|
| |
|
Hai
loại người nói láo
Monday, December 20, 2004 Ngô Nhân Dụng
|
|
Một nhà báo ở Hà Nội
qua đây tháng trước, sau mấy lần gặp gỡ anh nói một câu thật bất ngờ. Anh
bảo: Họ làm ra cái Nghị quyết 36 là v́ bị áp lực Mỹ nó đ̣i! Họ, tức là
những người trong Bộ Chính trị đảng Cộng Sản Việt Nam. Nhà báo này không
phải đảng viên cộng sản, trong câu chuyện anh tŕnh bày những thối nát,
bất công trong chế độ một cách rất thành thật. Anh có óc quan sát và cũng
được tiếp xúc với nhiều giới chức cao trong chính quyền. Cho nên không nên
gạt bỏ ngay những điều anh nói. Nếu bà Loretta Sanchez mà biết chỉ v́ ṭa
đại sứ Mỹ cùng những đại biểu quốc hội Mỹ đ̣i hỏi mà đảng Cộng Sản cho ra
cái Nghị quyết 36 th́ chắc bà cũng phải ngạc nhiên.
Anh nhà báo nói đại
ư thế này. Chính phủ và quốc hội Mỹ cứ than phiền măi về chuyện chính
quyền cộng sản đối xử với người Mỹ gốc Việt một cách tệ hại quá. Nào là
bắt hối lộ khi khám xét ở phi trường, nào là bắt trả vé máy bay, vé tầu
hỏa cao hơn b́nh thường, rồi bị công an khu vực bắt làm việc lên làm việc
xuống lôi thôi, vân vân. Nhất là đi dụ dỗ người ta đem tiền về đầu tư rồi
sau khi cơ sở dựng lên xong th́ các đảng viên chớp mất, đuổi người ta đi
tay không, c̣n dọa đưa ra ṭa về những chuyện dựng đứng. Ngoài ra, c̣n đưa
cán bộ sang Mỹ t́m cách bắt chẹt, dọa dẫm người gốc Việt Nam, để yêu cầu
họ cung cấp tin tức. Họ khuyên đảng Cộng Sản nên thay đổi chính sách với
người Việt ở Mỹ. Thế là Bộ Chính trị bảo nhau viết một cái nghị quyết về
chính sách đối với Việt kiều, trong đó toàn những lời ngon ngọt rất là
quyến rũ! Người Mỹ nào đọc chắc cũng phải khen là văn chương tuyệt tác!
Đó chỉ là một giả
thuyết. Để đó tồn nghi. V́ có ai đi guốc vào trong bụng mấy ông bà cộng
sản đâu mà biết được tại sao họ lại làm ra cái nghị quyết đó, để cho người
Việt ở khắp các nước bên ngoài có dịp nổi lên một dư luận công kích những
điều giả dối và các âm mưu đen tối của họ. Không cần nghị quyết nào hết
th́ những việc họ làm trước sau vẫn như thế, bịa ra thêm cái nghị quyết 36
làm ǵ?
Khi cái nghị quyết
đó mới ra đời, mục này đă đưa ra một giả thuyết là bên trong đảng Cộng Sản
có nhiều người muốn được thêm nhiều dịp xuất ngoại cho nên họ bày ra nghị
quyết này để lấy cớ đi đó đi đây. V́ trong nghị quyết không quên đề cập
tới ngân sách để cho các cán bộ ra nước ngoài vận động, “giúp đỡ Việt
kiều!” Trong lịch sử các đảng Cộng Sản nhiều khi họ bày ra các chính sách,
chủ trương, những chiến dịch nghe rất to lớn nhưng mục đích chính chỉ là
cho mấy tay lănh tụ giải quyết những vụ rất nhỏ như cần bỏ một cô vợ bé
chẳng hạn, điều này ai cũng biết.
Nếu tin ở giả thuyết
này th́ có thể hiểu được vụ bà Tôn Nữ Thị Ninh đi “giải độc” ở Mỹ trong
tháng rồi. Trong lúc các cửa hàng ở Mỹ đang bày hàng bán xôn nhân dịp lễ
cuối năm, qua Mỹ một chuyến cũng là một điều hay hay. Nhưng trong lúc có
nhiều vị cán bộ đi rồi về rất âm thầm, vui vẻ, th́ bà Tôn Nữ Thị Ninh được
trao cho “miếng xương khó nhai nhất,” là đi nói chuyện trước công chúng.
Kinh nghiệm những vụ biểu t́nh, chất vấn mỗi lần Thị Ninh xuất hiện cho
thấy là công tác này khó nhai thật. May là những người biểu t́nh giữ lễ
nghĩa, không tặng cho cà chua và trứng hư. Cũng là được đi du ngoạn, các
cán bộ có gốc đảng viên lâu đời, con ruột của đảng th́ được miễn không
phải đi nhay khúc xương đó. Để cho một chị con nuôi, con nhận đưa đầu chịu
báng. Làm thân phận đó cũng chẳng sung sướng ǵ, nhưng ăn cơm của chủ th́
tối ngày phải múa vậy thôi.
