Kết luận mới đây của Liên
Hiệp Quốc về việc Cộng Sản Việt Nam độc đoán bắt giam Bác Sĩ Nguyễn Đan
Quế có thể là một trở ngại cho Việt Nam xin gia nhập Tổ Chức Thương Mại
Quốc Tế (WTO), và thương tổn tới mối bang giao với Hoa Kỳ.
Điều mỉa mai là cố gắng
của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam trong việc ḱm hăm Bác Sĩ Quế đă đem
lại hậu quả hoàn toàn trái ngược: Từ chỗ một y sĩ trẻ trung ngoài 30 tuổi,
ít người biết tới khi bị bắt lần đầu vào năm 1978, sau ba lần bị bắt với
gần 20 năm trong tù, Bác Sĩ Quế đă ngoại lục tuần, được cả tổ chức lớn và
quan trọng nhất thế giới là Liên Hiệp Quốc, biết tới như một biểu tượng
kiên tŕ tranh đấu cho tự do dân chủ tại Việt Nam.
Vụ Bác Sĩ Quế bị bắt lần
thứ ba sẩy ra vào năm 2003, khi ông lên tiếng vào ngày 13-3, tố cáo trước
dư luận trong và ngoài nước là ở Việt Nam không có tự do thông tin, v́ tất
cả các cơ quan truyền thông đều là công cụ tuyên truyền cho quan điểm sai,
lỗi thời của đảng Cộng Sản Việt Nam. Ông bị bắt ngày 17-3. Theo lư do
chính thức được nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đưa ra, BS. Quế bị bắt v́
vi phạm điều 80 Bộ H́nh Luật, quy định về tội gián điệp, và sẽ bị truy tố
về tội này sau khi kết thúc điều tra. Trong hơn 16 tháng trước khi ra ṭa,
ông đă bị giam giữ trong t́nh trạng cô lập (incommunicado), không được gặp
cả thân nhân và luật sư.
Dư luận phản ứng khá mạnh
về vụ bắt giữ này, v́ ông không c̣n “vô danh”, hay ít người biết tới như
khi bị bắt lần đầu năm 1978. Nhiều tổ chức quan trọng trên thế giới đă
tặng ông giải thưởng, để ghi nhận thành tích tranh đấu không ngừng của
ông, như giải Raoul Wallenberg do Cơ Sở Nhân Quyền Quốc Hội (Congressional
Human Rights Foundation) tặng năm 1994; giải Nhân Quyền của tổ chức Tưởng
Niệm Robert F. Kennedy (Robert F. Kennedy Memorial) tặng năm 1995; giải
Hellman/Hammett của Quan Pḥng Nhân Quyền (Human Rights Watch) năm 2002;
giải Nhân Quyền Heinz Pagels của Hàn Lâm Viện Khoa Học Nữu Ước (New York
Academy of Sciences) năm 2004; Bằng Tưởng Lệ về Dũng Cảm Dân Sự của
Northcote Parkinson Fund năm 2004; và Giải Nhân Quyền của Mạng Lưới Nhân
Quyền Việt Nam năm 2004. Ngoài ra, từ hơn mười năm nay, năm nào Bác Sĩ Quế
cũng được đề cử nhận giải Nobel về Ḥa B́nh . Ông cũng được tổ chức Ân Xá
Quốc Tế mời là hội viên danh dự suốt đời..
Ngoài phản ứng tức thời
của các nhà lập pháp Hoa Kỳ, Úc và Âu Châu, ngày 23 tháng 9, 2003 một văn
thư do 12 nhân vật từng được giải Nobel cùng kư tên, gửi cho Thủ Tướng
Việt Nam, yêu cầu trả tự do cho Bác Sĩ Quế. Đây là việc làm hiếm có, v́ ít
khi một số đông nhân vật uy tín như vậy cùng kư tên trong một văn thư,
trực tiếp can thiệp cho một cá nhân. Ngày 30-3-2004, nhân kỷ niệm một năm
ngày Bác Sĩ Quế bị bắt lại, 15 nhân vật từng được giải Nhân Quyền Robert
F. Kennedy cùng kư tên trong một văn thư khác, yêu cầu trả tự do cho Bác
Sĩ Quế.
