Tù
Cộng Sản
Ṭa
Soạn phỏng vấn chị Đỗ Thị Thuấn, người đă nếm mùi tù dưới chế độ Cộng sản trong
khoảng thâp niên 1980’s
Hỏi : Tôi có nghe nói rằng chị bị ở tù dưới chế độ Cộng Sản xin chị cho biết
trong hoàn cảnh năo chị bị bắt vào tù
Đáp: Tôi ở tù tổng cộng là ba lần. Lần thứ nhất là vào năm 1979 trong khi ông xă
c̣n ở trại tập trung cứ bảo tôi phải mang con đi vượt biên cho thằng bé có tương
lai, do đó tôi đi vượt biên và trong lúc đi trên con thuyền nhỏ để ra tàu lớn
th́ bi công an đi thuyền tới chĩa súng và bắt về đồn để hỏi cung, sau đó bi nhốt
tại Trại Tạm Giam B́nh Chánh. Lần thứ hai là trong lúc vượt biên từ Bà Rịa th́
sau đó v́ bị sóng lớn quá nên tàu đành phải quay vào và bị bắt giam tại Mỹ Tho.
Lần thứ ba th́ tôi đang ở nhà nuôi con th́ bi công an tới tận nhà bắt về tội móc
ngoặc vượt biên. Lần này tôi lại bị bắt giam tại B́nh Chánh v́ cái người khai ra
tôi cũng đang bị giam tại đây. Sau hai tháng th́ họ đưa tôi qua trại cải tạo mà
họ gọi là Trại Giáo Dục Lao Động. Hai người vượt biên kia cũng bi đưa qua trại
này. Những người vào đây thường phải lao động hai năm rồi mới được về.
Hỏi: Vậy là cả ba lần chị ở tù đều liên quan tới vượt biên?
Đáp: Vâng, hai lần bị bắt về tội vượt biên và một lần về tội chỉ chỗ cho người
ta đi vượt biên.
Hỏi: Vậy là chị biết rơ về hai nhà tù ở Việt Nam. Chị có thể cho biết t́nh trạng
trong những trại tù đó ra sao không?
Đáp: Có rất nhiều chuyện để nói về trại tù B́nh Chánh, nơi tôi ở tù hai lần. Vậy
để tôi nói về trại Mỹ Tho trước rồi tôi sẽ nói về trại B́nh Chánh sau.
Khi chúng tôi bị bắt mang lên trại tù Mỹ Tho th́ họ khám xét và lấy tất cả đồ nữ
trang mà chúng tôi mang theo, sau đó th́ nhốt đàn ông và đàn bà riêng. Sau đó
th́ tôi được biết rằng những người con trai bị mang ra hỏi cung rất gắt gao và
có rất nhiều người bị đánh để bắt họ chỉ ai là chủ tàu. Đàn bà th́ không bị
đánh. Hoàn cảnh ở tù của chúng tôi rất th́ếu thốn v́ lư do là công an ăn chặn
khẩu phần của chúng tôi, do đó sau 15 ngày ở tù tôi được thả về th́ người chỉ
c̣n gầy như que tăm, cỡ 34 kư lô.
Hỏi: Xin chị cho biết t́nh trạng ăn uống và vệ sinh trong nhà tù như thế nào?
Đáp: Nói về t́nh trạng vệ sinh th́ rất dơ bẩn. Mỗi sáng chúng tôi được cho ra
rửa mặt và tắm sau khi mấy đứa con gái trưởng pḥng đă tắm xong. Tất cả chỉ có
một thùng phi nước nhưng chúng đă dùng rất thoải mái, tắm gần cạn thùng rồi mới
cho chúng tôi ra. Chỉ c̣n một chút nươc cặn bẩn dưới đáy thùng phi đầy rong rêu,
tôi múc lên được vài ba gáo nhỏ, không đủ làm trôi hết mồ hôi trên người. Ngày
nào cũng như vậy, có lần làm tôi tủi thân phát khóc lên chỉ v́ chuyện tắm rửa
nhỏ mọn này. C̣n nói về ăn uống th́ lại rất tệ. Công an đă ăn chặn hết gạo rồi
nên mỗi người chỉ được cấp có chút xíu. Tôi mang theo thằng con út của tôi khi
ấy được một tuổi rưỡi. Hai mẹ con mỗi ngày ăn 2 bữa, mỗi bữa được nửa chén cơm
với một chút xíu nước canh rau. Nhưng mà gạo th́ rất là sống cho nên v́ con tôi
c̣n quá nhỏ, tôi biết bao tử nó không thể nào tiêu hóa được gạo sống như vậy nên
ngày nào tôi cũng phải nhai cơm rồi mới để vào th́a đút cho nó ăn, cho tới khi
nó tạm no th́ tôi c̣n được khoảng hai th́a cơm cho ḿnh. Cũng may là chính sách
của họ là không giữ đàn bà có con nhỏ cho nên họ mới tha cho hai mẹ con tôi về
sau mười lăm ngày, nếu không th́ chắc là hai mẹ con tôi không thể nào sống sót
với cái chế độ ăn uống kiểu như vậy.
