ đồng bào trong nước bị khủng bố, khủng bố lại các vị đi công cán nước ngoài. Thế là đại loạn. Đại loạn trong cộng đồng người Việt với nhau. Cho nên dùng biện pháp khủng bố đàn áp người khác, th́ sự khủng bố ấy sẽ quay lại chính ḿnh. Chuyện xưa, Thương Ưởng đời Tần đặt ra chính sách khắc nghiệt quản lư người dân, th́ chính ông ta bị chết bởi chính sách khắc nghiệt đó.

 

Kinh Phật dạy: “Gieo nhân nào, gặt quả ấy”. Thiết tưởng các vị lănh đạo cũng nên rút ra bài học cho chính ḿnh.

 

 

                                     Đất thiêng Thăng Long ngày 4 tháng 12 năm 2005

                                                         Hoàng Tiến, nhà văn.

 

 

Địa chỉ:  Nhà A11  Pḥng 420

              Thanh Xuân Bắc—Hà Nội.

Nơi gửi:

-          Các vị lănh đạo Đảng và Nhà nước

-          Các cơ quan thông tấn, báo chi.

-          Gia đ́nh cụ Hoàng Minh Chinh

-          Các bạn bè quan tâm vụ việc này.

Xin vui ḷng liên lạc với  butvang@yahoo.com  về mọi chi tiết liên quan tới Ánh Dương
Copyright © 2004 Anh Duong Online
Last modified: 08/10/06