Những người tổ chức
tại chỗ cho bà Tôn Nữ Thị Ninh “rải độc” ở San Diego đă giúp bà, họ hạn
chế không cho nhiều người tham dự các buổi nói chuyện. Như trong một lớp
học chỉ có 100 chỗ ngồi th́ đă có tới 60 chỗ dành riêng cho khách được
mời, số sinh viên gốc Việt Nam vào dự chỉ có được mươi người. Nhưng họ đă
đưa ra những câu hỏi rất khó trả lời, nếu người trả lời được cha mẹ giáo
dục sống có liêm sỉ và tôn trọng sự thật. Trong những câu hỏi mà các bạn
sinh viên đă nêu lên, có những điều không thể trả lời cách nào được phải
lảng tránh. Như chuyện đảng Cộng Sản Việt Nam kư nhượng đất đai, vùng biển
cho Trung Quốc. Khi gặp những câu hỏi b́nh thường như việc bắt giữ các nhà
tu hành già 70, 80 tuổi; hay những vụ đàn áp đồng bào thượng, bà Ninh chỉ
biết đọc lại nguyên văn các bản thông cáo do các cán bộ nhà nước cộng sản
soạn sẵn.
Một câu hỏi lư thú
là vai tṛ của các đại biểu quốc hội ở Việt Nam. Ai cũng biết quốc hội ở
những xứ cộng sản độc đảng độc quyền, trong chế độ “đảng cử, dân bầu,” các
đại biểu đều chỉ đóng vai tay chân, mồm mép của đảng. Nhưng khi nói đến
vai tuồng ḿnh đang đóng bà Thị Ninh đă hănh diện khoe là các đại biểu
quốc hội như y thị được tự do hành động, có tư thế độc lập! Nghe câu nói
đó mà cử tọa không cười vang lên cho vỡ hội trường th́ quả là họ đă biết
tự kiềm chế lắm. Thử tưởng tượng tài tử Phi Thoàn đóng vai sợ vợ, ra sân
khấu vỗ ngực tự khoe: “Tao đâu có sợ vợ! Tao đâu có sợ đứa nào!” Nên bổ
nhiệm bà Tôn Nữ Thị Ninh lên thay thế ông tổng giám đốc hăng máy bay Cậu
Ông Trời Nguyễn Xuân Hiển! Ông từng hùng dũng tuyên bố Vietnam Airlines
không sợ thằng nào hết! Nghĩa là chấp hết những hăng hàng không trên thế
giới! Quư vị độc giả chắc đă đọc những câu ông Nguyễn Xuân Hiển trả lời
phóng viên đài BBC, nghe câu nào cũng một giọng điệu khoác lác ngây ngô
như thế cả.
Có hai loại người
hay nói những lời khoác lác, ngây ngô, dựng đứng trái với sự thật, nói
không biết ngượng miệng. Một là những tay dốt thật, hoặc trời sinh ra đă
dốt rồi không cách nào chữa được, hoặc ngồi ghế cao nh́n xuống không coi
thiên hạ ra cái ǵ, tưởng một ḿnh biết c̣n đám chúng sinh đều ngu hết.
Loại thứ hai là những người biết, nhưng v́ quyền lợi xôi thịt phải làm
trái lời cha mẹ dậy nói xưng xưng những điều trái với sự thật, trái với
lương tâm.
Cảm tưởng chung khi
đọc những lời ông Máy bay Trên Trời là ông ấy nói thật, v́ thực t́nh không
biết ǵ hết. Khi trả lời nhà báo của đài BBC, qua điện thoại ông vẫn nh́n
xuống anh nhà báo, giống như ông vẫn nh́n các nhà báo ông vẫn gặp, tức là
khinh bỉ không coi ai ra ǵ. Cho nên ông ta mới lên mặt dạy dỗ: Anh ở xa
tổ quốc nên ngôn ngữ Việt Nam của anh hơi hạn chế đấy nhé! Tại sao lại
dùng cái từ “sợ” ở đây nhỉ? Học lại tiếng Việt đi rồi hăy tổ chức phỏng
vấn nhé! Phải nói đó là những lời chân thật phát xuất tự nhiên từ miệng
lưỡi nhà quan!
C̣n bà Thị Ninh th́
khác. Khả năng thiên phú của bà là không biết ngượng. Khi nói đến vai tṛ
của quốc hội trong chế độ, bà nói cái ư rằng bà nh́n Nhà nước với Đảng như
một đại gia đ́nh, là anh em một nhà, có ǵ th́ vui vẻ bảo nhau chứ không
cần tranh luận!
Một người đă được
cha mẹ nuôi cho đi học, dù học trong các trường trung học thời Việt Nam
Cộng Ḥa, chứ chưa nói c̣n đi học ở nước ngoài, nếu muốn phát biểu một
quan niệm về chế độ phân quyền như vậy th́ chắc phải đóng cửa lương tâm,
cho cái lương tâm của ḿnh tạm nghỉ mới mở miệng nói ra được những ư kiến
như thế!
Cũng vậy, khi nói
tới việc giam cầm những nhà tu ở Việt Nam, Thị Ninh đả kích các tổ chức
quốc tế với luận điệu rằng ở trong nhà chúng tôi có những đứa con, cháu
hỗn láo, hăy để chúng tôi đóng cửa lại dạy dỗ, trừng phạt theo cách của
chúng tôi! Nếu theo đúng lời Thị Ninh nói th́ hồi xưa đáng lẽ cả thế giới
không nên than phiền về chế độ cộng sản Pol Pot cả. Hăy để cho Pol Pot
đóng cửa dạy dỗ dân Cam Bốt thêm nhiều năm nữa, cho dân Khờ me biến thành
các bộ xương khô cả.
Trong đời gặp những
người dốt nát nói bậy chúng ta thấy thương. Nhưng thấy những người có ăn
học mà không có liêm sỉ th́ thật đáng buồn. Cho nên tổ tiên chúng ta vẫn
bảo điều quan trọng nhất khi dạy dỗ con cái là phải biết hổ thẹn, phải
sống cho có liêm sỉ.
Ngô Nhân Dụng |
| |


|