Hỏi: Vâng, những chuyện này th́ người ở ngoài không thể nào tưởng tượng ra nổi,
và khi nghe ai kể lại th́ có thể tưởng là v́ bực tức rồi nói quá ra. Thời gian
qua đă lâu rồi, hơn 10 năm rồi nên chắc không phải là chị c̣n bực tức ǵ, mà đó
là sự thật, có phải không chị?
Đáp: Vâng, dĩ nhiên đó là sự thật. Một sự thật rất khó tin. Tôi cũng nghĩ rằng
đó chỉ là nhà tạm giam thôi chứ nếu đó là nhà giam thật th́ không ai có thể sống
sót nổi. Sau đó khi tôi về th́ những người nào không có con nhỏ và không được về
như tôi th́ phải đi lao động. Dường như ở trại lao động họ được gia đ́nh tiếp tế
hoặc là chế độ ăn uống vệ sinh có khác th́ tôi không được rơ.
Hỏi: Vâng, vậy đó là nhà tù Mỹ Tho, c̣n nhà tù B́nh Chánh th́ như thế nào?
Đáp: Nhà tù B́nh Chánh th́ t́nh trạng vệ sinh lại rất tồi tệ. Tuy rằng họ gọi đó
là nhà tạm giam, nhưng mà tôi thấy có người bị giam nơi đó luôn ba năm liền,
nhưng mà sao ho vẫn nhẫn nại và cho rằng họ c̣n may mắn hơn là bị đưa vào Chí
Ḥa th́ tôi cũng không hiểu nổi. Chắc phải có ai ở tù Chí Ḥa rồi nói cho tôi
biết th́ tôi mới hiểu được là Chí Ḥa ghê gớm tới đâu.
Hỏi: Vậy chị vui ḷng cho biết nhà tù B́nh Chánh ở đâu, to hay nhỏ và giam giữ
những ai?
Đáp: Nhà tù nay ở trong quận B́nh Chánh Chợ Lớn, gần Xa Cảng miền Tây. Tôi thấy
nhà tù này rất nhỏ bé mà lại giam rất đông người ở trong hoàn cảnh rất chật
chội. Nhà tù này chính ra là để giam những tội nhân h́nh sự, chứ tù vượt biên
như tôi th́ rất là hiếm có, v́ B́nh Chánh không phải là một nơi gần bờ biển. Tôi
đă phải bị nhốt chung với những tù nhân b́nh thường như là trộm cắp, đĩ điếm,
giật giỏ, tú bà, bán xăng lậu, mua bán vé xe chợ đen.... Khi tôi bị giam lần thứ
hai th́ pḥng giam duy nhất cho phụ nữ lại rất đông, có tới 36 người ở chung
trong một căn pḥng mỗi chiều chừng 3 thước, khi ngủ nằm sát vào nhau nên rất
nóng bức và cũng không duỗi chân trở ḿnh được. Mỗi khi trở người th́ phải nhè
nhẹ kẻo đụng phải người bên cạnh. Bên trên là mái tôn xi măng, ngoài ra chỉ có
một cái cửa sổ nhỏ xíu để cho công an ḍm vào, trưởng pḥng th́ mới được nằm
cạnh cửa ra để có một khe cửa có tí gió ở phía dưới lùa vào, c̣n th́ rất là
ngộp. Thường th́ sau 12 giờ đêm chúng tôi mới ngủ được sau khi gió lùa vào dưới
mái tôn làm cho căn pḥng mát lại được một chút.
Hỏi: Đó là pḥng giam phụ nữ, c̣n pḥng nam th́ sao?