Ngày 3-6, 2004, cộng tác
với tổ chức Tưởng Niệm Robert F. Kennedy, tổ chức Tự Do Bây Giờ (Freedom
Now) đă gửi Thỉnh Nguyện Thư (Petition) tới Nhóm Hành Động về Giam Giữ Độc
Đoán thuộc Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc (United Nations Human Rights
Commission Working Group on Arbitrary Detention). Nội dung Thỉnh Nguyện
Thư tŕnh bầy việc Bác Sĩ Quế đă bị nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam bắt
giam một cách độc đoán, vi phạm luật pháp quốc tế. Xử dụng thẩm quyền theo
Hiến Chương Liên Hiệp Quốc, Nhóm Hành Động yêu cầu chính phủ Việt Nam giải
thích về những lời tố cáo trong Thỉnh Nguyện Thư.
Qua văn thư ngày 17-6,
2004, Đại Sứ Ngô Quang Xuân, đại diện nhà cầm quyền Việt Nam trả lời rằng
các tự do phát biểu và tự do thông tin đều đă được quy định rơ ràng trong
Hiến Pháp và luật pháp Việt Nam. Văn thư nói rằng những tố cáo liên can
đến vụ Bác Sĩ Quế đều không đúng sự thật, và Bác Sĩ Quế đă bị bắt v́ phạm
điều 80 H́nh Luật Việt Nam. Đại Sứ Xuân c̣n bảo đảm với LHQ là khi ra ṭa,
Bác Sĩ Quế sẽ được xét xử theo thủ tục công bằng.
Ngày 29-7, 2004, trong một
phiên ṭa ngắn ngủi, kín và không phù hợp với thủ tục xét xử công bằng,
Bác Sĩ Quế đă bị kêu án 30 tháng tù, về tội “lợi dụng các quyền dân chủ để
làm phương hại tới quyền lợi của Nhà nước”. Thay v́ điều 80, Bác Sĩ Quế đă
bị truy tố theo điều 258 Bộ H́nh Luật. Mấy tuần trước đó, các ông Phạm Quế
Dương và Trần Khuê cũng bị xét xử về cùng tội danh, mỗi người bị kết án 19
tháng tù, vừa đủ để được tha vào cuối tháng. Người ta không hiểu tại sao
Bác Sĩ Quế đă bị xử nặng hơn gần một năm. Có thể v́ ông xuất thân từ Miền
Nam, vốn là đất cựu thù trong cuộc chiến đă chấm dứt từ 30 năm trước.
Nhiều nhà lập pháp Hoa Kỳ
và các tổ chức lớn như Ân Xá Quốc Tế (Amnesty International) và Quan Pḥng
Nhân Quyền (Human Rights Watch) đă lớn tiếng chỉ trích diễn tiến và kết
quả vụ xử Bác Sĩ Quế. Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA), qua bài b́nh luận ngày
6-8, 2004, phản ảnh quan điểm chính thức của Chính Phủ Hoa Kỳ bằng cách
nhắc lại quan điểm của Giám Đốc Ủy Ban Bảo Vệ Kư Gỉa, là “Bác Sĩ Quế bị
giam giữ v́ ông đă không làm ǵ khác hơn là hành xử quyền hiến định của
ḿnh về tự do phát biểu”.
Ngày 30-8, 2004, Tự Do Bây
Giờ đă nộp cho Nhóm Hành Động LHQ bản Đáp Ứng (Response) văn thư Trả Lời
của nhà cầm quyền Việt Nam. Theo đó, Việt Nam không chứng tỏ được lư do
tại sao Bác Sĩ Quế đă bị bắt.
Nhóm Hành Động của Liên
Hiệp Quốc về Giam Giữ Độc Đoán, trong Khóa Họp thứ 40, đă có kết luận về
nội vụ, mang tên Opinion No. 19/2004, vào ngày 16-9, 2004, và gửi cho Việt
Nam trước, để đợi đáp ứng. Trong ṿng hai tháng, nhà cầm quyền Việt Nam
vẫn tiếp tục giam giữ Bác Sĩ Quế. Cuối cùng, Nhóm Hành Động đă gửi Kết
Luận Trạng cho Freedom Now để phổ biến vào ngày 15-11, 2004.
Người ta được biết Nhóm
Hành Động Liên Hiệp Quốc gồm các thẩm phán đại diện 5 quốc gia: Algeria,
Paraguay, Tây Ban Nha, Hung Gia Lợi, và Ba Tư. Qua Kết Luận Trạng 18 điểm,
Nhóm Hành Động nhận định rằng nhà cầm quyền Việt Nam đă không cung cấp
được một cách chi tiết những cáo buộc Bác Sĩ Quế đă vi phạm điều 80 mà chỉ
tuyên bố tổng quát là những lời tố cáo không đúng sự thật. Dựa trên những
sự kiện đă xẩy ra, Nhóm Hành Động đưa ra kết luận qua ba điểm chót, là các
điểm 16, 17, và 18:
16:... Hành động của Bác
Sĩ Quế chỉ bao gồm việc hành xử một cách ôn ḥa quyền tự do
của ông về tư tưởng và phát biểu, đă được bao gồm nơi điều 19 của Tuyên
Ngôn Hoàn Vũ về Nhân Quyền, và điều 19 của Công Ước Quốc tế về Các Quyền
Dân Sự và Chính Trị, mà Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một thành
viên.
17: Việc tước đoạt tự do
của Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế là độc đoán, trái với điều 19 của Tuyên Ngôn
Hoàn Vũ về Nhân Quyền, và điều 19 của Công Ước Quốc Tế về Các Quyền Dân sự
và Chính Trị, mà CHXHCNVN là một thành viên.
18: V́ nhận thấy Bác Sĩ
Quế đă bị giam giữ độc đoán, Nhóm Hành Động yêu cầu nhà cầm quyền CHXHCNVN
làm mọi biện pháp cần thiết để cứu văn t́nh thế hầu phù hợp với các thể
thức thông thường và những nguyên tắc bao gồm trong Tuyên Ngôn Hoàn Vũ về
Nhân Quyền và Công Ước Quốc tế về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị.
Điều 19 Tuyên Ngôn Hoàn Vũ
về Nhân Quyền quy định: “Mọi người đều có quyền tự do quan niệm và phát
biểu; quyền này bao gồm tự do duy tŕ quan điểm mà không bị can thiệp và
được t́m kiếm, thu nhận và phổ biến tin tức và ư kiến bằng mọi phương tiện
truyền thông và không kể biên giới”.
Điều19 Công Ước Quốc Tế về
các Quyền Dân Sự và Chính Trị:
“1. Mọi người đều có quyền
duy tŕ quan điểm mà không bị can thiệp.
“2. Mọi người đều có quyền
tự do phát biểu; quyền này bao gồm tự do t́m kiếm, nhận và phổ biến thông
tin và ư kiến đủ loại, không phân biệt biên giới, bằng lời nói, chữ viết
hay chữ in, bằng h́nh thức nghệ thuật hay qua mọi phương tiện truyền thông
khác.
“3. Việc hành xử các quyền
trù liệu bởi đoạn 2 của điều này đi đôi với những nghĩa vụ đặc biệt và
trách nhiệm. Bởi đó nó có thể bị những giới hạn, nhưng điều này chỉ được
trù liệu bởi luật pháp và trong trường hợp cần thiết: (a) Để tôn trọng
những quyền và danh tiếng của người khác; (b) Để bảo vệ an ninh quốc gia,
trật tự công cộng, hay sức khỏe công cộng hoặc đạo lư”.
Qua diễn tiến vụ án Bác Sĩ
Nguyễn Đan Quế và kết luận của Nhóm Hành Động Liên Hiệp Quốc, có thể rút
tỉa được những nhận xét sau đây:
1. Khóa họp thứ 40 của
Nhóm Hành Động thuộc Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc đă diễn ra như một
phiên ṭa, nguyên đơn thụ ủy là tổ chức Freedom Now, bị cáo là nhà cầm
quyền Cộng Sản Việt Nam. Kết quả vụ xử là bị cáo có tội đă giam giữ Bác Sĩ
Nguyễn Đan Quế một cách độc đoán, vi phạm điều 19 của Tuyên Ngôn Hoàn Vũ
về Nhân Quyền năm 1948, và điều 19 Công Ước Quốc Tế về Các Quyền Dân Sự và
Chính Trị năm 1966.