Đáp: Mấy người đàn ông th́ lại càng tội nghiệp hơn nữa. Có tất cả ba pḥng giam
chính -- không kể xà lim, hai nam, một nũ. Pḥng giam đàn ông th́ một chiều
khoảng 5 thước một chiều 6 thước mà nhốt tới trên 200 người. Những khi họ điểm
danh để đi ra ăn cơm th́ tôi thấy từng đoàn người lom khom đi ra, người nào cũng
gầy trơ xương. Lưng họ c̣ng là v́ họ phải ngồi suốt ngày đêm, dưới cái mái tôn
nóng bức của mấy căn pḥng chật hẹp dưới ánh mặt trời. Tôi nghĩ là họ đă bị hành
xác rất nhiều. Sống như vậy ba năm trời mà họ có thể sống được th́ tôi cũng
không hiểu được. Lần đó có người kể lại với tôi rằng anh ta ở trong pḥng đó th́
mỗi người có một cái quạt nan để phe phẩy suốt ngày đêm. Cả đêm không ngủ được
v́ đâu có nằm được, nhưng mà mệt quá th́ cũng rớt xuống đè lên người khác chồng
chất lên nhau như vậy tới khi người dưới nặng quá chịu không nổi vùng dậy th́
mọi người lại phe phẩy quạt tiếp như những cái máy cho tới khi một đêm địa ngục
đă qua.
Hỏi: C̣n chế độ tắm rửa th́ như thế nào?
Đáp: Mỗi sáng họ cho ra đi rửa mặt và vệ sinh một lần, sau đó tù nhân mang mấy
thùng nước vào pḥng để quét và xối sàn nhà xi măng sau khi đă ăn xong ở ngoài
sân. Buổi chiều cũng được ra và được tắm dưới ao. Cái ao tù đó nước dơ bẩn không
thể tưởng tượng được. Tôi ở tù hơn một tháng th́ không chịu nổi dơ bẩn nên bị
ghẻ dưới hai chân rất là đau nhức. Ngày nào tôi cũng ngồi đó nước mắt chảy ṛng
ṛng. Cán bộ nh́n vào thấy tôi khóc th́ lấy làm lạ chắc tưởng là tôi bị bệnh
thần kinh. Sau đó khi "viện kiểm sát" tới thăm th́ mấy người cán bộ chỉ vào tôi
nói nhỏ vối mấy người trong viện kiểm sát và sau đó họ gởi tôi đi trại cải tạo
lao động. Kể như tôi hên hơn những người tù c̣n ngồi lại trong "trại tạm giam
B́nh Chánh".
Hỏi: Trong trại tạm giam này họ có đánh đâp hay bạc đăi tù nhân ǵ không?
Đáp: Riêng tôi th́ không bị họ đánh, nhưng khi tôi mới vào th́ nghe các bạn đồng
pḥng cho biết là phải cẩn thận v́ trước đó họ đă bị đánh, chỉ v́ buổi sáng khi
ra đi vệ sinh vào hơi chậm trễ một chút, cán bộ tức giận lấy roi điện ra đánh
mỗi người hai cái vào bàn tay lằn đỏ lên. Tôi cũng không rơ roi điện là ǵ v́
chỉ nghe họ nói lại. Dường như đó là giây điện rất cứng như một cây roi.
Hỏi: Thưa chị, c̣n trại cải tạo lao động th́ sao?
Đáp: Ở trại cải tạo lao động này th́ chuyện đánh người là chuyện b́nh thường có
thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Hỏi: Xin chi kể cho nghe vài trường hợp điển h́nh?
Đáp: Lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh người ta bị đánh là hai hôm sau khi tôi
tới trại. Ngày hôm đó tôi may mắn được họ cho ở nhà phơi tranh (mà họ goi là
ráng, một loại giống như rơm dùng để đốt bếp). Buổi chiều lại khi đoàn lao động
về th́ tôi thấy họ phải ra đứng xếp hàng, sau đó tất cả mọi phụ nữ mỗi người
phải nằm xuống để chịu đánh năm (5) cây tầm vông. Tôi nghe thấy ho đau đớn quá
kêu khóc như di làm tôi rất hoảng sợ. Sau này tôi được biết là trong lúc đoàn
người đi đốn ráng quay về th́ có một cô gái bỏ chạy trốn và đă thoát. Khi về tới
trại, diểm danh lại mới phát hiện thiếu cô ta v́ thế ho đánh mỗi người năm cây
tầm vông cho bơ tức, với danh nghĩa là để trừng phạt tập thể về tội không canh
chừng lẫn nhau, mặc dầu họ dư biết là tất cả mọi người đều rất bận làm việc
không có cách chi canh chừng người khác được.
Những vết đánh trên mông mấy cô gái đó dĩ nhiên là bầm tím lại và cả tháng sau
cũng chưa tan. Tôi có hỏi một cô gái là cảm giác như thế nào th́ cô ấy nói là
giống như trái mít rụng. Thực ra tôi hiểu là sự hoảng hốt, sợ hăi và cảm giác
nhục nhă, bất lực th́ đau khổ hơn là bị trái mít rụng trên thân mi`nhuu nhiều.