2. Nh́n vào thành phần
Nhóm Hành Động LHQ, người ta thấy hầu hết đều là đại diện những quốc gia
vốn thân thiện với Việt Nam. Những quốc gia này không có lư do ǵ để thiên
vị một cá nhân như Bác Sĩ Quế, và xét xử bất công với một quốc gia hội
viên của LHQ như Việt Nam.
3. Khác với luật pháp quốc
gia, có tính cách áp đặt trên mọi công dân, dù đồng ư hay không. Luật pháp
quốc tế, như Công Ước về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị, chỉ có hiệu lực
với những quốc gia kư tên thừa nhận. Việt Nam đă chính thức kư tên chấp
nhận Công Ước này, chẳng những có nghĩa vụ thi hành nó, mà với tư cách hội
viên LHQ từ năm 1977, c̣n có nhiệm vụ bảo vệ Công Ước. Khi LHQ chính thức
quy trách Việt Nam vi phạm điều 19 Công Ước, dưới mắt quốc tế, Việt Nam là
một thành viên xấu.
4. Một tháng trước phiên
ṭa, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam vẫn xác nhận bằng văn thư chính thức
với LHQ là Bác Sĩ Quế đă vi phạm điều 80 Bộ H́nh Luật. Nhưng rồi Bác Sĩ
Quế đă bị truy tố theo điều 258. Rơ ràng là nói một đàng, làm một nẻo. Có
thể v́ LHQ đ̣i Việt Nam phải chứng minh Bác Sĩ Quế đă vi phạm điều 80, và
v́ không làm được điều này, đă phải truy tố Bác Sĩ Quế theo điều 258. Một
quốc gia mà hành động như vậy, làm sao gây được uy tín trên trường quốc
tế?
5. Sau khi có kết luận
chính thức, LHQ đă dành tám tuần lễ để bị cáo, tức nhà cầm quyền Việt Nam
có đủ thời gian và cơ hội tự sửa lại sai lầm của ḿnh. Nhưng chế độ Hà Nội
đă không làm ǵ cả, tiếp tục giam giữ Bác Sĩ Quế. Cuối cùng, LHQ đă gửi
Kết Luận cho nguyên đơn, là Freedom Now để công bố, vào ngày 15-11, 2004.
Các hăng thông tấn lớn trên thế giới đă đặc biết chú ư bằng cách loan
những bản tin chi tiết, với tựa đề rất bất lợi cho Việt Nam, ví dụ: “LHQ
Buộc Tội Việt Nam Vi Phạm Luật Quốc Tế Trong Việc Cầm Tù Đối Lập” (tựa của
AFP), hay “LHQ Kêu Gọi Phóng Thích Nhà Bất Đồng Chính Kiến Việt Nam Nguyễn
Đan Quế” (tựa của AP). Khi nhận được Kết Luận của Nhóm Hành Động, nếu Việt
Nam mau chóng sửa sai theo khuyến cáo, th́ đă tránh được tiếng xấu trước
dư luận quốc tế.
6. Sau khi Kết Luận về vụ
án đă được công bố, nếu Việt Nam vẫn tiếp tực giam giữ Bác Sĩ Quế, điều
này có thể hiểu như thái độ thách thức. LHQ không thể bỏ tù chính quyền
Việt Nam, nhưng dư luận thế giới sẽ nghĩ ǵ về một nước chẳng những xử tệ
với công dân nước ḿnh, c̣n vi phạm luật lệ quốc tế, và thách thức cả tổ
chức lớn nhất thế giới mà chính ḿnh là thành viên? Những bản tin của các
hăng thông tấn lớn trên đây sẽ khiến các doanh nhân thế giới nghĩ ǵ trước
khi họ quyết định làm ăn với một chính quyền có thành tích bất hảo như
vậy?