Thật là chà đạp nhân phẩm con người một cách quá đáng. Họ đánh tù nhân rất dă
man và phi lư.
Lần thứ hai tôi xém chút nữa là bị họ đánh. Khi họ vào thử máu cho tù nhân coi
có ai bi bệnh hoa liễu hay không th́ hai cô gái ở tù vượt biên trốn không cho
lấy máu, v́ sợ kim chích dơ bẩn không khử trùng kỹ. Chẳng may họ ghi tên những
ai thử máu. Tôi ngoan ngoăn để mặc cho họ lấy máu đi thử th́ không sao, c̣n hai
cô kia mỗi người lại bị thêm một cây nữa. Tôi thấy họ đánh hai cô này hoàn toàn
phi lư, không có một tác dụng xây dựng nào, mà chỉ cho thấy là họ muốn ép chúng
tôi vào kỷ luật, bất kể lư lẽ.
Lần thứ ba tôi thấy người ta bị đánh là khi họ bắt được cô gái chạy trốn hôm
trước. T́nh cờ trưởng trại giam gặp cô ta trên một chuyến đ̣ và kêu công an bắt
cô ta mang về trại. Mặc dầu từ hôm xảy ra vụ trốn trại cho tới hôm đó đă khá
lâu, bọn công an c̣n nhớ thù cũ, v́ chúng phải đi t́m cô ta rất vất vả khi
trước, v́ thế chúng trừng phạt cô này cho hả. Chúng treo hai tay cô lên trần nhà
rồi thay nhau lấy gậy tầm vông đánh vào người cô tùm lum trên một trăm cây. Cô
này sau đó bị thâm tím đầy ḿnh, và đầu gối của cô bị bong gân nên không đi được
nữa, phải nhờ một cô bạn cơng mỗi khi đi ra ngoài làm vệ sinh trong suốt cả
tháng trời. Đó là nói về nạn đánh người trong tù Việt Cộng. Tôi thấy nạn đánh
người này rất phổ biến, và tuy đă hơn mười năm (lần đó tôi ở tù vào năm 1987,
mười hai năm sau khi Việt Cộng chiếm Miền Nam) tôi chắc họ cũng chẳng có ǵ thay
đổi, v́ đâu có ai bênh vực cho tù nhân dưới chế độ đó, khi mà không có tự do báo
chí, không có ai phanh phui những chuyện như vậy, và tại Việt Nam không có một
nền công lư, không ai có quyền đưa đơn kiện v́ bị đối xử tàn nhẫn trong tù. Tôi
đă tự nhủ ḷng là cho tới khi nào ra được ngoại quốc th́ sẽ phải nói lên những
chuyện kinh khiếp như vậy, hy vọng người Cộng Sản Việt Nam sẽ ngưng hành hạ để
cho những tù nhân tại Việt Nam bớt khốn khổ. Mà những tù nhân đó có phải là tội
giết người ǵ đâu. Một số là bán xăng lậu, một số là gái điếm, bán thuốc lá lậu,
v..v..., chẳng qua là xă hội khốn khó đẩy họ vào hoàn cảnh như vậy, trại cải tạo
lao động đó chẳng hề cải tạo được ai, v́ sau hai năm ra khỏi trại họ cũng chẳng
học được nghề ǵ cả, và cũng không ai muốn về quê làm ruộng, nên họ lại trở lại
nghề cũ và rồi lại vào tù, cái ṿng luẩn quẩn cứ như thế. Con người tù ở Việt
Nam bị coi giống như là con chó con mèo cho công an muốn đánh đập ǵ tùy ư. Hôm
nay tôi chỉ mong những người cầm quyền tại Việt Nam thay đổi, và có một sự đối
sử nhân đạo với tù nhân, bất kể là tù ǵ, để chứng minh rằng họ có tư cách để
lănh đạo người Việt trong thế kỷ thứ hai mươi mốt, chứ không phải là họ đă mang
xă hội con người Việt Nam trở thành tệ hơn cả thời phong kiến rất xa xưa cũ.
Xưa th́:
Nước trong leo lẻo cá nuốt cá
Tṛi nắng chang chang người trói người. [*]
Nay là:
Nước dơ đùng đục cá đớp vẩy, (trong trại tù B.C.)
Trời nắng chang chang người đánh người (trong trại cải tạo G̣ Xoài).
Bút Vàng