7. Nếu Việt Nam là một
nước c̣n trong t́nh trạng cô lập, chỉ biết theo luật rừng như thời chiến
tranh, có lẽ cũng không cần quan tâm nhiều tới ư kiến của LHQ. Nhưng Việt
Nam đang tập tễnh bước vào thế giới văn minh v́ nhu cầu sống c̣n của chính
ḿnh, khiến cho việc tự tạo một h́nh ảnh đàng hoàng là điều cần thiết. Cái
h́nh ảnh của nhà cầm quyền Việt Nam qua vụ án Bác Sĩ Quế chứng tỏ một nhóm
cầm quyền không biết cách cư xử cho phải đạo: Đối nội, ngược đăi thay v́
hănh diện về những công dân hiếm có của ḿnh được thế giới kính nể như Bác
Sĩ Quế; Đối ngoại, vi phạm những luật lệ quốc tế chính ḿnh đă thừa nhận,
thay v́ phải tôn trọng và bảo vệ.
8. Ngày 6-10, 2004, trong
khi Kết Luận của LHQ đă nằm trong tay nhà cầm quyền Việt Nam nhưng chưa
được công bố, 54 nhà lập pháp Hoa Kỳ thuộc cả hai đảng Dân Chủ và Cộng
Ḥa, gồm 12 Nghị Sĩ và 42 Dân Biểu đă kư tên trong hai văn thư gửi cho Chủ
Tịch Nhà Nước Việt Nam Trần Đức Lương, yêu cầu trả tự do cho Bác Sĩ Quế.
Văn thư nhấn mạnh: “Giam giữ Bác Sĩ Quế, người trước đây từng bị chính
quyền của ông cầm tù v́ hành vi bất bạo động trong việc cổ vơ nhân quyền,
đă tạo ra t́nh trạng khó chịu không cần thiết trong mối bang giao Mỹ Việt
mà chúng tôi hy vọng được sớm giải quyết”. Văn thư nói thêm: “Mặc dầu có
sự tiếp tục hợp tác giữa chính quyền của chúng ta về nhiều mặt, nhiều Nghị
Sĩ tiếp tục quan tâm nghiêm trọng về t́nh trạng nhân quyền tại quư quốc.
Việc ông đối xử với Bác Sĩ Quế hồi gần đây chỉ làm tăng thêm mối quan tâm
của chúng tôi”.
9. Năm mươi tư nhà lập
pháp trong Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ là một số lượng đáng kể, và qua lời
lẽ không cần úp mở trong văn thư, đă cho thấy rơ họ muốn nói ǵ. Điều đáng
chú ư là, trong khi Nghị Sĩ John Kerry, một đồng minh cố cựu của chế độ Hà
Nội bị thất cử, các nhà lập pháp vốn tích cực ủng hộ Bác Sĩ Quế đều tái
đắc cử với tỉ lệ cao, dù họ thuộc đảng Dân Chủ hay Cộng Ḥa. Ví dụ hai Dân
Biểu Cộng Ḥa Tom Davis và Frank Wolf, cùng với Dân Biểu Dân Chủ Jim
Moran, đều thắng với tỉ lệ trên 60% tại những đơn vị ông Bush thua phiếu
ông Kerry. Trong khi đó, Dân Biểu Loretta Sanchez thuộc đảng Dân Chủ,
nhưng đă tái đắc cử tại đơn vị mà cử tri gốc Việt bầu cho ông Bush tới
trên 60%.
o O o
Việt Nam đă từng bỏ lỡ
nhiều cơ hội quư báu trong công cuộc đưa đất nước ra khỏi t́nh trạng chậm
tiến và nghèo đói. V́ đầu óc hẹp ḥi và thiếu khả năng nh́n xa, Đảng Cộng
Sản Việt Nam đă làm cho việc tái lập bang giao với Hoa Kỳ, bước đầu trong
tiến tŕnh hội nhập thế giới, bị chậm trễ đúng 20 năm. Bây giờ, nếu chỉ v́
vụ án Bác Sĩ Quế khiến cho mối liên lạc giữa Việt Nam và thế giới, nhất là
Hoa Kỳ bị thương tổn, đưa đến việc Việt Nam gia nhập Tổ Chức Thương Mại
Thế Giới (WTO) bị trở ngại, đó là sự thiệt hại vô cùng lớn lao. Hy vọng
nhà cầm quyền Việt Nam biết đặt quyền lợi quốc gia trên hết, và đủ tỉnh
táo để nh́n ra điều này .